Chương 42
Twentine
04/09/2022
Cuộc thi chính thức bắt đầu vào buổi chiều ngày hôm sau, có lẽ là do Hồ Lăng hơi kích động, nên đã thức dậy từ sớm.
Cô lười biếng vươn eo ngồi dậy, quay đầu nhìn sang chiếc giường bên cạnh, Triệu Lộ Đông còn đang vùi đầu ngủ.
Cái tên này ngủ còn kẹp chăn nữa à?
Vì ngủ mà cái áo sơ mi ông già của anh nhăn nhúm rồi, để lộ nửa cái eo thon thon.
Hồ Lăng ngồi đó nhìn một lúc, rồi nhéo nhéo bụng mình, thầm nghĩ chắc là người của cái tên này không dễ tích thịt thôi, sao mà nằm nghiêng ngủ cũng không rớt thịt xuống vậy?
Có điều bây giờ tính ra Triệu Lộ Đông cũng còn trẻ, đợi đến khi qua ba mươi, không chừng đã phát tướng rồi.
Hồ Lăng nhìn người đàn ông dong dỏng cao kia, rồi lại ngồi tưởng tượng anh mà phát tướng sẽ thành ra thế nào.
Hiếm có cơ hội như vậy, Hồ Lăng quét một lượt các bộ phận trên cơ thể Triệu Lộ Đông từ trên xuống dưới một lượt. Mặt anh khi ngủ có hơi ngốc nghếch, tóc tai thì rối tung lên, dưới ống quần là cặp đùi thon dài.
Đánh gia một cách công tâm, đôi chân này rất khá.
Ai cũng nói đàn ông thích chân dài, thật ra con gái còn thích hơn kìa. Chân Triệu Lộ Đông dài, mặc dù phần cơ bắp ít, như không khô khan, phần đùi có cơ bắp, bắp chân thì ốm dài, trong đám con trai thì được tính là người có cổ chân thon rồi, khiến cho hình dáng đôi chân càng đẹp mắt hơn. Trời đông nên anh không thể để chân trần, mang vớ suốt mấy tháng trời, thế mà đã ủ cho bàn chân trắng tinh.
Hồ Lăng cứ nhìn rồi nhìn, bỗng nhiên cảm thấy rất vừa ý. Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở eo của anh, theo nhịp thở của anh, eo cứ hơi phồng lên. Cô rón ra rón rén đi qua, dùng tay nhẹ nhàng sờ nó, cảm giác ở tay ấm nóng.
Anh hơi nhúc nhích, mày nhíu chặt, ôm chăn quay người đi.
Hồ Lăng nhíu mày cười nham hiểm, mang dép lê đi rửa mặt.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô lại quay về giường chọc anh, chọt chỗ này, Triệu Lộ Đông nghiêng người sang chỗ nọ, chọc chỗ nọ, Triệu Lộ Đông lại nghiêng người sang chỗ kia.
Cuối cũng anh thật sự không còn kiên nhẫn nữa rồi, mở mắt ra, giọng hơi khàn.
“Bị điên phải không? Muốn thế nào đây?”
Hồ Lăng chẳng thèm để ý đến cái giọng điệu như đang muốn đánh nhau của anh, nói: “Ăn sáng không?” Cô lấy phiếu ăn sáng quạt quạt gió. “Mỗi phòng được hai phiếu đó.”
Anh lại nằm vặt ra, trả lời bằng sự im lặng.
Hồ Lăng đi ra bên ngoài, đi đến bên cạnh giường bỗng nhiên đánh úp! Nắm lấy góc hăn kéo mạnh xuống.
“Cô ——-!” Triệu Lộ Đông dựng lông, ngồi thẳng dậy, Hồ Lăng đã chạy mất khói từ lâu rồi.
Cô nhắn tin weixin cho Bạch Minh Hạo và Dưa Leo, không có ngoại lệ, không một ai dậy hết.
Đúng thật là lãng phí! Đồ ăn sáng của khách sạn năm sao đó!
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hồ Lăng đi thong dong, ăn một đĩa mì xào, thêm lạp xưởng, cà phê, đủ loại thức ăn kèm, bụng căng đến nỗi ngồi thở mười phút đồng hồ mới đứng dậy được.
Thời gian ban tổ chức cuộc thi quy định tập hợp là một giờ chiều, đã sắp mười hai giờ rồi thì đội viên bên cô mới lục tục tỉnh giấc.
Triệu Lộ Đông đi tắm rửa trước, khi đi ra thì xoa bụng, dáng vẻ có hơi không thoải mái.
Anh nhìn đồng hồ, đi đến tủ lục mì gói.
Hồ Lăng đang trang điểm, nhìn hành động của anh, liền chặn lại: “Làm gì đó? Vừa bớt mà đã vui vậy rồi à? Còn dám ăn mì gói?”
Triệu Lộ Đông nói: “Không kịp đi ra ngoài, trước khi thi đấu phải ăn gì đó đã,.”
Hồ Lăng: “Có phải là anh ngủ đến mù rồi không?”
Vừa mở mắt đã bị chửi, đổi lại là ai cũng không vui, nhưng cái dạ dày đang khó chịu đã làm trì hoãn tốc độ giận dữ của Triệu Lộ Đông, anh liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Trong cái đĩa nhỏ trên bàn, bày một ít điểm tâm.
Bánh mì, lạp xưởng, trứng gà, sữa bò thì thôi không nói đi, còn có thức ăn nóng số lượng ít nhưng vô cùng đầy đủ, bánh kem tinh xảo, thậm chí còn có cả bánh rán và cơm.
Triệu Lộ Đông im lặng một lúc, nói: “Cô đi ra ngoài mua đồ ăn sáng à?”
Hồ Lăng nghiêm túc liếc một cái.
“Mua cái gì, đồ ăn khách sạn năm sao không ăn thì phí quá.”
Triệu Lộ Đông: “Còn cho mang về à?”
Hồ Lăng cười giảo hoạt.
“Lén mang đó.”
Cô đi qua, lấy kính đen trên bàn lên. “Anh nhìn nè, thế này.” Cô rũ tóc xuống, đeo kính đen lên. “Tôi đi hết thảy hai lần, họ không nhận ra.” Cô lại lấy một cái túi xám ra, “Tôi để không ba hộp mỳ hộp, bỏ vô đây rồi mang vê, thế nào, thông minh không?”
Triệu Lộ Đông nhìn cái túi đó, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.
Khá lắm, đó là cái túi anh mới vừa mua, miệng túi đang mở, còn có thể ngửi được mùi canh.
Ngày thường Triệu Lộ Đông sinh hoạt không yêu cầu gì nhiều, quần áo giày dép chẳng mấy cái qua hai trăm, nhưng giống với phần lớn những thiếu niên nghiện net, anh rất hứng thú với các thiết kế về linh kiện. Bàn phím, chuột, máy tính, linh kiện gì gì đó, đều có hơi nghiên cứu.
Cái túi Tumi* này được anh mua hồi tết, giá nó còn đắt hơn cái váy của Hồ Lăng một chút nữa, đương nhiên, nhìn bề ngoài thì có thể không rõ ràng như thế.
Anh muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào cặp mắt léo nha léo nhéo chờ được khen ngợi của cô, suy nghĩ mất ba giây, ngược lại cố nặn nụ cười, gật gật đầu.
“Được…”
“Chỉ mỗi chữ được à? Tôi tốn nhiều sức như vậy mà anh chỉ nói một chữ được à? Anh đừng có ăn nhé Triệu Lộ Đông.”
Triệu Lộ Đông ngồi vào bàn.
“Cô lấy cho tôi mà tôi còn không được ăn à?”
“Tôi lấy cho chó đó.”
Triệu Lộ Đông uống một ngụm sữa đậu nành, còn đang nóng, dạ dày dần dễ chịu hơn.
Hồ Lăng trang điểm xong, đi qua chuẩn bị đồ đặc, thuận tiện quăng một bộ đồ lên giường của Triệu Lộ Đông.
“Bộ hôm qua anh đừng mặc nữa nhé, đã bị đè nhăn nhúm rồi. Bộ này tôi vừa mới nhờ khách sạn ủi giúp rồi đó. Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, đội khác có đồng phục thống nhất, chúng ta không có, nhưng cũng phải ăn mặc đẹp đẽ một chút, không thể thua trận.”
Tốc độ ăn cơm của Triệu Lộ Đông hơi chậm, hình như là không mấy thích ứng với cái tiết tấu vừa thức giấc đã có cái ăn cái uống có người lải nhải này.
Ăn cơm xong, anh tiện tay thay bộ đồ để trên giường đã được cô chuẩn bị sẵn.
Thời gian cũng sắp đến rồi, họ đi tìm Bạch Minh Hạo và Dưa Leo cũng đi xuống tầng.
Trong thang máy, Triệu Lộ Đông ngửi thoang thoảng được mùi mì gói trên người hai người bạn đồng hành với mình, lòng thầm có cảm giác nói không nên lời.
Ban tổ chức đã sắp xếp xe bus đợi ở cửa khách sạn, đến giờ tập hợp, các dẫn đội điểm danh theo lệ, sau đó chở hết các đội viên đến nơi thi đấu.
Xe dừng ở cửa sau, tuyển thủ xuống xe đi thẳng từ cửa sau vào hội trường.
Thời gian thi đấu tổng cộng là ba ngày, mỗi ngày thi năm trận, quy định tính điểm gần giống với vòng loại trước đây.
Lúc xuống xe, Triệu Lộ Đông hỏi Hồ Lăng: “Căng thẳng không?”
Hồ Lăng: “Không căng thẳng, hồi đại học tôi đã từng thực tập ở đài truyền hình, các trường hợp như thế này gặp nhiều rồi.”
Triệu Lộ Đông chọc cô: “Đỉnh thế, thi đấu cũng không căng thẳng?”
Hồ Lăng: “Không căng thẳng.”
Triệu Lộ Đông nhíu mày, Hồ Lăng nói tiếp: “Tôi tin tưởng Bạch gia.”
Triệu Lộ Đông: “……….”
Bạch Minh Hạo đi lướt qua nghe cô nói câu này, thì nở nụ cười vi diệu với Triệu Lộ Đông.
PUBG offline không giống với LOL, cả đội viên và nhân viên công tác, cả thảy gần hai trăm người, quy mô lớn vô cùng. Tuyển thủ đi vào hội trường từ phía sau, đi thẳng vào khu vực thi đấu, ngược sáng, đen cả một mảnh. Giữa các máy ở khu vực thi đấu đều có vách ngăn, so với hội trường thi đấu, thì nhìn từ xa càng giống với một tiệm net quy mô lớn hơn.
Ở khu vực thi không nhìn thấy khán giả, thêm cả tai nghe cách âm hiệu quả cực cao, Hồ Lăng không cảm nhận được áp lực tại hội trường. Cô vẫn ngồi ở vị trí thứ hai như thường, trái là Triệu Lộ Đông, phải là Bạch Minh Hạo, bùng nổ cảm giác an toàn.
Mở màn có biểu diễn và đọc thông báo, họ ngồi phía sau nhìn không thấy, nên đeo tai nghe nói chuyện.
Dưa Leo nói: “Ván đầu tiên chúng ta nhảy ở đâu?”
Triệu Lộ Đông nói: “Để xem tuyến bay đã.”
Bạch Minh Hạo nói: “Nhảy sân bay.”
Hồ Lăng hỏi: “Cho dù là tuyến nào cũng đi hả?”
Bạch Minh Hạo ừm một tiếng.
Dưa Leo có hơi do dự, nói: “… Có phải là, hơi mạo hiểm không?”
Bạch Minh Hạo cười, dựa vào ghế, thoải mái tự tại.
“Ngày đầu tiên mà, đánh cho có khí thế.”
Dưa Leo hình như có hơi không mấy tán thành, nhưng cũng không dám phản bác cậu, bèn nhìn Triệu Lộ Đông: “Anh Đông, anh cảm thấy thế nào?”
Triệu Lộ Đông không trả lời ngay, chỉ trong phút giây yên tĩnh này, bầu không khí bỗng nhiên có hơi vi diệu.
Hồ Lăng đang muốn nói gì đó để phá vỡ sự yên tĩnh, thì Triệu Lộ Đông đã mở miệng rồi.
“Được.” Anh không nhìn Bạch Minh Hạo, mắt nhìn vào màn hình chuẩn bị của trò chơi, “đánh theo những gì cậu nói đi.”
Kết thúc biểu diễn, trong tai nghe vang lên tiếng thông báo thống nhất của ban tổ chức.
Màn hình chờ thay đổi.
Cuộc thi sắp bắt đầu rồi.
Hồ Lăng hít sâu một hơi, xoa xoa tay.
Ván đầu tiên, tuyến bay hơi lệch, lòng Hồ Lăng thịch một tiếng. Với kinh nghiệm chơi PUBG có hạn của cô, khi thi đấu, tuyến bay càng lệch thì số lượng đội nhảy đất bằng càng nhiều, mà ngược lại mọi người khá là né những khu vực nào nhiệt như đi thẳng qua tuyến bay.
“Nhảy.” Bạch Minh Hạo ra lệnh.
Hồ Lăng cắn răng, ấn nút F.
Không ngoài dự liệu, lần này nhảy sân bay người không là người, cả bầu trời cứ như là đang rơi đầy há cảo vậy.
Bình luận viên trên mạng cũng đang cảm thán: “Ván đầu tiên thế mà có năm đội nhảy sân bay à, haiz, hình như có đội nửa đường chuyển hướng rồi, có điều sân bay có bốn đội cũng muốn chết rồi, có thể đi ra khỏi chỗ này chắc chắn là dũng sĩ.”
Hồ Lăng và Triệu Lộ Đông nhảy vào trạm ra đa cùng một lúc, Triệu Lộ Đông đáp đất sớm hơn, đang đọ tốc độ tay với thành viên của đội khác, một người dành được súng một người dành được đạn, không có cách nào dành được của nhau.
Khi Hồ Lăng đáp đất, mắt sáng cả lên, la lên: “Ở cửa có súng với đạn! Mau lên!”
Hiển nhiên Triệu Lộ Đông và người kia cũng nhìn thấy, hai người chạy về phía cửa, Hồ Lăng cũng chạy đến dành, sau đó đầu óc bỗng linh hoạt trong giây lát, tạm thời sau người chạy về phía hai người đang chạy đến.
Vốn dĩ Triệu Lộ Đông chậm hơn nửa bước, nhưng Hồ Lăng chặn trước mắt đối thủ một lúc, khiến anh thuận lợi dành trước.
Người đó tức đến nỗi nhảy lên đánh Hồ Lăng, Triệu Lộ Đông nhanh chóng nhặt súng, người đó tỉnh táo chuẩn bị chạy, Triệu Lộ Đông nói: “Né ra.” Hồ Lăng bỏ chạy, Triệu Lộ Đông bắn ba phát hạ người đó. Lúc muốn bù người, thì mình cũng trúng một phát, đồng đội của người đó nhắm bắn từ xa, Triệu Lộ Đông nói: “Cô vào trước đi.”
Triệu Lộ Đông chịu hai phát để hạ người đó, lúc vào nhà thì chỉ còn lại chút máu.
Hồ Lăng lập tức đi tìm thuốc.
Bạch Minh Hạo và Dưa Leo nhảy ở tòa nhà chữ C bên cạnh, tình hình bên đó còn sốt ruột hơn, từ lúc đáp đất tiếng súng đã vang liên tục không ngừng, tiếng Dưa Leo chỉ huy thỉnh thoảng căng thẳng hơn bình thường một chút.
“Có một đội đi qua trạm ra đa rồi.”
Là cái đội thiếu người khi nảy, họ nắm rõ bây giờ trạm ra đa chỉ có hai người, chuẩn bị ba đánh hai.
Dưa Leo nói: “Chỗ em có ống ngắm, em lên tầng giúp mọi người nhắm, Bạch gia anh trông giúp em nhé.”
Triệu Lộ Đông: “Có nón có giáp không?”
Dưa Leo: “Có… loại cấp 1.”
“Vậy đừng có lên lầu.” Triệu Lộ Đông dừng lại, rồi nói tiếp: “Dưa Leo, thả lỏng một chút, cứ chơi như bình thường chúng ta chơi thôi.”
Hồ Lăng có thể nghe tiếng thở thô gấp của Dưa Leo truyền qua tai nghe, cậu trầm giọng ừm một tiếng.
“Được, em biết rồi.”
Cậu có hơi căng thẳng, Hồ Lăng thầm nghĩ, đây cũng là chuyện có thể thông cảm. Quả nhiên là các đội tham gia thi đấu chính thức không chỉ hơn một bậc so với đám tôm tép vòng loại, tiết tấu cuộc thi nhanh quá, cường độ quá cao, ép người ta muốn thở không ra hơi.
Hồ Lăng nghe tiếng bước chân ở cửa, sau đó có âm thanh ném đồ xuống đất.
Triệu Lộ Đông nhắc nhở: “Có bom, cẩn thận chút.”
Mấy quả bom làm Hồ Lăng nổi cả da gà da vịt.
“Đã vào rồi.”
May mà giọng của Triệu Lộ Đông luôn luôn rất ổn định, anh không hoảng, khiến Hồ Lăng cảm thấy rất an toàn.
Triệu Lộ Đông không thích chơi ống ngắm là mấy, trong đội thì thường giữ vai trò là tay đột kích, bắn cự ly gần khá mạnh, hơn nữa trong tay anh còn giữ một cây vector*, sức chiến đấu cực mạnh.
*Vector là một trong những vũ khí lâu đời nhất trong chiến trường PUBG khi xuất hiện trong game từ giai đoạn Early Access.Điểm mạnh của Vector nằm ở tốc độ xả đạn nhanh cùng với độ giật dễ kiểm soát, những yếu tố này đã giúp nó trở thành ông vua trong các cuộc chiến tầm gần.
Hồ Lăng đảm nhiệm vai trò lá chắn hình người, bị người ta đánh gục hai lần, tạo thời gian cho Triệu Lộ Đông phát huy, anh cũng hạ luôn hai người bên đối thủ, khổ nổi bị đối thủ bắn gục bằng khẩu shotgun*.
*Shotgun hay còn được gọi là súng bắn đạn ghém là loại súng phổ biến với cơ chế bắn ra nhiều mảnh đạn nhỏ hoặc sử dụng đạn đặc biệt với sức công phá lớn, là vũ khí khá phổ biến trong các game bắn súng.
Không còn đủ thuốc nữa, chỉ còn lại ít máu, Hồ Lăng không lập tức đỡ anh dậy, Triệu Lộ Đông trèo ra sau tường, Hồ Lăng kêu gọi đồng đội.
“Bạch gia! Dưa Leo! Hai người có thể qua đây không?”
Dưa Leo nói: “Được, Bạch gia anh qua đó đi, hai tên bên này giao cho em.”
Bạch Minh Hạo đáp: “Được, hai người cố trụ năm giây nữa, em qua ngay đây.”
Phía đối diện đang đỡ người, Hồ Lăng cảm thấy nếu họ đỡ được một người, thì sẽ nhắm vào bọn cô. Cô quăng một quả bom muốn nổ chết đối thủ, tiếc là tay run ném trật rồi, nổ ở ngoài hành lang.
Giữa bầu không khí căng thẳng kích thích này, hành động của cô khiến Triệu Lộ Đông nhìn mà bật cười.
“Trái bom này của cô được đó.”
Hồ Lăng bị anh cười đỏ hết cả mặt, giận dữ đáp: “Tôi rất cố gắng rồi được chưa!”
Cuối cùng bên đó cũng đỡ được người rồi, không ngoài dự liệu, lập tức nhắm sang đây, Hồ Lăng nhìn Bạch Minh Hạo đang tiến đến gần, rồi lại nhìn Triệu Lộ Đông đằng sau máu càng ngày càng ít, Ngay lúc này, Khâu Thiếu Vân, hoàng Kế Quang, Triệu Nhất Man,… các anh hùng liệt sĩ cách mạng cứ lần lượt lướt qua bộ não của Hồ Lăng, cô hét một tiếng rồi chạy lên trên, tay phải nhấn chuột điên cuồng như bị động kinh vậy!
Không đến ba giây sau đó đã bị hạ gục rồi.
Triệu Lộ Đông: “…”
Bạch Minh Hạo người chưa đến mà bom đã nổ, ngay vào khoảng khắc Hồ Lăng ngã xuống đất, một quả bom băng qua hai cái ngã bay từ ngoài cửa sổ vào, nổ bùm một phát giữa không trung, làm tên đang chạy qua chết nổ.
Đúng lúc bên phát trực tiếp đang lia đến Bạch Minh Hạo, khán giả nhìn thấy cảnh này, cùng reo lên kinh ngạc với người thuyết minh.
Bình luận viên: “Cách ném bom này đỉnh quá đó! Ném nổ thẳng mặt luôn!”
Bạch Minh Hạo đi thẳng qua chỗ hai người kia, thuốc của đối thủ đã không còn đủ rồi, máu không đầy, bị Bạch Minh Hạo diệt một cách gọn gàng nhanh lẹ. Hồ Lăng nói: “Bạch gia mau qua đây cứu người!”
Bạch Minh Hạo chạy qua, Hồ Lăng đã gục lần thứ ba rồi, máu rớt nhanh cực kỳ, chỉ còn lại chút máu giống Triệu Lộ Đông.
“Đỡ anh ấy đỡ anh ấy! Đừng quan tâm tôi!”
Giây cuối cùng Bạch Minh Hạo đỡ Triệu Lộ Đông dậy.
Hồ Lăng hi sinh oanh liệt.
Bình luận viên vỗ đùi đầy nuối tiếc: “Ối dào! Đúng thật là! Phải cứu em gái chứ!”
Cuối cùng, trả giá bằng một đội viên, FCZ trở thành dũng sĩ còn sống sót ở sân bay.
Cô lười biếng vươn eo ngồi dậy, quay đầu nhìn sang chiếc giường bên cạnh, Triệu Lộ Đông còn đang vùi đầu ngủ.
Cái tên này ngủ còn kẹp chăn nữa à?
Vì ngủ mà cái áo sơ mi ông già của anh nhăn nhúm rồi, để lộ nửa cái eo thon thon.
Hồ Lăng ngồi đó nhìn một lúc, rồi nhéo nhéo bụng mình, thầm nghĩ chắc là người của cái tên này không dễ tích thịt thôi, sao mà nằm nghiêng ngủ cũng không rớt thịt xuống vậy?
Có điều bây giờ tính ra Triệu Lộ Đông cũng còn trẻ, đợi đến khi qua ba mươi, không chừng đã phát tướng rồi.
Hồ Lăng nhìn người đàn ông dong dỏng cao kia, rồi lại ngồi tưởng tượng anh mà phát tướng sẽ thành ra thế nào.
Hiếm có cơ hội như vậy, Hồ Lăng quét một lượt các bộ phận trên cơ thể Triệu Lộ Đông từ trên xuống dưới một lượt. Mặt anh khi ngủ có hơi ngốc nghếch, tóc tai thì rối tung lên, dưới ống quần là cặp đùi thon dài.
Đánh gia một cách công tâm, đôi chân này rất khá.
Ai cũng nói đàn ông thích chân dài, thật ra con gái còn thích hơn kìa. Chân Triệu Lộ Đông dài, mặc dù phần cơ bắp ít, như không khô khan, phần đùi có cơ bắp, bắp chân thì ốm dài, trong đám con trai thì được tính là người có cổ chân thon rồi, khiến cho hình dáng đôi chân càng đẹp mắt hơn. Trời đông nên anh không thể để chân trần, mang vớ suốt mấy tháng trời, thế mà đã ủ cho bàn chân trắng tinh.
Hồ Lăng cứ nhìn rồi nhìn, bỗng nhiên cảm thấy rất vừa ý. Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở eo của anh, theo nhịp thở của anh, eo cứ hơi phồng lên. Cô rón ra rón rén đi qua, dùng tay nhẹ nhàng sờ nó, cảm giác ở tay ấm nóng.
Anh hơi nhúc nhích, mày nhíu chặt, ôm chăn quay người đi.
Hồ Lăng nhíu mày cười nham hiểm, mang dép lê đi rửa mặt.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô lại quay về giường chọc anh, chọt chỗ này, Triệu Lộ Đông nghiêng người sang chỗ nọ, chọc chỗ nọ, Triệu Lộ Đông lại nghiêng người sang chỗ kia.
Cuối cũng anh thật sự không còn kiên nhẫn nữa rồi, mở mắt ra, giọng hơi khàn.
“Bị điên phải không? Muốn thế nào đây?”
Hồ Lăng chẳng thèm để ý đến cái giọng điệu như đang muốn đánh nhau của anh, nói: “Ăn sáng không?” Cô lấy phiếu ăn sáng quạt quạt gió. “Mỗi phòng được hai phiếu đó.”
Anh lại nằm vặt ra, trả lời bằng sự im lặng.
Hồ Lăng đi ra bên ngoài, đi đến bên cạnh giường bỗng nhiên đánh úp! Nắm lấy góc hăn kéo mạnh xuống.
“Cô ——-!” Triệu Lộ Đông dựng lông, ngồi thẳng dậy, Hồ Lăng đã chạy mất khói từ lâu rồi.
Cô nhắn tin weixin cho Bạch Minh Hạo và Dưa Leo, không có ngoại lệ, không một ai dậy hết.
Đúng thật là lãng phí! Đồ ăn sáng của khách sạn năm sao đó!
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Hồ Lăng đi thong dong, ăn một đĩa mì xào, thêm lạp xưởng, cà phê, đủ loại thức ăn kèm, bụng căng đến nỗi ngồi thở mười phút đồng hồ mới đứng dậy được.
Thời gian ban tổ chức cuộc thi quy định tập hợp là một giờ chiều, đã sắp mười hai giờ rồi thì đội viên bên cô mới lục tục tỉnh giấc.
Triệu Lộ Đông đi tắm rửa trước, khi đi ra thì xoa bụng, dáng vẻ có hơi không thoải mái.
Anh nhìn đồng hồ, đi đến tủ lục mì gói.
Hồ Lăng đang trang điểm, nhìn hành động của anh, liền chặn lại: “Làm gì đó? Vừa bớt mà đã vui vậy rồi à? Còn dám ăn mì gói?”
Triệu Lộ Đông nói: “Không kịp đi ra ngoài, trước khi thi đấu phải ăn gì đó đã,.”
Hồ Lăng: “Có phải là anh ngủ đến mù rồi không?”
Vừa mở mắt đã bị chửi, đổi lại là ai cũng không vui, nhưng cái dạ dày đang khó chịu đã làm trì hoãn tốc độ giận dữ của Triệu Lộ Đông, anh liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Trong cái đĩa nhỏ trên bàn, bày một ít điểm tâm.
Bánh mì, lạp xưởng, trứng gà, sữa bò thì thôi không nói đi, còn có thức ăn nóng số lượng ít nhưng vô cùng đầy đủ, bánh kem tinh xảo, thậm chí còn có cả bánh rán và cơm.
Triệu Lộ Đông im lặng một lúc, nói: “Cô đi ra ngoài mua đồ ăn sáng à?”
Hồ Lăng nghiêm túc liếc một cái.
“Mua cái gì, đồ ăn khách sạn năm sao không ăn thì phí quá.”
Triệu Lộ Đông: “Còn cho mang về à?”
Hồ Lăng cười giảo hoạt.
“Lén mang đó.”
Cô đi qua, lấy kính đen trên bàn lên. “Anh nhìn nè, thế này.” Cô rũ tóc xuống, đeo kính đen lên. “Tôi đi hết thảy hai lần, họ không nhận ra.” Cô lại lấy một cái túi xám ra, “Tôi để không ba hộp mỳ hộp, bỏ vô đây rồi mang vê, thế nào, thông minh không?”
Triệu Lộ Đông nhìn cái túi đó, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.
Khá lắm, đó là cái túi anh mới vừa mua, miệng túi đang mở, còn có thể ngửi được mùi canh.
Ngày thường Triệu Lộ Đông sinh hoạt không yêu cầu gì nhiều, quần áo giày dép chẳng mấy cái qua hai trăm, nhưng giống với phần lớn những thiếu niên nghiện net, anh rất hứng thú với các thiết kế về linh kiện. Bàn phím, chuột, máy tính, linh kiện gì gì đó, đều có hơi nghiên cứu.
Cái túi Tumi* này được anh mua hồi tết, giá nó còn đắt hơn cái váy của Hồ Lăng một chút nữa, đương nhiên, nhìn bề ngoài thì có thể không rõ ràng như thế.
Anh muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào cặp mắt léo nha léo nhéo chờ được khen ngợi của cô, suy nghĩ mất ba giây, ngược lại cố nặn nụ cười, gật gật đầu.
“Được…”
“Chỉ mỗi chữ được à? Tôi tốn nhiều sức như vậy mà anh chỉ nói một chữ được à? Anh đừng có ăn nhé Triệu Lộ Đông.”
Triệu Lộ Đông ngồi vào bàn.
“Cô lấy cho tôi mà tôi còn không được ăn à?”
“Tôi lấy cho chó đó.”
Triệu Lộ Đông uống một ngụm sữa đậu nành, còn đang nóng, dạ dày dần dễ chịu hơn.
Hồ Lăng trang điểm xong, đi qua chuẩn bị đồ đặc, thuận tiện quăng một bộ đồ lên giường của Triệu Lộ Đông.
“Bộ hôm qua anh đừng mặc nữa nhé, đã bị đè nhăn nhúm rồi. Bộ này tôi vừa mới nhờ khách sạn ủi giúp rồi đó. Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, đội khác có đồng phục thống nhất, chúng ta không có, nhưng cũng phải ăn mặc đẹp đẽ một chút, không thể thua trận.”
Tốc độ ăn cơm của Triệu Lộ Đông hơi chậm, hình như là không mấy thích ứng với cái tiết tấu vừa thức giấc đã có cái ăn cái uống có người lải nhải này.
Ăn cơm xong, anh tiện tay thay bộ đồ để trên giường đã được cô chuẩn bị sẵn.
Thời gian cũng sắp đến rồi, họ đi tìm Bạch Minh Hạo và Dưa Leo cũng đi xuống tầng.
Trong thang máy, Triệu Lộ Đông ngửi thoang thoảng được mùi mì gói trên người hai người bạn đồng hành với mình, lòng thầm có cảm giác nói không nên lời.
Ban tổ chức đã sắp xếp xe bus đợi ở cửa khách sạn, đến giờ tập hợp, các dẫn đội điểm danh theo lệ, sau đó chở hết các đội viên đến nơi thi đấu.
Xe dừng ở cửa sau, tuyển thủ xuống xe đi thẳng từ cửa sau vào hội trường.
Thời gian thi đấu tổng cộng là ba ngày, mỗi ngày thi năm trận, quy định tính điểm gần giống với vòng loại trước đây.
Lúc xuống xe, Triệu Lộ Đông hỏi Hồ Lăng: “Căng thẳng không?”
Hồ Lăng: “Không căng thẳng, hồi đại học tôi đã từng thực tập ở đài truyền hình, các trường hợp như thế này gặp nhiều rồi.”
Triệu Lộ Đông chọc cô: “Đỉnh thế, thi đấu cũng không căng thẳng?”
Hồ Lăng: “Không căng thẳng.”
Triệu Lộ Đông nhíu mày, Hồ Lăng nói tiếp: “Tôi tin tưởng Bạch gia.”
Triệu Lộ Đông: “……….”
Bạch Minh Hạo đi lướt qua nghe cô nói câu này, thì nở nụ cười vi diệu với Triệu Lộ Đông.
PUBG offline không giống với LOL, cả đội viên và nhân viên công tác, cả thảy gần hai trăm người, quy mô lớn vô cùng. Tuyển thủ đi vào hội trường từ phía sau, đi thẳng vào khu vực thi đấu, ngược sáng, đen cả một mảnh. Giữa các máy ở khu vực thi đấu đều có vách ngăn, so với hội trường thi đấu, thì nhìn từ xa càng giống với một tiệm net quy mô lớn hơn.
Ở khu vực thi không nhìn thấy khán giả, thêm cả tai nghe cách âm hiệu quả cực cao, Hồ Lăng không cảm nhận được áp lực tại hội trường. Cô vẫn ngồi ở vị trí thứ hai như thường, trái là Triệu Lộ Đông, phải là Bạch Minh Hạo, bùng nổ cảm giác an toàn.
Mở màn có biểu diễn và đọc thông báo, họ ngồi phía sau nhìn không thấy, nên đeo tai nghe nói chuyện.
Dưa Leo nói: “Ván đầu tiên chúng ta nhảy ở đâu?”
Triệu Lộ Đông nói: “Để xem tuyến bay đã.”
Bạch Minh Hạo nói: “Nhảy sân bay.”
Hồ Lăng hỏi: “Cho dù là tuyến nào cũng đi hả?”
Bạch Minh Hạo ừm một tiếng.
Dưa Leo có hơi do dự, nói: “… Có phải là, hơi mạo hiểm không?”
Bạch Minh Hạo cười, dựa vào ghế, thoải mái tự tại.
“Ngày đầu tiên mà, đánh cho có khí thế.”
Dưa Leo hình như có hơi không mấy tán thành, nhưng cũng không dám phản bác cậu, bèn nhìn Triệu Lộ Đông: “Anh Đông, anh cảm thấy thế nào?”
Triệu Lộ Đông không trả lời ngay, chỉ trong phút giây yên tĩnh này, bầu không khí bỗng nhiên có hơi vi diệu.
Hồ Lăng đang muốn nói gì đó để phá vỡ sự yên tĩnh, thì Triệu Lộ Đông đã mở miệng rồi.
“Được.” Anh không nhìn Bạch Minh Hạo, mắt nhìn vào màn hình chuẩn bị của trò chơi, “đánh theo những gì cậu nói đi.”
Kết thúc biểu diễn, trong tai nghe vang lên tiếng thông báo thống nhất của ban tổ chức.
Màn hình chờ thay đổi.
Cuộc thi sắp bắt đầu rồi.
Hồ Lăng hít sâu một hơi, xoa xoa tay.
Ván đầu tiên, tuyến bay hơi lệch, lòng Hồ Lăng thịch một tiếng. Với kinh nghiệm chơi PUBG có hạn của cô, khi thi đấu, tuyến bay càng lệch thì số lượng đội nhảy đất bằng càng nhiều, mà ngược lại mọi người khá là né những khu vực nào nhiệt như đi thẳng qua tuyến bay.
“Nhảy.” Bạch Minh Hạo ra lệnh.
Hồ Lăng cắn răng, ấn nút F.
Không ngoài dự liệu, lần này nhảy sân bay người không là người, cả bầu trời cứ như là đang rơi đầy há cảo vậy.
Bình luận viên trên mạng cũng đang cảm thán: “Ván đầu tiên thế mà có năm đội nhảy sân bay à, haiz, hình như có đội nửa đường chuyển hướng rồi, có điều sân bay có bốn đội cũng muốn chết rồi, có thể đi ra khỏi chỗ này chắc chắn là dũng sĩ.”
Hồ Lăng và Triệu Lộ Đông nhảy vào trạm ra đa cùng một lúc, Triệu Lộ Đông đáp đất sớm hơn, đang đọ tốc độ tay với thành viên của đội khác, một người dành được súng một người dành được đạn, không có cách nào dành được của nhau.
Khi Hồ Lăng đáp đất, mắt sáng cả lên, la lên: “Ở cửa có súng với đạn! Mau lên!”
Hiển nhiên Triệu Lộ Đông và người kia cũng nhìn thấy, hai người chạy về phía cửa, Hồ Lăng cũng chạy đến dành, sau đó đầu óc bỗng linh hoạt trong giây lát, tạm thời sau người chạy về phía hai người đang chạy đến.
Vốn dĩ Triệu Lộ Đông chậm hơn nửa bước, nhưng Hồ Lăng chặn trước mắt đối thủ một lúc, khiến anh thuận lợi dành trước.
Người đó tức đến nỗi nhảy lên đánh Hồ Lăng, Triệu Lộ Đông nhanh chóng nhặt súng, người đó tỉnh táo chuẩn bị chạy, Triệu Lộ Đông nói: “Né ra.” Hồ Lăng bỏ chạy, Triệu Lộ Đông bắn ba phát hạ người đó. Lúc muốn bù người, thì mình cũng trúng một phát, đồng đội của người đó nhắm bắn từ xa, Triệu Lộ Đông nói: “Cô vào trước đi.”
Triệu Lộ Đông chịu hai phát để hạ người đó, lúc vào nhà thì chỉ còn lại chút máu.
Hồ Lăng lập tức đi tìm thuốc.
Bạch Minh Hạo và Dưa Leo nhảy ở tòa nhà chữ C bên cạnh, tình hình bên đó còn sốt ruột hơn, từ lúc đáp đất tiếng súng đã vang liên tục không ngừng, tiếng Dưa Leo chỉ huy thỉnh thoảng căng thẳng hơn bình thường một chút.
“Có một đội đi qua trạm ra đa rồi.”
Là cái đội thiếu người khi nảy, họ nắm rõ bây giờ trạm ra đa chỉ có hai người, chuẩn bị ba đánh hai.
Dưa Leo nói: “Chỗ em có ống ngắm, em lên tầng giúp mọi người nhắm, Bạch gia anh trông giúp em nhé.”
Triệu Lộ Đông: “Có nón có giáp không?”
Dưa Leo: “Có… loại cấp 1.”
“Vậy đừng có lên lầu.” Triệu Lộ Đông dừng lại, rồi nói tiếp: “Dưa Leo, thả lỏng một chút, cứ chơi như bình thường chúng ta chơi thôi.”
Hồ Lăng có thể nghe tiếng thở thô gấp của Dưa Leo truyền qua tai nghe, cậu trầm giọng ừm một tiếng.
“Được, em biết rồi.”
Cậu có hơi căng thẳng, Hồ Lăng thầm nghĩ, đây cũng là chuyện có thể thông cảm. Quả nhiên là các đội tham gia thi đấu chính thức không chỉ hơn một bậc so với đám tôm tép vòng loại, tiết tấu cuộc thi nhanh quá, cường độ quá cao, ép người ta muốn thở không ra hơi.
Hồ Lăng nghe tiếng bước chân ở cửa, sau đó có âm thanh ném đồ xuống đất.
Triệu Lộ Đông nhắc nhở: “Có bom, cẩn thận chút.”
Mấy quả bom làm Hồ Lăng nổi cả da gà da vịt.
“Đã vào rồi.”
May mà giọng của Triệu Lộ Đông luôn luôn rất ổn định, anh không hoảng, khiến Hồ Lăng cảm thấy rất an toàn.
Triệu Lộ Đông không thích chơi ống ngắm là mấy, trong đội thì thường giữ vai trò là tay đột kích, bắn cự ly gần khá mạnh, hơn nữa trong tay anh còn giữ một cây vector*, sức chiến đấu cực mạnh.
*Vector là một trong những vũ khí lâu đời nhất trong chiến trường PUBG khi xuất hiện trong game từ giai đoạn Early Access.Điểm mạnh của Vector nằm ở tốc độ xả đạn nhanh cùng với độ giật dễ kiểm soát, những yếu tố này đã giúp nó trở thành ông vua trong các cuộc chiến tầm gần.
Hồ Lăng đảm nhiệm vai trò lá chắn hình người, bị người ta đánh gục hai lần, tạo thời gian cho Triệu Lộ Đông phát huy, anh cũng hạ luôn hai người bên đối thủ, khổ nổi bị đối thủ bắn gục bằng khẩu shotgun*.
*Shotgun hay còn được gọi là súng bắn đạn ghém là loại súng phổ biến với cơ chế bắn ra nhiều mảnh đạn nhỏ hoặc sử dụng đạn đặc biệt với sức công phá lớn, là vũ khí khá phổ biến trong các game bắn súng.
Không còn đủ thuốc nữa, chỉ còn lại ít máu, Hồ Lăng không lập tức đỡ anh dậy, Triệu Lộ Đông trèo ra sau tường, Hồ Lăng kêu gọi đồng đội.
“Bạch gia! Dưa Leo! Hai người có thể qua đây không?”
Dưa Leo nói: “Được, Bạch gia anh qua đó đi, hai tên bên này giao cho em.”
Bạch Minh Hạo đáp: “Được, hai người cố trụ năm giây nữa, em qua ngay đây.”
Phía đối diện đang đỡ người, Hồ Lăng cảm thấy nếu họ đỡ được một người, thì sẽ nhắm vào bọn cô. Cô quăng một quả bom muốn nổ chết đối thủ, tiếc là tay run ném trật rồi, nổ ở ngoài hành lang.
Giữa bầu không khí căng thẳng kích thích này, hành động của cô khiến Triệu Lộ Đông nhìn mà bật cười.
“Trái bom này của cô được đó.”
Hồ Lăng bị anh cười đỏ hết cả mặt, giận dữ đáp: “Tôi rất cố gắng rồi được chưa!”
Cuối cùng bên đó cũng đỡ được người rồi, không ngoài dự liệu, lập tức nhắm sang đây, Hồ Lăng nhìn Bạch Minh Hạo đang tiến đến gần, rồi lại nhìn Triệu Lộ Đông đằng sau máu càng ngày càng ít, Ngay lúc này, Khâu Thiếu Vân, hoàng Kế Quang, Triệu Nhất Man,… các anh hùng liệt sĩ cách mạng cứ lần lượt lướt qua bộ não của Hồ Lăng, cô hét một tiếng rồi chạy lên trên, tay phải nhấn chuột điên cuồng như bị động kinh vậy!
Không đến ba giây sau đó đã bị hạ gục rồi.
Triệu Lộ Đông: “…”
Bạch Minh Hạo người chưa đến mà bom đã nổ, ngay vào khoảng khắc Hồ Lăng ngã xuống đất, một quả bom băng qua hai cái ngã bay từ ngoài cửa sổ vào, nổ bùm một phát giữa không trung, làm tên đang chạy qua chết nổ.
Đúng lúc bên phát trực tiếp đang lia đến Bạch Minh Hạo, khán giả nhìn thấy cảnh này, cùng reo lên kinh ngạc với người thuyết minh.
Bình luận viên: “Cách ném bom này đỉnh quá đó! Ném nổ thẳng mặt luôn!”
Bạch Minh Hạo đi thẳng qua chỗ hai người kia, thuốc của đối thủ đã không còn đủ rồi, máu không đầy, bị Bạch Minh Hạo diệt một cách gọn gàng nhanh lẹ. Hồ Lăng nói: “Bạch gia mau qua đây cứu người!”
Bạch Minh Hạo chạy qua, Hồ Lăng đã gục lần thứ ba rồi, máu rớt nhanh cực kỳ, chỉ còn lại chút máu giống Triệu Lộ Đông.
“Đỡ anh ấy đỡ anh ấy! Đừng quan tâm tôi!”
Giây cuối cùng Bạch Minh Hạo đỡ Triệu Lộ Đông dậy.
Hồ Lăng hi sinh oanh liệt.
Bình luận viên vỗ đùi đầy nuối tiếc: “Ối dào! Đúng thật là! Phải cứu em gái chứ!”
Cuối cùng, trả giá bằng một đội viên, FCZ trở thành dũng sĩ còn sống sót ở sân bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.