Chương 40: Bắt đầu của tất cả
Thương Linh
16/05/2024
Lúc Hein chạy tới, Celin đã không còn tỉnh táo. Bây giờ nhớ lại cũng không rõ rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi cậu tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở trong căn hộ riêng gần trường học của Hein.
Đây là khởi đầu cho mối quan hệ đánh dấu giữa cậu và Hein.
Chẳng phải là anh tình tôi nguyện mà tất cả chỉ là một tai nạn được thuận nước đẩy thuyền.
Tiếng nước chảy ào ào liên tục vang bên tai.
Celin vặn chặt vòi nước, lấy khăn lau nước trên mặt, mệt mỏi thở dài.
Ống thuốc ức chế dự phòng được lấy ra rồi lại cất vào đó trở thành cơn ác mộng khó nói nhất trong lòng cậu, đến mức sau khi đã kết hôn với Hein, cậu vẫn không thể thoát ra khỏi khói mù.
Nó thời thời khắc khắc nhắc nhở: Cậu đã từng là một người hèn hạ đến mức nào.
Cốc cốc...
Cửa nhà tắm bất chợt bị gõ vang, giọng Hein từ bên ngoài vọng vào: “Celin.”
Celin giật nảy mình, vực bản thân dậy khỏi cảm xúc âm u, xoay người mở cửa.
“Sao vậy?” Biểu hiện của cậu cực kỳ bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng ra thì trông không có gì khác thường.
Hein nhíu mày: “Sao lại thành thế này?” Hắn bước tới bắt lấy cổ tay của Omega liền cảm nhận được làn da lạnh toát, hơi không hài lòng nói: “Sao lại không dùng nước ấm?”
Celin: “Có hơi nóng...”
Hein nhìn cậu một hồi, biểu cảm tỏ rõ không đồng tình. Hắn bước đến vài bước, Celin lại nghiêng người lách qua hắn bước vào phòng ngủ, khép chiếc áo ngủ mỏng manh —— Tiết trời cuối thu đúng là khá lạnh, lần sau hẳn là rửa mặt bằng nước ấm thôi.
“...”
Nhìn bóng lưng Celin, Hein thở dài. Hắn bước vài bước rồi trực tiếp cúi người bế Omega lên, vững vàng bước đến cạnh giường.
Celin: “!!!”
Gia chủ Calvid nhét người vào ổ chăn mềm mại, cẩn thận đắp kỹ chăn. Trong mắt hắn có vô vàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Tôi sai rồi.”
Celin khó hiểu.
“Tôi không nên lén đi uống.” Giọng xin lỗi của Hein có chút mất tự nhiên, nói nhanh hơn bình thường mấy lần: “Em có giận thì nhắm vào tôi này, đừng giày vò bản thân mình.”
Celin hít hít mũi, mùi rượu trên người Alpha chưa tan hết trong không khí. Nghe câu xin lỗi của Hein, cậu ngoảnh mặt đi, yếu ớt đáp: “Tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Hein đã học được cách xử lý nhẹ nhàng với Omega đang không vui: “Vậy ngủ đi, đừng để bị cảm.” Hắn kéo tay áo ngửi ngửi: “Tôi đi tắm cái đã.”
Celin thò tay khỏi ổ chăn nắm chính xác vào áo của Hein, ngửa đầu nghiêm túc hỏi: “Có phải anh không vui không?”
Hein khó hiểu: “Hả?”
Celin: “...” Bằng không sao vừa nhớ ra đã đi mua say?
Nhưng mà phản ứng của Hein trông có vẻ vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra hết, chỉ là lời nói của hắn lại như đã nhớ ra được rất nhiều thứ. Celin cũng không chắc rốt cuộc hắn đã nhớ ra bao nhiêu.
Người bị giày vò hơn cả người mắc chứng mất trí nhớ hẳn là người đang dưỡng bệnh không biết sẽ nhớ ra được gì sau khi mất trí nhớ.
Celin kéo cao chăn, lén quan sát sắc mặt của Hein. Cậu phát hiện vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, trông không giống dáng vẻ tỉnh táo hoàn toàn của gia chủ Calvid.
“Yên tâm đi.” Hein vỗ vỗ Omega đang nhìn trộm hắn trong ổ chăn, an ủi: “Angus sẽ không xuất hiện trong tinh cầu thủ đô nữa.”
Celin ngẩn người.
Hein nở một nụ cười nhạt: “Tôi đã tìm người đánh gãy hai tay anh ta rồi chuyển cho trung tâm bảo hộ Omega.”
Gương mặt bình tĩnh của Celin cuối cùng cũng biến sắc, thoáng kinh ngạc nhìn hắn.
Dù bây giờ là thời đại ba giới tính bình đẳng nhưng vẫn sẽ có những kẻ ỷ vào pheromone làm ra mấy chuyện thất đức. Vì nguyên nhân sinh lý, Omega thường trở thành nạn nhân của các sự cố pheromone và cũng vì sự bất bình đẳng khắc trong gien, đa số Omega sẽ lựa chọn chịu đựng.
Vì lẽ đó trung tâm bảo hộ đã ra đời. Nó hoạt động độc lập với các bộ ngành kiểm sát khác, chuyên môn tiếp nhận các loại tội phạm pheromone, thậm chí cũng định ra và hoàn thiện luật bảo hộ Omega mới.
Ban đầu Celin cảm thấy hơi lạ, vì sau khi xảy ra chuyện kia, Angus như thể đã bốc hơi khỏi thế gian không còn tung tích.
“Đến bây giờ, anh chưa từng nói với tôi chuyện này.”
Lòng cậu rất phức tạp. Không phải cậu không nghĩ đến Hein đã động tay gì đó với Angus, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ nhắc đến người này.
Trong chuyện đó, trừ người bị hại là cậu ra thì Hein mới thật sự là người bị liên lụy. Tuy Alpha chưa từng nhắc đến chuyện đó nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được.
Ánh mắt hắn chợt lóe: “Không có gì hay ho để nói.”
Celin: “...” Cũng phải, tung tích của mấy kẻ khốn nạn không đáng để nhắc đến.
“Tôi đã nộp tiền phạt.” Hein quyết định phải giải thích một chút: “Mấy chuyện ẩu đả như tôi chỉ cần nộp tiền phạt là không sao hết.”
???
Được rồi.
Hein: “Em đừng tiếp tục lãng phí cảm xúc vì những thằng khốn ấy.” Hắn tạm dừng vài giây: “Tôi đã thay em dạy dỗ anh ta.”
Celin: “...”
Hein nhìn Celin chỉ ló ra một cái đầu, cố nhịn xuống nhưng vẫn không kiềm được bèn đưa tay ra sờ: “Xin lỗi em, đáng lẽ tôi nên chạy tới sớm hơn.”
Celin hỏi: “Anh dạy dỗ Angus vì tôi sao?”
Hein đặt tay trên đầu cậu vuốt ve: “Đương nhiên.”
Gương mặt căng thẳng của Celin cuối cùng cũng thoáng thả lỏng. Cậu chống nửa người dậy bằng khuỷu tay, rồi lập tức chui vào lồng ngực Alpha.
Chiếc chăn vắt ngang eo bụng Omega cuốn lên, xuyên qua áo ngủ rộng thùng thình liền thấy được da thịt trắng nõn. Cánh tay thon gầy men theo thân thể Hein dần hướng lên trên câu lấy cổ hắn. Cậu hơi nhổm dậy, nghiêng người, nhắm mắt lại, từng li từng tí tiến đến gần Hein. Đầu tiên là khẽ chạm vào cái cằm cứng rắn rồi áp răng vào cắn nhẹ một cái. Dường như cậu cảm thấy không ngon lắm bèn nhanh chóng nhả ra rồi cọ đến bên cổ Hein.
Làn da mới tắm xong vẫn còn chút hơi nước, khi kề sát còn thoang thoảng mùi sữa tắm thơm mát. Bụng lưỡi lướt qua da thịt tạo thành cảm giác tê ngứa khiến cả người Hein cứng ngắt.
Hắn hơi lui lại, có vẻ rất ngạc nhiên với hành vi thân mật bất chợt của Celin.
Động tác của Celin cũng thoáng khựng lại.
Song, giây tiếp theo, Hein lập tức hoàn hồn rồi nhanh chóng đảo khách thành chủ.
...
Nửa phút sau, gia chủ Calvid mặt mũi xanh lét đứng phắt dậy đi vào phòng tắm.
Celin thở hồng học, xuất thần nhìn chằm chằm bóng lưng của Alpha.
Tuy xảy ra một ít nhạc đệm, đọan nhạc đệm còn hơi mơ hồ nhưng cuộc sống chồng chồng vẫn cứ theo lẽ thường. Sau khi ở trong phòng tắm mấy chục phút, Hein quấn khăn tắm về lại bên giường.
Omega tóc đen trên giường đã nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt khép hờ, lúc hắn đến gần còn nghiêng người chừa chỗ. Toàn thân không còn dáng vẻ sắc bén khôn khéo như ban ngày.
Hein ngồi trên mép giường, không gây ra tiếng động, cứ lẳng lặng nhìn cậu thật lâu. Đến khi Celin hoàn toàn nhắm mắt, hơi thở đều đều, hắn mới bất lực thì thầm: “Ngủ ngon.”
Hắn nâng tay tắt hết đèn, trong phòng lập tức tối đen như mực, bức rèm dày nặng che lại tất cả ánh sáng từ bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm bỗng vang lên một tiếng thở dài rất khẽ. Hein ngồi đờ đẫn trên mép giường hồi lâu cuối cùng cũng từ từ nằm xuống duỗi tay ôm lấy Celin.
Sáng hôm sau, sau khi dõi theo Celin rời nhà đi làm, Hein mới mở thiết bị lên. Khu danh bạ màu xám đã thay đổi, hạn chế Celin thiết lập trước đó đã mở khóa.
Bệnh viện cấp 3A trở lên có quyền dỡ bỏ hạn chế trên thiết bị cho người bệnh đã khỏi hẳn.
Hắn nhanh chóng tìm ra số liên hệ của Lâm Luân.
“Hôm nay tôi sẽ đến trụ sở chính một chuyến.”
Gần đây, các nhân viên trong trụ sở chính Calvid đều đang phiền muộn bởi cùng một chuyện.
Từ khi RE gửi đến tài nguyên “lạ lùng” mỗi ngày không dứt, thường thì là ảnh chụp đôi khi là ảnh động. Phải nói rằng ông anh thợ ảnh của RE rất đỉnh, chụp hai nam chính trong hình cực kỳ đẹp trai, dù không ở hiện trường cũng cảm nhận được sức mạnh của tình yêu.
Nhưng đây cũng không đủ khiến họ mê muội cái đẹp, vứt bỏ lý trí tiếp nhận sự thật sếp mình có thể đã đổi tính.
Là một công ty có lịch sử lâu đời, trụ sở Calvid từ trước đến nay luôn là khát khao của vô số sinh viên xuất sắc. Vào được đây thì ai cũng là nhân tài xuất chúng trong ngành, lấy đại một người đặt ra ngoài xã hội cũng được xem là một nhân tài tinh anh.
Nhân tài tinh anh sao có thể hóng chuyện được chứ?
RE là công ty mới xuất thân từ nghiên cứu khoa học, tác phong sinh hoạt tùy tiện mới có thể bàn tán drama của cấp trên tập thể, nhưng bọn hắn thân là những người đứng đầu cẩn trọng đáng tin sao có thể làm ra hành động túm tụm lại bàn tán được?
Vậy nên khi Hein xuất hiện ở trụ sở chính, nhân viên tiếp tân chỉ đứng hình nửa giây đã lập tức nở một nụ cười khéo léo không chê vào đâu được. Không chỉ các cô, sắc mặt mọi người đều rất vững vàng khi nhìn thấy sếp lớn mất tăm hơi lâu ngày bất thình lình xuất hiện.
Hein mặt không đổi sắc đi một mạch, thầm nghĩ: So ra mấy tên không đáng tin lắm ở RE trông có vẻ có sức sống hơn hẳn.
Lâm Luân đã chờ trong văn phòng hắn từ sớm. Vừa trông thấy hắn, câu đầu tiên ông nói là: “Cuối cùng cậu cũng đã trở lại.”
Gia chủ Calvid làm thợ mỏ hơn một tháng vì lý do nào đó bình tĩnh gật đầu.
Lâm Luân lập tức mỉm cười từ ái.
Sau đó, công việc như một trận đại hồng thủy ùn ùn đánh ập xuống đầu Hein —— Hắn bị nhấn chìm ngay và luôn.
“Nguồn năng lượng trong quặng tinh K230 sắp cạn kiệt, chúng ta chỉ có thể tạm hoãn tiến độ khai thác nhưng điều này cũng có nghĩa sẽ tạo thành hao tổn từ 8,5% trở lên.”
“Gần đây đội thăm dò phát hiện một tinh cầu hoang loại nhỏ không có dấu hiệu của sự sống, địa chất có chứa rất nhiều nguyên tố kim loại. Chỉ là nó thật sự quá nhỏ, mặc dù không tạo nên hao tổn cho chúng ta nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu.”
“Và còn người cầm quyền mới của M37 hình như có ý tưởng khác với chúng ta. Đây là...”
...
Hein lên tiếng cắt ngang báo cáo không có điểm dừng này.
“Từ từ đã.”
Lâm Luân dừng lại, hòa ái nhìn hắn: “Được, tôi không vội.”
Hein yên lặng một lúc lâu, sắc mặt trầm như nước, trong lòng bắt đầu nhớ nhung Omega mềm mại nhà mình.
Trong khuôn viên RE xa xa nơi khác trong nội thành.
Celin cứ có cảm giác bất an.
Chuyện tối qua gióng lên một hồi chuông cảnh báo, suốt đêm qua cậu cứ ngủ không ngon. Một chốc cậu mơ thấy Hein khôi phục trí nhớ, cả hai lại quay về cuộc sống hôn nhân lạnh nhạt; chốc lại mơ thấy lời nói dối của mình bị vô số người vạch trần. Tóm lại cả quá trình rất không yên ổn như là có một tảng đá đè nặng trong lòng, thường xuyên khiến lòng thấp thỏm.
Sau khi tỉnh giấc, Celin còn bất thình lình thấy gương mặt Hein đè lên người mình. Cậu lập tức tỉnh cả ngủ, vội vàng chạy đến RE.
Nhưng khi đã đến RE thật rồi, cậu lại cứ cảm giác như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không khỏi tò mò bây giờ Hein đang làm gì.
Cảm xúc này ảnh hưởng trực tiếp đến năng suất làm việc.
Khoảng thời gian này, Fred đã hùng hổ đến cửa vài lần, đều bị Celin tìm người đuổi đi. Kết quả đối phương dắt một đám người đến RE đòi thu thập bằng chứng, nói là để tìm người bị mất tích. Celin không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức quản mấy việc này nữa, dẫu sao sáng nay người bị mất tích còn gửi tin nhắn cảm ơn cậu, có vẻ như đã sống yên ổn ở tinh cầu mới.
...
Celin thở dài, công việc quay cuồng trong đầu cậu một cách máy móc. Nó cứ lăn tăn bên trên nhưng nhanh chóng bị suy nghĩ khác thay thế. Cậu tự sa ngã cầm thiết bị lên gửi yêu cầu gọi video cho Hein.
Tiếng tít tít đối diện vang lên thật lâu.
Chẳng lẽ lại không bắt máy? Cậu nhíu mày.
May mà không bao lâu sau, thiết bị cũng đã có phản ứng.
Ảnh mô phỏng của Hein tức thì xuất hiện trước mặt Celin.
Celin: “...” Cậu nheo mắt, lập tức phát hiện Hein không bình thường.
Hein mặc một thân đồ âu trang trọng, vô cùng chỉnh chu. Ánh mắt sâu hun húc hoàn toàn trùng khớp với gia chủ Calvid trong trí nhớ.
Celin bỗng có chút bối rối, lưỡng lự lên tiếng: “Hein?”
Đây là khởi đầu cho mối quan hệ đánh dấu giữa cậu và Hein.
Chẳng phải là anh tình tôi nguyện mà tất cả chỉ là một tai nạn được thuận nước đẩy thuyền.
Tiếng nước chảy ào ào liên tục vang bên tai.
Celin vặn chặt vòi nước, lấy khăn lau nước trên mặt, mệt mỏi thở dài.
Ống thuốc ức chế dự phòng được lấy ra rồi lại cất vào đó trở thành cơn ác mộng khó nói nhất trong lòng cậu, đến mức sau khi đã kết hôn với Hein, cậu vẫn không thể thoát ra khỏi khói mù.
Nó thời thời khắc khắc nhắc nhở: Cậu đã từng là một người hèn hạ đến mức nào.
Cốc cốc...
Cửa nhà tắm bất chợt bị gõ vang, giọng Hein từ bên ngoài vọng vào: “Celin.”
Celin giật nảy mình, vực bản thân dậy khỏi cảm xúc âm u, xoay người mở cửa.
“Sao vậy?” Biểu hiện của cậu cực kỳ bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng ra thì trông không có gì khác thường.
Hein nhíu mày: “Sao lại thành thế này?” Hắn bước tới bắt lấy cổ tay của Omega liền cảm nhận được làn da lạnh toát, hơi không hài lòng nói: “Sao lại không dùng nước ấm?”
Celin: “Có hơi nóng...”
Hein nhìn cậu một hồi, biểu cảm tỏ rõ không đồng tình. Hắn bước đến vài bước, Celin lại nghiêng người lách qua hắn bước vào phòng ngủ, khép chiếc áo ngủ mỏng manh —— Tiết trời cuối thu đúng là khá lạnh, lần sau hẳn là rửa mặt bằng nước ấm thôi.
“...”
Nhìn bóng lưng Celin, Hein thở dài. Hắn bước vài bước rồi trực tiếp cúi người bế Omega lên, vững vàng bước đến cạnh giường.
Celin: “!!!”
Gia chủ Calvid nhét người vào ổ chăn mềm mại, cẩn thận đắp kỹ chăn. Trong mắt hắn có vô vàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Tôi sai rồi.”
Celin khó hiểu.
“Tôi không nên lén đi uống.” Giọng xin lỗi của Hein có chút mất tự nhiên, nói nhanh hơn bình thường mấy lần: “Em có giận thì nhắm vào tôi này, đừng giày vò bản thân mình.”
Celin hít hít mũi, mùi rượu trên người Alpha chưa tan hết trong không khí. Nghe câu xin lỗi của Hein, cậu ngoảnh mặt đi, yếu ớt đáp: “Tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Hein đã học được cách xử lý nhẹ nhàng với Omega đang không vui: “Vậy ngủ đi, đừng để bị cảm.” Hắn kéo tay áo ngửi ngửi: “Tôi đi tắm cái đã.”
Celin thò tay khỏi ổ chăn nắm chính xác vào áo của Hein, ngửa đầu nghiêm túc hỏi: “Có phải anh không vui không?”
Hein khó hiểu: “Hả?”
Celin: “...” Bằng không sao vừa nhớ ra đã đi mua say?
Nhưng mà phản ứng của Hein trông có vẻ vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra hết, chỉ là lời nói của hắn lại như đã nhớ ra được rất nhiều thứ. Celin cũng không chắc rốt cuộc hắn đã nhớ ra bao nhiêu.
Người bị giày vò hơn cả người mắc chứng mất trí nhớ hẳn là người đang dưỡng bệnh không biết sẽ nhớ ra được gì sau khi mất trí nhớ.
Celin kéo cao chăn, lén quan sát sắc mặt của Hein. Cậu phát hiện vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, trông không giống dáng vẻ tỉnh táo hoàn toàn của gia chủ Calvid.
“Yên tâm đi.” Hein vỗ vỗ Omega đang nhìn trộm hắn trong ổ chăn, an ủi: “Angus sẽ không xuất hiện trong tinh cầu thủ đô nữa.”
Celin ngẩn người.
Hein nở một nụ cười nhạt: “Tôi đã tìm người đánh gãy hai tay anh ta rồi chuyển cho trung tâm bảo hộ Omega.”
Gương mặt bình tĩnh của Celin cuối cùng cũng biến sắc, thoáng kinh ngạc nhìn hắn.
Dù bây giờ là thời đại ba giới tính bình đẳng nhưng vẫn sẽ có những kẻ ỷ vào pheromone làm ra mấy chuyện thất đức. Vì nguyên nhân sinh lý, Omega thường trở thành nạn nhân của các sự cố pheromone và cũng vì sự bất bình đẳng khắc trong gien, đa số Omega sẽ lựa chọn chịu đựng.
Vì lẽ đó trung tâm bảo hộ đã ra đời. Nó hoạt động độc lập với các bộ ngành kiểm sát khác, chuyên môn tiếp nhận các loại tội phạm pheromone, thậm chí cũng định ra và hoàn thiện luật bảo hộ Omega mới.
Ban đầu Celin cảm thấy hơi lạ, vì sau khi xảy ra chuyện kia, Angus như thể đã bốc hơi khỏi thế gian không còn tung tích.
“Đến bây giờ, anh chưa từng nói với tôi chuyện này.”
Lòng cậu rất phức tạp. Không phải cậu không nghĩ đến Hein đã động tay gì đó với Angus, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ nhắc đến người này.
Trong chuyện đó, trừ người bị hại là cậu ra thì Hein mới thật sự là người bị liên lụy. Tuy Alpha chưa từng nhắc đến chuyện đó nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được.
Ánh mắt hắn chợt lóe: “Không có gì hay ho để nói.”
Celin: “...” Cũng phải, tung tích của mấy kẻ khốn nạn không đáng để nhắc đến.
“Tôi đã nộp tiền phạt.” Hein quyết định phải giải thích một chút: “Mấy chuyện ẩu đả như tôi chỉ cần nộp tiền phạt là không sao hết.”
???
Được rồi.
Hein: “Em đừng tiếp tục lãng phí cảm xúc vì những thằng khốn ấy.” Hắn tạm dừng vài giây: “Tôi đã thay em dạy dỗ anh ta.”
Celin: “...”
Hein nhìn Celin chỉ ló ra một cái đầu, cố nhịn xuống nhưng vẫn không kiềm được bèn đưa tay ra sờ: “Xin lỗi em, đáng lẽ tôi nên chạy tới sớm hơn.”
Celin hỏi: “Anh dạy dỗ Angus vì tôi sao?”
Hein đặt tay trên đầu cậu vuốt ve: “Đương nhiên.”
Gương mặt căng thẳng của Celin cuối cùng cũng thoáng thả lỏng. Cậu chống nửa người dậy bằng khuỷu tay, rồi lập tức chui vào lồng ngực Alpha.
Chiếc chăn vắt ngang eo bụng Omega cuốn lên, xuyên qua áo ngủ rộng thùng thình liền thấy được da thịt trắng nõn. Cánh tay thon gầy men theo thân thể Hein dần hướng lên trên câu lấy cổ hắn. Cậu hơi nhổm dậy, nghiêng người, nhắm mắt lại, từng li từng tí tiến đến gần Hein. Đầu tiên là khẽ chạm vào cái cằm cứng rắn rồi áp răng vào cắn nhẹ một cái. Dường như cậu cảm thấy không ngon lắm bèn nhanh chóng nhả ra rồi cọ đến bên cổ Hein.
Làn da mới tắm xong vẫn còn chút hơi nước, khi kề sát còn thoang thoảng mùi sữa tắm thơm mát. Bụng lưỡi lướt qua da thịt tạo thành cảm giác tê ngứa khiến cả người Hein cứng ngắt.
Hắn hơi lui lại, có vẻ rất ngạc nhiên với hành vi thân mật bất chợt của Celin.
Động tác của Celin cũng thoáng khựng lại.
Song, giây tiếp theo, Hein lập tức hoàn hồn rồi nhanh chóng đảo khách thành chủ.
...
Nửa phút sau, gia chủ Calvid mặt mũi xanh lét đứng phắt dậy đi vào phòng tắm.
Celin thở hồng học, xuất thần nhìn chằm chằm bóng lưng của Alpha.
Tuy xảy ra một ít nhạc đệm, đọan nhạc đệm còn hơi mơ hồ nhưng cuộc sống chồng chồng vẫn cứ theo lẽ thường. Sau khi ở trong phòng tắm mấy chục phút, Hein quấn khăn tắm về lại bên giường.
Omega tóc đen trên giường đã nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt khép hờ, lúc hắn đến gần còn nghiêng người chừa chỗ. Toàn thân không còn dáng vẻ sắc bén khôn khéo như ban ngày.
Hein ngồi trên mép giường, không gây ra tiếng động, cứ lẳng lặng nhìn cậu thật lâu. Đến khi Celin hoàn toàn nhắm mắt, hơi thở đều đều, hắn mới bất lực thì thầm: “Ngủ ngon.”
Hắn nâng tay tắt hết đèn, trong phòng lập tức tối đen như mực, bức rèm dày nặng che lại tất cả ánh sáng từ bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm bỗng vang lên một tiếng thở dài rất khẽ. Hein ngồi đờ đẫn trên mép giường hồi lâu cuối cùng cũng từ từ nằm xuống duỗi tay ôm lấy Celin.
Sáng hôm sau, sau khi dõi theo Celin rời nhà đi làm, Hein mới mở thiết bị lên. Khu danh bạ màu xám đã thay đổi, hạn chế Celin thiết lập trước đó đã mở khóa.
Bệnh viện cấp 3A trở lên có quyền dỡ bỏ hạn chế trên thiết bị cho người bệnh đã khỏi hẳn.
Hắn nhanh chóng tìm ra số liên hệ của Lâm Luân.
“Hôm nay tôi sẽ đến trụ sở chính một chuyến.”
Gần đây, các nhân viên trong trụ sở chính Calvid đều đang phiền muộn bởi cùng một chuyện.
Từ khi RE gửi đến tài nguyên “lạ lùng” mỗi ngày không dứt, thường thì là ảnh chụp đôi khi là ảnh động. Phải nói rằng ông anh thợ ảnh của RE rất đỉnh, chụp hai nam chính trong hình cực kỳ đẹp trai, dù không ở hiện trường cũng cảm nhận được sức mạnh của tình yêu.
Nhưng đây cũng không đủ khiến họ mê muội cái đẹp, vứt bỏ lý trí tiếp nhận sự thật sếp mình có thể đã đổi tính.
Là một công ty có lịch sử lâu đời, trụ sở Calvid từ trước đến nay luôn là khát khao của vô số sinh viên xuất sắc. Vào được đây thì ai cũng là nhân tài xuất chúng trong ngành, lấy đại một người đặt ra ngoài xã hội cũng được xem là một nhân tài tinh anh.
Nhân tài tinh anh sao có thể hóng chuyện được chứ?
RE là công ty mới xuất thân từ nghiên cứu khoa học, tác phong sinh hoạt tùy tiện mới có thể bàn tán drama của cấp trên tập thể, nhưng bọn hắn thân là những người đứng đầu cẩn trọng đáng tin sao có thể làm ra hành động túm tụm lại bàn tán được?
Vậy nên khi Hein xuất hiện ở trụ sở chính, nhân viên tiếp tân chỉ đứng hình nửa giây đã lập tức nở một nụ cười khéo léo không chê vào đâu được. Không chỉ các cô, sắc mặt mọi người đều rất vững vàng khi nhìn thấy sếp lớn mất tăm hơi lâu ngày bất thình lình xuất hiện.
Hein mặt không đổi sắc đi một mạch, thầm nghĩ: So ra mấy tên không đáng tin lắm ở RE trông có vẻ có sức sống hơn hẳn.
Lâm Luân đã chờ trong văn phòng hắn từ sớm. Vừa trông thấy hắn, câu đầu tiên ông nói là: “Cuối cùng cậu cũng đã trở lại.”
Gia chủ Calvid làm thợ mỏ hơn một tháng vì lý do nào đó bình tĩnh gật đầu.
Lâm Luân lập tức mỉm cười từ ái.
Sau đó, công việc như một trận đại hồng thủy ùn ùn đánh ập xuống đầu Hein —— Hắn bị nhấn chìm ngay và luôn.
“Nguồn năng lượng trong quặng tinh K230 sắp cạn kiệt, chúng ta chỉ có thể tạm hoãn tiến độ khai thác nhưng điều này cũng có nghĩa sẽ tạo thành hao tổn từ 8,5% trở lên.”
“Gần đây đội thăm dò phát hiện một tinh cầu hoang loại nhỏ không có dấu hiệu của sự sống, địa chất có chứa rất nhiều nguyên tố kim loại. Chỉ là nó thật sự quá nhỏ, mặc dù không tạo nên hao tổn cho chúng ta nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu.”
“Và còn người cầm quyền mới của M37 hình như có ý tưởng khác với chúng ta. Đây là...”
...
Hein lên tiếng cắt ngang báo cáo không có điểm dừng này.
“Từ từ đã.”
Lâm Luân dừng lại, hòa ái nhìn hắn: “Được, tôi không vội.”
Hein yên lặng một lúc lâu, sắc mặt trầm như nước, trong lòng bắt đầu nhớ nhung Omega mềm mại nhà mình.
Trong khuôn viên RE xa xa nơi khác trong nội thành.
Celin cứ có cảm giác bất an.
Chuyện tối qua gióng lên một hồi chuông cảnh báo, suốt đêm qua cậu cứ ngủ không ngon. Một chốc cậu mơ thấy Hein khôi phục trí nhớ, cả hai lại quay về cuộc sống hôn nhân lạnh nhạt; chốc lại mơ thấy lời nói dối của mình bị vô số người vạch trần. Tóm lại cả quá trình rất không yên ổn như là có một tảng đá đè nặng trong lòng, thường xuyên khiến lòng thấp thỏm.
Sau khi tỉnh giấc, Celin còn bất thình lình thấy gương mặt Hein đè lên người mình. Cậu lập tức tỉnh cả ngủ, vội vàng chạy đến RE.
Nhưng khi đã đến RE thật rồi, cậu lại cứ cảm giác như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không khỏi tò mò bây giờ Hein đang làm gì.
Cảm xúc này ảnh hưởng trực tiếp đến năng suất làm việc.
Khoảng thời gian này, Fred đã hùng hổ đến cửa vài lần, đều bị Celin tìm người đuổi đi. Kết quả đối phương dắt một đám người đến RE đòi thu thập bằng chứng, nói là để tìm người bị mất tích. Celin không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức quản mấy việc này nữa, dẫu sao sáng nay người bị mất tích còn gửi tin nhắn cảm ơn cậu, có vẻ như đã sống yên ổn ở tinh cầu mới.
...
Celin thở dài, công việc quay cuồng trong đầu cậu một cách máy móc. Nó cứ lăn tăn bên trên nhưng nhanh chóng bị suy nghĩ khác thay thế. Cậu tự sa ngã cầm thiết bị lên gửi yêu cầu gọi video cho Hein.
Tiếng tít tít đối diện vang lên thật lâu.
Chẳng lẽ lại không bắt máy? Cậu nhíu mày.
May mà không bao lâu sau, thiết bị cũng đã có phản ứng.
Ảnh mô phỏng của Hein tức thì xuất hiện trước mặt Celin.
Celin: “...” Cậu nheo mắt, lập tức phát hiện Hein không bình thường.
Hein mặc một thân đồ âu trang trọng, vô cùng chỉnh chu. Ánh mắt sâu hun húc hoàn toàn trùng khớp với gia chủ Calvid trong trí nhớ.
Celin bỗng có chút bối rối, lưỡng lự lên tiếng: “Hein?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.