Chương 26: Yêu cầu kỳ quái
Thương Linh
01/04/2024
Hôm sau, Celin chạy đến RE xử lý chuyện của Eugene, Hein cũng theo chân cậu lái xe khỏi biệt thử.
Trong văn phòng khoa não của bệnh viện trung tâm, Hill Levis đang thảo luận kế hoạch cuối tuần với đồng nghiệp của y.
Năm năm lắng đọng càng khiến Hill toát ra sức hút cá nhân hơn. Y mặc áo blouse gọn gàng, đeo một cặp kính gọng tinh tế trên sống mũi, gương mặt mỉm cười dịu dàng.
Hein đứng trước cửa nhìn trong chốc lát. Bác sĩ trẻ tuổi đang trò chuyện vui vẻ trước mắt dần dần trùng khớp với Beta trong trí nhớ hắn.
“Hill.”
Hill khó hiểu quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước cửa: “Hein? Sao cậu đến đây?”
Hein: “Khám bệnh.”
Hắn lấy đơn đăng ký ra quơ quơ trước mặt HIll, rồi chào hỏi bác sĩ già đang trò chuyện cùng Hill.
Bác sĩ già nhận ra hắn: “Ồ là cậu, là cậu trai mất trí nhớ phải không? Cậu đã nhớ ra bạn đời của mình chưa?”
Hein: “Vẫn chưa, nên tôi đến tái khám.”
Bác sĩ già đẩy cặp kính viễn thị đang trượt xuống, nói: “Bác sĩ tực đang trong phòng bên cạnh.”
Hein cười nói: “Tôi trò chuyện với bạn một lúc đã.”
Ánh mắt bác sĩ già nhìn qua nhìn lại hai người một vòng.
Hill cởi áo blouse, treo lên giá treo mũ bên cạnh, nói: “Vừa hay tôi cũng có việc muốn nói với cậu.”
Cả ngày hôm nay trong lòng Celin cứ thấp thỏm không yên. Cậu nghi là do sáng nay đã không húp cháo Hein mua cho, rồi lại cảm thấy có lẽ do hôm nay không được xe của Alpha tận tình đưa đón. Tóm lại tâm trạng rất không tốt.
Cậu nhìn đồng hồ, một chút nữa là đến thời gian đã hẹn với Eugene Nelson.
Cuộc trò chuyện tối qua với Hein đã dấy lên hồi chuông cảnh báo với cậu. Trí nhớ bị mất đang dần dần khôi phục, biểu hiện giả tạo sau kết hôn có thể tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào và cậu vẫn chưa có bất cứ sự chuẩn bị gì.
Khi tin báo nhóm Nelson đã đến RE, cùng lúc đó Celin cũng nhận được tin từ Hill. Từ sau lần liên hệ ngắn ngủi với Hill, vị bác sĩ Beta này hoàn toàn tuân theo yêu cầu của cậu, hạ thấp sự tồn tại nhất có thể trong khoảng thời gian này, không hề xuất hiện trước mặt Hein một lần nào.
—— Nhưng y vẫn luôn tồn tại giữa hai người, mỗi khi xuất hiện đều tạo nên động tĩnh thật lớn.
[Celin, anh nghĩ ra cách giúp Hein khôi phục trí nhớ rồi.]
Celin dán mắt nhìn tin nhắn thật lâu, xác nhận mình không hiểu sai liền trả lời.
[Hôm nào chúng ta hẹn gặp.]
Song, hiện thực sẽ không dừng bước vì bất cứ lý do nào, cho dù lòng Celin đang loạn cào cào vẫn không thể không giải quyết chuyện Nelson trước.
Fred đến rất nhanh.
“Anh Kelsa, tôi mong cuộc trò chuyện lần này sẽ có một kết quả xác định.” Hiển nhiên gã vẫn rất không vui vì cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ hôm qua.
Theo sau Fred là một thanh niên gầy nhom. Tóc mái quá dài che khuất đôi mắt, da dẻ bên ngoài trắng bệch, trên mu bàn tay còn lờ mờ thấy được mấy lỗ kim.
Celin nhíu mày.
Fred hỏi: “Eugene vẫn chưa khỏi hẳn, cơ thể có hơi yếu ớt. Chuyện này có ảnh hưởng đến phẫu thuật cải tạo không?”
“Sẽ không.” Celin trả lời.
Eugene ngẩng đầu nhìn Celin: “Chào anh.”
Giọng y không mấy thân thiện nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm. So với hoàng tử “Euni” cười thẹn thùng ở khu rau củ quả, Eugene ngoài đời trông có vẻ yếu ớt hơn.
Celin mời Omega vẫn chưa khỏi bệnh ngồi xuống sô pha.
Eugene rũ mi mắt, y còn chưa kịp có động tác đã bị Fred kéo đến sô pha trước một bước.
Động tác của Fred không đến mức thô lỗ nhưng rất ép buộc. Sau đó, gã cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Eugene.
Omega gầy yếu không nói câu nào, gương mặt bình tĩnh và ngoan ngoãn trông cực kỳ yên tĩnh.
Fred: “Chiều nay em ấy còn phải trị bệnh, tôi mong chúng ta có thể mau chóng xác nhận chi tiết.”
“Một khi đã như vậy, tại sao cứ một hai phải ép buộc Omega của anh, thà để cậu ấy chịu đựng cơ thể không khỏe cũng phải giải quyết chuyện pheromone?” Celin nhắc nhở: “Có vẻ như ngài Nelson rất sốt ruột?”
Fred nhíu mày: “Tôi chỉ muốn giải quyết tâm bệnh của Eugene cho nhanh.”
Tâm bệnh? Trên mặt Celin không có biểu cảm gì nhưng khóe mắt rành rành hai chữ mỉa mai.
“Thật sao?”
Bị tin nhắn của Hill ảnh hưởng, tâm trạng Celin lúc này đang không mấy tốt đẹp. Tige bên cạnh lén lau mồ hôi, thầm nghĩ: Sếp lớn đã cãi là sẽ cãi cho người ta tức chết, nhưng vị Nelson này cũng không phải đèn dầu cạn, cứ tiếp tục thế này kiểu gì cũng sẽ chọc điên đối phương.
Mà Fred đối diện cũng đang nén giận.
Gã ngồi trên cao đã lâu, rất lâu rồi không bị lạnh nhạt thế này. Song, kỹ thuật của RE thật sự không thể sao chép nên thái độ của đối phương có thờ ơ đi chăng nữa thì gã vẫn phải nhịn xuống vì pheromone bất ổn của Eugene.
Eugene từ khi bước vào hoàn toàn không lên tiếng bỗng trở thành người phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Em muốn nói chuyện riêng với anh Kelsa một lát.”
Fred: “Gì cơ?”
Eugene khẽ lặp lại lần nữa.
Đôi mắt Fred lóe lên tia dò xét, nhưng tư thế ngồi của gả vẫn không chút thay đổi.
“Eugene, đừng quậy.”
Eugene mím chặt môi, kiên trì giải thích: “Là chuyện pheromone.”
Fred nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ em còn bí mật nào mà tôi chưa biết à?”
Eugene không nói.
Một tay Fred vỗ nhẹ lên lưng Omega, giọng điệu nói chuyện như thể đang dỗ dành dê con: “Với trạng thái tinh thần của em hiện tại làm sao tôi yên tâm để em ở một mình được? Eugene, tôi là người giám hộ của em, trong khoảng thời gian này tôi có nghĩa vụ bầu bạn bên cạnh em.”
Người giám hộ?
Celin đúng lúc lên tiếng: “Anh không phải người tình à?”
Sắc mặt Eugene thoắt cái trắng bệch.
Fred nheo mắt thu lại cười.
Celin nói: “Ngài Nelson, vấn đề riêng tư như pheromone thích hợp nói chuyện một với một hờn. Nếu không yên tâm, anh có thể đứng trước cửa cách âm canh chừng, tùy thời thấy được tình trạng bên trong.”
Cậu ấn nút, chiết xạ ánh sáng của cửa cách âm lập tức thay đổi từ hoa văn vân gỗ trở thành trong suốt.
Tige cũng phối hợp: “Đôi khi tâm tư của Omega sẽ hơi nhạy cảm, Anh yên tâm, cậu ấy ở đây rất an toàn.”
Fred: “...” Gã gượng gạo chấp nhận lời đề nghị, lùi một bước.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, vị chủ tịch Pavilion Star lập tức xoay người nhìn chằm chằm không chớp mắt hai người đang nói chuyện trong phòng khách qua lớp cửa kính cách âm trong suốt.
“Anh ta không nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta.” Celin đưa một bộ hồ sơ đến trước mặt Eugene: “Tối hôm qua chúng tôi đã nhận được đơn xin hủy, đây là đơn xin ủy thác mới.”
Eugene không lật xem hồ sơ, nhỏ giọng đáp: “Tôi đồng ý phẫu thuật cải tạo.”
—— Đây không phải là câu trả lời ngoài ý muốn. Trong vài phút quan sát ngắn ngủi, Celin đã đoán được sơ sơ cách thức chung sống giữa hai người này: Omega ngoan ngoãn vâng lời và Alpha có dục vọng khống chế mãnh liệt.
Celin cũng không quan tâm phần hồ sơ, hỏi: “Anh ta đánh dấu cậu sao?”
Eugene ngẩn ra, dường như không ngò cậu sẽ hỏi câu này, một lúc sau y lắc đầu: “Không có.”
Celin: “Phẫu thuật cải tạo sẽ không giải quyết bất kỳ vấn đề tình cảm nào.”
“Tôi biết.” Eugene ngẩng đầu. Xuyên qua tóc mái thật dài, cuối cùng Celin cũng nhìn rõ được đôi mắt của y —— Đó không phải là một màu đen thuần như cậu nghĩ mà là một màu nâu mờ nhạt phản chiếu dưới ánh sáng.
Celin: “Vậy cậu muốn nói chuyện gì?”
Eugene: “Tôi hơi lo lắng về quá trình phẫu thuật.” Omega cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối, các ngón tay vô thức siết lại như là đang nghĩ phải nói thế nào.
Celin không thúc giục.
Eugene hỏi: “Sau khi phẫu thuật, tôi sẽ hôn mê sao?”
Celin: “Sẽ không. Tuy nghe qua như một cuộc đại phẫu nhưng thực tế chúng tôi chỉ tiêm thuốc thử điều chỉnh vào tuyến thể của cậu. Công đoạn phức tạp nhất là điều phối thuốc thử bước đầu.”
“Vậy... sẽ có phản ứng khó chịu nào không?” Eugene hỏi.
Biểu hiện của y trông có vẻ như đang lo sợ do không biết sẽ phẫu thuật thế nào.
“Không đâu.” Celin nhắc nhở: “Cái này người phụ trách của chúng tôi đã báo cho cậu trước khi tiến hành bước kiểm tra đầu tiên.”
Eugene: “Tôi muốn xem qua phòng phẫu thuật của các anh.”
Celin điều chỉnh tư thế cơ thể nói: “Được.”
Eugene cúi đầu: “Cảm ơn.”
Phòng khách lại chìm vào một khoảng lặng.
Celin kiên nhẫn đợi một lúc, Eugene lại mở miệng nói: “Tôi có giới thiệu RE cho một người bạn của tôi.”
Celin: “Hửm?”
“Cậu ấy cũng là Omega, cũng gặp phải vấn đề giống như tôi.” Eugene dừng một lúc, nói tiếp: “Có rất nhiều người giống như chúng tôi, tinh võng đem chúng tôi đến gần nhau hơn, đôi khi chúng tôi sẽ an ủi cổ vũ cho nhau.”
Thật ra Celin đã từng nghe chuyện này: Những AO bị khiếm khuyết pheromone có lập những hội nhóm riêng tư, trên mạng cũng có tổ chức hỗ trợ.
Eugene: “Cậu ấy là Bowen, Hẳn là các anh đã nhận được đơn ủy thác của cậu ấy phải không?”
Celin đăm chiêu nhìn y: “Phải, sau khi cậu hủy ủy thác, cậu ấy liền hẹn nộp đơn. Có điều trước đó còn năm người đang xếp hàng, ước chừng khoảng ba tháng sau mới đến lượt cậu ấy chính thức tiến hành trị liệu.”
Eugene: “Có thể sắp xếp cho cậu ấy phẫu thuật cùng ngày với tôi không?”
Celin: “...”
—— Nelson các người đều thích chen hàng vậy à?
Hai tay Eugene đan vào nhau, cả người trông có vẻ co gấp bất an.
“Fred không thích tôi nói chuyện với người lạ quá nhiều. Tôi mãi không tìm được cơ hội gặp mặt Bowen. Cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều khi tôi suy sụp. Hiện tại tôi phải phẫu thuật lột xác thành một người bình thường, đó là lý do tôi muốn nhìn thấy cậu ấy vào ngày phẫu thuật đó.” Eugene mấp máy môi, câu chữ như đang kìm nén sự kích động: “Bowen cũng muốn phẫu thuật cải tạo nhưng cậu ấy còn hơi đắn đo, Nếu có thể chính mắt nhìn thấy tôi thành công, có lẽ cậu ấy sẽ không lo lắng nữa.”
Đây là câu dài nhất Eugene Nelson nói ra sau khi bước vào RE.
Celin lắc đầu: “E là không thể sắp xếp các cậu phẫu thuật cùng một ngày.”
Ngón tay Eugene thoáng co ro lại.
Celin: “Nhưng vào ngày chúng tôi phẫu thuật cho cậu, có thể mời Bowen đến đây lấy mẫu xét nghiệm bước đầu.”
Đôi mắt Eugene sáng lên.
Celin: “Trong cùng một tòa nhà.”
Eugene đứng dậy: “Cảm ơn anh, Kelsa. Chuyện phòng phẫu thuật...”
Celin: “Tôi bảo Tige đưa hai người đi thăm quan.”
Trong văn phòng khoa não của bệnh viện trung tâm, Hill Levis đang thảo luận kế hoạch cuối tuần với đồng nghiệp của y.
Năm năm lắng đọng càng khiến Hill toát ra sức hút cá nhân hơn. Y mặc áo blouse gọn gàng, đeo một cặp kính gọng tinh tế trên sống mũi, gương mặt mỉm cười dịu dàng.
Hein đứng trước cửa nhìn trong chốc lát. Bác sĩ trẻ tuổi đang trò chuyện vui vẻ trước mắt dần dần trùng khớp với Beta trong trí nhớ hắn.
“Hill.”
Hill khó hiểu quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước cửa: “Hein? Sao cậu đến đây?”
Hein: “Khám bệnh.”
Hắn lấy đơn đăng ký ra quơ quơ trước mặt HIll, rồi chào hỏi bác sĩ già đang trò chuyện cùng Hill.
Bác sĩ già nhận ra hắn: “Ồ là cậu, là cậu trai mất trí nhớ phải không? Cậu đã nhớ ra bạn đời của mình chưa?”
Hein: “Vẫn chưa, nên tôi đến tái khám.”
Bác sĩ già đẩy cặp kính viễn thị đang trượt xuống, nói: “Bác sĩ tực đang trong phòng bên cạnh.”
Hein cười nói: “Tôi trò chuyện với bạn một lúc đã.”
Ánh mắt bác sĩ già nhìn qua nhìn lại hai người một vòng.
Hill cởi áo blouse, treo lên giá treo mũ bên cạnh, nói: “Vừa hay tôi cũng có việc muốn nói với cậu.”
Cả ngày hôm nay trong lòng Celin cứ thấp thỏm không yên. Cậu nghi là do sáng nay đã không húp cháo Hein mua cho, rồi lại cảm thấy có lẽ do hôm nay không được xe của Alpha tận tình đưa đón. Tóm lại tâm trạng rất không tốt.
Cậu nhìn đồng hồ, một chút nữa là đến thời gian đã hẹn với Eugene Nelson.
Cuộc trò chuyện tối qua với Hein đã dấy lên hồi chuông cảnh báo với cậu. Trí nhớ bị mất đang dần dần khôi phục, biểu hiện giả tạo sau kết hôn có thể tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào và cậu vẫn chưa có bất cứ sự chuẩn bị gì.
Khi tin báo nhóm Nelson đã đến RE, cùng lúc đó Celin cũng nhận được tin từ Hill. Từ sau lần liên hệ ngắn ngủi với Hill, vị bác sĩ Beta này hoàn toàn tuân theo yêu cầu của cậu, hạ thấp sự tồn tại nhất có thể trong khoảng thời gian này, không hề xuất hiện trước mặt Hein một lần nào.
—— Nhưng y vẫn luôn tồn tại giữa hai người, mỗi khi xuất hiện đều tạo nên động tĩnh thật lớn.
[Celin, anh nghĩ ra cách giúp Hein khôi phục trí nhớ rồi.]
Celin dán mắt nhìn tin nhắn thật lâu, xác nhận mình không hiểu sai liền trả lời.
[Hôm nào chúng ta hẹn gặp.]
Song, hiện thực sẽ không dừng bước vì bất cứ lý do nào, cho dù lòng Celin đang loạn cào cào vẫn không thể không giải quyết chuyện Nelson trước.
Fred đến rất nhanh.
“Anh Kelsa, tôi mong cuộc trò chuyện lần này sẽ có một kết quả xác định.” Hiển nhiên gã vẫn rất không vui vì cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ hôm qua.
Theo sau Fred là một thanh niên gầy nhom. Tóc mái quá dài che khuất đôi mắt, da dẻ bên ngoài trắng bệch, trên mu bàn tay còn lờ mờ thấy được mấy lỗ kim.
Celin nhíu mày.
Fred hỏi: “Eugene vẫn chưa khỏi hẳn, cơ thể có hơi yếu ớt. Chuyện này có ảnh hưởng đến phẫu thuật cải tạo không?”
“Sẽ không.” Celin trả lời.
Eugene ngẩng đầu nhìn Celin: “Chào anh.”
Giọng y không mấy thân thiện nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm. So với hoàng tử “Euni” cười thẹn thùng ở khu rau củ quả, Eugene ngoài đời trông có vẻ yếu ớt hơn.
Celin mời Omega vẫn chưa khỏi bệnh ngồi xuống sô pha.
Eugene rũ mi mắt, y còn chưa kịp có động tác đã bị Fred kéo đến sô pha trước một bước.
Động tác của Fred không đến mức thô lỗ nhưng rất ép buộc. Sau đó, gã cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Eugene.
Omega gầy yếu không nói câu nào, gương mặt bình tĩnh và ngoan ngoãn trông cực kỳ yên tĩnh.
Fred: “Chiều nay em ấy còn phải trị bệnh, tôi mong chúng ta có thể mau chóng xác nhận chi tiết.”
“Một khi đã như vậy, tại sao cứ một hai phải ép buộc Omega của anh, thà để cậu ấy chịu đựng cơ thể không khỏe cũng phải giải quyết chuyện pheromone?” Celin nhắc nhở: “Có vẻ như ngài Nelson rất sốt ruột?”
Fred nhíu mày: “Tôi chỉ muốn giải quyết tâm bệnh của Eugene cho nhanh.”
Tâm bệnh? Trên mặt Celin không có biểu cảm gì nhưng khóe mắt rành rành hai chữ mỉa mai.
“Thật sao?”
Bị tin nhắn của Hill ảnh hưởng, tâm trạng Celin lúc này đang không mấy tốt đẹp. Tige bên cạnh lén lau mồ hôi, thầm nghĩ: Sếp lớn đã cãi là sẽ cãi cho người ta tức chết, nhưng vị Nelson này cũng không phải đèn dầu cạn, cứ tiếp tục thế này kiểu gì cũng sẽ chọc điên đối phương.
Mà Fred đối diện cũng đang nén giận.
Gã ngồi trên cao đã lâu, rất lâu rồi không bị lạnh nhạt thế này. Song, kỹ thuật của RE thật sự không thể sao chép nên thái độ của đối phương có thờ ơ đi chăng nữa thì gã vẫn phải nhịn xuống vì pheromone bất ổn của Eugene.
Eugene từ khi bước vào hoàn toàn không lên tiếng bỗng trở thành người phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Em muốn nói chuyện riêng với anh Kelsa một lát.”
Fred: “Gì cơ?”
Eugene khẽ lặp lại lần nữa.
Đôi mắt Fred lóe lên tia dò xét, nhưng tư thế ngồi của gả vẫn không chút thay đổi.
“Eugene, đừng quậy.”
Eugene mím chặt môi, kiên trì giải thích: “Là chuyện pheromone.”
Fred nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ em còn bí mật nào mà tôi chưa biết à?”
Eugene không nói.
Một tay Fred vỗ nhẹ lên lưng Omega, giọng điệu nói chuyện như thể đang dỗ dành dê con: “Với trạng thái tinh thần của em hiện tại làm sao tôi yên tâm để em ở một mình được? Eugene, tôi là người giám hộ của em, trong khoảng thời gian này tôi có nghĩa vụ bầu bạn bên cạnh em.”
Người giám hộ?
Celin đúng lúc lên tiếng: “Anh không phải người tình à?”
Sắc mặt Eugene thoắt cái trắng bệch.
Fred nheo mắt thu lại cười.
Celin nói: “Ngài Nelson, vấn đề riêng tư như pheromone thích hợp nói chuyện một với một hờn. Nếu không yên tâm, anh có thể đứng trước cửa cách âm canh chừng, tùy thời thấy được tình trạng bên trong.”
Cậu ấn nút, chiết xạ ánh sáng của cửa cách âm lập tức thay đổi từ hoa văn vân gỗ trở thành trong suốt.
Tige cũng phối hợp: “Đôi khi tâm tư của Omega sẽ hơi nhạy cảm, Anh yên tâm, cậu ấy ở đây rất an toàn.”
Fred: “...” Gã gượng gạo chấp nhận lời đề nghị, lùi một bước.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, vị chủ tịch Pavilion Star lập tức xoay người nhìn chằm chằm không chớp mắt hai người đang nói chuyện trong phòng khách qua lớp cửa kính cách âm trong suốt.
“Anh ta không nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta.” Celin đưa một bộ hồ sơ đến trước mặt Eugene: “Tối hôm qua chúng tôi đã nhận được đơn xin hủy, đây là đơn xin ủy thác mới.”
Eugene không lật xem hồ sơ, nhỏ giọng đáp: “Tôi đồng ý phẫu thuật cải tạo.”
—— Đây không phải là câu trả lời ngoài ý muốn. Trong vài phút quan sát ngắn ngủi, Celin đã đoán được sơ sơ cách thức chung sống giữa hai người này: Omega ngoan ngoãn vâng lời và Alpha có dục vọng khống chế mãnh liệt.
Celin cũng không quan tâm phần hồ sơ, hỏi: “Anh ta đánh dấu cậu sao?”
Eugene ngẩn ra, dường như không ngò cậu sẽ hỏi câu này, một lúc sau y lắc đầu: “Không có.”
Celin: “Phẫu thuật cải tạo sẽ không giải quyết bất kỳ vấn đề tình cảm nào.”
“Tôi biết.” Eugene ngẩng đầu. Xuyên qua tóc mái thật dài, cuối cùng Celin cũng nhìn rõ được đôi mắt của y —— Đó không phải là một màu đen thuần như cậu nghĩ mà là một màu nâu mờ nhạt phản chiếu dưới ánh sáng.
Celin: “Vậy cậu muốn nói chuyện gì?”
Eugene: “Tôi hơi lo lắng về quá trình phẫu thuật.” Omega cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối, các ngón tay vô thức siết lại như là đang nghĩ phải nói thế nào.
Celin không thúc giục.
Eugene hỏi: “Sau khi phẫu thuật, tôi sẽ hôn mê sao?”
Celin: “Sẽ không. Tuy nghe qua như một cuộc đại phẫu nhưng thực tế chúng tôi chỉ tiêm thuốc thử điều chỉnh vào tuyến thể của cậu. Công đoạn phức tạp nhất là điều phối thuốc thử bước đầu.”
“Vậy... sẽ có phản ứng khó chịu nào không?” Eugene hỏi.
Biểu hiện của y trông có vẻ như đang lo sợ do không biết sẽ phẫu thuật thế nào.
“Không đâu.” Celin nhắc nhở: “Cái này người phụ trách của chúng tôi đã báo cho cậu trước khi tiến hành bước kiểm tra đầu tiên.”
Eugene: “Tôi muốn xem qua phòng phẫu thuật của các anh.”
Celin điều chỉnh tư thế cơ thể nói: “Được.”
Eugene cúi đầu: “Cảm ơn.”
Phòng khách lại chìm vào một khoảng lặng.
Celin kiên nhẫn đợi một lúc, Eugene lại mở miệng nói: “Tôi có giới thiệu RE cho một người bạn của tôi.”
Celin: “Hửm?”
“Cậu ấy cũng là Omega, cũng gặp phải vấn đề giống như tôi.” Eugene dừng một lúc, nói tiếp: “Có rất nhiều người giống như chúng tôi, tinh võng đem chúng tôi đến gần nhau hơn, đôi khi chúng tôi sẽ an ủi cổ vũ cho nhau.”
Thật ra Celin đã từng nghe chuyện này: Những AO bị khiếm khuyết pheromone có lập những hội nhóm riêng tư, trên mạng cũng có tổ chức hỗ trợ.
Eugene: “Cậu ấy là Bowen, Hẳn là các anh đã nhận được đơn ủy thác của cậu ấy phải không?”
Celin đăm chiêu nhìn y: “Phải, sau khi cậu hủy ủy thác, cậu ấy liền hẹn nộp đơn. Có điều trước đó còn năm người đang xếp hàng, ước chừng khoảng ba tháng sau mới đến lượt cậu ấy chính thức tiến hành trị liệu.”
Eugene: “Có thể sắp xếp cho cậu ấy phẫu thuật cùng ngày với tôi không?”
Celin: “...”
—— Nelson các người đều thích chen hàng vậy à?
Hai tay Eugene đan vào nhau, cả người trông có vẻ co gấp bất an.
“Fred không thích tôi nói chuyện với người lạ quá nhiều. Tôi mãi không tìm được cơ hội gặp mặt Bowen. Cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều khi tôi suy sụp. Hiện tại tôi phải phẫu thuật lột xác thành một người bình thường, đó là lý do tôi muốn nhìn thấy cậu ấy vào ngày phẫu thuật đó.” Eugene mấp máy môi, câu chữ như đang kìm nén sự kích động: “Bowen cũng muốn phẫu thuật cải tạo nhưng cậu ấy còn hơi đắn đo, Nếu có thể chính mắt nhìn thấy tôi thành công, có lẽ cậu ấy sẽ không lo lắng nữa.”
Đây là câu dài nhất Eugene Nelson nói ra sau khi bước vào RE.
Celin lắc đầu: “E là không thể sắp xếp các cậu phẫu thuật cùng một ngày.”
Ngón tay Eugene thoáng co ro lại.
Celin: “Nhưng vào ngày chúng tôi phẫu thuật cho cậu, có thể mời Bowen đến đây lấy mẫu xét nghiệm bước đầu.”
Đôi mắt Eugene sáng lên.
Celin: “Trong cùng một tòa nhà.”
Eugene đứng dậy: “Cảm ơn anh, Kelsa. Chuyện phòng phẫu thuật...”
Celin: “Tôi bảo Tige đưa hai người đi thăm quan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.