Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 63: Chơi trốn tìm với anh

Lâm Miên Miên

29/08/2021

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

Vốn dĩ hôm nay Phó Lễ Hành không về sớm như vậy. Lúc trước mỗi lần hắn có xã giao, cho dù nhanh nhất cũng phải đến 8, 9 giờ mới về đến nhà. Chỉ là bữa tối hôm nay, ai cũng là người đoan chính được mệnh danh là cao lãnh chi hoa của Yến Kinh. Mấy người đàn ông ăn tối xong thì có thể làm gì nữa, cũng không thể đi uống trà nghe hát thư giãn được. Mấy việc này không phù hợp với thân phận của bọn họ. Thế nên chỉ có thể ai về nhà nấy.

Lúc Phó Lễ Hành về đến nhà thì phát hiện đèn dưới lầu đã bật, nhưng lại không thấy Đồng Vũ Vụ đâu. Hắn cho là cô ở trên lầu, nào biết trong phòng ngủ cũng không thấy cô.

Khả năng là cô còn chưa về nhà, buổi sáng quên tắt đèn trước khi ra ngoài.

Hắn lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại cho cô. Điện thoại không có người bắt máy nên hắn đành tắt. Có lẽ cô đang chơi vui vẻ với bạn, hắn gọi điện thoại bây giờ có vẻ giống như muốn thúc giục cô về nhà. Vẫn nên để cô chơi vui vẻ thoải mái đi.

Phó Lễ Hành đi vào phòng để quần áo như thường lệ, chuẩn bị đồ ngủ để đi tắm rửa.

Làm hắn kinh ngạc là đèn trong phòng để quần áo cũng được mở.

Chẳng lẽ sáng hôm nay cô có vào?

Đồng Vũ Vụ nhanh trí trốn vào tủ áo khoác mùa đông. Áo khoác mùa đông của Phó Lễ Hành trên cơ bản đều là áo khoác dài. Vốn dĩ không gian trong tủ quần áo không lớn, còn treo toàn áo khoác dày và dài, cô cảm thấy không khí loãng đến nỗi hô hấp khó khăn, chân cũng duỗi không thẳng, khó chịu quá. Cô không biết hắn đã đi hay chưa, theo bản năng hoạt động một chút. Cái túi xách trên tay cô vô tình đập vào tủ phát ra tiếng động không nhỏ.

Trong lúc nhất thời trái tim cô như nhảy lên tận cổ họng, không tự giác mà ngừng thở, trên người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, từ Phật Tổ đến Jesus đều cầu một lần, cầu nguyện Phó Lễ Hành đã đi khỏi phòng để quần áo.

Đại khái là do cô bình thường tín ngưỡng gì cũng không theo, bây giờ gặp chuyện mới ôm chân Phật cũng vô dụng. Cô cảm giác được có người chuẩn bị mở tủ quần áo, "có người" này chỉ có thể là Phó Lễ Hành.

Trong nháy mắt đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết nhanh nhảu thò tay ra níu chặt cửa tủ, ý đồ ngăn hắn mở ra.

Quả nhiên con người ta ở những thời điểm như vậy, hoặc là bộc phát tiềm năng vô hạn, hoặc là chỉ số IQ của sẽ rơi xuống vực. Mà hiển nhiên, Đồng Vũ Vụ là người sau.

Phó Lễ Hành nghe được tủ quần áo truyền đến tiếng vang liền cảm giác được có gì đó không thích hợp, muốn nhìn xem là chuyện gì. Hệ thống bảo vệ của nhà này đều thuộc hàng tiên tiến nhất, hẳn không có khả năng là ăn trộm. Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ, lúc hắn mở tủ quần áo ra thì cảm giác được lực cản, liên tưởng đến đủ loại manh mối từ khi vào nhà đến bây giờ, hắn đè giọng thử gọi một tiếng thăm dò, "Vũ Vụ?"

Đồng Vũ Vụ tránh ở tủ quần áo đau khổ nhắm mắt lại.

Nếu lúc này cô không ra tiếng, lấy tính cách của hắn thì khẳng định sẽ đem tủ quần áo mở ra. Sức lực của đàn ông và phụ nữ vốn có sự khác biệt rất rõ rệt, thể lực Phó Lễ Hành thế nào cô hẳn là người hiểu biết nhất nhỉ? Cho dù cô có dùng hết sức lực ăn sữa cũng không thắng nổi hắn.

Hôm nay sao cô lại nổi điên mà vào phòng để quần áo trộm mặc áo sơmi trắng của hắn chứ?

Cô thật sự rất rất hoài nghi vừa rồi cô bị ai đó bám vào.

"Ư." Chuyện tới nước này, Đồng Vũ Vụ chỉ có thể rầu rĩ mà lên tiếng, từ bỏ chống cự, tùy tiện để hắn mở cửa tủ quần áo.

Phó Lễ Hành nghe được thanh âm của cô, sau đó liền thuận lợi mở được tủ quần áo. Đập vào mắt hắn là Đồng Vũ Vụ vừa ấm ức vừa đáng thương ngồi ôm đầu gối trong tủ quần áo.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt dầm dề, gương mặt vốn trắng nõn lúc này cũng hồng thấu, không biết là do thẹn thùng hay là nóng, một đầu tóc dài cũng hỗn độn cả lên.

Phó Lễ Hành kinh ngạc không thôi: "Em ở trong tủ quần áo làm cái gì?"

Đồng Vũ Vụ hận không thể đào một cái động rồi vùi chính mình vào trong đó, "...... Em nói em muốn chơi trốn tìm với anh thì anh có tin không?"



Phó Lễ Hành: "......"

Nếu là lúc trước, nếu không phải trong tình huống này thì Đồng Vũ Vụ nhất định sẽ làm nũng nói chân mình tê rần rồi. Nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không có suy nghĩ này. Cho dù chân cô thật sự tê, cô cũng không mở miệng với Phó Lễ Hành, tự mình chống đỡ chui ra khỏi tủ quần áo dưới ánh nhìn chăm chú của hắn.

Lúc này Phó Lễ Hành mới phát hiện quần áo trên người cô có chút là lạ, nhìn đến logo trên túi áo sơmi thì lập tức bừng tỉnh: Đây không phải áo sơmi của hắn sao?

Cô mặc áo sơmi của hắn?

Phó Lễ Hành cẩn thận nhìn, càng nhìn thì ánh mắt hắn càng sâu. Cô bây giờ đang để chân trần đi lên thảm, so với hắn thì lùn hơn rất nhiều. Khung xương cô lại nhỏ, mặc áo sơmi của hắn giống như là một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn. Vạt áo sơmi có chút xốc xếch làm lộ ra một đôi chân trắng nõn lại tinh tế, mà có mấy nút thắt không biết đã bị bung ra từ lúc nào làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng một mảnh phong cảnh lớn ở đằng trước. Tiếc là Đồng Vũ Vụ lúc này đang tự mình đắm chìm trong thế giới riêng nên không phát hiện ra.

Cô rũ đầu, hai tay xoắn chặt, như thể cúi đầu nhận lỗi vì làm sai.

"Vì sao lại mặc áo sơmi của anh?"

Trực nam sở dĩ được gọi là trực nam, bởi vì bọn họ không có mắt nhìn, nhìn không tới người khác đang xấu hổ, thậm chí còn cho đối phương một kích thật mạnh, hỏi ra vấn đề làm cho đối phương xấu hổ muốn độn thổ, mà bọn họ vẫn giữ được thái độ thản nhiên.

Phó Lễ Hành đúng là nghĩ không ra vì sao cô lại muốn mặc áo sơmi của hắn?

Đồng Vũ Vụ sợ hắn vừa mở miệng liền nói mấy lời kiểu như "Tôi có thói ở sạch em không biết sao" "Vì sao em lại trộm mặc quần áo của tôi" "Em muốn làm gì". Cô không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần có thể làm cho Phó Lễ Hành câm miệng thì muốn cô làm cái gì cô cũng đồng ý. Không kịp nghĩ nhiều như vậy, cô bước lên trước, nhón mũi chân rồi đưa tay ra che miệng của hắn. Một đôi mắt tràn đầy khẩn cầu, "Anh đừng nói nữa, em sai rồi, em thật sự sai rồi. Anh cứ coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy!"

Tại sao? Sơmi trắng trong phim truyền hình xài tốt đến vậy cơ mà! Tất cả chỉ là lừa đảo, trên thực tế là xấu hổ muốn chết!

Người ngày thường có thể nói đen thành trắng, chuyên tu trả đũa* như Đồng Vũ Vụ lúc này cũng không rặn ra nổi một từ.

*chuyên tu trả đũa: cái này t ko tra được, có bạn nào bt thì giúp t với. T cảm ơn nhoa!

Phó Lễ Hành cũng không nghĩ tới Đồng Vũ Vụ sẽ phản ứng lớn như vậy. Hắn có hơi sững sờ, trên môi là tay cô, ấm áp mang theo một mùi hương nhà nhàn chỉ thuộc về riêng cô.

Hắn thuận thế ôm cô eo ôm vào trong ngực.

Cô theo bản năng mà buông tay. Lúc cô còn đang trố mắt nhìn thì Phó Lễ Hành cúi đầu hôn khóe môi cô. Hắn vốn dĩ đã cao hơn cô, ngày thường cô mang giày cao gót, tuy rằng không cao bằng hắn nhưng khoảng cách cũng không lớn như lúc này. Bây giờ cô để chân trần, cùng lắm cũng chỉ được trên dưới 1m65, mà hắn ước chừng phải 1m85.

Bị hắn ôm hôn như vậy, cô liền thuận thế nhắm hai mắt lại.

Với chiều cao chênh lệch 20 cm, kiểu hôn này rõ ràng không thoải mái cho lắm. Phó Lễ Hành dứt khoát ôm cô lên để cho cô ngồi lên ngăn tủ trưng bày cà vạt và đồng hồ ở giữa phòng để quần áo.

......

............

Lúc Đồng Vũ Vụ còn đang mê man, nhìn thấy áo sơmi treo chỉnh tề trong ngăn tủ kia thì trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Cô không bao giờ mặc sơ mi trắng nữa!!

Cảm tình của Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ đang dần nóng lên, hai người vì vậy mà bắt đầu hưởng thụ đoạn tình cảm hôn nhân này, một phần cũng do Tần Dịch không tiếp tục nhảy ra tạo cảm giác tồn tại. Còn về màn pháo hoa kia, Đồng Vũ Vụ lựa chọn quên đi, Phó Lễ Hành cũng không nghĩ tới nó nữa, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc một cách bình an vô sự.

Đúng như Phó Lễ Hành suy đoán, chỉ cần tiết lộ chút tiếng gió là Phó thị cố ý cạnh tranh hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc thì Tần Hoài sẽ tập trung mười hai vạn phần tinh thần để ứng phó.

Tần Hoài là cáo già xảo quyệt, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã điều tra rõ nguyên nhân đằng sau thái độ muốn dồn người khác vào đường cùng khác thường của Phó Lễ Hành. Hai năm trở lại đây, hắn có ý định lui về phía sau, bởi vì thân thể hắn ngày càng lụn bại, một năm có hơn phân nửa thời gian đều ở bệnh viện. Hôm nay hắn chủ động muốn mang Tần Dịch đi tham gia một bữa tiệc với mấy người trong thương trường, mặc dù khoảng thời gian trước hai người mới cãi nhau ầm ĩ nhưng Tần Dịch vẫn ép lóng ép dạ đi theo.



Hắn không thích mấy người này, đặc biệt họ còn mang theo mấy cô gái nhỏ tuổi hơn hắn, càng nhìn càng không quen.

"Nghe nói câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở Yến Kinh là Lan A Phường. Chờ dùng bữa xong chúng ta đến đó thử thế nào. Để xem là phía nam chúng ta tốt, hay vẫn là Yến Kinh tốt." Một thương nhân hơn ba mươi tuổi mở miệng nói.

Mấy lão tổng của Yến Kinh cũng sôi nổi hưởng ứng.

Cơm nước xong đương nhiên phải tìm chút chuyện giải trí tiêu khiển, bằng không làm sao kéo gần quan hệ, làm sao nói chuyện hợp tác?

Vẻ mặt Tần Dịch lạnh nhạt, cũng may toàn bộ người trong giới đều biết chuyện thân thể Tần Hoài không tốt. Khi Tần Hoài lấy lý do thân thể không khoẻ, Tần Dịch lập tức thuận thế nói muốn đỡ ông ta về nhà nghỉ ngơi. Mấy người ngồi đó không ai có ý kiến, ngược lại còn bày tỏ quan tâm.

Hai cha con ngồi trên xe về nhà, Tần Hoài ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Dịch cũng im lặng không nói. Kỳ thật nghĩ đến chính mình về sau phải giao tiếp với mấy người ra vẻ đạo mạo thế này, hắn cảm thấy thật mệt mỏi.

"Con cảm thấy Thượng tổng kia thế nào?" Tần Hoài đột nhiên mở miệng.

Tần Dịch nhớ trong số ít thương nhân đến từ phía nam thì chỉ có người họ Thượng kia còn được. Không mang theo đồng nghiệp nữ trẻ tuổi, cũng không minh kỳ ám chỉ muốn đi Lan A Phường, "Cũng được."

"Hắn năm nay 45 tuổi, gần 46."

Tần Dịch không quen nói chuyện nhà với cha già nhà mình, liền khô cằn nói: "À, bảo dưỡng không tệ."

Đúng là nhìn qua không giống dáng vẻ của người 45, 46 tuổi. Khí chất nho nhã, ôn hòa thong dong, thoạt nhìn ra dáng một người thành đạt ở độ tuổi ba mươi hơn.

"Con không quen hắn sao?"

Tần Dịch làm ra vẻ khó hiểu, "Tại sao tôi phải quen biết hắn?"

"Xem ra con đối với Vũ Vụ không quá để tâm." Tần Hoài bỗng nói một câu như vậy. Vốn dĩ Tần Dịch đang muốn mở miệng đáp trả thì ông ta lại nói thêm, "Hẳn là chuyện của ba năm trước đi. Nghe nói hắn gặp được Vũ Vụ trong một buổi tiệc liền có tâm theo đuổi con bé, thậm chí còn tìm gặp vợ chồng nhà họ Đồng. Nhà họ Thượng ở phía nam có thế lực rất lớn, hắn lại là người tiếp nhận công ty của gia tộc, bất luận là tuổi, hay gia cảnh thì đều là sự lựa chọn không tồi."

Tần Dịch sững sờ.

Ba năm trước đây hắn ở nước ngoài...... Đúng là có mấy lần hắn thấy Tưởng Khải và Cao Thịnh ấp a ấp úng, làm như có chuyện nhưng lại không nói ra. Chẳng lẽ chuyện lúc ấy bọn họ muốn nói là chuyện này?

"Nhà họ Đồng khi đó là mục tiêu bị người theo dõi, mấy hạng mục liên tục gặp tổn hao, tài chính cũng xuất hiện vấn đề. Thượng Duệ nói với nhà họ Đồng bên kia là hắn muốn cưới Vũ Vụ, cũng sẽ giúp nhà họ Đồng vượt qua cửa ải khó khăn." Giọng điệu Tần Hoài bình tĩnh, "Vợ chồng Đồng thị cũng động tâm, chỉ là không thật sự dám quyết định hôn sự của Vũ Vụ. Vũ Vụ hẳn là không muốn, có cô gái trẻ nào muốn gả cho người đáng tuổi ba mình đâu. Ta nghĩ tình hình của Vũ Vụ lúc đó hẳn rất gian nan. Cũng may con bé là người có phúc, không bao lâu sau liền lấy thân phận vị hôn thê của Phó Lễ Hành tham dự tiệc thường niên của Phó thị."

Tần Dịch ngơ ngẩn, những lời này làm hắn choáng váng ù tai. Hắn...... hắn căn bản không biết chuyện này! Lúc đó cô ấy cảm thấy thế nào?

"Người vợ đầu tiên của Thượng Duệ là tự sát, nhưng lại thông báo với bên ngoài là chết bệnh. Trước đó không lâu, người vợ thứ 2 của hắn cũng qua đời, nghe nói là ngoài ý muốn. Trên thực tế ai cũng biết người vợ kia của hắn cũng là tự sát."

Câu này nghe vào trong tai giống như một đạo thiên lôi. Tần Dịch ngây ngốc nhìn về phía Tần Hoài.

"Con phải biết là với những gia tộc ở Yến Kinh, hôn nhân của đại đa số, bao gồm cả con, đều chỉ là một cuộc giao dịch. Nếu không có Phó Lễ Hành, Vũ Vụ sẽ thế nào, con không biết, ta cũng không biết. Nhưng mặc kệ tình hình thế nào thì con bé cũng không thể sống tốt hơn bây giờ." Tần Hoài nghiêm túc nói, "Ta nói cho con chuyện này là muốn cho con biết, Vũ Vụ không ai chống lưng, bác trai và bác gái của con bé sẽ không cố gắng hết sức bảo vệ nó. Đây là nhân chi thường tình, bây giờ con bé đang có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng con lại hết lần này đến lần khác đi khiêu khích Phó Lễ Hành, cho dù Phó Lễ Hành có làm gì con thì con còn có ta và nhà họ Tần che chở. Còn con bé thì sao? Con có từng nghĩ tới, con chọc giận Phó Lễ Hành thì ngày tháng sau này của con bé có thể trôi qua yên ổn được không?"

Cuối cùng Tần Hoài thở dài một hơi, nhìn sắc mặt trắng bệch của con trai, nói: "Con năm nay đã 25-26 tuổi, không còn là con nít nữa. Nếu con còn là một thằng đàn ông, nếu con còn chút lương tâm thì không nên đi hại con bé. Con luôn miệng nói thích con bé, kết quả người mang đến tai hoạ cho con bé lại chính là con. Con biết mà còn muốn làm, con không thấy phần tình cảm này buồn cười lắm sao?" (TY: Phát biểu quá đúng ý t!!!)

Editor: Trong truyện ông chú Tần Hoài này là người tỉnh táo nhất, tỉnh thấy sợ luôn. Làm bạn với người như vậy thì sợ có ngày bị bán, mà làm vợ thì sợ có ngày bị ép khùng. TD là con trai duy nhất nên ổng mới bảo vệ, chứ mà còn sự lựa chọn khác thì TD cũng chẳng khác gì con rơi ổng lụm về từ chân cầu. Tính ra thì anh Phó nhà mình cũng đâu có tệ lắm đâu nhở, trừ cái tính ăn nói ko biết lựa lời ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook