Chương 42: Trình độ sếp lớn
Thương Linh
23/05/2024
Thư ký nhỏ Daisy ôm hồ sơ nghiệp vụ ngơ ngác bước khỏi văn phòng, còn xoay người lại tri kỷ đóng kín cửa. Lúc cô yên lặng đứng chờ trước cửa, thang máy chợt ting một tiếng, sếp nhà cô liền bước ra.
Hein nhìn cô một lượt: “M37?”
Daisy: “Hở, M37.”
Hein gật đầu, chỉnh lại áo, tinh thần phơi phới lướt qua cô đi mất.
“Khoan đã, bên trong có...” Một người đàn ông đáng ngờ. Daisy trông bóng lưng đã khuất sau ngã quẹo bèn yên lặng ngậm miệng lại.
Cô thẫn thờ bước vào thang máy, ấn nút xuống phòng họp tầng trệt. Lúc cửa thang máy từ từ khép lại, trong đầu cô bỗng thoáng hiện lên một ký ức mơ hồ, rồi càng nhiều chi tiết hiện lên ngay sau đó.
Trong đợt đào tạo người mới gần như là khắc nghiệt ở trụ sở chính, đàn anh của cô từng dành nửa tiếng để giới thiệu sơ lược các thành viên trong gia đình chủ tịch, trong đó có một Omega mắt xanh.
Daisy cố gắng nhớ lại tấm ảnh mô phỏng nọ. Omega trong trí nhớ có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, cô còn từng oán thầm ánh mắt người có tiền đúng là cao thật. Bây giờ ngẫm lại... hình như tấm ảnh mô phỏng nọ cực kỳ giống với người đàn ông xa lạ đang ở trong văn phòng?
Chẳng phải nói sếp rất công tư phần mình, dù rằng hai người đã kết hôn cũng rất ít để Omega của mình nhúng tay vào sự vụ công ty, vị Omega kia cũng rất tuân thủ nguyên tắc gần như không đặt chân đến trụ sở chính sao?
Trong đầu Daisy lướt qua vô số ý tưởng, từ tranh đấu nhà giàu đến thay đổi tình cảm. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ thiết thực nhất: Vậy mà cô gặp được phu nhân Calvid trong truyền thuyết.
Hình như có chút không chân thật.
“Phu nhân Calvid” giờ phút này đang một tay chống cầm, một tay gõ phím rất nhanh, hai mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình.
Sau khi bước vào Hein liền nhìn đến cảnh tượng như vậy. Hắn đóng cửa lại, động tĩnh rất khẽ nhưng vẫn khiến Omega chú ý. Celin ngước mắt, rồi nhanh chóng dời mắt về lại màn hình.
Hein bước qua, nhìn tới nội dung trên màn hình, hắn không khỏi nheo mắt.
“Các anh luôn chú trọng đặt tên cho các quặng tinh sao?” Celin trầm trọng nhìn hắn: “Với tên mấy kim loại này nữa.” Cậu chỉ vào tổ hợp chữ cái kỳ lạ phối và vô số chữ tượng hình lạ lùng đầy màn hình —— Cái này rất khó khăn cho một người trước đây chuyên tâm nghiên cứu pheromone sau này dấn thân vào công tác quản lý công ty.
Celin thở dài: “Có lẽ tôi không thể giúp được gì quá nhiều cho anh.”
Hein sâu kín nói: “Không sao, không phải chuyện gì to tát.”
Celin ngắm nghía hắn từ trên xuống dưới, trong mắt toát lên chút dò xét: “Anh biết sao?”
Gia chủ học sâu hiểu rộng gật đầu, vẻ ngoài chín chắn dễ dàng khiến Omega buông xuống hoài nghi và lo lắng. Celin híp mắt, hơi nghi ngờ: “Nhưng tôi nhớ là sau khi kết hôn anh mới tiếp nhận mấy thứ này.” Nếu đã mất trí nhớ, tại sao vẫn còn nhớ mấy thứ rối ren này?
Cậu vô cùng ấn tượng với tình cảnh khi hắn vừa tiếp quản trụ sở chính.
Ai kia còn vực tinh thần lấy luận văn tốt nghiệp ra gặm lại lần nữa, trắng đêm không ngủ để học bù các tài liệu lịch sử. Thời điểm đó, Hein rơi vào trạng thái quá tải kéo dài, đáy mắt luôn thâm đen một vòng. Celin cũng muốn khuyên hắn nghỉ ngơi một chút nhưng vì đủ thứ lý do, cậu mãi không tìm được cơ hội khuyên bảo.
Cậu ấn tượng sâu nhất là vào một đêm nọ, cậu uống quá nhiều cà phê nên mất ngủ bèn chạy ra lấy một ly nước cho bình tĩnh lại, vậy mà liếc mắt đã thấy thư phòng vẫn còn sáng đèn.
Cậu lưỡng lự nửa giây, bước vào phòng bếp chuẩn bị hai ly sữa ấm. Một ly cho bản thân cậu uống cạn sạch, một ly khác bưng cho Hein. Hắn cũng vô cùng nể tình uống một hơi cạn sạch ly sữa rồi. Sau câu cảm ơn, hai người lại rơi vào trạng thái nhìn nhau không biết nói gì.
Cũng chính vào lúc đấy, Celin trông thấy một loạt thuật ngữ chuyên nghiệp trên màn hình. Nhìn những khoáng thạch kim loại lạ lùng hiếm có, cậu tiện tay chỉ vào một cục đá màu đỏ thẫm, hỏi: “Đó là cái gì?”
Hein: “...” Ông trùm quặng tinh á khẩu, bị hỏi cho đờ ra. Thế là hắn hóa phẫn uất thành động lực tiếp tục cực khổ thêm mấy đêm, cuối cùng mới nghiên cứu hết những tri thức chuyên nghiệp.
Ngẫm lại đã thấy vừa khó vừa khổ.
Nếu Hein mãi không nhớ ra, thì có lẽ hắn sẽ phải trải qua đau khổ đó một lần nữa —— Quá là đáng thương!
Vậy nên cậu có thể chắc chắn rằng Hein Calvid chưa chính thức tốt nghiệp đại học năm năm trước không biết đến những tri thức này.
“Có lẽ những tri thức đó đã khắc sâu vào linh hồn tôi.” Hein không hề xấu hổ giải thích.
Những vấn đề liên quan đến đại não quá mức thâm sâu, Celin mù y học tạm thời chấp nhận đáp án này: “Ra là vậy à...”
Hein ừ một tiếng, thoạt nhìn tâm trạng không tệ. Giọng hắn chững chạc và bình thản: “Sao lại nghĩ đến thăm tôi?”
Celin liếc nhẹ hắn một cái: “Tôi rất lo lắng, anh đã nghĩ đến đây thì hẳn là trước đó đã chuẩn bị tốt.”
Chuẩn bị gì cơ?
Ánh mắt gia chủ Calvid chợt lóe, thầm nghĩ có lẽ Celin lo lắng cho mình nên mới cố ý chạy đến chống lưng... Hắn mấp mấy môi, độ cong khóe miệng khẽ đổi từ hăng hái sang có chút gắng gượng như là đang giấu diếm nỗi niềm khó nói.
—— Nhưng hắn không nói gì cả.
Sự thay đổi này đương nhiên không tránh được ánh nhìn chăm chú của Celin.
Có vẻ như mọi chuyện cũng không thuận lợi lắm?
Alpha ngồi xổm xuống, ngập ngừng tựa đầu lên đùi Celin, trông qua rất lao lực.
Thân thể Omega cứng đờ, không đẩy ra nhưng mà khóe mắt cứ dáo dát nhìn xung quanh một vòng. Nhận ra không có thiết kế cửa đa năng trong suốt gì đó, cậu liền thả lỏng, vỗ nhẹ đầu Alpha an ủi.
“Hay là...” Trong mắt cậu vẫn còn chút chần chừ: “Tôi xem cùng anh nhé?”
Đúng là một Omega dịu dàng săn sóc hiểu lòng người.
Hein: “Một ít việc vặt thôi.” Nhưng việc vặt tồn đọng lại quá nhiều thành ra mất nhiều thời gian để xử lý. Lúc này Celin bỗng cảm thấy vô cùng may mắn khi có cánh tay phải đắc lực như Tige.
Hein bất chợt đứng lên, bế Celin đang ngồi trên ghế rồi tự mình ngồi xuống, tiếp đó đặt cậu ngồi lên đùi hắn. Ôm Omega của mình trong văn phòng là mộng đẹp chôn dưới đáy lòng đa số Alpha. Đáng tiếc quý ngài Kelsa không chịu phối hợp, vừa ngồi xuống đã muốn trốn.
“Celin?” Hein cảm nhận được cậu giãy giụa, khó hiểu lên tiếng: “Chẳng phải chúng ta là bạn đời sao?”
Celin hoang mang “hở” một tiếng.
“Tuy là tôi quên rất nhiều chuyện nhưng tôi nghĩ em hẳn sẽ không từ chối tôi ôm.”
Celin: “...”
Cậu ngước mắt nhìn Hein, vẻ mặt đối phương thản nhiên như là rất chắc chắn hắn sẽ làm chuyện này với Omega mình thích. Nếu cậu từ chối hoặc tỏ ra khó chịu thì sẽ là một chuyện kỳ lạ trong mắt hắn...
Celin nhíu mày, điều chỉnh tư thế một chút để bản thân ngồi thoải mái hơn.
Hein nở nụ cười, thừa dịp cọ cọ một bên má cậu. Nhưng giây phút âu yếm này không kéo dài lâu lắm, Celin đã lấy cớ muốn uống nước nhảy xuống khỏi đùi Alpha.
Nước uống đặt ở phòng nghỉ trong văn phòng. Cửa vào phòng nghỉ được thiết kế rất ẩn, nếu không phải Hein chỉ ra thì cậu cũng không biết phía sau kệ sách có một không gian khác.
Diện tích phòng nghỉ không lớn, bên trong chỉ đặt một chiếc sô pha và một cái tủ dài. Celin nhìn quanh một vòng liền tìm được một tủ lạnh loại nhỏ ở ngăn tủ bên phải. Mở tủ ra liền thấy được rất nhiều đồ uống và bánh ngọt không biết tên, tất cả đều đã quá hạn sử dụng.
“...”
Có đôi khi cậu thật sự rất lo lắng cho tương lai của Hein. Sau khi qua tuổi trung niên, có thể cậu sẽ phải đối mặt với một Alpha phát tướng, thậm chí có thể không còn đẹp trai nữa.
Hắt xì.
Hein xoa mũi, không hiểu sao cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn sờ sờ cơ bụng rắn chắc của mình, có hơi đói, thế là bèn tiện tay mở ngăn kéo, nhưng chỉ thấy một góc trống rỗng.
—— Ai trộm bánh mousse của hắn?
Alpha hốt hoảng. Sau đó chợt nhìn tới giấy gói quen mắt trên bàn... Chỉ còn sót lại giấy gói.
Hein: “...”
Hắn bước đến cạnh kệ sách, đứng sừng sững nhìn vào bên trong —— Tên trộm ăn vụng vẫn đang lục tung phòng nghỉ của hắn. Lòng Hein chợt bình thản. Chẳng còn cách nào, nhà nuôi đúng là thích gì thì làm nấy.
Celin lục hết những đồ ăn đã quá hạn sử dụng trong tủ lạnh vứt vào thùng rác. Lúc ngẩng đầu lên, cậu bỗng chú ý đến khung ảnh đặt trên bàn trà, không khỏi tò mò bước qua.
Hein: “!!!”
Tầm mắt dừng trên khung ảnh, đôi mắt màu xanh nhạt thoáng trợn to như là rất kinh ngạc rồi lại như có chút lúng túng. Cậu nhìn xung quanh, vừa lúc thấy Hein lẳng lặng đứng ở cửa nhìn mình không chớp mắt.
Celin vội đặt khung ảnh xuống như thể không có việc gì —— Người trong khung ảnh nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cười, tóc mái màu đen hơi rối thoạt nhìn dịu dàng và mềm mại.
—— Ảnh này chụp khi nào?
Trong lòng Kelsa dậy sóng, không tưởng tượng được dáng vẻ Hein nhìn khung ảnh. Chẳng lẽ là để dựng nên biểu hiện tình cảm êm ấm trước mặt nhân viên? Nhưng tại sao lại đi trưng tấm ảnh cậu mặc đồ ngủ?
Không tinh tế chút nào.
Trình độ chụp ảnh của A thẳng luôn khiến người ta khó lòng đánh giá.
Celin mở khung lấy ảnh ra bỏ vào túi mình, tịch thu ngay trước mặt Hein.
Hein toan giải thích: “Không ai vào đây đâu.”
—— Nên là có thể trưng ảnh kiểu gì cũng được.
“Ừm.” Celin không bị lung lay, giọng điệu bình tĩnh: “Tại sao lại đặt ở đây?”
Gia chủ Calvid không trả lời ngay, ánh mắt nặng nề lưởt qua, hỏi lại: “Em đoán xem?”
Celin: “Không đẹp gì cả.”
Hein: “Xấu thật.”
Celin: “...”
Hein: “Người thật mới đẹp.”
Hein mất trí nhớ quá là biết nói lời ngon tiếng ngọt, Celin cảm giác mình hơi không đỡ nổi. Chợt nhớ lại dáng vẻ yên lặng kiệm lời của Hein sau khi kết hôn, lòng cậu bỗng dưng hơi giận dỗi. Cậu mím môi, trên mặt tỏ ra không chút ảnh hưởng bởi lời trêu đùa ngọt ngào nhưng thật ra đang lén nắm chặt tấm ảnh trong túi.
Rốt cuộc là nên giận hay nên vui? Đúng là làm khó Omega.
Cuối cùng thì thời gian đã đánh vỡ cục diện bế tắc. Ban đầu Hein nói tạm dừng cuộc họp mười phút, nhưng mười phút thật sự quá ngắn. Thư ký gõ của văn phòng, mỉm cười nhắc nhở sếp tổng trăm công nghìn việc một tiếng.
Gia chủ đưa lưng về phía cửa, không biết đang trầm tư điều gì với phòng nghỉ.
“Đi đi.”
Bên trong truyền ra một giọng nam xa lạ.
Nụ cười của thư ký cứng đờ, thầm nghĩ chắc không phải bắt gặp trúng cảnh sếp tổng đại nhân lén lút gặp mặt người tình đấy chứ? Cô chưa kịp nghĩ ra cái cớ bỏ đi thì “người tình” đã bước ra.
“...”
Thư ký nhìn gương mặt kia rồi lại nhìn ảnh chụp trên bàn làm việc, rồi lại tiếp tục nhìn gương mặt kia. Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần, cô mới hít sâu một hơi, thầm giơ ngón cái cho lòng chung thủy của gia chủ Calvid trong lòng.
“Em đi cùng anh.” Celin vẫn không yên tâm lắm: “Em ngồi một bên xem thôi.”
Đương nhiên Hein không lý nào lại từ chối, hắn còn xoay người, nhắc lại lần nữa với thư ký: “Ừm, Celin đi với tôi.”
Thư ký: “...”
Không ai biết tại sao vị bạn đời của gia chủ gần như không hề xuất hiện ở trụ sở chính lại bất thình lình xuất hiện, thậm chí còn tham gia cuộc họp. Trong nháy mắt hai người bước vào phòng họp, bầu không khí bên trong chợt cứng lại vài giây.
Hein dẫn người ngồi xuống bên cạnh mình rồi tự mình thản nhiên ngồi xuống, nói: “Bắt đầu thôi.”
Mọi người: “???”
Celin im lặng ngồi xuống không nói gì, tựa như cậu chỉ là một vật trang trí.
Lâm luân khụ khụ: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?”
Mọi người bấy giờ mới dần hoàn hồn, cười gượng vài tiếng.
Celin ngồi không một bên chợt có chút hối hận.
Thuật ngữ chuyên ngành tấn công, khác nghề như cách núi. Tuy cậu có nhớ mặt đa số người có chức vụ nhưng cậu thật sự không hiểu nổi những thuật ngữ kỳ quái toát ra từ miệng họ. Cậu nhìn Hein, phát hiện sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như bình thường, không có vẻ lao lực như lúc trước.
Chẳng lẽ có vài kỹ năng vẫn tồn tại như bản năng bên trong dù đã mất trí nhớ sao? Nếu không phải cậu biết chuyện, suýt chút nữa Celin đã cho rằng người bên cạnh chưa từng gặp tai nạn ngoài ý muốn.
“Người cầm quyền hiện tại của M37 vô cùng chống đối nền văn minh tinh tế. Hắn xem chúng ta đến đó là để bành trướng thuộc địa. Người đàm phán chỉ mới trò chuyện với hắn được một lần khoảng mười phút, lúc sau hắn đã chặn chúng ta ngoài cửa. Có vẻ là muốn xé bỏ thỏa thuận hợp tác chúng ta đã ký với quan chấp chính trước đây.”
Hein: “Tôi nghe nói con gái duy nhất của hắn là người bệnh vô tính, đã qua tuổi phát dục giới tính thứ hai từ lâu nhưng vẫn chưa phân hóa thành bất kỳ giới tính nào trong ABO.”
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Đúng vậy, chúng tôi đã đề nghị đưa nàng đến Ngân Tinh để điều trị miễn phí, nhưng đối phương nghe xong lại càng có thái độ thù địch hơn nữa.”
Nhắm vào con gái duy nhất của người ta, còn muốn đưa tới Ngân Tinh? Nói xong phương án này mà đối phương không có thái độ thù địch mới là lạ đó?
Quả nhiên sau khi nghe xong, sắc mặt Hein liền trầm xuống.
Người đàn ông trung niên thở dài: “Mấy ngày sau, đối phương đưa ra yêu cầu xem xét lại thỏa thuận.” Ông nhìn đôi chồng chồng đang ngồi cùng một chỗ, biểu cảm khó lòng mở miệng: “Quốc vương Masaco có ý muốn ký mình ước hai nước thông qua... liên hôn.”
Hein và Celin: “...”
“Đương nhiên là tôi từ chối!” Ông chú quản lý cấp cao dõng dạc bày tỏ: “Trùng hôm là phạm pháp! Hơn nữa liên hôn lợi ích là hủ tục!”
Mọi người ở đây đồng loạt gật đầu.
Ông chú quản lý cấp cao rất khổ tâm: “Nhưng mà nền văn minh của bọn họ rất phổ biến chuyện này.”
Hiển nhiên quốc vương Masaco xem họ thành kình địch bên ngoài không thể thắng nổi. Sau khi biết họ “cố ý” muốn cướp công chúa, quốc vương đấu tranh nội tâm một, hồi cuối cùng nhịn đau quyết dâng lên con gái yêu vì an nguy cho tinh cầu của mình —— Đúng là vừa vĩ đại vừa không màng danh lợi!
Celin suýt nữa bị ép mọc sừng sâu xa liếc xéo Hein một cái.
Làm khai phá quặng tinh được quá nhỉ?
Hein xụ mặt: “Pháp luật tinh tế cao hơn luật bản địa. Không cần quan tâm hắn xẻ bỏ thỏa thuận hay yêu cầu xem xét lại, chúng ta cứ khai thác theo lẽ thường. Nếu cục quản lý thẩm tra thì đưa hồ sơ ra trước mặt họ.”
Đây là cưỡng chế chấp hành?
“Nhưng mà...” Ông chú quản lý cấp cao dường như vẫn có điều muốn nói.
Hein liếc ánh nhìn sắc lẹm qua, giọng nói không chút phập phồng: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Ông chú quản lý cấp cao: “...”
Mấy vị quản lý cấp cao thân thiết với ông đều liếc mắt nhìn qua: Là ông quá vô tri hay là đã độc thân lâu quá rồi? Dám nhắc tới bên thứ ba lăm le chen chân vào trước mặt đôi trẻ?
“Chứng mất cân bằng phân hóa thật ra có thể điều trị mà không cần thiết bị.” Celin ngồi nghe thuật ngữ quặng tinh như sách trời một hồi, lại biết tin bản thân suýt nữa thì mọc sừng, cuối cùng mới nhớ ra nghiệp vụ của mình.
Ông chú quản lý cấp cao ngạc nhiên: “Sao có thể? Không phải chứng mất cân bằng phân hóa luôn yêu cầu nằm viện điều trị sao?”
“Đó là trước kia.” Celin nhàn nhạt nói: “Nửa năm trước mới vừa nghiên cứu ra một loại thuốc thử.” Chỉ là chi phí điều phối thuốc thử quá cao và thiết bị y tế hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh với chi phí thấp hơn nên giá trị phát triển thị trường không cao. Đây được coi là dự án nghiên cứu lỗ vốn nhất.
Cậu tiếp tục mở miệng: “Người bệnh mắc chứng mất cân bằng phân hóa là do trong cơ thể thiếu hụt một nguyên tố liên quan. Hiện nay, nguyên tố này không cần dùng thiết bị y tế để kích thích nữa mà có thể dùng #%&*...”
Biểu cảm của mọi người không hẹn mà cùng trở nên hoang mang, phảng phất như xuyên qua các vì sao thấy được vũ trụ huyền bí.
Celin vừa lòng nhìn nét mặt của mọi người, thầm nghĩ: Cuối cùng cậu không còn phải một mình chịu tổn thương từ “thuật ngữ chuyên ngành” nữa.
“RE có thể cung cấp mười ống thuốc thử miễn phí, ít nhất để đối phương cảm nhận được thành ý của chúng ta trước.”
Mọi người có chút đăm chiêu, gật gù.
Gương mặt gia chủ Calvid không giấu được vui sướng và kiêu ngạo: “Ừm, phải cố hết sức ngoại giao ôn hòa trước.”
Mọi người: “...”
Hồi nãy là ai ỷ vào thỏa thuận hợp pháp, tính cưỡng chế khai thác vậy?
Hein thảnh thơi chọn quên đi quyết sách ban nãy: “Nhưng không thể miễn phí, bảo Masaco phải trả đủ chi phí.”
Celin nhìn hắn.
Hein cao thăm nói: “Ngoài ra, chi phí thuốc thử của RE sẽ được bên tài vụ kết toán sau cuộc họp.”
Mọi người cạn lời: “...” Đau lòng cho bản thân. Sếp tổng ngang nhiên đưa tiền tiêu vặt trắng trợn nhưng bọn họ nói được gì bây giờ? Giữa bạn đời với nhau sao không có chút mờ ám cho được?
Hein ngoảnh đầu chớp mắt, nói nhỏ: “Vừa lúc phát tiền thưởng cho bọn Tige.”
Mọi người: “...” Tiền thưởng? Ở đâu? Đừng tưởng là nói nhỏ thì bọn họ không nghe được! Tại sao sếp tổng nhà mình lại một lòng nghĩ đến chuyện phát tiền thưởng cho nhân viên công ty khác? Xem chúng tôi đây này!
Dứa: Sẽ có vài bạn cấn chỗ cưỡng chế khai thác nên mình giải thích vầy. Hai bên ký thỏa thuận dựa trên pháp luật tinh tế (kiểu như ký hợp đồng buôn bán quốc tế). Mỗi tinh cầu sẽ có điều luật riêng nhưng trên nguyên tắc phải tuân theo pháp luật tinh tế. Vua mới lên bên Masaco không ưa văn mình tinh tế, nên không muốn tuân theo và tiếp tục thỏa thuận đã ký trước đó. Nhưng thay vì đền hợp đồng và chấm dứt thì ổng đòi bên Hein liên hôn để tiếp tục hợp đồng. Đương nhiên nó rất vô lý nên Hein không chịu, quyết định cứ khai thác theo thỏa thuận đã ký trước đó. Còn về vấn đề đề nghị chữa bệnh giúp công chúa là nhượng bộ để tránh tổn thất nếu lỡ có tranh chấp kéo dài, chứ bên Hein không có nghĩa vụ phải làm vậy.
Hein nhìn cô một lượt: “M37?”
Daisy: “Hở, M37.”
Hein gật đầu, chỉnh lại áo, tinh thần phơi phới lướt qua cô đi mất.
“Khoan đã, bên trong có...” Một người đàn ông đáng ngờ. Daisy trông bóng lưng đã khuất sau ngã quẹo bèn yên lặng ngậm miệng lại.
Cô thẫn thờ bước vào thang máy, ấn nút xuống phòng họp tầng trệt. Lúc cửa thang máy từ từ khép lại, trong đầu cô bỗng thoáng hiện lên một ký ức mơ hồ, rồi càng nhiều chi tiết hiện lên ngay sau đó.
Trong đợt đào tạo người mới gần như là khắc nghiệt ở trụ sở chính, đàn anh của cô từng dành nửa tiếng để giới thiệu sơ lược các thành viên trong gia đình chủ tịch, trong đó có một Omega mắt xanh.
Daisy cố gắng nhớ lại tấm ảnh mô phỏng nọ. Omega trong trí nhớ có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, cô còn từng oán thầm ánh mắt người có tiền đúng là cao thật. Bây giờ ngẫm lại... hình như tấm ảnh mô phỏng nọ cực kỳ giống với người đàn ông xa lạ đang ở trong văn phòng?
Chẳng phải nói sếp rất công tư phần mình, dù rằng hai người đã kết hôn cũng rất ít để Omega của mình nhúng tay vào sự vụ công ty, vị Omega kia cũng rất tuân thủ nguyên tắc gần như không đặt chân đến trụ sở chính sao?
Trong đầu Daisy lướt qua vô số ý tưởng, từ tranh đấu nhà giàu đến thay đổi tình cảm. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ thiết thực nhất: Vậy mà cô gặp được phu nhân Calvid trong truyền thuyết.
Hình như có chút không chân thật.
“Phu nhân Calvid” giờ phút này đang một tay chống cầm, một tay gõ phím rất nhanh, hai mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình.
Sau khi bước vào Hein liền nhìn đến cảnh tượng như vậy. Hắn đóng cửa lại, động tĩnh rất khẽ nhưng vẫn khiến Omega chú ý. Celin ngước mắt, rồi nhanh chóng dời mắt về lại màn hình.
Hein bước qua, nhìn tới nội dung trên màn hình, hắn không khỏi nheo mắt.
“Các anh luôn chú trọng đặt tên cho các quặng tinh sao?” Celin trầm trọng nhìn hắn: “Với tên mấy kim loại này nữa.” Cậu chỉ vào tổ hợp chữ cái kỳ lạ phối và vô số chữ tượng hình lạ lùng đầy màn hình —— Cái này rất khó khăn cho một người trước đây chuyên tâm nghiên cứu pheromone sau này dấn thân vào công tác quản lý công ty.
Celin thở dài: “Có lẽ tôi không thể giúp được gì quá nhiều cho anh.”
Hein sâu kín nói: “Không sao, không phải chuyện gì to tát.”
Celin ngắm nghía hắn từ trên xuống dưới, trong mắt toát lên chút dò xét: “Anh biết sao?”
Gia chủ học sâu hiểu rộng gật đầu, vẻ ngoài chín chắn dễ dàng khiến Omega buông xuống hoài nghi và lo lắng. Celin híp mắt, hơi nghi ngờ: “Nhưng tôi nhớ là sau khi kết hôn anh mới tiếp nhận mấy thứ này.” Nếu đã mất trí nhớ, tại sao vẫn còn nhớ mấy thứ rối ren này?
Cậu vô cùng ấn tượng với tình cảnh khi hắn vừa tiếp quản trụ sở chính.
Ai kia còn vực tinh thần lấy luận văn tốt nghiệp ra gặm lại lần nữa, trắng đêm không ngủ để học bù các tài liệu lịch sử. Thời điểm đó, Hein rơi vào trạng thái quá tải kéo dài, đáy mắt luôn thâm đen một vòng. Celin cũng muốn khuyên hắn nghỉ ngơi một chút nhưng vì đủ thứ lý do, cậu mãi không tìm được cơ hội khuyên bảo.
Cậu ấn tượng sâu nhất là vào một đêm nọ, cậu uống quá nhiều cà phê nên mất ngủ bèn chạy ra lấy một ly nước cho bình tĩnh lại, vậy mà liếc mắt đã thấy thư phòng vẫn còn sáng đèn.
Cậu lưỡng lự nửa giây, bước vào phòng bếp chuẩn bị hai ly sữa ấm. Một ly cho bản thân cậu uống cạn sạch, một ly khác bưng cho Hein. Hắn cũng vô cùng nể tình uống một hơi cạn sạch ly sữa rồi. Sau câu cảm ơn, hai người lại rơi vào trạng thái nhìn nhau không biết nói gì.
Cũng chính vào lúc đấy, Celin trông thấy một loạt thuật ngữ chuyên nghiệp trên màn hình. Nhìn những khoáng thạch kim loại lạ lùng hiếm có, cậu tiện tay chỉ vào một cục đá màu đỏ thẫm, hỏi: “Đó là cái gì?”
Hein: “...” Ông trùm quặng tinh á khẩu, bị hỏi cho đờ ra. Thế là hắn hóa phẫn uất thành động lực tiếp tục cực khổ thêm mấy đêm, cuối cùng mới nghiên cứu hết những tri thức chuyên nghiệp.
Ngẫm lại đã thấy vừa khó vừa khổ.
Nếu Hein mãi không nhớ ra, thì có lẽ hắn sẽ phải trải qua đau khổ đó một lần nữa —— Quá là đáng thương!
Vậy nên cậu có thể chắc chắn rằng Hein Calvid chưa chính thức tốt nghiệp đại học năm năm trước không biết đến những tri thức này.
“Có lẽ những tri thức đó đã khắc sâu vào linh hồn tôi.” Hein không hề xấu hổ giải thích.
Những vấn đề liên quan đến đại não quá mức thâm sâu, Celin mù y học tạm thời chấp nhận đáp án này: “Ra là vậy à...”
Hein ừ một tiếng, thoạt nhìn tâm trạng không tệ. Giọng hắn chững chạc và bình thản: “Sao lại nghĩ đến thăm tôi?”
Celin liếc nhẹ hắn một cái: “Tôi rất lo lắng, anh đã nghĩ đến đây thì hẳn là trước đó đã chuẩn bị tốt.”
Chuẩn bị gì cơ?
Ánh mắt gia chủ Calvid chợt lóe, thầm nghĩ có lẽ Celin lo lắng cho mình nên mới cố ý chạy đến chống lưng... Hắn mấp mấy môi, độ cong khóe miệng khẽ đổi từ hăng hái sang có chút gắng gượng như là đang giấu diếm nỗi niềm khó nói.
—— Nhưng hắn không nói gì cả.
Sự thay đổi này đương nhiên không tránh được ánh nhìn chăm chú của Celin.
Có vẻ như mọi chuyện cũng không thuận lợi lắm?
Alpha ngồi xổm xuống, ngập ngừng tựa đầu lên đùi Celin, trông qua rất lao lực.
Thân thể Omega cứng đờ, không đẩy ra nhưng mà khóe mắt cứ dáo dát nhìn xung quanh một vòng. Nhận ra không có thiết kế cửa đa năng trong suốt gì đó, cậu liền thả lỏng, vỗ nhẹ đầu Alpha an ủi.
“Hay là...” Trong mắt cậu vẫn còn chút chần chừ: “Tôi xem cùng anh nhé?”
Đúng là một Omega dịu dàng săn sóc hiểu lòng người.
Hein: “Một ít việc vặt thôi.” Nhưng việc vặt tồn đọng lại quá nhiều thành ra mất nhiều thời gian để xử lý. Lúc này Celin bỗng cảm thấy vô cùng may mắn khi có cánh tay phải đắc lực như Tige.
Hein bất chợt đứng lên, bế Celin đang ngồi trên ghế rồi tự mình ngồi xuống, tiếp đó đặt cậu ngồi lên đùi hắn. Ôm Omega của mình trong văn phòng là mộng đẹp chôn dưới đáy lòng đa số Alpha. Đáng tiếc quý ngài Kelsa không chịu phối hợp, vừa ngồi xuống đã muốn trốn.
“Celin?” Hein cảm nhận được cậu giãy giụa, khó hiểu lên tiếng: “Chẳng phải chúng ta là bạn đời sao?”
Celin hoang mang “hở” một tiếng.
“Tuy là tôi quên rất nhiều chuyện nhưng tôi nghĩ em hẳn sẽ không từ chối tôi ôm.”
Celin: “...”
Cậu ngước mắt nhìn Hein, vẻ mặt đối phương thản nhiên như là rất chắc chắn hắn sẽ làm chuyện này với Omega mình thích. Nếu cậu từ chối hoặc tỏ ra khó chịu thì sẽ là một chuyện kỳ lạ trong mắt hắn...
Celin nhíu mày, điều chỉnh tư thế một chút để bản thân ngồi thoải mái hơn.
Hein nở nụ cười, thừa dịp cọ cọ một bên má cậu. Nhưng giây phút âu yếm này không kéo dài lâu lắm, Celin đã lấy cớ muốn uống nước nhảy xuống khỏi đùi Alpha.
Nước uống đặt ở phòng nghỉ trong văn phòng. Cửa vào phòng nghỉ được thiết kế rất ẩn, nếu không phải Hein chỉ ra thì cậu cũng không biết phía sau kệ sách có một không gian khác.
Diện tích phòng nghỉ không lớn, bên trong chỉ đặt một chiếc sô pha và một cái tủ dài. Celin nhìn quanh một vòng liền tìm được một tủ lạnh loại nhỏ ở ngăn tủ bên phải. Mở tủ ra liền thấy được rất nhiều đồ uống và bánh ngọt không biết tên, tất cả đều đã quá hạn sử dụng.
“...”
Có đôi khi cậu thật sự rất lo lắng cho tương lai của Hein. Sau khi qua tuổi trung niên, có thể cậu sẽ phải đối mặt với một Alpha phát tướng, thậm chí có thể không còn đẹp trai nữa.
Hắt xì.
Hein xoa mũi, không hiểu sao cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn sờ sờ cơ bụng rắn chắc của mình, có hơi đói, thế là bèn tiện tay mở ngăn kéo, nhưng chỉ thấy một góc trống rỗng.
—— Ai trộm bánh mousse của hắn?
Alpha hốt hoảng. Sau đó chợt nhìn tới giấy gói quen mắt trên bàn... Chỉ còn sót lại giấy gói.
Hein: “...”
Hắn bước đến cạnh kệ sách, đứng sừng sững nhìn vào bên trong —— Tên trộm ăn vụng vẫn đang lục tung phòng nghỉ của hắn. Lòng Hein chợt bình thản. Chẳng còn cách nào, nhà nuôi đúng là thích gì thì làm nấy.
Celin lục hết những đồ ăn đã quá hạn sử dụng trong tủ lạnh vứt vào thùng rác. Lúc ngẩng đầu lên, cậu bỗng chú ý đến khung ảnh đặt trên bàn trà, không khỏi tò mò bước qua.
Hein: “!!!”
Tầm mắt dừng trên khung ảnh, đôi mắt màu xanh nhạt thoáng trợn to như là rất kinh ngạc rồi lại như có chút lúng túng. Cậu nhìn xung quanh, vừa lúc thấy Hein lẳng lặng đứng ở cửa nhìn mình không chớp mắt.
Celin vội đặt khung ảnh xuống như thể không có việc gì —— Người trong khung ảnh nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cười, tóc mái màu đen hơi rối thoạt nhìn dịu dàng và mềm mại.
—— Ảnh này chụp khi nào?
Trong lòng Kelsa dậy sóng, không tưởng tượng được dáng vẻ Hein nhìn khung ảnh. Chẳng lẽ là để dựng nên biểu hiện tình cảm êm ấm trước mặt nhân viên? Nhưng tại sao lại đi trưng tấm ảnh cậu mặc đồ ngủ?
Không tinh tế chút nào.
Trình độ chụp ảnh của A thẳng luôn khiến người ta khó lòng đánh giá.
Celin mở khung lấy ảnh ra bỏ vào túi mình, tịch thu ngay trước mặt Hein.
Hein toan giải thích: “Không ai vào đây đâu.”
—— Nên là có thể trưng ảnh kiểu gì cũng được.
“Ừm.” Celin không bị lung lay, giọng điệu bình tĩnh: “Tại sao lại đặt ở đây?”
Gia chủ Calvid không trả lời ngay, ánh mắt nặng nề lưởt qua, hỏi lại: “Em đoán xem?”
Celin: “Không đẹp gì cả.”
Hein: “Xấu thật.”
Celin: “...”
Hein: “Người thật mới đẹp.”
Hein mất trí nhớ quá là biết nói lời ngon tiếng ngọt, Celin cảm giác mình hơi không đỡ nổi. Chợt nhớ lại dáng vẻ yên lặng kiệm lời của Hein sau khi kết hôn, lòng cậu bỗng dưng hơi giận dỗi. Cậu mím môi, trên mặt tỏ ra không chút ảnh hưởng bởi lời trêu đùa ngọt ngào nhưng thật ra đang lén nắm chặt tấm ảnh trong túi.
Rốt cuộc là nên giận hay nên vui? Đúng là làm khó Omega.
Cuối cùng thì thời gian đã đánh vỡ cục diện bế tắc. Ban đầu Hein nói tạm dừng cuộc họp mười phút, nhưng mười phút thật sự quá ngắn. Thư ký gõ của văn phòng, mỉm cười nhắc nhở sếp tổng trăm công nghìn việc một tiếng.
Gia chủ đưa lưng về phía cửa, không biết đang trầm tư điều gì với phòng nghỉ.
“Đi đi.”
Bên trong truyền ra một giọng nam xa lạ.
Nụ cười của thư ký cứng đờ, thầm nghĩ chắc không phải bắt gặp trúng cảnh sếp tổng đại nhân lén lút gặp mặt người tình đấy chứ? Cô chưa kịp nghĩ ra cái cớ bỏ đi thì “người tình” đã bước ra.
“...”
Thư ký nhìn gương mặt kia rồi lại nhìn ảnh chụp trên bàn làm việc, rồi lại tiếp tục nhìn gương mặt kia. Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần, cô mới hít sâu một hơi, thầm giơ ngón cái cho lòng chung thủy của gia chủ Calvid trong lòng.
“Em đi cùng anh.” Celin vẫn không yên tâm lắm: “Em ngồi một bên xem thôi.”
Đương nhiên Hein không lý nào lại từ chối, hắn còn xoay người, nhắc lại lần nữa với thư ký: “Ừm, Celin đi với tôi.”
Thư ký: “...”
Không ai biết tại sao vị bạn đời của gia chủ gần như không hề xuất hiện ở trụ sở chính lại bất thình lình xuất hiện, thậm chí còn tham gia cuộc họp. Trong nháy mắt hai người bước vào phòng họp, bầu không khí bên trong chợt cứng lại vài giây.
Hein dẫn người ngồi xuống bên cạnh mình rồi tự mình thản nhiên ngồi xuống, nói: “Bắt đầu thôi.”
Mọi người: “???”
Celin im lặng ngồi xuống không nói gì, tựa như cậu chỉ là một vật trang trí.
Lâm luân khụ khụ: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?”
Mọi người bấy giờ mới dần hoàn hồn, cười gượng vài tiếng.
Celin ngồi không một bên chợt có chút hối hận.
Thuật ngữ chuyên ngành tấn công, khác nghề như cách núi. Tuy cậu có nhớ mặt đa số người có chức vụ nhưng cậu thật sự không hiểu nổi những thuật ngữ kỳ quái toát ra từ miệng họ. Cậu nhìn Hein, phát hiện sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như bình thường, không có vẻ lao lực như lúc trước.
Chẳng lẽ có vài kỹ năng vẫn tồn tại như bản năng bên trong dù đã mất trí nhớ sao? Nếu không phải cậu biết chuyện, suýt chút nữa Celin đã cho rằng người bên cạnh chưa từng gặp tai nạn ngoài ý muốn.
“Người cầm quyền hiện tại của M37 vô cùng chống đối nền văn minh tinh tế. Hắn xem chúng ta đến đó là để bành trướng thuộc địa. Người đàm phán chỉ mới trò chuyện với hắn được một lần khoảng mười phút, lúc sau hắn đã chặn chúng ta ngoài cửa. Có vẻ là muốn xé bỏ thỏa thuận hợp tác chúng ta đã ký với quan chấp chính trước đây.”
Hein: “Tôi nghe nói con gái duy nhất của hắn là người bệnh vô tính, đã qua tuổi phát dục giới tính thứ hai từ lâu nhưng vẫn chưa phân hóa thành bất kỳ giới tính nào trong ABO.”
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Đúng vậy, chúng tôi đã đề nghị đưa nàng đến Ngân Tinh để điều trị miễn phí, nhưng đối phương nghe xong lại càng có thái độ thù địch hơn nữa.”
Nhắm vào con gái duy nhất của người ta, còn muốn đưa tới Ngân Tinh? Nói xong phương án này mà đối phương không có thái độ thù địch mới là lạ đó?
Quả nhiên sau khi nghe xong, sắc mặt Hein liền trầm xuống.
Người đàn ông trung niên thở dài: “Mấy ngày sau, đối phương đưa ra yêu cầu xem xét lại thỏa thuận.” Ông nhìn đôi chồng chồng đang ngồi cùng một chỗ, biểu cảm khó lòng mở miệng: “Quốc vương Masaco có ý muốn ký mình ước hai nước thông qua... liên hôn.”
Hein và Celin: “...”
“Đương nhiên là tôi từ chối!” Ông chú quản lý cấp cao dõng dạc bày tỏ: “Trùng hôm là phạm pháp! Hơn nữa liên hôn lợi ích là hủ tục!”
Mọi người ở đây đồng loạt gật đầu.
Ông chú quản lý cấp cao rất khổ tâm: “Nhưng mà nền văn minh của bọn họ rất phổ biến chuyện này.”
Hiển nhiên quốc vương Masaco xem họ thành kình địch bên ngoài không thể thắng nổi. Sau khi biết họ “cố ý” muốn cướp công chúa, quốc vương đấu tranh nội tâm một, hồi cuối cùng nhịn đau quyết dâng lên con gái yêu vì an nguy cho tinh cầu của mình —— Đúng là vừa vĩ đại vừa không màng danh lợi!
Celin suýt nữa bị ép mọc sừng sâu xa liếc xéo Hein một cái.
Làm khai phá quặng tinh được quá nhỉ?
Hein xụ mặt: “Pháp luật tinh tế cao hơn luật bản địa. Không cần quan tâm hắn xẻ bỏ thỏa thuận hay yêu cầu xem xét lại, chúng ta cứ khai thác theo lẽ thường. Nếu cục quản lý thẩm tra thì đưa hồ sơ ra trước mặt họ.”
Đây là cưỡng chế chấp hành?
“Nhưng mà...” Ông chú quản lý cấp cao dường như vẫn có điều muốn nói.
Hein liếc ánh nhìn sắc lẹm qua, giọng nói không chút phập phồng: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Ông chú quản lý cấp cao: “...”
Mấy vị quản lý cấp cao thân thiết với ông đều liếc mắt nhìn qua: Là ông quá vô tri hay là đã độc thân lâu quá rồi? Dám nhắc tới bên thứ ba lăm le chen chân vào trước mặt đôi trẻ?
“Chứng mất cân bằng phân hóa thật ra có thể điều trị mà không cần thiết bị.” Celin ngồi nghe thuật ngữ quặng tinh như sách trời một hồi, lại biết tin bản thân suýt nữa thì mọc sừng, cuối cùng mới nhớ ra nghiệp vụ của mình.
Ông chú quản lý cấp cao ngạc nhiên: “Sao có thể? Không phải chứng mất cân bằng phân hóa luôn yêu cầu nằm viện điều trị sao?”
“Đó là trước kia.” Celin nhàn nhạt nói: “Nửa năm trước mới vừa nghiên cứu ra một loại thuốc thử.” Chỉ là chi phí điều phối thuốc thử quá cao và thiết bị y tế hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh với chi phí thấp hơn nên giá trị phát triển thị trường không cao. Đây được coi là dự án nghiên cứu lỗ vốn nhất.
Cậu tiếp tục mở miệng: “Người bệnh mắc chứng mất cân bằng phân hóa là do trong cơ thể thiếu hụt một nguyên tố liên quan. Hiện nay, nguyên tố này không cần dùng thiết bị y tế để kích thích nữa mà có thể dùng #%&*...”
Biểu cảm của mọi người không hẹn mà cùng trở nên hoang mang, phảng phất như xuyên qua các vì sao thấy được vũ trụ huyền bí.
Celin vừa lòng nhìn nét mặt của mọi người, thầm nghĩ: Cuối cùng cậu không còn phải một mình chịu tổn thương từ “thuật ngữ chuyên ngành” nữa.
“RE có thể cung cấp mười ống thuốc thử miễn phí, ít nhất để đối phương cảm nhận được thành ý của chúng ta trước.”
Mọi người có chút đăm chiêu, gật gù.
Gương mặt gia chủ Calvid không giấu được vui sướng và kiêu ngạo: “Ừm, phải cố hết sức ngoại giao ôn hòa trước.”
Mọi người: “...”
Hồi nãy là ai ỷ vào thỏa thuận hợp pháp, tính cưỡng chế khai thác vậy?
Hein thảnh thơi chọn quên đi quyết sách ban nãy: “Nhưng không thể miễn phí, bảo Masaco phải trả đủ chi phí.”
Celin nhìn hắn.
Hein cao thăm nói: “Ngoài ra, chi phí thuốc thử của RE sẽ được bên tài vụ kết toán sau cuộc họp.”
Mọi người cạn lời: “...” Đau lòng cho bản thân. Sếp tổng ngang nhiên đưa tiền tiêu vặt trắng trợn nhưng bọn họ nói được gì bây giờ? Giữa bạn đời với nhau sao không có chút mờ ám cho được?
Hein ngoảnh đầu chớp mắt, nói nhỏ: “Vừa lúc phát tiền thưởng cho bọn Tige.”
Mọi người: “...” Tiền thưởng? Ở đâu? Đừng tưởng là nói nhỏ thì bọn họ không nghe được! Tại sao sếp tổng nhà mình lại một lòng nghĩ đến chuyện phát tiền thưởng cho nhân viên công ty khác? Xem chúng tôi đây này!
Dứa: Sẽ có vài bạn cấn chỗ cưỡng chế khai thác nên mình giải thích vầy. Hai bên ký thỏa thuận dựa trên pháp luật tinh tế (kiểu như ký hợp đồng buôn bán quốc tế). Mỗi tinh cầu sẽ có điều luật riêng nhưng trên nguyên tắc phải tuân theo pháp luật tinh tế. Vua mới lên bên Masaco không ưa văn mình tinh tế, nên không muốn tuân theo và tiếp tục thỏa thuận đã ký trước đó. Nhưng thay vì đền hợp đồng và chấm dứt thì ổng đòi bên Hein liên hôn để tiếp tục hợp đồng. Đương nhiên nó rất vô lý nên Hein không chịu, quyết định cứ khai thác theo thỏa thuận đã ký trước đó. Còn về vấn đề đề nghị chữa bệnh giúp công chúa là nhượng bộ để tránh tổn thất nếu lỡ có tranh chấp kéo dài, chứ bên Hein không có nghĩa vụ phải làm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.