Chương 2: Cuộc Rượt Đuổi
Y.o
22/01/2021
Chương hai.: Cuộc Rượt Đuổi.
Đại lộ ở ngoại ô phía Đông Thành Phố.
23 giờ 18 phút tối
“ Yêu cầu chiếc xe đằng trước ngừng lại, yêu cầu chiếc xe đằng trước ngừng lại.”
Tiếng loa thông báo nhỏ được lắp trên nóc xe ô tơ lập lại nhiều lần. Ba, bốn chiếc xe cảnh sát đuổi theo xe của Simon sát nút, âm thanh còi báo hiệu đặc trưng rú vang khắp đường. Hai xe cảnh sát kè hai bên hông xe của nghi phạm, cố gắng ép sát để làm chậm tốc độ, trong khi hai xe khác chạy phía sau hỗ trợ theo dõi.
Rosé nhấn mạnh chân ga, kim đồng hồ tốc độ tăng lên gần 200 km/h, lao nhanh trên đường cao tốc. Giờ đã khuya nên xe lưu thông trên tuyến đường này rất ít, vì thế mà Rosé phóng nhanh cũng không có mấy trở ngại gì, dù rằng cô cũng là một tay đua có hạng. Cô ấy không phải là người con gái bình thường, bởi Rosé và Simon cùng trong một tập đoàn ngầm do chị hai cô làm đầu não. Tập đoàn ngầm này có tên công khai là Bát Long, ngoài mặt là công ty buôn bán rượu vang, nhưng thật chất họ chuyên bán vũ khí quân sự, rửa tiền, nhưng tuyệt đối nói không với chất trắng và buôn bán người.
Có tám người lãnh đạo cao cấp quản lý những lĩnh vực khác nhau, Simon và Rosé là một trong tám vị lãnh đạo đó, cho nên việc thông thạo lái xe này rất ư là bình thường đối với hai người. Vì nếu mấy trò vặt cũng không biết, chắc họ đã chết từ đời nào khi tranh giành quyền lực và gây dựng tập toàn. Trở lại cuộc rượt đuổi. Chiếc xe của Rosé cố gắng vượt lên để cắt đuôi bọn cảnh sát. Đối với Simon và Rosé đây không phải là đuổi bắt, mà là một cuộc đi săn. Những việc nguy hiểm này quá quen thuộc với họ nên không có chuyện gì phải sợ. Rosé vẫn tỏ ra tức giận lẫn buồn phiền vì mấy cái kế hoạch của Simon chứ không mấy bận tâm lắm về chuyện bản thân đang bị truy đuổi, mặc dù cô đã quen với điều này.
Còn anh chàng thì cười thành tiếng, thích thú khi bản thân đang là con mồi cho người ta săn bắt. Simon ló đầu ra ngoài cửa sổ, hét thật lớn. “ Nhanh lên nào các chiến sĩ. Nếu theo kịp thì tôi sẽ đãi các vị một chầu nhậu trong ngục. hahaha.”
“ Anh thản nhiên quá nhờ.” - Rosé nổi đóa, liếc nhìn Simon.
“ Đùa chút thôi mà, em vẫn giận à.!? “
“ Em không có tâm trí để giận, em đang nghĩ làm sao để cắt đuôi họ khi vẫn đang ở trên đường cao tốc dài vô tận này.”
Simon đưa tay chống cằm để suy nghĩ. Liếc mắt nhìn con đường thẳng xa xăm, dùng IQ 180 của mình để tính toán kế hoạch tẩu thoát, chưa đầy một phút sau anh đã vẽ ra một kế hoạch và tự cho rằng nó rất hoàn hảo. Song, Simon quay qua cô người yêu, chợt mỉm cười và nói.
“ Có một con đường chạy vào khu dân cư gần trạm thu phí trước mặt. em hãy rẽ vào đó.”
Rosé tròn mắt ngạc nhiên. Cô nghĩ đang chạy với tốc độ điên cuồng này mà vẫn không thoát được cảnh sát, đã vậy còn chạy vào khu dân cư đông đúc thì làm sao có thể trốn thoát được. “ Đang nói gì vậy.? Bây giờ trong khu đó rất đông người, lái xe vào đó rất dễ gây ra tai nạn. Bộ anh muốn sáng mai chúng ta lên bản tin thời sự à.!? “
Simon ôm bụng cười lớn. Thái độ tức giận có phần ngây ngô của Rosé khiến anh cảm thấy cô nàng thật đáng yêu, Đưa tay khoác vai Rosé, anh vừa cười vừa nói.
“ Không sao đâu. Chỉ cần em bất ngờ rẽ vào con đường đó và dừng xe gần khu đi bộ, chúng ta sẽ có chút thời gian xuống xe đễ hòa lẫn với người đi đường, lúc đó chúng ta chính là người chiến thắng.”
Nghe thấy có lý, cho nên Rosé đành phải làm theo. Mặc dù muốn tranh cãi với Simon nhưng những điều anh ta tính toán lúc nào cũng luôn luôn đúng. Chỉ cần ngồi đó nói thôi thì y như rằng mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh ta. Cũng chính điều này khiến cho Rosé căm ghét nhất ở Simon. “ Bộ đang tranh giải hay sao mà thắng với thua.”
Vừa nói câu để đỡ tức. Rosé bất ngờ gặt cần số và bẻ bánh lái hết cỡ để rẽ vào con đường mà Simon đã nói. Chiếc xe của nghi phạm đột ngột chuyển hướng khiến cảnh sát không kịp phản ứng mà tiếp tục chạy thẳng, thậm chí mém chút nữa đã va chạm với nhau cũng may viên cảnh sát nọ nhanh tay bẻ lái gắt nên mới tránh được. “ Có chút thời gian.” Của Simon chính là ám chỉ điều này.
Quay đầu nhìn về phía sau thấy bốn chiếc xe cảnh sát vụt nhanh qua con hẻm, Simon vỗ tay hai cái để tự khen thưởng mình, nghiêng đầu nhìn Rosé đầy đắc ý. “ See.? Bây giờ em khỏi bận tâm cho đến khi tới được khu dân cư.”
“ Là sao.? Chúng ta chưa thoát được à.? “
“ Gần thôi.” Simon ngã lưng ra sau ghế thư giãn, đưa tay chỉ thẳng phía trước ra hiệu cho Rosé tiếp tục chạy. “ Khoảng 4km nữa sẽ đến khu dân cư. Em giảm ga lại đi, anh không muốn mình được lên bản tin buổi sáng đâu.” Rosé thở dài chán nản. Cô thầm tự trách rằng đáng ra bản thân không nên tham gia vào việc chết tiệt này. Chạy được một hồi trong sự im lặng, Rosé không muốn bàn luận thêm bất cứ chuyện gì để thêm tức giận. Lúc trước cô không có chút thái độ nào với anh ta, nhưng kể từ khi hai người công khai việc đám cưới sau nhiều năm hẹn hò, thì cô tự dưng luôn cảm thấy bất an. Dù không biết nỗi bất an ấy là chuyện gì.
Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Rosé liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy có một chiếc xe với đèn báo đỏ xanh quen thuộc. Cô hốt hoảng vỗ vai Simon. “ Họ vẫn đuổi theo. Làm sao bây giờ.? “ Simon nhìn ra sau bằng một vẻ mặt bình tĩnh, có lẽ anh đã đoán trước việc này. Mấy tên cảnh sát chơi lầy, chạy lùi ngược chiều để có thể vào hẻm đuổi theo họ. Khoảng cách hai xe hiện tại cách xa nhau, Simon nhìn lại phía trước mặt thấy cũng gần đến khu dân cư. Anh tháo dây an toàn và nói với Rosé. “ Hãy dừng xe lại nào, chúng ta sẽ chạy bộ.”
Rosé liền làm theo ý của Simon, thắng gấp và tháo dây an toàn, hai người nhanh chóng bước xuống xe và chạy nhanh đến khu đô thị. Họ không quan tâm chiếc xe bị bỏ lại, vì xe này là Rosé lấy cắp trong bãi đỗ của viện bảo tàng. Nếu có truy tìm chủ xe thì cũng sẽ có được thông tin của một người xui xẻo nào đó bị bọn trộm tiện đường cướp mất, Rosé cũng đã tinh ý đeo găng tay nhằm không để lại một dấu vân tay nào.
Chiếc xe cảnh sát chạy lại gần xe của nghi phạm đang đậu ở bên đường, Năm viên cảnh sát lao thẳng ra khỏi xe, lấy súng từ bên hong chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi họ chầm chậm kiểm tra bên trong xe. Không thấy nghi phạm đâu, lúc này họ mới nhận ra rằng hai nghi phạm đã lẫn vào trong đám đông nên nhanh chân đuổi theo.
Khu đô thị có cả nghìn người qua lại, đi ngược đi xuôi. Thật khó khăn cho năm viên cảnh sát phải tìm hai nghi phạm trong biển người mênh mông, chưa kể những toàn nhà cao tầng hoặc mấy bảng hiệu lập lòe đã phần nào làm ảnh hưởng đến khả năng tìm người. Một viên cảnh sát chỉ huy tên Jason ngoắc tay cho bốn người kia lại gần nhằm bàn bạc kế hoạch tìm nghi phạm.
“ Năm người chúng ta chia nhau ra. Tôi sẽ phụ trách tìm ở dưới tàu điện ngầm. còn lại hãy tìm ở ngã tư, khu mua sắm và khu ăn xuống. Có dấu hiệu gì nhớ phải thông báo ngay. Nhưng nên nhớ là đừng có tự ý hành động khi chưa có lệnh của tôi, gặp phải chuyện gì cũng phải báo cáo trước. Nghe rõ rồi chứ.!?.”
Bốn viên cảnh sát gật đầu nhận lệnh, họ nhanh chóng tản ra tìm kiếm. Chỉ huy Jason chạy lại cầu thang dẫn xuống trạm điện ngầm. Anh ta cố gắng chen lấn trong làn sóng người ồ ạt khắp nơi. May mắn thay, trong đám người ngược xuôi ấy, anh ta thấy một người mặc áo khoác đỏ đang nắm tay một cô gái vừa khuất dạng ở hướng bên phải. Cầm bộ đàm lên, anh thông báo cho các thành viên. “ Đã thấy nghi phạm. Tất cả hãy tập trung ở trạm tàu điện ngay.” Nói hết câu. Jason cố gắng chen lấn bước xuống cầu thang.
Vừa xuống tới, anh thấy người áo đỏ chạy vào toilet công cộng. Đưa tay vào túi cầm sẵn thanh súng, vừa đi vừa chạy tới chỗ toilet. Anh đứng ngoài cửa quan sát động tĩnh bên trong, mặc cho đang có rất nhiều ánh mắt khó hiểu dán vào anh cùng với khẩu súng. Sau khi cảm thấy sơ bộ khá an toàn, Jason liền đưa chân đạp mạnh cánh cửa, giơ súng lên phòng bị nhưng trong đó không có ai. Quan sát thấy có ba buồng nhà vệ sinh đều đóng, Jason vẫn giơ súng từ từ đi lại mở cửa từng buồng một, hai buồng đầu đều không có người, chỉ còn lại phòng duy nhất. Jason đẩy nhẹ nhưng nó đã bị khóa. Đoán rằng nghi phạm ở trong nên anh liền nắm chặt súng rồi hét lớn.
“ Anh đã bị bắt. Hãy mở cửa, đưa tay lên đầu và bước ra đây.”
Thấy không ai trả lời. Anh ta liền đạp bung cửa buồng, giơ súng chỉ thẳng vào người ngồi bên trong. Nhưng nào ngờ đó không phải người anh đang truy đuổi, mà chỉ là một đứa nhóc tầm mười chín, hai mươi tuổi mặc áo khoác đỏ của nghi phạm. Nhìn đứa nhóc đang run cầm cập vì thấy súng. Jason biết mình đã bị lừa, anh lao thẳng ra ngoài. Cùng lúc những cộng sự của anh cũng vừa chạy đến, họ thở hòng hộc vì mệt, còn Jason thì đưa mắt nhìn loạn xa xung quanh. Bỗng có một tiếng “ Hey “ vang lên, các viên cảnh sát cùng nhìn về hướng đó. Chính là Simon, anh đang đứng trên tàu và vẫy tay. Thấy nghi phạm đang thách thức mình, Jason chạy để tóm hắn, nhưng cửa tàu đã kịp thời đóng lại và từ từ di chuyển. Anh tức giận đấm mạnh vào cánh cửa. Còn Simon thì cười mỉm, đưa tay lên đầu làm điệu bộ tạm biệt. Rosé đứng cạnh Simon, nhìn mấy viên cảnh sát đang tỏ vẻ thất vọng và bực tức, cô thở dài và nói.
“ Vậy là xong.”
Simon ngồi bệt xuống ghế. Lấy Hope Diamond từ trong túi áo ra ngắm nhìn. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi. Nụ cười đó khiến cho Rosé hơi thắc mắc, ý là không biết anh đang cười vì đã trốn thoát được chuyến rượt đuổi vừa rồi hay còn dụng ý sâu xa nào khác !?
" Đó có phải là bạn cũ của anh không!? "
“ Đúng vậy. Một người bạn đã lâu không gặp, nhưng mọi chuyện xong xuôi cả rồi, anh hiện tại không muốn dây dưa với tên đó đâu. Giờ về nhà ăn tiệc sinh nhật của chị Dorothy thôi."
Đại lộ ở ngoại ô phía Đông Thành Phố.
23 giờ 18 phút tối
“ Yêu cầu chiếc xe đằng trước ngừng lại, yêu cầu chiếc xe đằng trước ngừng lại.”
Tiếng loa thông báo nhỏ được lắp trên nóc xe ô tơ lập lại nhiều lần. Ba, bốn chiếc xe cảnh sát đuổi theo xe của Simon sát nút, âm thanh còi báo hiệu đặc trưng rú vang khắp đường. Hai xe cảnh sát kè hai bên hông xe của nghi phạm, cố gắng ép sát để làm chậm tốc độ, trong khi hai xe khác chạy phía sau hỗ trợ theo dõi.
Rosé nhấn mạnh chân ga, kim đồng hồ tốc độ tăng lên gần 200 km/h, lao nhanh trên đường cao tốc. Giờ đã khuya nên xe lưu thông trên tuyến đường này rất ít, vì thế mà Rosé phóng nhanh cũng không có mấy trở ngại gì, dù rằng cô cũng là một tay đua có hạng. Cô ấy không phải là người con gái bình thường, bởi Rosé và Simon cùng trong một tập đoàn ngầm do chị hai cô làm đầu não. Tập đoàn ngầm này có tên công khai là Bát Long, ngoài mặt là công ty buôn bán rượu vang, nhưng thật chất họ chuyên bán vũ khí quân sự, rửa tiền, nhưng tuyệt đối nói không với chất trắng và buôn bán người.
Có tám người lãnh đạo cao cấp quản lý những lĩnh vực khác nhau, Simon và Rosé là một trong tám vị lãnh đạo đó, cho nên việc thông thạo lái xe này rất ư là bình thường đối với hai người. Vì nếu mấy trò vặt cũng không biết, chắc họ đã chết từ đời nào khi tranh giành quyền lực và gây dựng tập toàn. Trở lại cuộc rượt đuổi. Chiếc xe của Rosé cố gắng vượt lên để cắt đuôi bọn cảnh sát. Đối với Simon và Rosé đây không phải là đuổi bắt, mà là một cuộc đi săn. Những việc nguy hiểm này quá quen thuộc với họ nên không có chuyện gì phải sợ. Rosé vẫn tỏ ra tức giận lẫn buồn phiền vì mấy cái kế hoạch của Simon chứ không mấy bận tâm lắm về chuyện bản thân đang bị truy đuổi, mặc dù cô đã quen với điều này.
Còn anh chàng thì cười thành tiếng, thích thú khi bản thân đang là con mồi cho người ta săn bắt. Simon ló đầu ra ngoài cửa sổ, hét thật lớn. “ Nhanh lên nào các chiến sĩ. Nếu theo kịp thì tôi sẽ đãi các vị một chầu nhậu trong ngục. hahaha.”
“ Anh thản nhiên quá nhờ.” - Rosé nổi đóa, liếc nhìn Simon.
“ Đùa chút thôi mà, em vẫn giận à.!? “
“ Em không có tâm trí để giận, em đang nghĩ làm sao để cắt đuôi họ khi vẫn đang ở trên đường cao tốc dài vô tận này.”
Simon đưa tay chống cằm để suy nghĩ. Liếc mắt nhìn con đường thẳng xa xăm, dùng IQ 180 của mình để tính toán kế hoạch tẩu thoát, chưa đầy một phút sau anh đã vẽ ra một kế hoạch và tự cho rằng nó rất hoàn hảo. Song, Simon quay qua cô người yêu, chợt mỉm cười và nói.
“ Có một con đường chạy vào khu dân cư gần trạm thu phí trước mặt. em hãy rẽ vào đó.”
Rosé tròn mắt ngạc nhiên. Cô nghĩ đang chạy với tốc độ điên cuồng này mà vẫn không thoát được cảnh sát, đã vậy còn chạy vào khu dân cư đông đúc thì làm sao có thể trốn thoát được. “ Đang nói gì vậy.? Bây giờ trong khu đó rất đông người, lái xe vào đó rất dễ gây ra tai nạn. Bộ anh muốn sáng mai chúng ta lên bản tin thời sự à.!? “
Simon ôm bụng cười lớn. Thái độ tức giận có phần ngây ngô của Rosé khiến anh cảm thấy cô nàng thật đáng yêu, Đưa tay khoác vai Rosé, anh vừa cười vừa nói.
“ Không sao đâu. Chỉ cần em bất ngờ rẽ vào con đường đó và dừng xe gần khu đi bộ, chúng ta sẽ có chút thời gian xuống xe đễ hòa lẫn với người đi đường, lúc đó chúng ta chính là người chiến thắng.”
Nghe thấy có lý, cho nên Rosé đành phải làm theo. Mặc dù muốn tranh cãi với Simon nhưng những điều anh ta tính toán lúc nào cũng luôn luôn đúng. Chỉ cần ngồi đó nói thôi thì y như rằng mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh ta. Cũng chính điều này khiến cho Rosé căm ghét nhất ở Simon. “ Bộ đang tranh giải hay sao mà thắng với thua.”
Vừa nói câu để đỡ tức. Rosé bất ngờ gặt cần số và bẻ bánh lái hết cỡ để rẽ vào con đường mà Simon đã nói. Chiếc xe của nghi phạm đột ngột chuyển hướng khiến cảnh sát không kịp phản ứng mà tiếp tục chạy thẳng, thậm chí mém chút nữa đã va chạm với nhau cũng may viên cảnh sát nọ nhanh tay bẻ lái gắt nên mới tránh được. “ Có chút thời gian.” Của Simon chính là ám chỉ điều này.
Quay đầu nhìn về phía sau thấy bốn chiếc xe cảnh sát vụt nhanh qua con hẻm, Simon vỗ tay hai cái để tự khen thưởng mình, nghiêng đầu nhìn Rosé đầy đắc ý. “ See.? Bây giờ em khỏi bận tâm cho đến khi tới được khu dân cư.”
“ Là sao.? Chúng ta chưa thoát được à.? “
“ Gần thôi.” Simon ngã lưng ra sau ghế thư giãn, đưa tay chỉ thẳng phía trước ra hiệu cho Rosé tiếp tục chạy. “ Khoảng 4km nữa sẽ đến khu dân cư. Em giảm ga lại đi, anh không muốn mình được lên bản tin buổi sáng đâu.” Rosé thở dài chán nản. Cô thầm tự trách rằng đáng ra bản thân không nên tham gia vào việc chết tiệt này. Chạy được một hồi trong sự im lặng, Rosé không muốn bàn luận thêm bất cứ chuyện gì để thêm tức giận. Lúc trước cô không có chút thái độ nào với anh ta, nhưng kể từ khi hai người công khai việc đám cưới sau nhiều năm hẹn hò, thì cô tự dưng luôn cảm thấy bất an. Dù không biết nỗi bất an ấy là chuyện gì.
Bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Rosé liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy có một chiếc xe với đèn báo đỏ xanh quen thuộc. Cô hốt hoảng vỗ vai Simon. “ Họ vẫn đuổi theo. Làm sao bây giờ.? “ Simon nhìn ra sau bằng một vẻ mặt bình tĩnh, có lẽ anh đã đoán trước việc này. Mấy tên cảnh sát chơi lầy, chạy lùi ngược chiều để có thể vào hẻm đuổi theo họ. Khoảng cách hai xe hiện tại cách xa nhau, Simon nhìn lại phía trước mặt thấy cũng gần đến khu dân cư. Anh tháo dây an toàn và nói với Rosé. “ Hãy dừng xe lại nào, chúng ta sẽ chạy bộ.”
Rosé liền làm theo ý của Simon, thắng gấp và tháo dây an toàn, hai người nhanh chóng bước xuống xe và chạy nhanh đến khu đô thị. Họ không quan tâm chiếc xe bị bỏ lại, vì xe này là Rosé lấy cắp trong bãi đỗ của viện bảo tàng. Nếu có truy tìm chủ xe thì cũng sẽ có được thông tin của một người xui xẻo nào đó bị bọn trộm tiện đường cướp mất, Rosé cũng đã tinh ý đeo găng tay nhằm không để lại một dấu vân tay nào.
Chiếc xe cảnh sát chạy lại gần xe của nghi phạm đang đậu ở bên đường, Năm viên cảnh sát lao thẳng ra khỏi xe, lấy súng từ bên hong chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi họ chầm chậm kiểm tra bên trong xe. Không thấy nghi phạm đâu, lúc này họ mới nhận ra rằng hai nghi phạm đã lẫn vào trong đám đông nên nhanh chân đuổi theo.
Khu đô thị có cả nghìn người qua lại, đi ngược đi xuôi. Thật khó khăn cho năm viên cảnh sát phải tìm hai nghi phạm trong biển người mênh mông, chưa kể những toàn nhà cao tầng hoặc mấy bảng hiệu lập lòe đã phần nào làm ảnh hưởng đến khả năng tìm người. Một viên cảnh sát chỉ huy tên Jason ngoắc tay cho bốn người kia lại gần nhằm bàn bạc kế hoạch tìm nghi phạm.
“ Năm người chúng ta chia nhau ra. Tôi sẽ phụ trách tìm ở dưới tàu điện ngầm. còn lại hãy tìm ở ngã tư, khu mua sắm và khu ăn xuống. Có dấu hiệu gì nhớ phải thông báo ngay. Nhưng nên nhớ là đừng có tự ý hành động khi chưa có lệnh của tôi, gặp phải chuyện gì cũng phải báo cáo trước. Nghe rõ rồi chứ.!?.”
Bốn viên cảnh sát gật đầu nhận lệnh, họ nhanh chóng tản ra tìm kiếm. Chỉ huy Jason chạy lại cầu thang dẫn xuống trạm điện ngầm. Anh ta cố gắng chen lấn trong làn sóng người ồ ạt khắp nơi. May mắn thay, trong đám người ngược xuôi ấy, anh ta thấy một người mặc áo khoác đỏ đang nắm tay một cô gái vừa khuất dạng ở hướng bên phải. Cầm bộ đàm lên, anh thông báo cho các thành viên. “ Đã thấy nghi phạm. Tất cả hãy tập trung ở trạm tàu điện ngay.” Nói hết câu. Jason cố gắng chen lấn bước xuống cầu thang.
Vừa xuống tới, anh thấy người áo đỏ chạy vào toilet công cộng. Đưa tay vào túi cầm sẵn thanh súng, vừa đi vừa chạy tới chỗ toilet. Anh đứng ngoài cửa quan sát động tĩnh bên trong, mặc cho đang có rất nhiều ánh mắt khó hiểu dán vào anh cùng với khẩu súng. Sau khi cảm thấy sơ bộ khá an toàn, Jason liền đưa chân đạp mạnh cánh cửa, giơ súng lên phòng bị nhưng trong đó không có ai. Quan sát thấy có ba buồng nhà vệ sinh đều đóng, Jason vẫn giơ súng từ từ đi lại mở cửa từng buồng một, hai buồng đầu đều không có người, chỉ còn lại phòng duy nhất. Jason đẩy nhẹ nhưng nó đã bị khóa. Đoán rằng nghi phạm ở trong nên anh liền nắm chặt súng rồi hét lớn.
“ Anh đã bị bắt. Hãy mở cửa, đưa tay lên đầu và bước ra đây.”
Thấy không ai trả lời. Anh ta liền đạp bung cửa buồng, giơ súng chỉ thẳng vào người ngồi bên trong. Nhưng nào ngờ đó không phải người anh đang truy đuổi, mà chỉ là một đứa nhóc tầm mười chín, hai mươi tuổi mặc áo khoác đỏ của nghi phạm. Nhìn đứa nhóc đang run cầm cập vì thấy súng. Jason biết mình đã bị lừa, anh lao thẳng ra ngoài. Cùng lúc những cộng sự của anh cũng vừa chạy đến, họ thở hòng hộc vì mệt, còn Jason thì đưa mắt nhìn loạn xa xung quanh. Bỗng có một tiếng “ Hey “ vang lên, các viên cảnh sát cùng nhìn về hướng đó. Chính là Simon, anh đang đứng trên tàu và vẫy tay. Thấy nghi phạm đang thách thức mình, Jason chạy để tóm hắn, nhưng cửa tàu đã kịp thời đóng lại và từ từ di chuyển. Anh tức giận đấm mạnh vào cánh cửa. Còn Simon thì cười mỉm, đưa tay lên đầu làm điệu bộ tạm biệt. Rosé đứng cạnh Simon, nhìn mấy viên cảnh sát đang tỏ vẻ thất vọng và bực tức, cô thở dài và nói.
“ Vậy là xong.”
Simon ngồi bệt xuống ghế. Lấy Hope Diamond từ trong túi áo ra ngắm nhìn. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi. Nụ cười đó khiến cho Rosé hơi thắc mắc, ý là không biết anh đang cười vì đã trốn thoát được chuyến rượt đuổi vừa rồi hay còn dụng ý sâu xa nào khác !?
" Đó có phải là bạn cũ của anh không!? "
“ Đúng vậy. Một người bạn đã lâu không gặp, nhưng mọi chuyện xong xuôi cả rồi, anh hiện tại không muốn dây dưa với tên đó đâu. Giờ về nhà ăn tiệc sinh nhật của chị Dorothy thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.