Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 2: Cô là nữ phụ!!!

Lâm Miên Miên

06/08/2020

Lúc bị Phó Lễ Hành ôm kiểu công chúa về phòng ngủ, nhìn con ngươi lạnh lùng của hắn, cô không biết vận khí hôm nay của mình là tốt hay không tốt đây.

Rõ ràng trong phòng tắm có trang bị chống trượt, thế mà cô còn ngã đến sấp mặt, may mắn là không nghiêm trọng, chỉ là đầu gối có chút sưng đỏ.

Trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ôm cô như thế này.

Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình, huống chi người Đồng Vũ Vụ phải đối mặt là Phó Lễ Hành. Có thể cầm giữ được chính mình, cô cảm thấy cô nên được phát cho một cái giấy khen. Chuyện khác có lẽ cô không giỏi, nhưng trong chuyện này cô chắc chắn đạt điểm tuyệt đối.

Đem Đồng Vũ Vụ đặt trên giường lớn, Phó Lễ Hành mới ngồi thẳng lên, hắn mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đậm. Có người nói, đàn ông sau khi làm xong đều có tâm tính của một người quân tử. Đồng Vũ Vụ rất tán thành. Rõ ràng hai giờ trước, trên người hắn còn có một chút nhân khí, còn bây giờ nếu như không phải trên cổ hắn có vết cào, cô còn tưởng trước mặt cô là một đạo sĩ tu tiên.

"Hộp thuốc trong nhà để đâu?" Hắn đứng dậy hỏi cô.

Người đàn ông này.

Rõ ràng nửa giờ trước còn bám lấy cô không tha.

Bây giờ lại hận không thể vạch rõ ranh giới.

Đồng Vũ Vụ cắn cắn môi dưới, con ngươi giống như phủ một tầng hơi nước, điềm đạm đáng yêu, ". . . Em cũng không nhớ rõ."

Vết cào trên cổ Phó Lễ Hành là cô cố ý.

Trước kia khi mẹ cô còn sống, cô ngẫu nhiên nghe lén được bà nói chuyện với bạn thân của mình về thế nào là một bà chủ gia đình đoan trang hiền thục.

Khi đó cô còn nhỏ, mẹ cô đương nhiên sẽ không nói những thứ này với cô, nhưng mưa dầm thấm đất, cô biết một phu nhân gia đình danh giá thì nên có dáng vẻ như thế nào, chỉ là...

Cô biết Phó Lễ Hành không có cảm giác yêu đương gì với cô, nhưng hắn là kim chủ của cô, diễn kỹ* cả đời này của cô, hết phân nửa đều xài trên người hắn.

"Không sao đâu ạ, hai ngày nữa là tốt rồi." Đồng Vũ Vụ cúi đầu xuống, giọng điệu nhu hòa, "Chẳng qua là hơi mỏi, không thể đứng được thôi."

Chân đau là sự thật, nhưng cũng không khoa trương như cô nói. Lúc nhàm chán cô có đọc qua không ít sách, coi như hắn bây giờ là một quân tử nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, cô đây là đang gián tiếp khen hắn mạnh, làm thỏa mãn tâm lý nam nhân của hắn.

Phó Lễ Hành ừ một tiếng, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Ở chung hai năm, tuy nói bọn họ chỉ quen thuộc với nhau trên phương diện chăn gối, còn những chuyện khác thì không bằng cả bạn bè bình thường, nhưng cô tương đối hiểu con người của hắn. Hắn biết tiết chế, cũng rất có chủ kiến, mặc dù cô nói không sao nhưng hắn vẫn sẽ làm theo ý mình, lúc này hẳn là đang đi tìm hộp thuốc cho cô rồi.

Đồng Vũ Vụ lúc này mới có thời gian đi tìm hiểu cái hệ thống không biết từ đâu nhảy ra kia.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cô vừa nghĩ, cái hệ thống kia lại đổi thành giọng nữ ngọt ngào.

【Xin chào người dùng 3679, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng trung thành của cô, chúc mừng cô đã trở thành người dùng may mắn được lựa chọn! 】

【 Đăng kí hôm nay sẽ nhận được một món quà lớn, cô có thể nhấn 1 để tìm hiểu về câu chuyện của mình. 】

Đồng Vũ Vụ không phải là người nhát gan, mặc dù cô luôn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt Phó Lễ Hành.

Nhiều nhân vật lớn ở Yên kinh đều rất để ý đến phong thuỷ, mà cha chồng cô cũng được coi là người nổi bật trong số đó.

Ngay cả tân phòng này của hai vợ chồng cô cũng được trang trí một cách tỉ mỉ, thậm chí phương hướng đặt giường cũng mời đại sư trong nghề về tính toán. Trong viện còn có một quả cầu mà cha chồng cô đã chi một số tiền lớn mua về làm trấn trạch chi bảo*, bình thường mấy thứ bẩn thỉu không vào được.

Mặc dù Đồng Vũ Vụ không hoàn toàn tin những tư tưởng này, nhưng cô vẫn rất an tâm.

Cô giống như bị thần xui quỷ khiến, nói trong lòng: "1".



Một màn hình lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, kiểu chữ cũng rất lớn, rất kỳ quái. Cô bình thường đọc sách không nhanh, hôm nay lại là đọc nhanh như gió, còn nhớ kỹ nội dung một cách rõ ràng.

Hệ thống nói cho cô, thế giới cô đang sống là một cuốn tiểu thuyết.

Nhân vật nam chính Tần Dịch thuở thiếu thời bởi vì bị gia đình ép chia tay với mối tình đầu bạch nguyệt quang*, từ đó về sau hắn quyết chí tự lập, vì hắn đã hứa với mối tình đầu là chờ ngày hắn trở thành cường giả* không ai có thể ngăn cản được, hắn sẽ trở về cưới cô. Hắn và mối tình đầu bạch nguyệt quang nắm tay, nhìn nhau hai mắt đẫm lệ. Nào biết được lúc Tần Dịch vẫn đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, thì bất ngờ nhận được tin mối tình đầu của hắn kết hôn.

Hắn trở về đau khổ cầu khẩn mối tình đầu, chỉ tiếc người phụ nữ thích hư vinh này không mảy may thay đổi, còn gả cho nhân vật có quyền có thế nhất Yên kinh.

Câu chuyện chính thức bắt đầu khi Tần Dịch về nước tiếp quản công ty của gia đình. Hắn có năng lực nổi bật, thành công trả thù mẹ kế tồi tệ của mình. Sau đó thì hắn vô tình gặp nhân vật nữ chính có năm phần giống mối tình đầu của hắn, mà hắn lại uống nhiều rượu, trời đất quay cuồng liền xảy ra chuyện không thể miêu tả.

Nhân vật nữ chính là một nhân vật vừa nghèo, vừa đẹp, vừa đơn thuần điển hình. Vì trả nợ nên mới ở lại bên cạnh Tần Dịch, cô biết mình chỉ là thế thân, cho dù trong lòng đã yêu Tần Dịch cũng không dám biểu lộ ra. Về sau là một đoạn kịch bản ngược tâm sâu sắc cũ rích. Tóm lại, Tần Dịch sau khi ngược nhân vật nữ chính trăm ngàn lần thì đột nhiên phúc chí tâm linh*, phát hiện bản thân mình đã sớm yêu nhân vật nữ chính. . .

. . .

Đồng Vũ Vụ giật giật khóe miệng, rất rất không khéo đó là, cô chính là mối tình đầu bạch nguyệt quang thích hư vinh kia.

Cô đã làm sai điều gì? Cái gì cũng không sai, nhưng loại thân phận bạch nguyệt quang này chính là tội a!

Mà kết cục của cô cũng bị sơ lược, chỉ nói là nhân vật lớn thật ra không yêu mối tình đầu kia, một năm sau, khi Tần Dịch cùng nhân vật nữ chính hòa hảo như lúc ban đầu, nhân vật lớn đưa ra yêu cầu ly hôn. Quan trọng nhất chính là, mối tình đầu là cô còn bị đuổi ra khỏi nhà, trong tay chỉ có mấy trăm vạn phí trấn an!!!!

Lúc Đồng Vũ Vụ mờ mịt nằm nhìn đèn treo trên nóc nhà thì Phó Lễ Hành mở cửa đi vào.

Hắn tìm rất lâu mới tìm được hộp thuốc, vừa vào liền thấy cô vợ của mình đang ngẩn người.

"Còn đau không?" Phó Lễ Hành ngồi xuống bên giường, Đồng Vũ Vụ mới hồi phục tinh thần.

Cô muốn ngồi dậy, hắn liền ngăn cô lại, "Co đầu gối lại là được rồi."

"Dạ." Đại não Đồng Vũ Vụ đứng máy mấy giây, "Đã hết đau rồi."

"Vẫn phải xoa thuốc. Tôi xoa bóp cho tan máu bầm, sẽ hơi đau, em kiên nhẫn một chút."

Đồng Vũ Vụ cũng không phải là người có tính cách yếu ớt, hoặc phải nói là do trải qua những biến cố kia mà thành. Cô biết Phó phu nhân như cô bề ngoài thì hào nhoáng, trên thực tế tất cả mọi thứ mà cô có hôm nay đều là của Phó Lễ Hành cho.

Nếu như không phải tại cái hệ thống này, cô khẳng định sẽ ép ra mấy giọt nước mắt, uỷ khuất rơi lệ. Cô biết làm sao để khóc một cách xinh đẹp nhất, gợi lên ý muốn bảo hộ của đàn ông.

Phó Lễ Hành hẳn cũng nuốt trôi bộ dáng này của cô.

Nhưng hôm nay, đầu óc của cô đều bị cái gọi là tình tiết trong tiểu thuyết chiếm cứ, lúc Phó Lễ Hành đưa tay ra xoa thuốc cho cô, cô cũng không nói gì.

Phó Lễ Hành tâm tư thành thục, dĩ nhiên cũng phát giác được chỗ không thích hợp của cô, hắn trầm giọng hỏi: "Có đau hay không?"

Đồng Vũ Vụ kịp thời tỉnh táo lại.

Chuyện này phát sinh quá đột ngột, cô đương nhiên sẽ không tin.

Ngẩn người trước mặt Phó Lễ Hành, thậm chí còn quên phải thừa cơ nũng nịu, có phải cô bị doạ ngu rồi hay không hả!

Cũng may bây giờ còn có cơ hội cứu vãn!

Cô nắm chặt ga giường, nói khẽ: "Em sợ nếu em nói đau, anh liền không bôi thuốc cho em nữa."

Cho nên cô liền chịu đựng, chịu đựng.



Trong chuyện phỏng đoán tâm lý mà diễn trò này, Đồng Vũ Vụ chỉ là kẻ nửa vời. Trước năm mười lăm tuổi, cái gì cô cũng không cần quan tâm, tương lai sớm đã được người nhà sắp xếp xong xuôi. Sau năm mười lăm tuổi, cuộc sống của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cô biết mình không còn ai để dựa vào, nên chỉ có thể buộc chính mình phải học tập từng chút từng chút.

Phó Lễ Hành là đàn ông, hắn có lẽ sẽ không thích một người vợ luôn lo được lo mất, lúc nào cũng muốn biết rõ hành tung của hắn. Nhưng hắn nhất định không ghét một người vợ vừa thích hắn, lại vừa nghe lời, còn dịu dàng ngoan ngoãn.

Hắn thích dạng gì, cô liền đóng vai dạng đó.

Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một chút, lập tức cúi đầu, bàn tay đang xoa nắn cũng giảm nhẹ một chút.

"Một tháng này trôi qua thế nào?"

Trong lòng Đồng Vũ Vụ có chút cao hứng, nhìn đi, Phó Lễ Hành chính là dính chiêu này. Không phải sao, hắn còn bắt đầu chủ động hỏi về cuộc sống của cô đấy.

"Cũng vậy thôi." Đồng Vũ Vụ không phải sinh ra ở Yên kinh, từ khi sinh ra đến khi sáu bảy tuổi cô đều ở phía nam, về sau mới đi theo cha mẹ về đây, khẩu âm cùng giọng điệu đều rất khó sửa lại. Cho tới bây giờ, mỗi lần nói chuyện cô đều dùng giọng điệu Ngô Nông*, phối hợp với gương mặt này của cô sẽ có tính sát thương rất lớn:

"Có đôi khi muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ anh đang bận." Thật ra thì cô đâu có muốn gọi điện thoại.

Một tháng qua cô sống rất vui sướng, nếu như hắn về chậm một chút thì càng tốt hơn.

Làn da Phó Lễ Hành không tính là trắng, nhưng tuyệt đối không đen. Có thể là do Đồng Vũ Vụ quá trắng, bàn tay của hắn đặt ở trên đầu gối của cô liền tạo ra sự đối lập rõ ràng.

Phó Lễ Hành không phải là người có nhiều ham muốn, hắn cũng không phí quá nhiều thời gian cá nhân để phóng túng. Mỗi lần đi công tác về, tối đa cũng chỉ hai lần, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt hắn tối hẳn đi.

. . .

...

Hơn hai giờ sáng, Đồng Vũ Vụ nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều thì mới chậm rãi mở mắt.

Hệ thống, thế giới tiểu thuyết, mấy từ này đối với cô mà nói cũng không lạ lẫm. Khi cô còn học trung học, không buồn không lo, từng vụng trộm đọc qua tiểu thuyết, nhưng không ngờ loại tình tiết hoang đường này lại xảy ra trên người cô.

Cô bây giờ rất mâu thuẫn, là người theo chủ nghĩa duy vật, nên một mặt cô hoàn toàn không muốn tin vào chuyện hoang đường này, mặt khác lại không nhịn được mà suy nghĩ, có phải là thật hay không nhỉ?

Cô nhìn về phía Phó Lễ Hành, hai năm qua, cô tự hỏi là cô làm được rất khá. Xưa nay cô chưa từng xen vào cuộc sống của hắn, khi đi cùng hắn trong một vài trường hợp quan trọng, cô cũng đều phối hợp rất tốt. Bất mãn duy nhất cũng chỉ là của mẹ chồng bởi vì cô vẫn chưa mang thai, vậy tại sao Phó Lễ Hành lại muốn ly hôn với cô?

Đàn ông có tâm tư muốn ly hôn tuyệt đối không phải là một sớm một chiều, loại người giống như Phó Lễ Hành nếu làm ra một quyết định quan trọng, nhất định sẽ suy tính kỹ càng.

Hắn tại sao lại muốn ly hôn với cô, cô có chuyện gì làm không được? Chuyện cô làm được còn chưa đủ hay sao hả!

Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt ngủ say của Phó Lễ Hành sau khi thoả mãn, trong đầu có suy nghĩ ——

Hắn khẳng định là có 'chó' ở bên ngoài! ! (nguyên văn của tác giả nhe)

*

Chú thích:

* bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh. (Nguồn: khuongcamtu.wordpress.com)

* cường giả = kẻ mạnh

* Ngôn Nông: người TQ thường hay dùng để diễn tả những giọng nói rất nhẹ nhàng, yểu điệu

* diễn kỹ: kỹ thuật diễn

* trấn trạch chi bảo: bảo vật trấn yểm trong nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook