Chương 7
Twentine
04/09/2022
Trạng thái cảm xúc bé nhỏ của Hồ Lăng, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cô uống đến nỗi nửa tỉnh nửa say, về nhà ngủ một giấc thức dậy là quên sạch mọi thứ.
Mang cái khuôn mặt lòe loẹt còn chưa tẩy trang ra khỏi phòng, bị Tôn Nhược Xảo chửi cho vuốt mặt không kịp.
“Con nhìn bộ dạng của con bây giờ kìa! Làm gì có con gái nhà ai nửa đêm uống đến nỗi mê man bất tỉnh, nguy hiểm biết bao chứ hả! Tiểu Đông đưa con về nhà, con còn ói lên người người ta, chẳng còn chút hình tượng nào cả!”
Hồ Lăng cào cái đầu rối bù xù.
Vừa ợ một cái, liền tràn ra mùi vị kỳ lạ, cô che miệng chui vào nhà vệ sinh, tự động né tránh yêu cầu xin lỗi của Tôn Nhược Xảo.
Xin lỗi là không được rồi đó.
Cố ý ói đó.
Ai bảo anh chọc cô.
…
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp tục.
Trừ bỏ một vài thành kiến của ông chủ nào đó, xét chỉnh thề thì công việc của Hồ Lăng tiến hành hết sức thuận lợi. Cô dần thích ứng được với cuộc sống ở tiệm net, lúc bận thì cực kỳ bận, nhưng lúc rãnh thì cũng rất là rãnh, nắm bắt được tiết tấu thì rất là thoải mái.
Một tuần sau khi thi đấu kết thúc, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Vẫn liên quan đến tiệm net.
Sau khi thi đấu Hồ Lăng có đăng ký diễn đàn ECL, mỗi một tiệm net lớn trong thành phố đều có trang của riêng mình trên diễn đàn, thường tổ chức các cuộc thi và các hoạt động onl off. Có khá nhiều bài báo về trận đấu ở Thành phố Điện Tử, Hồ Lăng mở đại một cái ra đọc, liền bị tiêu đề thu hút…
“Mỗi một hoạt động WHY X đều có con át chủ bài! Cầm nữ thần bí một địch mười! Đánh hạ Tuyến Đầu trong vài giây!!!!”
Bỗng chốc Hồ Lăng ngồi thẳng lưng. Cô nhìn một vòng xung quanh, giữa trưa nắng không ai đến để lên mạng, Triệu Lộ Đông còn đang ngủ trên lầu, chỉ có một mình A Tân ngồi trong sảnh vừa chơi vừa coi quán.
Cô nhấp vào tiêu đề.
Ngày diễn ra hoạt động, cô bị chụp rất nhiều ảnh, có không ít ảnh đều được chụp lúc cô không để ý. May mà Hồ Lăng xuất thân chuyên nghiệp, cả quá trình đều duy trì tư thế đứng thật tốt, hiệu quả của tất cả ảnh chụp được đều khá tốt.
Hồ Lăng ngắm ảnh, không nhịn được mà tự luyến.
Nữ thần ảnh gốc!
Bên dưới có khá nhiều người khen thêm, phần lớn đều khen cô cả, cô thấy một câu “Muốn làm chó của Cầm Nữ thật đó…” nhếch mày huýt sáo. Khi kéo hơn bảy mươi bình luận, bỗng dưng thay đổi khung cảnh, có một kẻ giấu tên nói, cô gái này chỉ là bình hoa* thôi, chẳng hiểu biết chút nào về kiến thức game cả, đến để thêm chuyện thôi.
*Bình hoa: ý chỉ chỉ được cái mã bên ngoài xinh đẹp bên trong trống rỗng.
Có tầm mười người hùa theo bình luận này, còn nói vẫn là Tiểu Mi của Tuyến Đầu tốt, có thể tổ chức hoạt động, còn có thể thuyết trình cuộc thi.
Hồ Lăng đọc được bình luận này, bĩu môi nói: “Cách cả cái màn hình mà vẫn nghe được mùi chua.” Hừ lạnh một cái, đóng tiêu đề.
Nhìn ra ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, Hồ Lăng ngáp một cái.
Ánh mặt trời len vào theo khe hở của cửa tiệm, chiếu thành một vệt vàng thẳng tắp ở trước quầy thu ngân. Hồ Lăng nhìn vệt sáng đó, rơi vào trầm tư. Cô đỡ lấy gương mặt tròn tròn của mình, suy nghĩ lại từ một góc độ khác, lại cảm thấy hiện nay sự hiểu biết của mình đối với game có hơi ít, có khi ngay cả câu hỏi của khách đến tiệm cũng không trả lời được.
Mặc dù trước nay Triệu Lộ Đông không yêu cầu gì cho cô, nhưng cô nhận tám ngàn tiền lương…
Buổi tối hôm đó, Hồ Lăng không nói với ai, tự mình lén lút tải LOL vào máy tính ở nhà. Tiếc là máy của cô là laptop, còn được mua vào mấy năm đại học, linh kiện đã lạc hậu lắm rồi, chơi một chút là đứng.
Sau này cô dứt khoát dậy sớm hơn hai tiếng vào mỗi sáng, khi tiệm net vẫn chưa có ai thì tự mình lén lút làm quen với trò chơi. Cô bắt đầu đặt tạp chí, xem live stream, tìm hiểu toàn diện mọi thông tin về trò chơi.
Hồ Lăng thuộc kiểu con gái vô cùng hăng hái.
Năm đó thi nghệ thuật, có phần thi biểu diễn, Hồ Lăng chọn vũ đạo. Cô không xuất thân chuyên về vũ đạo, cơ thể có hơi cứng, lúc đó còn có chút áp lực do béo, giáo viên nhìn thấy đều bảo không còn kịp rồi, nhưng cô vẫn quyết chọn. Hơn ba tháng không đụng đến một miếng thịt, buổi sáng học lớp văn hóa, tối đến đi học vũ đạo, nửa đêm đi tập thêm ở phòng tập nhảy công cộng, bị thương ở dây chằng ba bốn lần, cuối cùng vào lúc thi móng chân cái muốn bong ra, phải dùng băng dính để siết lại để nhảy.
Còn cả lúc tốt nghiệp xong bị kéo đến xưởng nhà mình để làm kế toán, cô không có nền tảng, gặm sách từ ngày này qua đêm nọ, gắng sức gặm cho rõ hết số nợ nần tích lũy suốt mấy năm nay.
So với lúc đó, chơi game thì cứ thoải mái như đi bộ sau bữa ăn vậy.
Người đầu tiên biết cô chơi game là Nico.
Từ lúc kết bạn weixin, hầu như ngày nào Nico cũng đến tìm cô.
WHY X chọn chỗ rất hay, lưng dựa vào làng đại học, Nico học một trường trong số mấy trường đó. Năm nay cậu mới học năm nhất, rãnh chết đi được, mỗi ngày trừ chơi game ra thì chỉ xem phim hoạt hình. Avatar weixin của cậu là ảnh chibi của Saiki Kusuo* màu tóc khá là giống của cậu, giữa nét dễ thương có thêm chút ít đẹp trai mà ngốc ngếch.
*Saiki Kusuo là nhân vật trong tác phẩm manga Saiki Kusuo no Psi-nan của tác giả Aso Shuichi.
Nico rất cởi mở, luôn nói không hết chuyện, hơn nữa, rõ ràng là tuổi tác không lớn, nhưng lại đổi tên ghi chú weixin của Hồ Lăng là “Tiểu Lăng”, gặp mặt cũng gọi cô như thế. Dần dần mọi người đều gọi cô như vậy, chỉ có một người là ngoại lệ, chính là Triệu Lộ Đông, hoặc là anh gọi cả họ tên cô, hoặc là anh sẽ kêu cô là Lão Hồ. Mà ngược lại, tất cả mọi người trong tiệm net đều gọi Triệu Lộ Đông là “Anh Đông”, cũng chỉ có mỗi Hồ Lăng là chưa từng gọi anh như vậy.
Nico là dạng con trai khiến người khác dễ tháo bỏ lớp phòng bị, Hồ Lăng gặp phải bất kỳ khó khăn gì, việc nghĩ đến đầu tiên là hỏi cậu.
Nico nghi hoặc tại sao Hồ Lăng lại đột nhiên bắt dầu chơi game, Hồ Lăng kể cho cậu nghe chuyện xảy ra ở diễn đàn ECL.
“Đừng có nghe cái bọn đó tầm xàm!” Cậu lạnh lùng nói, “Nghĩ bằng đầu gối cũng biết cái bọn đó do cúp A tìm đến rồi, con người cô ta hay ganh ghét người khác, cứ thích giở trò sau lưng người ta.”
Hồ Lăng nói: “Không sao hết, vốn dĩ tôi cũng muốn chơi, ít nhiều gì tôi cũng đi làm ở tiệm net.”
Nico cười đáp: “Được, chị muốn chơi thì em dạy chị.”
Thế là Nico trở thành sư phụ LOL của Hồ Lăng, cậu thay đổi thói quen ngủ nướng, mỗi ngày đều dạy sớm chạy đến tiệm net, nắm bắt khoảng thời gian hai giờ đồng hồ từ sáu giờ rưỡi sáng đến tám giờ rưỡi chơi game cùng Hồ Lăng, tên gọi là “thần luyện*”
*Thần luyện: luyện tập vào sáng sớm.
Dưới sự giảng giải hết sức kiên nhẫn của Nico, Hồ Lăng nhanh chóng nắm bắt được các kiến thức cơ bản có liên quan giữa các thể loại game Moba, có chút hiểu biết về đặc tính của các tướng, cũng hiểu những khái niệm thường thức như chia đường, đi rừng, buff, một hit là gì.
Nico rất có thành ý, cứ đăng ký acc clone* mãi, đổi khu vực để đánh với Hồ Lăng, họ dẫn nhau đi đường dưới, Hồ Lăng đánh phụ trợ phối hợp với Nico.
*acc clone: tài khoản phụ, tài khoảng dùng tạm thời.
Trình độ của Nico cao, đánh điểm thấp dễ như ăn cháo, đánh 1V2 đường dưới rất thong thả, con đường dạy học tràn đầy tiếng cười đùa hoan hô.
Một buổi sáng nào đó, Hồ Lăng và Nico luyện tập buổi sáng như bình thường, Hồ Lăng chơi phụ trợ cho Nico. Dưới tình hình thành viên trong đội đã chết cả rồi, Hồ Lăng đưa hết tuyệt chiêu của mình sang Nico, Nico thao tác chuẩn xác như mấy chú chó Sharpei, một phát hẳn penta kill.
*Chó Sharpei: Có nguồn gốc từ các tỉnh phía nam Trung Quốc, nổi bật với khuôn mặt và cơ thể nhăn nheo, khiến mọi người liên tưởng ngay đến giống chó Pug. Sharpei có tính lãnh thổ cao, không tin tưởng vào người lạ.
Trong lúc tổng kết trận đấu, đối phương bùng nổ, gõ chữ mắng người: “Con mẹ nó, tao kéo rank chết hết cả nhà!”
Nico không chịu yếu thế, gõ lại mắng: “Nếu tao mà không kéo bạn là mày chết cả nhà!”
Sau đó liền thay đổi sắc mặt trong vòng một giây, nhếch miệng giành công chỗ Hồ Lăng.
“Em đỉnh không?”
“Đỉnh!”
Đối phương vẫn còn đang mắng chửi, miệng mồm ngày càng dơ, Nico nói: “Đừng để ý đến nó.”
Hồ Lăng vén tay áo: “Để tôi dạy dỗ hắn.” Vừa chuẩn bị phát huy, bỗng dưng cảm giác được phía sau mình có người.
Quay đầu lại, Triệu Lộ Đông với tạo hình áo ông già ngàn năm bất biến đang đứng ở đó, ngủ đến nổi nửa gương mặt hằn đỏ hết lên. Vai phải của anh có cao hơn vai trái một chút, mỗi lần mặc áo cổ tròn lỏng lẻo hời hợt kiểu này, đều để lộ xương quai xanh thẳng tắp bên phía vai trái, phối với cái đầu tóc bù xù, với cặp mắt lờ đờ kia, tiêu hồn vô cùng.
Hồ Lăng đánh giá anh từ trên xuống dưới, nói: “Chào ông chủ.”
Nico cũng chào hỏi Triệu Lộ Đông: “Anh Đông, sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Triệu Lộ Đông nói bằng giọng mơ mơ hồ hồ: “Đi tè.” Tròng mắt anh hơi chuyển động, nhìn Hồ Lăng, rồi lại nhìn Nico, sau cùng nhìn về màn hình còn đang tổng kết, lạnh lùng nói: “Chơi ép người ta có vui không?”
Nico đáng yêu thè lưỡi.
Triệu Lộ Đông: “Cứ chơi với mấy đứa tôm tép này không sợ xuống tay à?”
Nico: “Vẫn ổn mà.”
Mới sáng sớm, giọng của Triệu Lộ Đông có hơi khàn, lắng nghe từ góc độ chuyên ngành phát thanh của Hồ Lăng, cảm thấy rất là ổn đó.
Thích hợp với mấy đài chọc ghẹo nửa đêm.
Triệu Lộ Đông: “Đội tuyển trường của cậu chuẩn bị thi đấu rồi, tập chưa hả?”
Nico: “Tập rồi tập rồi, không làm lỡ đâu. Hiện giờ là giờ học thêm, Tiểu Lăng bái em làm thầy, em cũng phải có trách nhiệm chứ.”
Đột nhiên bị cue* vào, Hồ Lăng lập tức nói: “Cậu ấy dạy tốt lắm đó.”
*Bị cue: Bị kéo vào, bị nhắc đến.
Triệu Lộ Đông im một lúc, rồi lại nói với Nico: “Nếu cậu thật sự có lòng làm sư phụ cho người khác, vậy thì cũng phải có chút đỉnh thành tích cho ra dáng đi, cứ đánh ép người ta thì có ý nghĩa gì chứ? Cậu lên bảng xếp hạng đi.”
Hồ Lăng nghe thấy từ mới: “Trò chơi này còn có bảng xếp hạng nữa hả?”
Nico nói: “Có.” Cậu mở bảng xếp hạng của Vương Giả ra, Hồ Lăng thấy top 1 bảng xếp hạng khu vực có ID là “ys` Lam Nguyệt Sâm Lâm” (Trăng xanh rừng sâu), thắng hơn 1200 điểm Vương giả.
Hồ Lăng hỏi: “Người này giỏi lắm nhỉ.”
Nico với bộ mặt khinh thường: “Cũng thường thôi, mấy vùng ngoài thế này không có đại thần. Em cũng là Vương giả, chẳng qua lười đánh bảng xếp hạng thôi.”
Triệu Lộ Đông đứng đằng sau noi: “Sao anh nhớ là cậu đánh mà không lên nổi nhỉ.”
Nico chà mặt mình: “Em ở khu vực nào chứ, giống với cái chỗ hoang vu hẻo lánh đó được hả?”
Giọng Triệu Lộ Đông lành lạnh: “Không lên được là không lên được.”
“Ai nói chứ!” Nico còn nhỏ dễ bị khích tướng, nhất là không muốn mất mặt trước mặt Hồ Lăng. Cậu đứng hẳn lên, nhìn Hồ Lăng chằm chằm, hỏi: “Chị muốn em lên bảng xếp hạng không?”
Hồ Lăng đang nghiên cứu mấy cái ID chính của bảng xếp hạng, vừa nghe thấy liền ngơ ngác.
“Hả?”
Có liên quan gì đến tôi hả?
Nico: “Chị chỉ cần nói chị muốn hay không?”
Hồ Lăng bàng hoàng nhìn về phía Triệu Lộ Đông, ông chủ Triệu cứ như chê chưa đủ, tiếp tục châm biếm Nico.
“Nói cứ như cô ấy muốn là cậu có thể lên được vậy.”
Nico sắp bị quay chín rồi.
Thật ra trước đó Hồ Lăng cũng đã thấy Triệu Lộ Đông khích tướng mấy thằng đệ.
Mấy thằng nhóc mười mấy tuổi, đa số đều thích chơi game, có điều phần lớn chỉ là chơi vui mà thôi, coi như một cách tiêu khiển cho qua giờ lúc không học. Nhưng Triệu Lộ Đông không phải, anh chính thức xem game là một việc, nghiêm túc đối với tất cả các trận đấu, cũng sẽ nghĩ cách khích lệ đám bạn chó má của mình cùng nhau nghiêm túc. Hình dung thế nào nhỉ, cả cơ thể tỏa ra một cảm giác nhiệt huyết nhưng ngốc nghếch.
Lúc nhỏ đã như thế, bây giờ thì vẫn như thế.
Nico nhìn Hồ Lăng chăm chú, bờ môi hơi mỏng nhếch lên vẻ kiên nghị không khuất phục, cậu nói một cách nghiêm túc: “Chỉ cần chị muốn em lên, em lên ngay. Em nói là làm, chắc chắn vượt qua cái tên chó Sâm Lâm kia, lấy top 1 cho chị coi!”
Triệu Lộ Đông nói một cách vui vẻ: “Tốt lắm, đàn ông thì phải biết giành trước. Bây giờ cậu đang ở độ tuổi tạo nên được thành tích, có thể chơi thành nghề không thì phải xem năm nay rồi.” Nói xong, cuối cùng anh cũng quay người nhìn Hồ Lăng. Từ cặp mắt lờ đờ của anh Hồ Lăng có thể nhận được một tín hiệu mãnh liệt, quyết định giữ mặt mũi cho ông chủ.
“Được. Cậu lên đi, tôi muốn thấy cậu lên, tốt nhất là đánh lên top 1.”
Triệu Lộ Đông vừa ý gật gật đầu.
Nico không nói gì, nhìn Hồ Lăng bằng cặp mắt tròn vo, bỗng dưng nở nụ cười tà mị.
Lúc này là hơn tám giờ sáng, sảnh tiệm net chỉ có ba ngừi họ, bầu không khí ôn hòa yên tĩnh. Nắng sớm chiếu vào, chiếu lên đỉnh đầu xinh đẹp của Nico, cứ như đám khói sáng.
Cậu dựa vào bàn bên cạnh, ôm cánh tay nói: “Vậy em lên top 1, chị làm bạn gái của em.”
Hồ Lăng: “……………………”
Nico nhìn cô chằm chằm, im lặng chờ đợi câu trả lời.
Hồ Lăng làm ở WHY X lâu rồi, cảm thấy trên người những cậu trai chơi game giỏi đều có một khí chất đặc biệt, cái kiểu mà tự tin hơi con nít, trộn lẫn với mùi vị của cơn mưa buổi sớm, cứ thuần khiết hệt như pha lê.
Nhưng nó không ảnh hưởng đến sự ngây ngốc đầy trong đầu cô.
Cô liếc trộm ông chủ Triệu, người phía sau thờ ơ lãnh đạm, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
So với lúc trước, tâm trạng của anh không thay đổi là mấy, trong ánh mắt ấy ít nhiều cũng có ý mặc nhận.
Cô uống đến nỗi nửa tỉnh nửa say, về nhà ngủ một giấc thức dậy là quên sạch mọi thứ.
Mang cái khuôn mặt lòe loẹt còn chưa tẩy trang ra khỏi phòng, bị Tôn Nhược Xảo chửi cho vuốt mặt không kịp.
“Con nhìn bộ dạng của con bây giờ kìa! Làm gì có con gái nhà ai nửa đêm uống đến nỗi mê man bất tỉnh, nguy hiểm biết bao chứ hả! Tiểu Đông đưa con về nhà, con còn ói lên người người ta, chẳng còn chút hình tượng nào cả!”
Hồ Lăng cào cái đầu rối bù xù.
Vừa ợ một cái, liền tràn ra mùi vị kỳ lạ, cô che miệng chui vào nhà vệ sinh, tự động né tránh yêu cầu xin lỗi của Tôn Nhược Xảo.
Xin lỗi là không được rồi đó.
Cố ý ói đó.
Ai bảo anh chọc cô.
…
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp tục.
Trừ bỏ một vài thành kiến của ông chủ nào đó, xét chỉnh thề thì công việc của Hồ Lăng tiến hành hết sức thuận lợi. Cô dần thích ứng được với cuộc sống ở tiệm net, lúc bận thì cực kỳ bận, nhưng lúc rãnh thì cũng rất là rãnh, nắm bắt được tiết tấu thì rất là thoải mái.
Một tuần sau khi thi đấu kết thúc, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Vẫn liên quan đến tiệm net.
Sau khi thi đấu Hồ Lăng có đăng ký diễn đàn ECL, mỗi một tiệm net lớn trong thành phố đều có trang của riêng mình trên diễn đàn, thường tổ chức các cuộc thi và các hoạt động onl off. Có khá nhiều bài báo về trận đấu ở Thành phố Điện Tử, Hồ Lăng mở đại một cái ra đọc, liền bị tiêu đề thu hút…
“Mỗi một hoạt động WHY X đều có con át chủ bài! Cầm nữ thần bí một địch mười! Đánh hạ Tuyến Đầu trong vài giây!!!!”
Bỗng chốc Hồ Lăng ngồi thẳng lưng. Cô nhìn một vòng xung quanh, giữa trưa nắng không ai đến để lên mạng, Triệu Lộ Đông còn đang ngủ trên lầu, chỉ có một mình A Tân ngồi trong sảnh vừa chơi vừa coi quán.
Cô nhấp vào tiêu đề.
Ngày diễn ra hoạt động, cô bị chụp rất nhiều ảnh, có không ít ảnh đều được chụp lúc cô không để ý. May mà Hồ Lăng xuất thân chuyên nghiệp, cả quá trình đều duy trì tư thế đứng thật tốt, hiệu quả của tất cả ảnh chụp được đều khá tốt.
Hồ Lăng ngắm ảnh, không nhịn được mà tự luyến.
Nữ thần ảnh gốc!
Bên dưới có khá nhiều người khen thêm, phần lớn đều khen cô cả, cô thấy một câu “Muốn làm chó của Cầm Nữ thật đó…” nhếch mày huýt sáo. Khi kéo hơn bảy mươi bình luận, bỗng dưng thay đổi khung cảnh, có một kẻ giấu tên nói, cô gái này chỉ là bình hoa* thôi, chẳng hiểu biết chút nào về kiến thức game cả, đến để thêm chuyện thôi.
*Bình hoa: ý chỉ chỉ được cái mã bên ngoài xinh đẹp bên trong trống rỗng.
Có tầm mười người hùa theo bình luận này, còn nói vẫn là Tiểu Mi của Tuyến Đầu tốt, có thể tổ chức hoạt động, còn có thể thuyết trình cuộc thi.
Hồ Lăng đọc được bình luận này, bĩu môi nói: “Cách cả cái màn hình mà vẫn nghe được mùi chua.” Hừ lạnh một cái, đóng tiêu đề.
Nhìn ra ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, Hồ Lăng ngáp một cái.
Ánh mặt trời len vào theo khe hở của cửa tiệm, chiếu thành một vệt vàng thẳng tắp ở trước quầy thu ngân. Hồ Lăng nhìn vệt sáng đó, rơi vào trầm tư. Cô đỡ lấy gương mặt tròn tròn của mình, suy nghĩ lại từ một góc độ khác, lại cảm thấy hiện nay sự hiểu biết của mình đối với game có hơi ít, có khi ngay cả câu hỏi của khách đến tiệm cũng không trả lời được.
Mặc dù trước nay Triệu Lộ Đông không yêu cầu gì cho cô, nhưng cô nhận tám ngàn tiền lương…
Buổi tối hôm đó, Hồ Lăng không nói với ai, tự mình lén lút tải LOL vào máy tính ở nhà. Tiếc là máy của cô là laptop, còn được mua vào mấy năm đại học, linh kiện đã lạc hậu lắm rồi, chơi một chút là đứng.
Sau này cô dứt khoát dậy sớm hơn hai tiếng vào mỗi sáng, khi tiệm net vẫn chưa có ai thì tự mình lén lút làm quen với trò chơi. Cô bắt đầu đặt tạp chí, xem live stream, tìm hiểu toàn diện mọi thông tin về trò chơi.
Hồ Lăng thuộc kiểu con gái vô cùng hăng hái.
Năm đó thi nghệ thuật, có phần thi biểu diễn, Hồ Lăng chọn vũ đạo. Cô không xuất thân chuyên về vũ đạo, cơ thể có hơi cứng, lúc đó còn có chút áp lực do béo, giáo viên nhìn thấy đều bảo không còn kịp rồi, nhưng cô vẫn quyết chọn. Hơn ba tháng không đụng đến một miếng thịt, buổi sáng học lớp văn hóa, tối đến đi học vũ đạo, nửa đêm đi tập thêm ở phòng tập nhảy công cộng, bị thương ở dây chằng ba bốn lần, cuối cùng vào lúc thi móng chân cái muốn bong ra, phải dùng băng dính để siết lại để nhảy.
Còn cả lúc tốt nghiệp xong bị kéo đến xưởng nhà mình để làm kế toán, cô không có nền tảng, gặm sách từ ngày này qua đêm nọ, gắng sức gặm cho rõ hết số nợ nần tích lũy suốt mấy năm nay.
So với lúc đó, chơi game thì cứ thoải mái như đi bộ sau bữa ăn vậy.
Người đầu tiên biết cô chơi game là Nico.
Từ lúc kết bạn weixin, hầu như ngày nào Nico cũng đến tìm cô.
WHY X chọn chỗ rất hay, lưng dựa vào làng đại học, Nico học một trường trong số mấy trường đó. Năm nay cậu mới học năm nhất, rãnh chết đi được, mỗi ngày trừ chơi game ra thì chỉ xem phim hoạt hình. Avatar weixin của cậu là ảnh chibi của Saiki Kusuo* màu tóc khá là giống của cậu, giữa nét dễ thương có thêm chút ít đẹp trai mà ngốc ngếch.
*Saiki Kusuo là nhân vật trong tác phẩm manga Saiki Kusuo no Psi-nan của tác giả Aso Shuichi.
Nico rất cởi mở, luôn nói không hết chuyện, hơn nữa, rõ ràng là tuổi tác không lớn, nhưng lại đổi tên ghi chú weixin của Hồ Lăng là “Tiểu Lăng”, gặp mặt cũng gọi cô như thế. Dần dần mọi người đều gọi cô như vậy, chỉ có một người là ngoại lệ, chính là Triệu Lộ Đông, hoặc là anh gọi cả họ tên cô, hoặc là anh sẽ kêu cô là Lão Hồ. Mà ngược lại, tất cả mọi người trong tiệm net đều gọi Triệu Lộ Đông là “Anh Đông”, cũng chỉ có mỗi Hồ Lăng là chưa từng gọi anh như vậy.
Nico là dạng con trai khiến người khác dễ tháo bỏ lớp phòng bị, Hồ Lăng gặp phải bất kỳ khó khăn gì, việc nghĩ đến đầu tiên là hỏi cậu.
Nico nghi hoặc tại sao Hồ Lăng lại đột nhiên bắt dầu chơi game, Hồ Lăng kể cho cậu nghe chuyện xảy ra ở diễn đàn ECL.
“Đừng có nghe cái bọn đó tầm xàm!” Cậu lạnh lùng nói, “Nghĩ bằng đầu gối cũng biết cái bọn đó do cúp A tìm đến rồi, con người cô ta hay ganh ghét người khác, cứ thích giở trò sau lưng người ta.”
Hồ Lăng nói: “Không sao hết, vốn dĩ tôi cũng muốn chơi, ít nhiều gì tôi cũng đi làm ở tiệm net.”
Nico cười đáp: “Được, chị muốn chơi thì em dạy chị.”
Thế là Nico trở thành sư phụ LOL của Hồ Lăng, cậu thay đổi thói quen ngủ nướng, mỗi ngày đều dạy sớm chạy đến tiệm net, nắm bắt khoảng thời gian hai giờ đồng hồ từ sáu giờ rưỡi sáng đến tám giờ rưỡi chơi game cùng Hồ Lăng, tên gọi là “thần luyện*”
*Thần luyện: luyện tập vào sáng sớm.
Dưới sự giảng giải hết sức kiên nhẫn của Nico, Hồ Lăng nhanh chóng nắm bắt được các kiến thức cơ bản có liên quan giữa các thể loại game Moba, có chút hiểu biết về đặc tính của các tướng, cũng hiểu những khái niệm thường thức như chia đường, đi rừng, buff, một hit là gì.
Nico rất có thành ý, cứ đăng ký acc clone* mãi, đổi khu vực để đánh với Hồ Lăng, họ dẫn nhau đi đường dưới, Hồ Lăng đánh phụ trợ phối hợp với Nico.
*acc clone: tài khoản phụ, tài khoảng dùng tạm thời.
Trình độ của Nico cao, đánh điểm thấp dễ như ăn cháo, đánh 1V2 đường dưới rất thong thả, con đường dạy học tràn đầy tiếng cười đùa hoan hô.
Một buổi sáng nào đó, Hồ Lăng và Nico luyện tập buổi sáng như bình thường, Hồ Lăng chơi phụ trợ cho Nico. Dưới tình hình thành viên trong đội đã chết cả rồi, Hồ Lăng đưa hết tuyệt chiêu của mình sang Nico, Nico thao tác chuẩn xác như mấy chú chó Sharpei, một phát hẳn penta kill.
*Chó Sharpei: Có nguồn gốc từ các tỉnh phía nam Trung Quốc, nổi bật với khuôn mặt và cơ thể nhăn nheo, khiến mọi người liên tưởng ngay đến giống chó Pug. Sharpei có tính lãnh thổ cao, không tin tưởng vào người lạ.
Trong lúc tổng kết trận đấu, đối phương bùng nổ, gõ chữ mắng người: “Con mẹ nó, tao kéo rank chết hết cả nhà!”
Nico không chịu yếu thế, gõ lại mắng: “Nếu tao mà không kéo bạn là mày chết cả nhà!”
Sau đó liền thay đổi sắc mặt trong vòng một giây, nhếch miệng giành công chỗ Hồ Lăng.
“Em đỉnh không?”
“Đỉnh!”
Đối phương vẫn còn đang mắng chửi, miệng mồm ngày càng dơ, Nico nói: “Đừng để ý đến nó.”
Hồ Lăng vén tay áo: “Để tôi dạy dỗ hắn.” Vừa chuẩn bị phát huy, bỗng dưng cảm giác được phía sau mình có người.
Quay đầu lại, Triệu Lộ Đông với tạo hình áo ông già ngàn năm bất biến đang đứng ở đó, ngủ đến nổi nửa gương mặt hằn đỏ hết lên. Vai phải của anh có cao hơn vai trái một chút, mỗi lần mặc áo cổ tròn lỏng lẻo hời hợt kiểu này, đều để lộ xương quai xanh thẳng tắp bên phía vai trái, phối với cái đầu tóc bù xù, với cặp mắt lờ đờ kia, tiêu hồn vô cùng.
Hồ Lăng đánh giá anh từ trên xuống dưới, nói: “Chào ông chủ.”
Nico cũng chào hỏi Triệu Lộ Đông: “Anh Đông, sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Triệu Lộ Đông nói bằng giọng mơ mơ hồ hồ: “Đi tè.” Tròng mắt anh hơi chuyển động, nhìn Hồ Lăng, rồi lại nhìn Nico, sau cùng nhìn về màn hình còn đang tổng kết, lạnh lùng nói: “Chơi ép người ta có vui không?”
Nico đáng yêu thè lưỡi.
Triệu Lộ Đông: “Cứ chơi với mấy đứa tôm tép này không sợ xuống tay à?”
Nico: “Vẫn ổn mà.”
Mới sáng sớm, giọng của Triệu Lộ Đông có hơi khàn, lắng nghe từ góc độ chuyên ngành phát thanh của Hồ Lăng, cảm thấy rất là ổn đó.
Thích hợp với mấy đài chọc ghẹo nửa đêm.
Triệu Lộ Đông: “Đội tuyển trường của cậu chuẩn bị thi đấu rồi, tập chưa hả?”
Nico: “Tập rồi tập rồi, không làm lỡ đâu. Hiện giờ là giờ học thêm, Tiểu Lăng bái em làm thầy, em cũng phải có trách nhiệm chứ.”
Đột nhiên bị cue* vào, Hồ Lăng lập tức nói: “Cậu ấy dạy tốt lắm đó.”
*Bị cue: Bị kéo vào, bị nhắc đến.
Triệu Lộ Đông im một lúc, rồi lại nói với Nico: “Nếu cậu thật sự có lòng làm sư phụ cho người khác, vậy thì cũng phải có chút đỉnh thành tích cho ra dáng đi, cứ đánh ép người ta thì có ý nghĩa gì chứ? Cậu lên bảng xếp hạng đi.”
Hồ Lăng nghe thấy từ mới: “Trò chơi này còn có bảng xếp hạng nữa hả?”
Nico nói: “Có.” Cậu mở bảng xếp hạng của Vương Giả ra, Hồ Lăng thấy top 1 bảng xếp hạng khu vực có ID là “ys` Lam Nguyệt Sâm Lâm” (Trăng xanh rừng sâu), thắng hơn 1200 điểm Vương giả.
Hồ Lăng hỏi: “Người này giỏi lắm nhỉ.”
Nico với bộ mặt khinh thường: “Cũng thường thôi, mấy vùng ngoài thế này không có đại thần. Em cũng là Vương giả, chẳng qua lười đánh bảng xếp hạng thôi.”
Triệu Lộ Đông đứng đằng sau noi: “Sao anh nhớ là cậu đánh mà không lên nổi nhỉ.”
Nico chà mặt mình: “Em ở khu vực nào chứ, giống với cái chỗ hoang vu hẻo lánh đó được hả?”
Giọng Triệu Lộ Đông lành lạnh: “Không lên được là không lên được.”
“Ai nói chứ!” Nico còn nhỏ dễ bị khích tướng, nhất là không muốn mất mặt trước mặt Hồ Lăng. Cậu đứng hẳn lên, nhìn Hồ Lăng chằm chằm, hỏi: “Chị muốn em lên bảng xếp hạng không?”
Hồ Lăng đang nghiên cứu mấy cái ID chính của bảng xếp hạng, vừa nghe thấy liền ngơ ngác.
“Hả?”
Có liên quan gì đến tôi hả?
Nico: “Chị chỉ cần nói chị muốn hay không?”
Hồ Lăng bàng hoàng nhìn về phía Triệu Lộ Đông, ông chủ Triệu cứ như chê chưa đủ, tiếp tục châm biếm Nico.
“Nói cứ như cô ấy muốn là cậu có thể lên được vậy.”
Nico sắp bị quay chín rồi.
Thật ra trước đó Hồ Lăng cũng đã thấy Triệu Lộ Đông khích tướng mấy thằng đệ.
Mấy thằng nhóc mười mấy tuổi, đa số đều thích chơi game, có điều phần lớn chỉ là chơi vui mà thôi, coi như một cách tiêu khiển cho qua giờ lúc không học. Nhưng Triệu Lộ Đông không phải, anh chính thức xem game là một việc, nghiêm túc đối với tất cả các trận đấu, cũng sẽ nghĩ cách khích lệ đám bạn chó má của mình cùng nhau nghiêm túc. Hình dung thế nào nhỉ, cả cơ thể tỏa ra một cảm giác nhiệt huyết nhưng ngốc nghếch.
Lúc nhỏ đã như thế, bây giờ thì vẫn như thế.
Nico nhìn Hồ Lăng chăm chú, bờ môi hơi mỏng nhếch lên vẻ kiên nghị không khuất phục, cậu nói một cách nghiêm túc: “Chỉ cần chị muốn em lên, em lên ngay. Em nói là làm, chắc chắn vượt qua cái tên chó Sâm Lâm kia, lấy top 1 cho chị coi!”
Triệu Lộ Đông nói một cách vui vẻ: “Tốt lắm, đàn ông thì phải biết giành trước. Bây giờ cậu đang ở độ tuổi tạo nên được thành tích, có thể chơi thành nghề không thì phải xem năm nay rồi.” Nói xong, cuối cùng anh cũng quay người nhìn Hồ Lăng. Từ cặp mắt lờ đờ của anh Hồ Lăng có thể nhận được một tín hiệu mãnh liệt, quyết định giữ mặt mũi cho ông chủ.
“Được. Cậu lên đi, tôi muốn thấy cậu lên, tốt nhất là đánh lên top 1.”
Triệu Lộ Đông vừa ý gật gật đầu.
Nico không nói gì, nhìn Hồ Lăng bằng cặp mắt tròn vo, bỗng dưng nở nụ cười tà mị.
Lúc này là hơn tám giờ sáng, sảnh tiệm net chỉ có ba ngừi họ, bầu không khí ôn hòa yên tĩnh. Nắng sớm chiếu vào, chiếu lên đỉnh đầu xinh đẹp của Nico, cứ như đám khói sáng.
Cậu dựa vào bàn bên cạnh, ôm cánh tay nói: “Vậy em lên top 1, chị làm bạn gái của em.”
Hồ Lăng: “……………………”
Nico nhìn cô chằm chằm, im lặng chờ đợi câu trả lời.
Hồ Lăng làm ở WHY X lâu rồi, cảm thấy trên người những cậu trai chơi game giỏi đều có một khí chất đặc biệt, cái kiểu mà tự tin hơi con nít, trộn lẫn với mùi vị của cơn mưa buổi sớm, cứ thuần khiết hệt như pha lê.
Nhưng nó không ảnh hưởng đến sự ngây ngốc đầy trong đầu cô.
Cô liếc trộm ông chủ Triệu, người phía sau thờ ơ lãnh đạm, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
So với lúc trước, tâm trạng của anh không thay đổi là mấy, trong ánh mắt ấy ít nhiều cũng có ý mặc nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.