Chương 15: Em yêu à, môi em có vị gì?
Cỏ Cỏ
15/04/2015
Cuộc thi thể thao kết thúc với kết quả thắng thuộc về Nguyệt Dương khiến cho học sinh trường Thạch Lâm vô cùng lo lắng. Nếu như phần thi đố vui tiếp theo mà tiếp tục thua thì họ sẽ thua luôn, không cần phải thi phần cuối nữa. thế cho nên mới sáng sớm, tại sân trường, một đống học sinh Thạch Lâm đã tập trung lại đầy đủ, không ngừng cổ vũ tinh thần những thành viên tham gia cuộc thi.
Trong khi đó học sinh của Nguyệt Dương cũng vô cùng lo lắng. Những ai đã từng chứng kiến cuộc thi năm ngoái thì chắc chắn sẽ không thể quên được sự khủng bố của Phương Lệ. Mặc dù lần này có nhóm của Phong tham gia nhưng bên Thạch Lâm cũng có thêm bốn anh chàng đẹp trai mới nhập học nữa, tình thế có thể coi như cân bằng. Đương nhiên, Nguyệt Dương có thua phần này cũng chẳng có vấn đề gì những phần thi này thể hiện học sinh trường nào thông minh hơn cho nên nếu thua chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Đến tầm tám giờ cuộc thi chính thức bắt đầu.
Chân của Thảo do cú ngã hôm qua đến giờ vẫn chưa thể đi lại được. Phong với vai trò là bạn trai cô rất có phong độ bế cô đến hội trường để tham gia cuộc thi. Thảo cảm thấy cả người mình đều run lên cầm cập trước ánh mắt mờ ám của mọi người đặc biết là khuôn mặt so với bao công còn đen hơn của thầy cô. Cô có cảm giác cuộc đời mình sắp tiêu rồi.
Mãi đến khi cuộc thi tuyên bố bắt đầu Thảo mới lấy lại được tinh thần, bỏ qua ánh mắt của mọi người mà tập trung vào thi. Cuộc thi này cả hai mươi học sinh đều được tham gia. Mỗi bên trường sẽ đưa ra 50 câu hỏi để đối thủ trả lời. Mỗi câu hỏi chỉ được trả lời trong vòng 10 giây và không được sử dụng máy tính, sách vở hay bất kỳ loại dụng cụ hỗ trợ nào. Học sinh ngồi xem cũng không được phép nhắc, nếu không trường nào được nhắc sẽ bị xử thua luôn.
Phần thi bắt đầu. Trường Thạch Lâm được đặt câu hỏi trước. Mấy câu đầu mà cả hai trường đưa ra đều tương đối dễ nhưng càng về sau lại càng khó và toàn là những câu hỏi oái oăm.
Thạch Lâm: 1192296358+4589365466+5587963621 bằng bao nhiêu?
Nguyệt Dương: Đáp án của chúng tôi là hỏi chúa để biết thêm thông tin chi tiết.
Thạch Lâm: Quan họ Bắc Ninh ra đời như thế nào?
Nguyệt Dương: Có hỏi cụ tôi cũng không biết.
Thạch Lâm: Chủ tịch Hồ Chí Minh từ trần lúc mấy giờ?
Nguyệt Dương: Chúng tôi có thể trả lời bằng ngày tháng năm không?
Khuôn mặt Phong cùng Thảo càng lúc càng càng u ám. Phong cắn răng nghiến lợi nói với Thảo:
-Bạn của cậu thật là bá đạo.
Thảo lúc này đã thấy vạch đen bay đầy đầu nhưng chẳng thể trả lời Phong. Cô cũng thật không ngờ Phương Lệ lại hỏi toàn những câu oái oăm như vậy.
Thấy Thảo im lặng, Phong hừ lạnh một tiếng:
-Bọn họ hỏi như thế nào chúng ta cũng phải hỏi như thế, hỏi những câu thật hóc cho tôi.Tôi không tin chúng ta không thể hỏi ra những câu biến thái hơn.
Đầu Thảo vạch đen càng ngày càng nhiều. Làm ơn đi. Đây là phần thi trí tuệ chứ không phải thi ai biến thái hơn ai đâu.
Phong quả thật rất thông minh. Trừ những câu hỏi mang tính biến thái ra thì hầu hêt các câu khác anh đều trả lời được. Anh cũng cố tình ra những câu hỏi thật khó cho trường Thạch Lâm nhưng với một người mới vào nghề như anh thì làm sao thắng nổi trùm xỏ như Phương Lệ. Ngay cả Thảo học lực phải nói là xuất sắc cũng phải á khẩu với những câu hỏi thánh cũng không trả lời nổi của Phương Lệ. Chưa kể bốn anh chàng đẹp trai kia so với Lệ thì chỉ có biến thái hơn chứ không có biến thái kém. Vì vậy mà trường Nguyệt Dương với những học sinh da mặt mỏng( Trừ Phong) đã phải chịu bại trận trước đám người biến thái lưu manh vô lại trường Thạch Lâm.
Cuộc thi đố vui kết thúc với chiến thăng thuộc về trường Thạch Lâm, tỉ số đươc san bằng một đều.
Phong uất ức đến nghiến răng nghiến lợi. Con mẹ nó, bản thân anh đã cảm thấy mình đủ biến thái lắm rồi thế nhưng Phương Lệ so với anh còn biến thái hơn. Anh quay lại nhìn Thảo thầm cảm thấy may mắn khi mà bạn gái anh chỉ lưu manh thôi. Tốt nhất sau này anh nên nghĩ cách tách cô và Phương Lệ ra nếu không một ngày nào đó cô cũng trở nên biến thái như vậy thì anh sẽ tức chết mất.
Trong lúc đó Phong lại hoàn toàn không biết bản thân anh đã quan tâm rất nhiều đến Thảo, anh thậm chí đã hoàn toàn công nhận Thảo là bạn gái mình và muốn cùng cô ở bên cạnh nhau mãi mãi…
Nhưng tạm thời đây chưa phải là vấn đề chính mà vấn đề quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để có thể thắng phần thi cuối cùng là đóng kịch. Anh đã rất muốn hôn cô vợ tương lai của mình lắm rồi, anh không muốn công sức mình bỏ ra trở thành công cốc đấu.
Cả người Phong tỏa ra khí thế ngùn ngụt, anh quay lại nhìn chằm vào đám đang ngồi hóa trang kia, gằn từng tiếng:
-Chúng mày phải diễn thật nhiệt tình cho tao, dù thế nào cũng không được phép thua.
Đám bạn Phong cảm thấy mồ hôi tuôn đầy dầu. Mẹ kiếp, quả nhiên là hồng nhan họa thủy mà không đúng, con nhỏ lưu manh kia không phải hồng nhan nên phái là “ xấu nhan họa thủy” thì đúng hơn.
Cuộc thi đóng kịch được diễn ra vào khoảng 2h chiều nên các học sinh tham gia có một khoản thời gian kha khá để chuẩn bị và tập lại vở kịch một lần chót. Đây là phần thi quyết định kết quả thắng thua nên vô cùng gay cấn cộng thêm việc được xem kịch đương nhiên là rất hấp dẫn, bao giờ cũng là phần thi được mong chờ nhất.
Nhưng chẳng ai biết mấy vở kịch đáng lẽ khiến người ta đau lòng đến phát khóc sẽ trở thành hài kịch mà cả đời này, khi mỗi học sinh hôm nay được xem sau này nhớ lại đều không kìm được cười đến đau bụng…
Lần này trường Nguyệt Dương sẽ biểu diễn trước. Đối mặt với anh mắt “ mày thua tao giết mày” của Phong tất cả thành viên tham gia đều ở trạng thái căng thẳng hêt mức, mồ hôi tuôn đầy đầu.
Như đã nói, mấy bạn học Nguyệt Dương của chúng ta sẽ đóng vở kịch “ Romeo và Juliet” lâm li bi đát. Vai chính được giao cho Phong và vai cô nàng Juliet xinh đẹp thì được giao cho Trang, vai tình địch của Romeo thì được giao cho Khánh. Thảo không tham gia vở kịch này. Nhưng sau này mỗi lần nhớ lại Thảo đều hối hận…
Vở kịch này lâm ly bi đát cỡ nào thì chắc không cần nói các bạn hẳn cũng đã biết. Cốt truyện đã cũ nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn công thêm anh chàng Romeo và tình địch của anh ta đều rất đẹp trai cho nên vở kịch đương nhiên rất được lòng khán giả cũng như ban giám khảo.
Phong với sự dạy dỗ của ai đó liền diễn vô cùng hoàn hảo, đôi mắt anh nhìn “Juliet” vô cùng thâm tình. Trang không thể coi là xuất sắc nhưng rất phối hợp diễn cùng anh, mọi động tác dơ chân nhấc tay đều vô cùng nhịp nhàng, trôi chảy, thể hiện rất tốt phong thái của Juliet. Nếu không phải ai cũng biết đây là một vở kịch thì có lẽ sẽ còn nghĩ Phong và Trang yêu nhau.
Thảo cảm thấy rất hài lòng nhưng ai đó thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Chỉ là đóng kịch thôi mà, có cần nắm tay chặt thế kia không? Còn nữa, anh mắt còn là yêu thương vô hạn nhất định là có gian tình. Lại còn định ôm hôn nhau? Anh thật sự không chịu được nữa rồi!!!!
Đang lúc hai nhân vật chính của vở kịch sắp sửa ôm nhau, môi kề môi( thực chất chỉ là hôn lên má thôi) thì đột nhiên một bóng đen lao ra sân khấu, Khánh không hề khách khí tung cước đạp bay Phong:
-Mẹ kiếp, hôn cái gì mà hôn?
Cả hội trường im lặng không một tiếng động im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thẻ nghe thấy tiếng. Mấy học sinh nữ đang cầm khăn lau nước mắt cũng ngây ngốc cứng đơ người, ngạc nhiên đến độ miệng há hốc, mãi không khép lại được.
Thảo vốn rất đang hài lòng thì cảm thấy có sét đánh cho mình đoàng một phát rõ mạnh. Rốt cuộc tên Khánh kia từ đâu chui ra vậy? Đang âm mưu gì hả? Có biết lúc này là lúc nào không mà dám phá? Không lẽ hắn đang ghen? Không thể nào? Đây là hắn cố tình gây chuyện sao?
Trong lúc mọi người còn đang cứng cơ tại chỗ Khánh đã điên tiết chỉ vào mặt Phong:
-Ngay cả vợ bạn mày cũng dám mơ tưởng à?
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phong tự dưng bị đạp cho một cái chả hiểu cái mô tê gì nhưng nhất thời vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành vở kịch. Thằng khốn chết tiệt này, nhất định lát nữa anh sẽ xử nó.
-Cướp vợ của ngươi? Buồn cười, chúng ta yêu nhau, đương nhiên sẽ đến với nhau không có chỗ cho ngươi xen vào đâu.
-Yêu nhau? –Khánh gằn từng chữ, quay sang hỏi Trang-Cô yêu nó?
Trang cũng chẳng hiểu gì hết, Khánh tự dưng nhảy vào khiến cô sợ hết hồn. Cô hiểu ý Phong đang cố gắng giải thoát cục diện này, vốn muốn nói một chữ “phải” nhưng lại đôi mắt lạnh băng của Khánh làm cho chết khiếp, nhất thời á khẩu không nói được lời nào.
Phong thấy vậy suýt nữa thì nổi điên, hận đến nỗi không thể xông vào đập cho Khánh một trận tơi bời. Anh cầm lấy tay Trang, kéo cô thoát khỏi tay Khánh, lại ôm cô vào trong ngực mình:
-Juliet, em không phải sợ. Chúng ta yêu nhau thật lòng.
Trang thấy Phong đang cố tình ra hiệu cho mình phối hợp lập tức liều chết, đối diện với con mắt lạnh lùng của Khánh:
-Tôi yêu Romeo, anh tốt nhất đừng mơ tưởng tôi sẽ lấy anh.
Khuôn mặt Khánh âm u đến cực độ. Vón lúc xông vào chỗ này anh đã biết mình quá nóng nảy rồi, thật sự vô cùng hối hận. Vốn muốn thay đổi kịch bản một chút cho “Juliet” lấy anh nhưng lúc này cô lại nói yêu thằng kia, dẫu biết là đóng kịch anh vẫn không kìm được nổi điên, lập tức xông vào đánh Phong.
Phong cũng không khách khí lập tức rút kiếm ra cùng anh đánh nhau.
Khán giả xem nhất thời ngơ ngác, cái này hình như không giống với kịch bản lắm thì phải.
Thảo chạy hồng hộc về phía cánh gà, kéo tay Trang đang đứng gần đó, Trang quay lại nhìn cô, vẻ mặt vô cùng lắng:
-Làm thế nào bây giờ?
Thảo nói khẽ:
-Bây giờ cậu chạy lại giả vờ can ngăn hai người kia lại rồi tìm cơ hội nói với họ là Romeo bị tình định đâm chết sau đó cậu nổi điên đâm chết Khánh rồi tự sát luôn. Cả ba cùng chết một lúc cho tớ. Tên Khánh đó không chịu nghe theo thì bảo thế này:”Phương Lệ là bạn thân của Thảo”
-Hả?
-Cậu không cần thắc mắc, cứ làm y như tớ bảo là được.
Trang không hiểu câu cuối của Thảo có ý gì nhưng vẫn làm theo, chạy lại ngăn hai cái người đang đánh nhau không biết trời đất kia. Phong rất biết ý liền lập tức phối hợp giả chết. Đương nhiên anh không muốn chết vì thua Khánh huống chi theo kịch bản thì Romeo đánh kiếm giỏi hơn bất cứ ai nên nếu anh thua thì cũng không ổn lắm. VÌ thế mà anh giả vờ vì che chở cho Trang mà bị đâm một nhát, chết vô cùng anh dũng.
Khánh vốn không chịu hợp tác nhưng khi nghe câu nói của Thảo mà Trang nhắc lại anh cũng đành làm theo. Trong đầu vẫn còn nhớ như in cuộc nói chuyện hôm trước với Thảo
Nếu cậu dám động vào một cọng tóc của Trang, tôi sẽ khiến cả đời này cậu phải hối hận đấy. Nghe đâu cậu yêu con bé nào ở Thạch Lâm lắm thì phải. Cậu biết đấy, tôi và Phương Lệ là bạn thân, mà quyền hạn của Lệ cũng không nhỏ chút nào đâu.
Chết tiệt, anh làm sao thế này? Sao anh lại có thể vì Trang mà tức giận đến nỗi mất hết lý trí cơ chứ? Anh hình như quan tâm đến cô mức cần thiết rồi. Trái tim anh dường như có cái gì đó đang thay đổi…
Trang ở bên kia cố hoàn thành nốt vở kịch. Cũng may cô là một người thông minh, dù không có diễn tập trước nhưng vẫn có thể nghĩ ra lời thoại vô cùng trôi chảy, khóc sướt mướt, tự sát và hết phim.
Lúc này bên dưới khán giả đều vỗ tay vang dội. Vở kịch tuy có khác so với bản gốc nhưng sáng tạo như vậy cũng rất thú vị. Mấy người kia diễn cũng rất đạt nữa.
Đương nhiên với những người thông minh lại biết rõ chuyện thì lại cười vô cùng mờ ám, thậm chí đã có người cười đến đau cả bụng.
Thảo thở một hơi nhẹ nhõm, chạy xuống dãy ghế giành cho khán giả. Cô ngồi ngay bên cạnh Phương Lệ.
Lệ nhìn cô cười tủm tỉm:
-Xem sự sáng tạo của cậu được mọi người yêu thích chưa kìa.
-Sợ muốn chết đi được ấy. Cũng may mà nó vẫn thành công nếu không chắc tớ xông vào giết chết Khánh quá. Mà bên cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi nhé.
-Là sao?
-Hồng nhan họa thủy.
Phương Lệ lúc này mới chợt hiểu. Nhìn bài học xương máu hồi nãy, cô biết mình sắp tiêu rồi.
Bên trường Thạch Lâm diễn vở Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài với mục đích tạo ấn tượng với màn hóa bướm của hai nhân vật chính như thế sẽ gây ấn tượng sâu đậm với ban giám khảo.
Nhưng vai chính lại giao cho hoa khôi Ngọc Minh, vai Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài lại giao cho hai tên đẹp trai đang theo đuổi cô ấy cho nên tình hình là sắp có tai họa.
Mà tai họa thì đúng là đến thật.
Vở kịch hồi đầu diễn rất hay, các vị nam chính nam phụ phải nói là vo cùng phối hợp, ăn ý với nhau nhưng cuối cùng vẫn là có người chịu không nổi. Chúc Anh Đài lên kiệu hoa chuẩn bị gả cho Mã Văn Tài thì Lương Sơn Bá cuối cùng đã phát điên bằng cách: đội mồ sống dậy, đánh nhau với Mã Văn Tài. Vốn lúc Chúc Anh Đài gả cho Mã Văn Tài thì Lương Sơn Bá đã chết rồi, nay đội mồ sống lại thì vở kịch coi như xong luôn.
Bên trường Nguyệt Dương rắc rối cũng như thế nhưng lúc đó vẫn còn cứu vãn được, nhưng tình huống bên trường Thạch Lâm thì đúng là giời cứu. Người chết sống lại? Biết giải thích thế nào đây? Lương Sơn Bá đánh nhau rất oanh liệt với Mã Văn Tài? Đùa à? Lương Sơn Bá làm gì biết võ?
Những người hôm nay ngồi xem vở kịch này chỉ có thể thốt lên: Hồng nhan họa thủy.
Phương Lệ quay sang nhìn Thảo đầy đau khổ:
-Thạch Lâm…
Thua rồi!!!!!!!
Kết quả chung cuộc: Nguyệt Dương chiến thắng.
Lúc nên thay mặt các học sinh trong trường lên nhận giải, Thảo cứ cảm giác cả cơ thể đều run lập cập. Ánh mắt Phong cứ nhìn chằm chằm vào môi cô, nở nụ cười vô cùng kỳ dị.
Khi cô đi xuống, anh đã lại gần cô, khoác vai cô thì thầm:
-Em yêu à, môi của em có vị gì đây? Anh rất hy vọng nó sẽ ngọt ngào như sữa nếu không thì cũng phải quyến rũ như mật ong, nhé!
Trong khi đó học sinh của Nguyệt Dương cũng vô cùng lo lắng. Những ai đã từng chứng kiến cuộc thi năm ngoái thì chắc chắn sẽ không thể quên được sự khủng bố của Phương Lệ. Mặc dù lần này có nhóm của Phong tham gia nhưng bên Thạch Lâm cũng có thêm bốn anh chàng đẹp trai mới nhập học nữa, tình thế có thể coi như cân bằng. Đương nhiên, Nguyệt Dương có thua phần này cũng chẳng có vấn đề gì những phần thi này thể hiện học sinh trường nào thông minh hơn cho nên nếu thua chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Đến tầm tám giờ cuộc thi chính thức bắt đầu.
Chân của Thảo do cú ngã hôm qua đến giờ vẫn chưa thể đi lại được. Phong với vai trò là bạn trai cô rất có phong độ bế cô đến hội trường để tham gia cuộc thi. Thảo cảm thấy cả người mình đều run lên cầm cập trước ánh mắt mờ ám của mọi người đặc biết là khuôn mặt so với bao công còn đen hơn của thầy cô. Cô có cảm giác cuộc đời mình sắp tiêu rồi.
Mãi đến khi cuộc thi tuyên bố bắt đầu Thảo mới lấy lại được tinh thần, bỏ qua ánh mắt của mọi người mà tập trung vào thi. Cuộc thi này cả hai mươi học sinh đều được tham gia. Mỗi bên trường sẽ đưa ra 50 câu hỏi để đối thủ trả lời. Mỗi câu hỏi chỉ được trả lời trong vòng 10 giây và không được sử dụng máy tính, sách vở hay bất kỳ loại dụng cụ hỗ trợ nào. Học sinh ngồi xem cũng không được phép nhắc, nếu không trường nào được nhắc sẽ bị xử thua luôn.
Phần thi bắt đầu. Trường Thạch Lâm được đặt câu hỏi trước. Mấy câu đầu mà cả hai trường đưa ra đều tương đối dễ nhưng càng về sau lại càng khó và toàn là những câu hỏi oái oăm.
Thạch Lâm: 1192296358+4589365466+5587963621 bằng bao nhiêu?
Nguyệt Dương: Đáp án của chúng tôi là hỏi chúa để biết thêm thông tin chi tiết.
Thạch Lâm: Quan họ Bắc Ninh ra đời như thế nào?
Nguyệt Dương: Có hỏi cụ tôi cũng không biết.
Thạch Lâm: Chủ tịch Hồ Chí Minh từ trần lúc mấy giờ?
Nguyệt Dương: Chúng tôi có thể trả lời bằng ngày tháng năm không?
Khuôn mặt Phong cùng Thảo càng lúc càng càng u ám. Phong cắn răng nghiến lợi nói với Thảo:
-Bạn của cậu thật là bá đạo.
Thảo lúc này đã thấy vạch đen bay đầy đầu nhưng chẳng thể trả lời Phong. Cô cũng thật không ngờ Phương Lệ lại hỏi toàn những câu oái oăm như vậy.
Thấy Thảo im lặng, Phong hừ lạnh một tiếng:
-Bọn họ hỏi như thế nào chúng ta cũng phải hỏi như thế, hỏi những câu thật hóc cho tôi.Tôi không tin chúng ta không thể hỏi ra những câu biến thái hơn.
Đầu Thảo vạch đen càng ngày càng nhiều. Làm ơn đi. Đây là phần thi trí tuệ chứ không phải thi ai biến thái hơn ai đâu.
Phong quả thật rất thông minh. Trừ những câu hỏi mang tính biến thái ra thì hầu hêt các câu khác anh đều trả lời được. Anh cũng cố tình ra những câu hỏi thật khó cho trường Thạch Lâm nhưng với một người mới vào nghề như anh thì làm sao thắng nổi trùm xỏ như Phương Lệ. Ngay cả Thảo học lực phải nói là xuất sắc cũng phải á khẩu với những câu hỏi thánh cũng không trả lời nổi của Phương Lệ. Chưa kể bốn anh chàng đẹp trai kia so với Lệ thì chỉ có biến thái hơn chứ không có biến thái kém. Vì vậy mà trường Nguyệt Dương với những học sinh da mặt mỏng( Trừ Phong) đã phải chịu bại trận trước đám người biến thái lưu manh vô lại trường Thạch Lâm.
Cuộc thi đố vui kết thúc với chiến thăng thuộc về trường Thạch Lâm, tỉ số đươc san bằng một đều.
Phong uất ức đến nghiến răng nghiến lợi. Con mẹ nó, bản thân anh đã cảm thấy mình đủ biến thái lắm rồi thế nhưng Phương Lệ so với anh còn biến thái hơn. Anh quay lại nhìn Thảo thầm cảm thấy may mắn khi mà bạn gái anh chỉ lưu manh thôi. Tốt nhất sau này anh nên nghĩ cách tách cô và Phương Lệ ra nếu không một ngày nào đó cô cũng trở nên biến thái như vậy thì anh sẽ tức chết mất.
Trong lúc đó Phong lại hoàn toàn không biết bản thân anh đã quan tâm rất nhiều đến Thảo, anh thậm chí đã hoàn toàn công nhận Thảo là bạn gái mình và muốn cùng cô ở bên cạnh nhau mãi mãi…
Nhưng tạm thời đây chưa phải là vấn đề chính mà vấn đề quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để có thể thắng phần thi cuối cùng là đóng kịch. Anh đã rất muốn hôn cô vợ tương lai của mình lắm rồi, anh không muốn công sức mình bỏ ra trở thành công cốc đấu.
Cả người Phong tỏa ra khí thế ngùn ngụt, anh quay lại nhìn chằm vào đám đang ngồi hóa trang kia, gằn từng tiếng:
-Chúng mày phải diễn thật nhiệt tình cho tao, dù thế nào cũng không được phép thua.
Đám bạn Phong cảm thấy mồ hôi tuôn đầy dầu. Mẹ kiếp, quả nhiên là hồng nhan họa thủy mà không đúng, con nhỏ lưu manh kia không phải hồng nhan nên phái là “ xấu nhan họa thủy” thì đúng hơn.
Cuộc thi đóng kịch được diễn ra vào khoảng 2h chiều nên các học sinh tham gia có một khoản thời gian kha khá để chuẩn bị và tập lại vở kịch một lần chót. Đây là phần thi quyết định kết quả thắng thua nên vô cùng gay cấn cộng thêm việc được xem kịch đương nhiên là rất hấp dẫn, bao giờ cũng là phần thi được mong chờ nhất.
Nhưng chẳng ai biết mấy vở kịch đáng lẽ khiến người ta đau lòng đến phát khóc sẽ trở thành hài kịch mà cả đời này, khi mỗi học sinh hôm nay được xem sau này nhớ lại đều không kìm được cười đến đau bụng…
Lần này trường Nguyệt Dương sẽ biểu diễn trước. Đối mặt với anh mắt “ mày thua tao giết mày” của Phong tất cả thành viên tham gia đều ở trạng thái căng thẳng hêt mức, mồ hôi tuôn đầy đầu.
Như đã nói, mấy bạn học Nguyệt Dương của chúng ta sẽ đóng vở kịch “ Romeo và Juliet” lâm li bi đát. Vai chính được giao cho Phong và vai cô nàng Juliet xinh đẹp thì được giao cho Trang, vai tình địch của Romeo thì được giao cho Khánh. Thảo không tham gia vở kịch này. Nhưng sau này mỗi lần nhớ lại Thảo đều hối hận…
Vở kịch này lâm ly bi đát cỡ nào thì chắc không cần nói các bạn hẳn cũng đã biết. Cốt truyện đã cũ nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn công thêm anh chàng Romeo và tình địch của anh ta đều rất đẹp trai cho nên vở kịch đương nhiên rất được lòng khán giả cũng như ban giám khảo.
Phong với sự dạy dỗ của ai đó liền diễn vô cùng hoàn hảo, đôi mắt anh nhìn “Juliet” vô cùng thâm tình. Trang không thể coi là xuất sắc nhưng rất phối hợp diễn cùng anh, mọi động tác dơ chân nhấc tay đều vô cùng nhịp nhàng, trôi chảy, thể hiện rất tốt phong thái của Juliet. Nếu không phải ai cũng biết đây là một vở kịch thì có lẽ sẽ còn nghĩ Phong và Trang yêu nhau.
Thảo cảm thấy rất hài lòng nhưng ai đó thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Chỉ là đóng kịch thôi mà, có cần nắm tay chặt thế kia không? Còn nữa, anh mắt còn là yêu thương vô hạn nhất định là có gian tình. Lại còn định ôm hôn nhau? Anh thật sự không chịu được nữa rồi!!!!
Đang lúc hai nhân vật chính của vở kịch sắp sửa ôm nhau, môi kề môi( thực chất chỉ là hôn lên má thôi) thì đột nhiên một bóng đen lao ra sân khấu, Khánh không hề khách khí tung cước đạp bay Phong:
-Mẹ kiếp, hôn cái gì mà hôn?
Cả hội trường im lặng không một tiếng động im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thẻ nghe thấy tiếng. Mấy học sinh nữ đang cầm khăn lau nước mắt cũng ngây ngốc cứng đơ người, ngạc nhiên đến độ miệng há hốc, mãi không khép lại được.
Thảo vốn rất đang hài lòng thì cảm thấy có sét đánh cho mình đoàng một phát rõ mạnh. Rốt cuộc tên Khánh kia từ đâu chui ra vậy? Đang âm mưu gì hả? Có biết lúc này là lúc nào không mà dám phá? Không lẽ hắn đang ghen? Không thể nào? Đây là hắn cố tình gây chuyện sao?
Trong lúc mọi người còn đang cứng cơ tại chỗ Khánh đã điên tiết chỉ vào mặt Phong:
-Ngay cả vợ bạn mày cũng dám mơ tưởng à?
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phong tự dưng bị đạp cho một cái chả hiểu cái mô tê gì nhưng nhất thời vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành vở kịch. Thằng khốn chết tiệt này, nhất định lát nữa anh sẽ xử nó.
-Cướp vợ của ngươi? Buồn cười, chúng ta yêu nhau, đương nhiên sẽ đến với nhau không có chỗ cho ngươi xen vào đâu.
-Yêu nhau? –Khánh gằn từng chữ, quay sang hỏi Trang-Cô yêu nó?
Trang cũng chẳng hiểu gì hết, Khánh tự dưng nhảy vào khiến cô sợ hết hồn. Cô hiểu ý Phong đang cố gắng giải thoát cục diện này, vốn muốn nói một chữ “phải” nhưng lại đôi mắt lạnh băng của Khánh làm cho chết khiếp, nhất thời á khẩu không nói được lời nào.
Phong thấy vậy suýt nữa thì nổi điên, hận đến nỗi không thể xông vào đập cho Khánh một trận tơi bời. Anh cầm lấy tay Trang, kéo cô thoát khỏi tay Khánh, lại ôm cô vào trong ngực mình:
-Juliet, em không phải sợ. Chúng ta yêu nhau thật lòng.
Trang thấy Phong đang cố tình ra hiệu cho mình phối hợp lập tức liều chết, đối diện với con mắt lạnh lùng của Khánh:
-Tôi yêu Romeo, anh tốt nhất đừng mơ tưởng tôi sẽ lấy anh.
Khuôn mặt Khánh âm u đến cực độ. Vón lúc xông vào chỗ này anh đã biết mình quá nóng nảy rồi, thật sự vô cùng hối hận. Vốn muốn thay đổi kịch bản một chút cho “Juliet” lấy anh nhưng lúc này cô lại nói yêu thằng kia, dẫu biết là đóng kịch anh vẫn không kìm được nổi điên, lập tức xông vào đánh Phong.
Phong cũng không khách khí lập tức rút kiếm ra cùng anh đánh nhau.
Khán giả xem nhất thời ngơ ngác, cái này hình như không giống với kịch bản lắm thì phải.
Thảo chạy hồng hộc về phía cánh gà, kéo tay Trang đang đứng gần đó, Trang quay lại nhìn cô, vẻ mặt vô cùng lắng:
-Làm thế nào bây giờ?
Thảo nói khẽ:
-Bây giờ cậu chạy lại giả vờ can ngăn hai người kia lại rồi tìm cơ hội nói với họ là Romeo bị tình định đâm chết sau đó cậu nổi điên đâm chết Khánh rồi tự sát luôn. Cả ba cùng chết một lúc cho tớ. Tên Khánh đó không chịu nghe theo thì bảo thế này:”Phương Lệ là bạn thân của Thảo”
-Hả?
-Cậu không cần thắc mắc, cứ làm y như tớ bảo là được.
Trang không hiểu câu cuối của Thảo có ý gì nhưng vẫn làm theo, chạy lại ngăn hai cái người đang đánh nhau không biết trời đất kia. Phong rất biết ý liền lập tức phối hợp giả chết. Đương nhiên anh không muốn chết vì thua Khánh huống chi theo kịch bản thì Romeo đánh kiếm giỏi hơn bất cứ ai nên nếu anh thua thì cũng không ổn lắm. VÌ thế mà anh giả vờ vì che chở cho Trang mà bị đâm một nhát, chết vô cùng anh dũng.
Khánh vốn không chịu hợp tác nhưng khi nghe câu nói của Thảo mà Trang nhắc lại anh cũng đành làm theo. Trong đầu vẫn còn nhớ như in cuộc nói chuyện hôm trước với Thảo
Nếu cậu dám động vào một cọng tóc của Trang, tôi sẽ khiến cả đời này cậu phải hối hận đấy. Nghe đâu cậu yêu con bé nào ở Thạch Lâm lắm thì phải. Cậu biết đấy, tôi và Phương Lệ là bạn thân, mà quyền hạn của Lệ cũng không nhỏ chút nào đâu.
Chết tiệt, anh làm sao thế này? Sao anh lại có thể vì Trang mà tức giận đến nỗi mất hết lý trí cơ chứ? Anh hình như quan tâm đến cô mức cần thiết rồi. Trái tim anh dường như có cái gì đó đang thay đổi…
Trang ở bên kia cố hoàn thành nốt vở kịch. Cũng may cô là một người thông minh, dù không có diễn tập trước nhưng vẫn có thể nghĩ ra lời thoại vô cùng trôi chảy, khóc sướt mướt, tự sát và hết phim.
Lúc này bên dưới khán giả đều vỗ tay vang dội. Vở kịch tuy có khác so với bản gốc nhưng sáng tạo như vậy cũng rất thú vị. Mấy người kia diễn cũng rất đạt nữa.
Đương nhiên với những người thông minh lại biết rõ chuyện thì lại cười vô cùng mờ ám, thậm chí đã có người cười đến đau cả bụng.
Thảo thở một hơi nhẹ nhõm, chạy xuống dãy ghế giành cho khán giả. Cô ngồi ngay bên cạnh Phương Lệ.
Lệ nhìn cô cười tủm tỉm:
-Xem sự sáng tạo của cậu được mọi người yêu thích chưa kìa.
-Sợ muốn chết đi được ấy. Cũng may mà nó vẫn thành công nếu không chắc tớ xông vào giết chết Khánh quá. Mà bên cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi nhé.
-Là sao?
-Hồng nhan họa thủy.
Phương Lệ lúc này mới chợt hiểu. Nhìn bài học xương máu hồi nãy, cô biết mình sắp tiêu rồi.
Bên trường Thạch Lâm diễn vở Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài với mục đích tạo ấn tượng với màn hóa bướm của hai nhân vật chính như thế sẽ gây ấn tượng sâu đậm với ban giám khảo.
Nhưng vai chính lại giao cho hoa khôi Ngọc Minh, vai Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài lại giao cho hai tên đẹp trai đang theo đuổi cô ấy cho nên tình hình là sắp có tai họa.
Mà tai họa thì đúng là đến thật.
Vở kịch hồi đầu diễn rất hay, các vị nam chính nam phụ phải nói là vo cùng phối hợp, ăn ý với nhau nhưng cuối cùng vẫn là có người chịu không nổi. Chúc Anh Đài lên kiệu hoa chuẩn bị gả cho Mã Văn Tài thì Lương Sơn Bá cuối cùng đã phát điên bằng cách: đội mồ sống dậy, đánh nhau với Mã Văn Tài. Vốn lúc Chúc Anh Đài gả cho Mã Văn Tài thì Lương Sơn Bá đã chết rồi, nay đội mồ sống lại thì vở kịch coi như xong luôn.
Bên trường Nguyệt Dương rắc rối cũng như thế nhưng lúc đó vẫn còn cứu vãn được, nhưng tình huống bên trường Thạch Lâm thì đúng là giời cứu. Người chết sống lại? Biết giải thích thế nào đây? Lương Sơn Bá đánh nhau rất oanh liệt với Mã Văn Tài? Đùa à? Lương Sơn Bá làm gì biết võ?
Những người hôm nay ngồi xem vở kịch này chỉ có thể thốt lên: Hồng nhan họa thủy.
Phương Lệ quay sang nhìn Thảo đầy đau khổ:
-Thạch Lâm…
Thua rồi!!!!!!!
Kết quả chung cuộc: Nguyệt Dương chiến thắng.
Lúc nên thay mặt các học sinh trong trường lên nhận giải, Thảo cứ cảm giác cả cơ thể đều run lập cập. Ánh mắt Phong cứ nhìn chằm chằm vào môi cô, nở nụ cười vô cùng kỳ dị.
Khi cô đi xuống, anh đã lại gần cô, khoác vai cô thì thầm:
-Em yêu à, môi của em có vị gì đây? Anh rất hy vọng nó sẽ ngọt ngào như sữa nếu không thì cũng phải quyến rũ như mật ong, nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.