Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 4: Em mặc sườn xám, nhìn rất đẹp.

Lâm Miên Miên

06/08/2020

Gót chân Đồng Vũ Vụ ẩn ẩn đau, nhưng mặt vẫn không đổi sắc kéo cánh tay Phó Lễ Hành đi trên nền đá cẩm thạch bóng loáng, cô thật sự bội phục mình. Bọn họ không mua được áo khoác thích hợp, một thân sườn xám này của cô là mời một nhà thiết kế nổi danh thiết kế, cho dù là sợi vải hay là mỗi đường kim mũi chỉ thêu trên sườn xám đều cực kì tỉ mỉ. Mang thêm áo choàng tuy chỉ là dệt hoa trên gấm*, nhưng đi tìm cả khắp cái trung tâm bách hoá này cũng không tìm được cái nào thích hợp

Nhưng Đồng Vũ Vụ không phải là không có thu hoạch gì, bên trong trung tâm bách hoá đều là những nhãn hiệu nổi danh, kiểu dáng không tính là cũ, cô chọn liền hai đôi giày cao gót. Đại khái là đắc ý vênh váo, đi một mạch liền đi tới cửa hàng nội y.

Cửa hàng nội y không chỉ bán nội y mà hơn phân nửa đều là các loại quần áo ngủ.

Trên thực tế, hai vợ chồng cùng nhau đi dạo cửa hàng nội y cũng không có gì là xấu hổ. Những chuyện thân mật không thể miêu tả hơn thế này Đồng Vũ Vụ cùng Phó Lễ Hành đều đã làm không biết bao nhiêu lần, lúc này nếu diễn vai mặt đỏ tai hồng như cô gái nhỏ, chẳng phải là. . . quá giả rồi sao.

Đồng Vũ Vụ rất bình tĩnh chọn một bộ đồ ngủ màu xanh đậm cho Phó Lễ Hành, chất vải mềm mại.

Sắc mặt Phó Lễ Hành bình tĩnh tự nhiên, nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn có thể nhìn thấy khoé miệng hắn có chút co quắp.

Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên hắn đi cùng phụ nữ tới cửa hàng nội y?

Ôm loại suy đoán này, tâm tình Đồng Vũ Vụ bỗng chuyển biến tốt hơn, vừa lúc nhân viên tư vấn đang nhiệt tình cầm 1 bộ váy ngủ tới, "Tiểu thư, đây là kiểu mới cửa hàng chúng tôi, hôm qua vừa mới được đưa tới, làn da của cô trắng, vóc người lại đẹp, thật sự rất thích hợp."

Ngữ khí cùng dáng vẻ tươi cười của nhân viên tư vấn có chút mập mờ.

Cô vừa nghe được vị tiểu thư xinh đẹp này gọi vị soái ca cao lớn ít nói bên cạnh là "chồng ".

Mặc kệ là vợ chồng thật hay chỉ là tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, có thể tay trong tay đi tới cửa hàng của các cô, thì khẳng định khoảng cách tiếp xúc giữa bọn họ là số âm.

Cái váy ngủ nhân viên tư vấn đề cử đúng là rất đẹp, Đồng Vũ Vụ nhìn một cái liền thích.

Váy ngủ này là loại váy hai dây màu đen, cổ chữ V khoét sâu, chiều dài của cái váy khó khăn lắm che được phần đùi trên, áo choàng bên ngoài lại mỏng manh như giống như sa. . .

"Thích?" Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ nhìn cái áo ngủ kia đến xuất thần, liền chủ động mở miệng, "Thích thì để nhân viên gói lại." (Ôi trời, gởi cho tui 1 ông chồng như vậy đi~ Vợ thích là mua!!)

Đồng Vũ Vụ cuối cùng cũng mua cái váy ngủ kia, hai vợ chồng rời đi trong sự tươi cười như hoa nở của nhân viên cửa hàng.

Loại hoạt động dạo phố không tính trước này cũng chỉ diễn ra trong nửa giờ, nhưng đã thành công làm cho Đồng Vũ Vụ phân tâm, cô không tiếp tục suy nghĩ tới chuyện hệ thống gì gì đó nữa.

Khi hai người bọn họ từ cửa hàng nội y đi ra thì đúng lúc đụng phải Tần Dịch, Đồng Vũ Vụ trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.

Tần Dịch là tới sửa đồng hồ đeo tay, hắn rất quý trọng cái đồng hồ đeo tay mà Đồng Vũ Vụ tặng năm đó. Nhãn hiệu đồng hồ này đã không còn xuất hiện ở Yến kinh từ lâu, bây giờ cũng chỉ có trung tâm bách hoá này là còn một cửa tiệm biết về loại đồng hồ này, hắn muốn tới đây để hỏi dây đồng hồ đã bị mòn còn có thể thay được không, kết quả lại đụng phải cô.

Thấy cô kéo cánh tay Phó Lễ Hành, trên mặt còn mang theo dáng vẻ tươi cười, thần sắc của hắn lập tức ảm đạm đi. Với tính cách của hắn, hẳn là sẽ quay đầu đi ngay lúc đó, nhưng hắn lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Phó Lễ Hành.

Càng không muốn biểu hiện sự hèn yếu trước mặt cô.

Yến kinh nói lớn cũng lớn, nói nhỏ nó cũng nhỏ. Tần Dịch tính ra còn phải gọi Phó Lễ Hành một tiếng anh, Phó - Tần hai nhà không tính là thế giao, nhưng đã từng quen biết. Mấy người anh em của Tần Dịch đều rất sợ Phó Lễ Hành, nếu Đồng Vũ Vụ gả cho người khác, mấy người đó đã sớm lấy lại danh dự cho hắn. Nhưng khổ nổi người Đồng Vũ Vụ gả, lại chính là Phó Lễ Hành, bọn họ ngay cả nói xấu sau lưng Phó Lễ Hành cũng không dám.

Tần Dịch không muốn nhìn Đồng Vũ Vụ, nhưng ánh mắt của hắn lại không nhịn được mà hướng về phía cô, hắn cố gắng trấn định, rất khách khí lên tiếng chào, "Chào Phó tổng."

Phó Lễ Hành một mặt bình tĩnh, hắn vĩnh viễn đều mang dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, chỉ quét mắt nhìn Tần Dịch một cái, "Ừ."

Đồng Vũ Vụ trố mắt nhìn, Tần Dịch thấy được, Phó Lễ Hành cũng nhìn ở trong mắt.

Nội tâm Tần Dịch cảm thấy vừa châm chọc vừa an ủi nghĩ, xem ra cô vẫn nhớ hắn, không phải là hoàn toàn không có cảm giác.

Thật ra thì, Tần Dịch quá mức tự tin.



Năm đó sau khi chia tay với Tần Dịch, Đồng Vũ Vụ đã từ từ buông xuống chút cảm tình ít ỏi với hắn. Nhiều năm như vậy, cô đã trở thành Phó thiếu phu nhân mà biết bao nhiêu người hằng mơ ước, cuộc sống giàu có lại xa xỉ, sao có thể rãnh rỗi đi nhớ một đoạn tình cảm sớm đã trở thành quá khứ?

Cô sở dĩ kinh ngạc là vì nghĩ đến kịch bản chương 1 trong cuốn tiểu thuyết kia ——

! ! !

Ngẫu nhiên gặp ở trung tâm bách hoá? Tình tiết giống nhau như đúc!

Sao lại vậy, vừa rồi cô chỉ là đồng ý đi dạo phố với Phó Lễ Hành thôi mà, không nghĩ tới còn đụng phải loại chuyện thế này!

Nếu như cô nhớ không lầm, câu tiếp theo của Tần Dịch là ——

"Thật là đúng dịp, tôi tới để sửa đồng hồ đeo tay."

Lúc nói mấy lời này, Tần Dịch còn phô bày cái đồng hồ trên cổ tay.

Biểu cảm của Đồng Vũ Vụ càng trở nên khó coi hơn.

Giống y như trong tiểu thuyết, sao lại như thế nàyyy?

Phó Lễ Hành thấy Tần Dịch nhìn vợ mình mình chằm chằm, âm thanh của hắn đè nén, "Vũ Vụ, chúng ta đi thôi."

Hắn lại nói với Tần Dịch: "Tần tổng, thật có lỗi, chúng tôi còn có việc đi trước."

Tần Dịch cuối cùng cũng dời mắt, khẽ cười một tiếng, "Đi thong thả."

Đồng Vũ Vụ kéo tay Phó Lễ Hành đi ngang qua bên cạnh Tần Dịch.

Không biết có phải là ảo giác của Tần Dịch hay không, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhè nhẹ trên người cô, dễ ngửi vô cùng.

Tần Dịch cúi đầu nhìn mặt đất, nếu như đây là gương, nét mặt của hắn sẽ là dạng gì đây? Thật ra hắn biết chuyện này không trách được cô, là năm đó hắn vô dụng, không thể bảo vệ được đoạn tình cảm kia. Có lúc nửa đêm tỉnh mộng, trong lòng hắn vẫn hi vọng xa vời rằng cô có thể quay đầu liếc hắn một cái.

***

Tố chất tâm lý của Đồng Vũ Vụ thuộc loại mạnh mẽ.

Từ khi cùng Phó Lễ Hành đi vào thang máy, cô đã thu thập xong tâm tình của mình, Phó Lễ Hành khẳng định là biết quan hệ giữa cô và Tần Dịch, dù sao vòng tròn giao tiếp ở Yến kinh cũng chẳng bao lớn. Nhưng nếu như hắn đã biết mà vẫn đính hôn rồi kết hôn với cô, thì có nghĩa là hắn không quá để ý.

Chỉ có thật lòng quan tâm mới có thể để ý.

Đồng Vũ Vụ hít sâu một hơi, lúc này không cần phải giải thích, giải thích đồng nghĩa với che giấu. Cùng lắm đợi đến buổi tối, cô nhiệt tình đáp ứng nhu cầu của hắn là được.

"Về nhà cũ." Phó Lễ Hành cùng Đồng Vũ Vụ vừa lên xe, tài xế vững vàng lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Từ bãi đỗ xe đi ra, ánh sáng mặt trời cũng mạnh hơn.

Nếu như lúc trước Đồng Vũ Vụ còn bán tín bán nghi về lời nói của hệ thống, thì bây giờ cô hoàn toàn tin tưởng, loại chuyện hoang đường này. . . vừa mới bắt đầu rất khó để tin, nhưng một khi đã dao động, thì rất dẽ dàng tin tưởng.

Huống chi trong cuốn tiểu thuyết kia, cô xuất hiện trong hồi ức của Tần Dịch rất nhiều lần, những hồi ức kia đều là những chuyện mà chính bản thân cô đã trải qua, có một số việc chỉ có cô cùng Tần Dịch mới biết.



"Đầu gối tốt hơn chưa?" Phó Lễ Hành đột nhiên hỏi.

Hắn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Đồng Vũ Vụ hai tay tự nhiên khoác lên trên đầu gối, nghe hắn nói như thế, chỉ mím môi cười một tiếng, "Tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ Vương nói thoa thuốc rất kịp thời, chỉ là tôi hôm nay em không dám mặc váy lộ đầu gối vì nhìn vẫn có chút đáng sợ."

Phó Lễ Hành rất thích cô mặc sườn xám.

Lúc vừa mới kết hôn, nhìn thấy trong tủ treo mấy bộ sườn xám, cô không dám tùy tiện mặc thử. Mấy cái sườn xám đó không giống những loại sườn xám đã cải tiến mà người ta thường hay mặc lúc bấy giờ, mà chúng rất thử thách dáng người. Thiếu một phân không được, mà nhiều một phân cũng không thành.

Hai năm này, cô hung hăng bỏ rất nhiều công sức lên bản thân mình. Trước kia là điều kiện không đủ, hiện tại có điều kiện, đương nhiên muốn đắp nhiều tiền nhất có thể lên gương mặt và cơ thể, đắp cho tới khi hài lòng, cho tới khi hoàn mỹ mới thôi!

Bây giờ cô mặc sườn xám đã đẹp mắt hơn lúc trước nhiều.

Bộ cô đang mặc là gấm màu trắng thêu hoa văn mẫu đơn, chất vải này rất quý, thiết kế xảo diệu, phóng đại toàn bộ những ưu điểm trên cơ thể cô, phối hợp cùng vòng ngọc có giá trị không nhỏ làm cho tướng mạo vốn xinh đẹp của cô lộ ra nét dịu dàng quý khí.

Thân phận Phó Lễ Hành đã định hắn sẽ không bao giờ nịnh hót bất cứ ai, nhưng bây giờ hắn lại không keo kiệt khen cô một câu, "Em mặc sườn xám, nhìn rất đẹp."

Đồng Vũ Vụ nghe hắn nói như vậy, ý cười trên khóe môi càng rõ hơn, sắc đỏ ửng bò lên trên khuôn mặt trắng nõn hoàn mỹ của cô, mười phần động lòng người.

"Thật sao? Vậy em liền đi làm thêm mấy bộ nữa."

Trong mắt Phó Lễ Hành có ý cười rất nhạt.

Người ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy mối quan hệ của bọn họ tựa hồ rất hòa hợp, loại này ảo giác được xây dựng dựa trên giá trị nhan sắc cùng khí chất của hai người.

Phó Lễ Hành tự nhiên không cần phải nói, hắn là con trai độc nhất của Phó gia, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh chúng tinh phủng nguyệt, đi tới chỗ nào cũng không thiếu người a dua nịnh hót. Khí chất trên người Đồng Vũ Vụ đương nhiên là yếu hơn hắn, nhưng cũng đủ để không trở thành vật làm nền.

Cha mẹ Đồng Vũ Vụ đều đã qua đời, cô phải sống nhờ tại nhà bác. Loại kịch bản nếu đặt ở trên người bình thường thì chính là củ cải mọc trên đất. Dù sao gia cảnh của Đồng gia cũng chỉ thuộc vào loại tầm trung, ở một nơi mà tuỳ tiện túm mấy người trên đường cũng túm ra được phú nhị đại như Yên kinh, thì không tính là quá cao sang gì, miễn cưỡng có thể gọi là hào môn. Người xuất thân từ hào môn làm việc đều chú trọng mặt mũi, huống chi, hôn nhân chỉ là một phương thức dùng để trao đổi tài nguyên. Chỉ cần mấy người Đồng gia có chút đầu óc, sẽ phải biết quan tâm đến Đồng Vũ Vụ.

Cho dù Đồng lão gia không dám mong chờ Đồng Vũ Vụ có thể giống như các danh viện thiên kim khác, mang lại ích lợi lớn cho Đồng gia, nhưng vẫn chú ý bồi dưỡng cô. Tuy không phải là đặc biệt để bụng, nhưng cũng không đến mức làm qua loa lấy lệ. Đồng Vũ Vụ từ lúc về Đồng gia bên kia đã được theo học một trường học nổi tiếng, dù lý lịch so ra vẫn kém mấy vị thiên kim nổi danh, nhưng cũng coi như có chỗ đứng.

Cô rất biết cố gắng chịu khổ, bởi vì cô hiểu rõ cơ hội không nhiều, bản thân cô cũng không thể so được với mấy thiên kim tiểu thư kia. Người ta dù thế nào đi nữa còn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cô . . . không có.

Tốt nghiệp đại học danh tiếng, tinh thông bốn loại ngôn ngữ, tướng mạo nổi trội. Nếu không phải cô chỉ kém một chút xíu với mấy người kia, đoán chừng mẹ Phó cho dù có cạch mặt con trai cũng tuyệt đối không đồng ý việc hôn sự này.

Đồng Vũ Vụ bỗng dưng kẹt lại ở cái điểm này, vết thương chí mạng của cô chính là gia thế, nọi thứ khác đều không có gì để bắt bẻ! ヾ(`ヘ')ノ゙

.

Lúc bình thường Phó Lễ Hành rất kiệm lời, lúc ngồi xe còn có thể nói với Đồng Vũ Vụ hai câu thì đã coi như không tệ. Là lần đầu tiên đấy! Hắn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, còn Đồng Vũ Vụ thì lại không bình tĩnh như những gì cô biểu hiện ra.

Kịch bản của tiểu thuyết còn có gì nữa nhỉ?

Một năm sau Phó Lễ Hành sẽ ly hôn với cô, cô phải ra khỏi nhà chỉ với mấy trăm vạn phí trấn an trong tay!

Mấy trăm vạn?

(」゜ロ゜)」Này, này . . . đây là chuyện mà con người có thể làm sao, là đang đuổi ăn mày đấy hử?!

Editor: 100 vạn tệ khoảng cỡ 3,4 tỷ. Giả sử ổng đuổi bả với 300 vạn tệ đi, tính ra thì cũng 10,2 tỷ vnđ. Vâng, đủ cho cả nhà tui sống cả đời đấy bạn Đồng! (︶︹︺)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook