Chương 11: Giao dịch lần hai
Cỏ Cỏ
15/04/2015
Ngày thi giao lưu với trường Thạch Lâm càng ngày càng gần, thành viên hội học sinh ai cũng bận đến điên đảo thần hồn. Thân là hội trưởng hội học sinh, Thảo đương nhiên cũng không rảnh rỗi, ngày nào cũng bù đầu với đám giấy tờ lộn xộn cùng với những tài liệu chuẩn bị sẵn cho cuộc thi.
Có ba đề tài thi là năng khiếu, giải đố và thi đấu thể thao. Với sự chọn lọc kĩ lưỡng số thành viên tham gia đã có đủ nhưng độ hợp tác thì không được ổn cho lắm. Trùm của việc này không ai khác chính là Đình Phong của 12A1. Anh đồng ý tham gia cuộc thi nhưng lại không nghiêm túc phối hợp cùng các thành viên khác, cộng thêm sự phá hoại của Khánh khiến cho ngày nào ở trường cũng diễn ra một đống truyện hỗn loạn.
Cũng như hôm nay, chỉ còn ba tuần nữa đã đến ngày thi nhưng Phong vẫn chưa thuộc lời thoại trong vở kịch của trường, anh được đóng vai chính nhưng ngay cả vai chính là ai anh cũng không biết.
Sức chịu đựng của Thảo cuối cùng cũng đã đạt đến giới hạn, gầm thẳng vào mặt Phong:
- Rốt cuộc cậu có nghiêm túc không thì bảo?
- Không phải người ta không nghiêm túc mà là có mấy đoạn rất là khó không thể học nổi đấy chứ.
- Cậu đùa tôi đấy à?
- Tôi sao phải lừa cậu chứ? Tôi thật sự thấy có mấy đoạn quá khó mà.
Thảo rốt cuộc cũng phải dơ tay xin hàng:
- Được rồi, là đoạn nào? Tôi giúp cậu tập.
Phong cười nham hiểm, đưa cái kịch bản ra trước mặt Thảo:
- Là cái đoạn này này, đó đó, gần tôi một chút, được rồi đứng im đấy để tôi còn diễn.
Phong để Thảo đứng lại gần với mình, mặt anh hơi cúi xuống, cang ngày càng sát má cô. Thảo vốn nhìn không rõ kịch bản, vốn tưởng anh hợp tác lại không nghĩ anh dám giở trò, lập tức nổi điên một cước đạp bay anh:
- Cậu dở trò quỷ gì thế hả?
Phong nhún nhún vai:
- Tôi đang diễn tập đó. Chủ tịch, cậu không phối hợp.
- Trong kịch bản làm gì có đoạn hôn.
Phong cười quỷ quyệt:
- Chủ tịch à, đóng kịch là gì? Đó chính là nghệ thuật. Mà nghệ thuật là gì? Đó là sự sáng tạo. Tôi là đang sáng tạo nội dung cho câu chuyện đó, nào lại đây chúng ta diễn lại.
Thảo nổi điên một cước đạp bay anh.
- Đồ biến thái!!!!
Cũng trong tình trạng của Thảo, Trang khốn khổ không kém. Cô không biết rốt cuộc là Khánh giở trò gì mà có thể tham gia vào cuộc thi giải đố. Mà cái quan trọng là cậu ta tham gia vào không phải là để thi mà là để chơi, trốn mấy tiết học trên lớp. Anh không chịu nghiêm túc còn thường xuyên quấy rối thành viên khác, không thì cũng đi quyến rũ mấy cô nàng mê giai nào đó khiến họ không thể tập trung nổi. Mà Trang lại rất sợ anh, chỉ có thể ngẩng mặt lên trời gào thét mong ông trời sớm giáng xuống một tia sét đánh chết anh đi.
Công việc của trường tình hình không thể gọi là bận nữa, phải nói đổ máu và nước mắt thì đúng hơn. Thần dân của trường đứng xem không khỏi thông cảm cho ban lãnh đạo cấp cao của trường. Họ thật đáng thương.
Tối đến Thảo lê cái thân xác tàn tạ về nhà. Cuộc thi đã ngày một đến gần mà vẫn chưa ra đâu vào đâu. Lại kèm thêm một đống lu bu do ai đó gây ra báo hại cô phải vắt kiệt cái mạng của mình ra giải quyết.
Ở trong nhà cô, Phong đã về từ sớm, đang nhàn nhã dọn cơm chuẩn bị ăn. Anh nhìn cô cười tươi:
- Chủ tịch vất vả quá nhỉ?
Nhìn vẻ mặt đẹp trai tươi cười của anh cô chỉ hận không thể xông vào đánh chết anh. Cô vì ai mà mới te tua thế này hả?
- Được rồi, đi tắm chuẩn bị ăn cơm thôi. Tôi đã chuẩn bị quần áo cho cậu rồi đó.
Thảo gật gật đầu lê thân về phía nhà tắm nhưng đột nhiên sững lại nhìn Phong:
- Cậu… chuẩn bị cái gì cơ?
- Quần áo, cả đồ lót luôn đấy nhé. Mà này chủ tịch, cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Mặc đồ lót cũng là hình doraemon nữa. Thật trẻ con… Á…
Phong chưa nói xong cả cái ghế đã bay thẳng về phía anh, sau đó là liên tiếp các vật thể không xác định, kèm theo một loạt âm thanh bạo lực.
Cả một ngày mệt mỏi nhưng tối đến Thảo cũng không dám ngủ sớm. Là một học sinh gương mẫu điển hình, đã mười một giờ đem mà phòng cô vẫn sáng đèn. Phong nhìn cô làm việc quần quật trong lòng chợt có chút áy náy với cô. Anh cầm cốc sữa nóng, đẩy cửa đi vào đưa cho cô:
- Muộn rồi, cậu cũng nên đi nghỉ đi. Cần thận lao lực mà chết yểu đấy.
Thảo không ngước đầu lên nhìn anh, chăm chú cắm cúi vào đống giấy tờ:
- Nếu cậu lo tôi chết sớm thì làm ơn hợp tác tập luyện cho cuộc thi giùm tôi đi. Cậu cứ thế này tôi không chết vì mệt cũng sẽ chết vì tức mất.
Phong kéo cái ghế ngồi xuống đối diện với cô, hai tay chống cằm nhìn cô:
- Tôi thật chẳng hiểu nổi cậu vì cái gì phải vất vả thế chứ. Chỉ là một cuộc thi thôi có cần phải nghiêm trọng đến mức đó không?
Thảo thở dài. Anh đúng là chẳng biết gì cả. Trường Thạch Lâm tuy là trường công lập nhưng phương pháp giảng dạy không hề thua kém Nguyệt Dương, học sinh trường đó cũng toàn là nhân tài cả. Trường đó với trường của bọn họ là đối thủ truyền kiếp từ trước đến nay ganh đua rất quyết liệt. Hơn nữa nghe đâu năm nay trường đó có hai nữ sinh rất giỏi kèm theo cả một đám con trai lắm trò nữa. Nếu không chuẩn bị kĩ thì sẽ thua te tua cho coi. Như vậy danh tiếng của trường sẽ tụt dốc thê thảm.
Thấy cô không nói gì, Phong đành nên tiếng:
- Tại sao cậu muốn tôi tham gia cuộc thi này?
- Cậu vốn rất thông minh mà. Nếu có cậu tham gia thì tỉ lệ thắng sẽ cao hơn. Đương nhiên trong điều kiện là cậu nghiêm túc. Tôi đã tin tưởng cậu, mất cả buổi chiều thuyết phục thầy hiệu trưởng cho cậu tham gia thế mà cậu lại không hợp tác, khác nào làm mất niềm tin của thầy cô đối với tôi. Ừ thì tôi cũng không sao nhưng còn những bạn khác nữa, họ rất cố gắng, cậu sao có thể hủy đi bao công sức của họ cơ chứ? Cậu làm tôi thất vọng quá đấy .
Phong im lặng nhìn cô thật sự thì anh có chút ngạc nhiên, không ngờ cô lại tin tưởng anh. Lời cô nói quả thực cũng không sai. Một mình anh đanh hủy đi thành quả lao động của bao nhiêu người.
Anh trầm ngâm một chút chợt lên tiếng:
- Chủ tịch này, cậu có muốn làm thêm một giao dịch nữa với tôi không?
- Hử?
- Nếu tôi tham gia cuộc thi này thật nghiêm túc và giành chiến thắng thì cậu phải cho tôi hôn. Còn nữa, nhất định phải là hôn môi.
Thảo nghiến răng nghiến lợi nhìn anh:
- Từ khi nào cậu trở nên biến thái thế hả?
- Thế cậu có đông ý không?
- Được!- Thỏa rít qua kẽ răng.
Có ba đề tài thi là năng khiếu, giải đố và thi đấu thể thao. Với sự chọn lọc kĩ lưỡng số thành viên tham gia đã có đủ nhưng độ hợp tác thì không được ổn cho lắm. Trùm của việc này không ai khác chính là Đình Phong của 12A1. Anh đồng ý tham gia cuộc thi nhưng lại không nghiêm túc phối hợp cùng các thành viên khác, cộng thêm sự phá hoại của Khánh khiến cho ngày nào ở trường cũng diễn ra một đống truyện hỗn loạn.
Cũng như hôm nay, chỉ còn ba tuần nữa đã đến ngày thi nhưng Phong vẫn chưa thuộc lời thoại trong vở kịch của trường, anh được đóng vai chính nhưng ngay cả vai chính là ai anh cũng không biết.
Sức chịu đựng của Thảo cuối cùng cũng đã đạt đến giới hạn, gầm thẳng vào mặt Phong:
- Rốt cuộc cậu có nghiêm túc không thì bảo?
- Không phải người ta không nghiêm túc mà là có mấy đoạn rất là khó không thể học nổi đấy chứ.
- Cậu đùa tôi đấy à?
- Tôi sao phải lừa cậu chứ? Tôi thật sự thấy có mấy đoạn quá khó mà.
Thảo rốt cuộc cũng phải dơ tay xin hàng:
- Được rồi, là đoạn nào? Tôi giúp cậu tập.
Phong cười nham hiểm, đưa cái kịch bản ra trước mặt Thảo:
- Là cái đoạn này này, đó đó, gần tôi một chút, được rồi đứng im đấy để tôi còn diễn.
Phong để Thảo đứng lại gần với mình, mặt anh hơi cúi xuống, cang ngày càng sát má cô. Thảo vốn nhìn không rõ kịch bản, vốn tưởng anh hợp tác lại không nghĩ anh dám giở trò, lập tức nổi điên một cước đạp bay anh:
- Cậu dở trò quỷ gì thế hả?
Phong nhún nhún vai:
- Tôi đang diễn tập đó. Chủ tịch, cậu không phối hợp.
- Trong kịch bản làm gì có đoạn hôn.
Phong cười quỷ quyệt:
- Chủ tịch à, đóng kịch là gì? Đó chính là nghệ thuật. Mà nghệ thuật là gì? Đó là sự sáng tạo. Tôi là đang sáng tạo nội dung cho câu chuyện đó, nào lại đây chúng ta diễn lại.
Thảo nổi điên một cước đạp bay anh.
- Đồ biến thái!!!!
Cũng trong tình trạng của Thảo, Trang khốn khổ không kém. Cô không biết rốt cuộc là Khánh giở trò gì mà có thể tham gia vào cuộc thi giải đố. Mà cái quan trọng là cậu ta tham gia vào không phải là để thi mà là để chơi, trốn mấy tiết học trên lớp. Anh không chịu nghiêm túc còn thường xuyên quấy rối thành viên khác, không thì cũng đi quyến rũ mấy cô nàng mê giai nào đó khiến họ không thể tập trung nổi. Mà Trang lại rất sợ anh, chỉ có thể ngẩng mặt lên trời gào thét mong ông trời sớm giáng xuống một tia sét đánh chết anh đi.
Công việc của trường tình hình không thể gọi là bận nữa, phải nói đổ máu và nước mắt thì đúng hơn. Thần dân của trường đứng xem không khỏi thông cảm cho ban lãnh đạo cấp cao của trường. Họ thật đáng thương.
Tối đến Thảo lê cái thân xác tàn tạ về nhà. Cuộc thi đã ngày một đến gần mà vẫn chưa ra đâu vào đâu. Lại kèm thêm một đống lu bu do ai đó gây ra báo hại cô phải vắt kiệt cái mạng của mình ra giải quyết.
Ở trong nhà cô, Phong đã về từ sớm, đang nhàn nhã dọn cơm chuẩn bị ăn. Anh nhìn cô cười tươi:
- Chủ tịch vất vả quá nhỉ?
Nhìn vẻ mặt đẹp trai tươi cười của anh cô chỉ hận không thể xông vào đánh chết anh. Cô vì ai mà mới te tua thế này hả?
- Được rồi, đi tắm chuẩn bị ăn cơm thôi. Tôi đã chuẩn bị quần áo cho cậu rồi đó.
Thảo gật gật đầu lê thân về phía nhà tắm nhưng đột nhiên sững lại nhìn Phong:
- Cậu… chuẩn bị cái gì cơ?
- Quần áo, cả đồ lót luôn đấy nhé. Mà này chủ tịch, cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Mặc đồ lót cũng là hình doraemon nữa. Thật trẻ con… Á…
Phong chưa nói xong cả cái ghế đã bay thẳng về phía anh, sau đó là liên tiếp các vật thể không xác định, kèm theo một loạt âm thanh bạo lực.
Cả một ngày mệt mỏi nhưng tối đến Thảo cũng không dám ngủ sớm. Là một học sinh gương mẫu điển hình, đã mười một giờ đem mà phòng cô vẫn sáng đèn. Phong nhìn cô làm việc quần quật trong lòng chợt có chút áy náy với cô. Anh cầm cốc sữa nóng, đẩy cửa đi vào đưa cho cô:
- Muộn rồi, cậu cũng nên đi nghỉ đi. Cần thận lao lực mà chết yểu đấy.
Thảo không ngước đầu lên nhìn anh, chăm chú cắm cúi vào đống giấy tờ:
- Nếu cậu lo tôi chết sớm thì làm ơn hợp tác tập luyện cho cuộc thi giùm tôi đi. Cậu cứ thế này tôi không chết vì mệt cũng sẽ chết vì tức mất.
Phong kéo cái ghế ngồi xuống đối diện với cô, hai tay chống cằm nhìn cô:
- Tôi thật chẳng hiểu nổi cậu vì cái gì phải vất vả thế chứ. Chỉ là một cuộc thi thôi có cần phải nghiêm trọng đến mức đó không?
Thảo thở dài. Anh đúng là chẳng biết gì cả. Trường Thạch Lâm tuy là trường công lập nhưng phương pháp giảng dạy không hề thua kém Nguyệt Dương, học sinh trường đó cũng toàn là nhân tài cả. Trường đó với trường của bọn họ là đối thủ truyền kiếp từ trước đến nay ganh đua rất quyết liệt. Hơn nữa nghe đâu năm nay trường đó có hai nữ sinh rất giỏi kèm theo cả một đám con trai lắm trò nữa. Nếu không chuẩn bị kĩ thì sẽ thua te tua cho coi. Như vậy danh tiếng của trường sẽ tụt dốc thê thảm.
Thấy cô không nói gì, Phong đành nên tiếng:
- Tại sao cậu muốn tôi tham gia cuộc thi này?
- Cậu vốn rất thông minh mà. Nếu có cậu tham gia thì tỉ lệ thắng sẽ cao hơn. Đương nhiên trong điều kiện là cậu nghiêm túc. Tôi đã tin tưởng cậu, mất cả buổi chiều thuyết phục thầy hiệu trưởng cho cậu tham gia thế mà cậu lại không hợp tác, khác nào làm mất niềm tin của thầy cô đối với tôi. Ừ thì tôi cũng không sao nhưng còn những bạn khác nữa, họ rất cố gắng, cậu sao có thể hủy đi bao công sức của họ cơ chứ? Cậu làm tôi thất vọng quá đấy .
Phong im lặng nhìn cô thật sự thì anh có chút ngạc nhiên, không ngờ cô lại tin tưởng anh. Lời cô nói quả thực cũng không sai. Một mình anh đanh hủy đi thành quả lao động của bao nhiêu người.
Anh trầm ngâm một chút chợt lên tiếng:
- Chủ tịch này, cậu có muốn làm thêm một giao dịch nữa với tôi không?
- Hử?
- Nếu tôi tham gia cuộc thi này thật nghiêm túc và giành chiến thắng thì cậu phải cho tôi hôn. Còn nữa, nhất định phải là hôn môi.
Thảo nghiến răng nghiến lợi nhìn anh:
- Từ khi nào cậu trở nên biến thái thế hả?
- Thế cậu có đông ý không?
- Được!- Thỏa rít qua kẽ răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.