Chương 35: Bảo bối
Bạc Hà
07/01/2021
6 năm sau.
\- Ba Tam Kiến, tiểu Dương đã khuyên mẹ rồi mà mẹ không chịu phẫu thuật mắt.
Nhóc con tầm 6 tuổi đi tới trước mặt Tam Kiến mếu máo. Thằng bé rất dễ thương, nó là một tiểu soái ca đích thực. Nhớ mấy năm trước trong vòng 1 tháng, Tam Kiến phải chuyển trường cho tiểu Dương đến 5 lần vì cả giáo viên và đám học sinh nữ đều chết mê chết mệt nhan sắc của nó. Chính vì say mê nên công việc mới trì trệ. Hiệu trưởng phải gọi phụ huynh lên để bàn bạc chuyển trường.
Sau vụ đó, Tô Lam đành thuê gia sư dạy kèm cho Tiểu Dương. Nhưng cũng được mấy tuần gia sư cũng chạy mất dép vì sự nghịch ngợm của thằng bé.
Vậy là Tô Lam giáo huấn cho Tiểu Dương một trận ra hồn. Sau đó thằng bé đi tới trường và phải đeo khẩu trang không được tháo xuống.
Tiểu Dương hiện tại cũng đã gần 6 tuổi. Sắp đến sinh nhật của bảo bối. Tam Kiến định tổ chức một bữa tiện hoành tráng. Nhưng Tiểu Dương lại không muốn mà ước rằng mẹ có thể mau phẫu thuật mắt nhìn lại được ánh sáng.
Cũng đúng thôi, khi sinh ra Tiểu Dương thì Tô Lam đã phải chịu rất nhiều đau đớn. Lúc đó chỉ có mỗi Tam Kiến bên cạnh. Cho tới bây giờ Tiểu Dương đã là một cậu nhóc thông minh nhưng Tô Lam chưa bao giờ nhìn thấy được mặt con trai. Cô vẫn ân hận day dứt chuyện năm đó mà không đồng ý phẫu thuật lại mắt. Hàng ngày cô chỉ có thể dùng tay mà sờ gương mặt của Tiểu Dương. Mọi người nói nó rất đẹp trai tựa như một thiên sứ. Nhưng làm sao cô biết được nó đẹp như thiên sứ hay là thằng quậy phá, hay gây họa!
\- Tiểu Dương, con đã học bài xong chưa?
Tô Lam chống chiếc gậy lọ mọ lần từng bước đi về phía có tiếng. Tiểu Dương thấy vậy thì bĩu môi rồi chạy ra sau ghế của Tam Kiến trốn. Thấy thằng bé nghịch ngợm như vậy Tam Kiến chỉ lắc đầu. Anh đứng dậy đi ra dắt Tô Lam lại ngồi xuống ghế.
\- Hôm nay em đã thấy đỡ chưa? Mắt còn nhức không?
Tô Lam mỉm cười lắc đầu.
\- Mắt em dạo này ổn rồi. Không còn đau nữa... Mà... Tiểu Dương... mẹ nghe thấy tiếng của con rồi. Mau ra đây đi, đừng trốn nữa.
\- Mẹ, con biết lỗi rồi. Con đi học ngay đây!
Sau vụ bị cô dạy dỗ cho một trận nên thân, Tiểu Dương từ đó rút ra bài học là sợ nhất là mẹ. Vậy nên, ai thằng bé cũng trêu chọc, nhưng nghe thấy tiếng của mẹ là im bặt chột dạ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Dương chạy đi, Tô Lam chỉ hơi thở dài. Cô giáo nói thưc lực của Tiểu Dương rất tốt, cũng được coi là top đầu của lớp. Nhưng có điều, thằng bé mải chơi nên thành tích không được tốt. Tô Lam cũng chẳng dám đe dọa nó nhiều, cô biết cô nợ nó một mái ấm gia đình thực sự.
Tam Kiến vươn tay nắm lấy tay của Tô Lam.
\- Sắp đến ngày giỗ mẹ anh. Anh sẽ sắp xếp về nước một chuyến. Em có muốn đi không? Nhân tiện thăm mộ của mẹ em luôn.
Thoáng cái cũng đã 6 năm rồi. Tô Lam hiện giờ đã hơn 25 tuổi, không còn là cô bé sinh viên năm nào nữa. Suy nghĩ có phần sâu xa hơn. Mấy năm nay, Tam Kiến đối với cô và Tiểu Dương rất tốt. Trong mắt bao người anh chính là người ba mẫu mực. Nhưng tiếc rằng, Tô Lam không thể nhận lời cầu hôn của anh. Cô... cảm thấy bản thân thật sự không đáng để anh đối tốt như vậy.
Đã lâu lắm rồi. Chắc cô cũng phải dẫn Tiểu Dương về thăm bà ngoại của nó.
\- Em cũng muốn về. Em sẽ dắt Tiểu Dương đi thăm bà ngoại của nó.
Tô Lam cũng muốn không phải gặp lại hắn...
Năm đó, cô theo Tam Kiến ra nước ngoài được mấy tuần. Tô Lam thường ngày cảm thấy buồn nôn, thèm ăn ngọt lại rất hay khó chịu. Tam Kiến vì lo cho sức khỏe của cô không hợp cảnh nên dẫn đi khám bác sĩ. Cũng chính lúc đó, cô mới phát hiện ra bản thân đang mang thai. Không phải cô nói quá, nhưng thật sự đêm đó cô và Tử Hàn ngủ chung. Thật không ngờ mới có một lần mà cô đã mang thai.
Tô Lam cực kì bối rối. Cô đã từng có ý định bỏ đứa bé nhưng Tam Kiến lại ngăn cô lại. Anh nói, anh sẽ làm chăm sóc cho hai mẹ con cô thật tốt.
Mấy lần đi siêu âm, bác sĩ nói với cô rằng là một bé gái rất khỏe mạnh. Cô cũng thích con gái nên mới quyết tâm sinh ra bảo bối. Đến ngày sinh, thế nào lại là một đứa con trai. Tuy hơi hụt hẫng nhưng Tô Lam vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Tiểu Dương đang độ tuổi lớn, Tô Lam đã giấu nó. Chỉ nói là ba thằng bé bị tai nạn mất tích. Cũng may có Tam Kiến bên cạnh nên mẹ con mới không sao. Tiểu Dương tin lời và từ đó gọi Tam Kiến là ba.
Việc sinh ra Tiểu Dương là nằm ngoài dự kiến của cô.
Cho tới giờ cô không cảm thấy hối hận. Có Tiểu Dương xuất hiện khiến tâm tình của cô thoải mái hơn. Thường ngày nghe những tiếng cười đùa của thằng bé khiến cô cũng cảm thấy vui vẻ.
\- Tô Lam, sau đợt này về... chúng ta kết hôn nhé?
Đây không phải là lần đầu tiên Tam Kiến ngỏ lời. Trước đây anh đã đề cập đến vấn đề này rất nhiều lần nhưng lại bị cô từ chối nói rằng Tiểu Dương quá nhỏ không thích hợp.
Ngồi suy nghĩ một lúc, Tô Lam tù từ đứng dậy. Cô không phải là không muốn nhưng một người như cô không đáng để Tam Kiến làm vậy.
\- Tam Kiến...em xin lỗi. Anh có thể tìm một đối tượng khác hơn hẳn em. Anh đừng hy sinh cho em nhiều như vậy, em cảm thấy rất áy náy. Chính vì biết mình không xứng với anh, nên em không thể đồng ý được... Bây giờ, ngoài Tiểu Dương ra thì em... không quan tâm đến vấn đề khác được nữa.
\- Ba Tam Kiến, tiểu Dương đã khuyên mẹ rồi mà mẹ không chịu phẫu thuật mắt.
Nhóc con tầm 6 tuổi đi tới trước mặt Tam Kiến mếu máo. Thằng bé rất dễ thương, nó là một tiểu soái ca đích thực. Nhớ mấy năm trước trong vòng 1 tháng, Tam Kiến phải chuyển trường cho tiểu Dương đến 5 lần vì cả giáo viên và đám học sinh nữ đều chết mê chết mệt nhan sắc của nó. Chính vì say mê nên công việc mới trì trệ. Hiệu trưởng phải gọi phụ huynh lên để bàn bạc chuyển trường.
Sau vụ đó, Tô Lam đành thuê gia sư dạy kèm cho Tiểu Dương. Nhưng cũng được mấy tuần gia sư cũng chạy mất dép vì sự nghịch ngợm của thằng bé.
Vậy là Tô Lam giáo huấn cho Tiểu Dương một trận ra hồn. Sau đó thằng bé đi tới trường và phải đeo khẩu trang không được tháo xuống.
Tiểu Dương hiện tại cũng đã gần 6 tuổi. Sắp đến sinh nhật của bảo bối. Tam Kiến định tổ chức một bữa tiện hoành tráng. Nhưng Tiểu Dương lại không muốn mà ước rằng mẹ có thể mau phẫu thuật mắt nhìn lại được ánh sáng.
Cũng đúng thôi, khi sinh ra Tiểu Dương thì Tô Lam đã phải chịu rất nhiều đau đớn. Lúc đó chỉ có mỗi Tam Kiến bên cạnh. Cho tới bây giờ Tiểu Dương đã là một cậu nhóc thông minh nhưng Tô Lam chưa bao giờ nhìn thấy được mặt con trai. Cô vẫn ân hận day dứt chuyện năm đó mà không đồng ý phẫu thuật lại mắt. Hàng ngày cô chỉ có thể dùng tay mà sờ gương mặt của Tiểu Dương. Mọi người nói nó rất đẹp trai tựa như một thiên sứ. Nhưng làm sao cô biết được nó đẹp như thiên sứ hay là thằng quậy phá, hay gây họa!
\- Tiểu Dương, con đã học bài xong chưa?
Tô Lam chống chiếc gậy lọ mọ lần từng bước đi về phía có tiếng. Tiểu Dương thấy vậy thì bĩu môi rồi chạy ra sau ghế của Tam Kiến trốn. Thấy thằng bé nghịch ngợm như vậy Tam Kiến chỉ lắc đầu. Anh đứng dậy đi ra dắt Tô Lam lại ngồi xuống ghế.
\- Hôm nay em đã thấy đỡ chưa? Mắt còn nhức không?
Tô Lam mỉm cười lắc đầu.
\- Mắt em dạo này ổn rồi. Không còn đau nữa... Mà... Tiểu Dương... mẹ nghe thấy tiếng của con rồi. Mau ra đây đi, đừng trốn nữa.
\- Mẹ, con biết lỗi rồi. Con đi học ngay đây!
Sau vụ bị cô dạy dỗ cho một trận nên thân, Tiểu Dương từ đó rút ra bài học là sợ nhất là mẹ. Vậy nên, ai thằng bé cũng trêu chọc, nhưng nghe thấy tiếng của mẹ là im bặt chột dạ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Dương chạy đi, Tô Lam chỉ hơi thở dài. Cô giáo nói thưc lực của Tiểu Dương rất tốt, cũng được coi là top đầu của lớp. Nhưng có điều, thằng bé mải chơi nên thành tích không được tốt. Tô Lam cũng chẳng dám đe dọa nó nhiều, cô biết cô nợ nó một mái ấm gia đình thực sự.
Tam Kiến vươn tay nắm lấy tay của Tô Lam.
\- Sắp đến ngày giỗ mẹ anh. Anh sẽ sắp xếp về nước một chuyến. Em có muốn đi không? Nhân tiện thăm mộ của mẹ em luôn.
Thoáng cái cũng đã 6 năm rồi. Tô Lam hiện giờ đã hơn 25 tuổi, không còn là cô bé sinh viên năm nào nữa. Suy nghĩ có phần sâu xa hơn. Mấy năm nay, Tam Kiến đối với cô và Tiểu Dương rất tốt. Trong mắt bao người anh chính là người ba mẫu mực. Nhưng tiếc rằng, Tô Lam không thể nhận lời cầu hôn của anh. Cô... cảm thấy bản thân thật sự không đáng để anh đối tốt như vậy.
Đã lâu lắm rồi. Chắc cô cũng phải dẫn Tiểu Dương về thăm bà ngoại của nó.
\- Em cũng muốn về. Em sẽ dắt Tiểu Dương đi thăm bà ngoại của nó.
Tô Lam cũng muốn không phải gặp lại hắn...
Năm đó, cô theo Tam Kiến ra nước ngoài được mấy tuần. Tô Lam thường ngày cảm thấy buồn nôn, thèm ăn ngọt lại rất hay khó chịu. Tam Kiến vì lo cho sức khỏe của cô không hợp cảnh nên dẫn đi khám bác sĩ. Cũng chính lúc đó, cô mới phát hiện ra bản thân đang mang thai. Không phải cô nói quá, nhưng thật sự đêm đó cô và Tử Hàn ngủ chung. Thật không ngờ mới có một lần mà cô đã mang thai.
Tô Lam cực kì bối rối. Cô đã từng có ý định bỏ đứa bé nhưng Tam Kiến lại ngăn cô lại. Anh nói, anh sẽ làm chăm sóc cho hai mẹ con cô thật tốt.
Mấy lần đi siêu âm, bác sĩ nói với cô rằng là một bé gái rất khỏe mạnh. Cô cũng thích con gái nên mới quyết tâm sinh ra bảo bối. Đến ngày sinh, thế nào lại là một đứa con trai. Tuy hơi hụt hẫng nhưng Tô Lam vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Tiểu Dương đang độ tuổi lớn, Tô Lam đã giấu nó. Chỉ nói là ba thằng bé bị tai nạn mất tích. Cũng may có Tam Kiến bên cạnh nên mẹ con mới không sao. Tiểu Dương tin lời và từ đó gọi Tam Kiến là ba.
Việc sinh ra Tiểu Dương là nằm ngoài dự kiến của cô.
Cho tới giờ cô không cảm thấy hối hận. Có Tiểu Dương xuất hiện khiến tâm tình của cô thoải mái hơn. Thường ngày nghe những tiếng cười đùa của thằng bé khiến cô cũng cảm thấy vui vẻ.
\- Tô Lam, sau đợt này về... chúng ta kết hôn nhé?
Đây không phải là lần đầu tiên Tam Kiến ngỏ lời. Trước đây anh đã đề cập đến vấn đề này rất nhiều lần nhưng lại bị cô từ chối nói rằng Tiểu Dương quá nhỏ không thích hợp.
Ngồi suy nghĩ một lúc, Tô Lam tù từ đứng dậy. Cô không phải là không muốn nhưng một người như cô không đáng để Tam Kiến làm vậy.
\- Tam Kiến...em xin lỗi. Anh có thể tìm một đối tượng khác hơn hẳn em. Anh đừng hy sinh cho em nhiều như vậy, em cảm thấy rất áy náy. Chính vì biết mình không xứng với anh, nên em không thể đồng ý được... Bây giờ, ngoài Tiểu Dương ra thì em... không quan tâm đến vấn đề khác được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.