Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con
Chương 89: CẢNH CÁO
Thiến Hề
18/03/2014
“Vậy…Được rồi…” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy dáng vẻ không cho thương lượng của Dương Thải Phân, đành cắn môi chuẩn bị đồng ý cho bà đưa Kính Huyên đến công viên giải trí.
“Mấy ngày nữa hẵng đi công viên.” Ai ngờ, cô vừa dứt lời, phía sau lại truyền tới tiếng nói trầm thấp của một người, ngay sau đó cô liền nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Hạo xuất hiện bên mình.
“Quân Hạo, con đang nói gì vậy? Chúng ta đã quyết định hôm nay muốn đi công viên trò chơi rồi.” Dương Thải Phân không nghĩ tới Ninh Quân Hạo sẽ đứng về phía Hoa Ngữ Nông, vẻ mặt liền trở nên kinh ngạc.
“Phóng viên dạo này mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng ta, mặc kệ mọi người đi đâu cũng đều có bóng dáng của họ, cho nên mẹ con hai người tốt nhất không nên xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Không được đi công viên trò chơi, cũng không được đi gặp ba mẹ.” Nói xong, nét mặt Ninh Quân Hạo không chút thay đổi ngồi xuống bàn, bắt đầu dùng điểm tâm.
Việc này khiến Hoa Ngữ Nông hiểu rõ, thì ra Ninh Quân Hạo không đứng ở phía cô, mà anh không định giúp bất kỳ ai cả, chỉ đứng trên lập trường khách quan truyền đạt mệnh lệnh của mình.
Sau khi Ninh Quân Hạo nói xong, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Bữa sáng được dùng xong trong im lặng, trong đó người không vui nhất chính là Kính Huyên, bé đã không được đi công viên giải trí, còn không được đi thăm ông bà ngoại, cho nên nét mặt cứ rầu rĩ không vui.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Quân Hạo liền rời khỏi nhà đến công ty.
Hoa Ngữ Nông thì đọc truyện cổ tích cho Kính Huyên một lúc, sau đó bởi vì đêm qua ngủ không ngon, muốn bảo vệ thai nhi cho nên liền đi ngủ.
… …
Giữa trưa, tại biệt thự nhà họ Hoa.
Bởi vì Hoa Ngữ Nông gọi điện thoại sang nói với La Tố Dung là buổi gặp mặt trưa nay bị hủy bỏ, nên ông bà ngoại vốn đang mong gặp cháu hết sức thất vọng.
Dùng cơm trưa với Hoa Thương Hải xong, bà liền cùng ông vào vườn hoa đi dạo, cũng muốn nhân cơ hội này nhắc đến chuyện của Hoa Ngữ Nông, để ông nguôi cơn giận.
Ngày hôm nay Hoa Tĩnh Nhàn khó có dịp ghé về nhà chơi, bà ta vừa vào cửa liền lập tức đi đến chỗ vườn hoa.
Đi đến trước mặt Hoa Thương Hải, bà ta lập tức mỉm cười ngồi xổm xuống trước xe lăn, tỏ vẻ hiếu thuận ân cần hỏi thăm ông: “Ba, mấy ngày nay ba cảm thấy thế nào? Thân thể vẫn khỏe chứ?”
“Sao hôm nay chị lại tới đây?” Hoa Thương Hải nhìn thấy con gái đến, trên mặt không hề có nét gì gọi là vui mừng, ngược lại chỉ thản nhiên nhìn bà ta hỏi.
“Con tới thăm ba mà, ba, hai ngày nay ba có xem tin tức không?” Nói rồi, Hoa Tĩnh Nhàn lặng lẽ đưa mắt nhìn La Tố Dung đang đứng phía sau như có ý đồ khác.
“Chị muốn nói cái gì?” Hoa Thương Hải hiểu trong câu nói của bà ta có hàm ý nên không chút gợn sóng hỏi ngược lại.
“Không…không có gì, con chỉ lo lắng ba nhìn thấy tin tức liền nổi giận nên mới đến thăm thôi. Ba cũng biết mà, lúc ba tự tay đuổi Ngữ Nông ra khỏi nhà họ Hoa, ba còn nói rằng đời này sẽ không để con bé bước vào nhà họ Hoa nửa bước nữa…” Hoa Tĩnh Nhàn mới nói được một nửa đã bị La Tố Dung tức giận ngắt lời: “Cô à, sao cô phải nói với ba những chuyện này chứ? Nói gì thì nói, Ngữ Nông cũng là con cháu Hoa gia, máu chảy trong người cũng là huyết thống của nhà họ Hoa. Hơn nữa, năm đó con bé tuổi nhỏ nên mới phạm phải sai lầm, đã biết sửa sai, nhà họ Ninh bên kia cũng đang tính toán chấp nhận nó, như vậy không tốt hay sao? Con bé đã phải trả giá rất nhiều cho lỗi lầm của mình, vì sao không thể tha thứ cho nó được chứ?”
“Chị dâu, chị nhìn lại mình xem, kích động như thế để làm gì? Em còn chưa có nói gì đâu, có điều lúc trước ba đã đuổi Ngữ Nông ra khỏi Hoa thị rồi, còn xóa tên trong gia phả nữa, toàn bộ họ Hoa đều biết chuyện này, bây giờ cứ thế mà tha thứ cho con bé, để nó quay về làm con cháu nhà họ Hoa, chẳng phải là bảo ba tự vả miệng mình à? Để các cô các chú trong dòng họ chê trách sao?” Hoa Tĩnh Nhàn bĩu môi không cho là đúng, sau đó nói.
Lời của bà ta cực kỳ sắc bén, chọc đúng chỗ uy hiếp đến Hoa Thương Hải, bà ta hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, chuyện mà Hoa Thương Hải đã quyết định tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi.
Quả nhiên, bà ta vừa dứt lời liền nghe thấy Hoa Thương Hải tức giận nói: “Ai bảo tao sẽ tha thứ cho nó? Mày lo chuyện của mình cho tốt đã đi, việc này không mượn mày quan tâm!”
Hoa Tĩnh Nhàn thấy mục đích của mình đã đạt được, nghe thấy Hoa Thương Hải chính miệng nói ra lời, liền thỏa mãn gật đầu, mỉm cười đầy thắng lợi nhìn La Tố Dung nói: “Nếu vậy thì cứ coi như con xen vào chuyện của người khác đi.”
Nói rồi, bà ta lại ân cần thăm hỏi tình trạng sức khỏe của Hoa Thương Hải một chút, đến khi nét mặt của ông đã có phần không kiên nhẫn mới xoay người đi vào trong nhà.
Lúc này trong lòng La Tố Dung cũng đang bốc hỏa rất lớn, nhưng không tiện phát tiết trước mặt cha chồng, giờ nhìn thấy Hoa Tĩnh Nhàn đã đi vào trong phòng, bà lập tức gọi vú Dương đến chăm sóc Hoa Thương Hải, còn mình thì đi theo Hoa Tĩnh Nhàn.
Trên ghế salon trong phòng khách, Hoa Tĩnh Nhàn đang thưởng thức hồng trà từ nước Anh do người làm đem đến, nhàn nhã vắt chân, bày ra tư thế của người chiến thắng.
“Vì sao cô phải nói với ba những lời như vậy?” La Tố Dung vừa bước vào liền nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Tĩnh Nhàn, trong lòng càng tức hơn, đi thẳng đến trước mặt bà ta chất vấn.
“Em có nói lời nào không nên nói sao? Hình như không có thì phải?” Vẻ mặt Hoa Tĩnh Nhàn không cho là đúng, cố tình giả ngu hỏi ngược lại.
“Ngữ Nông dù sao cũng là cháu gái ruột của cô, sao cô có thể nhẫn tâm với nó như vậy? Khiến nó không thể trở lại nhà họ Hoa rốt cuộc có chỗ tốt nào với cô chứ?” La Tố Dung hết sức khó hiểu hỏi.
“Chậc chậc…Chị dâu à, em bảo chị này, chị không thể ngậm máu phun người như thế được, em làm gì với con bé chứ? Em có làm gì nó sao? Tất cả chuyện này chẳng phải đều là do nó tự làm tự chịu à?” Nói rồi, Hoa Tĩnh Nhàn tiếp tục thảnh thơi thưởng thức hồng trà.
La Tố Dung vô cùng tức tối với dáng vẻ này của bà ta, tính tình dịu dàng khéo léo ngày thường cũng vì lòng mẹ mà biến đổi, biểu lộ ra nét cứng rắn quyết liệt, lạnh lùng nhìn Hoa Tĩnh Nhàn nói: “Tôi cảnh cáo cô, sau này nếu còn tiếp tục nói lung tung trước mặt ba, buông lời chửi bới Ngữ Nông, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.”
“Mấy ngày nữa hẵng đi công viên.” Ai ngờ, cô vừa dứt lời, phía sau lại truyền tới tiếng nói trầm thấp của một người, ngay sau đó cô liền nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Hạo xuất hiện bên mình.
“Quân Hạo, con đang nói gì vậy? Chúng ta đã quyết định hôm nay muốn đi công viên trò chơi rồi.” Dương Thải Phân không nghĩ tới Ninh Quân Hạo sẽ đứng về phía Hoa Ngữ Nông, vẻ mặt liền trở nên kinh ngạc.
“Phóng viên dạo này mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng ta, mặc kệ mọi người đi đâu cũng đều có bóng dáng của họ, cho nên mẹ con hai người tốt nhất không nên xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Không được đi công viên trò chơi, cũng không được đi gặp ba mẹ.” Nói xong, nét mặt Ninh Quân Hạo không chút thay đổi ngồi xuống bàn, bắt đầu dùng điểm tâm.
Việc này khiến Hoa Ngữ Nông hiểu rõ, thì ra Ninh Quân Hạo không đứng ở phía cô, mà anh không định giúp bất kỳ ai cả, chỉ đứng trên lập trường khách quan truyền đạt mệnh lệnh của mình.
Sau khi Ninh Quân Hạo nói xong, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Bữa sáng được dùng xong trong im lặng, trong đó người không vui nhất chính là Kính Huyên, bé đã không được đi công viên giải trí, còn không được đi thăm ông bà ngoại, cho nên nét mặt cứ rầu rĩ không vui.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Quân Hạo liền rời khỏi nhà đến công ty.
Hoa Ngữ Nông thì đọc truyện cổ tích cho Kính Huyên một lúc, sau đó bởi vì đêm qua ngủ không ngon, muốn bảo vệ thai nhi cho nên liền đi ngủ.
… …
Giữa trưa, tại biệt thự nhà họ Hoa.
Bởi vì Hoa Ngữ Nông gọi điện thoại sang nói với La Tố Dung là buổi gặp mặt trưa nay bị hủy bỏ, nên ông bà ngoại vốn đang mong gặp cháu hết sức thất vọng.
Dùng cơm trưa với Hoa Thương Hải xong, bà liền cùng ông vào vườn hoa đi dạo, cũng muốn nhân cơ hội này nhắc đến chuyện của Hoa Ngữ Nông, để ông nguôi cơn giận.
Ngày hôm nay Hoa Tĩnh Nhàn khó có dịp ghé về nhà chơi, bà ta vừa vào cửa liền lập tức đi đến chỗ vườn hoa.
Đi đến trước mặt Hoa Thương Hải, bà ta lập tức mỉm cười ngồi xổm xuống trước xe lăn, tỏ vẻ hiếu thuận ân cần hỏi thăm ông: “Ba, mấy ngày nay ba cảm thấy thế nào? Thân thể vẫn khỏe chứ?”
“Sao hôm nay chị lại tới đây?” Hoa Thương Hải nhìn thấy con gái đến, trên mặt không hề có nét gì gọi là vui mừng, ngược lại chỉ thản nhiên nhìn bà ta hỏi.
“Con tới thăm ba mà, ba, hai ngày nay ba có xem tin tức không?” Nói rồi, Hoa Tĩnh Nhàn lặng lẽ đưa mắt nhìn La Tố Dung đang đứng phía sau như có ý đồ khác.
“Chị muốn nói cái gì?” Hoa Thương Hải hiểu trong câu nói của bà ta có hàm ý nên không chút gợn sóng hỏi ngược lại.
“Không…không có gì, con chỉ lo lắng ba nhìn thấy tin tức liền nổi giận nên mới đến thăm thôi. Ba cũng biết mà, lúc ba tự tay đuổi Ngữ Nông ra khỏi nhà họ Hoa, ba còn nói rằng đời này sẽ không để con bé bước vào nhà họ Hoa nửa bước nữa…” Hoa Tĩnh Nhàn mới nói được một nửa đã bị La Tố Dung tức giận ngắt lời: “Cô à, sao cô phải nói với ba những chuyện này chứ? Nói gì thì nói, Ngữ Nông cũng là con cháu Hoa gia, máu chảy trong người cũng là huyết thống của nhà họ Hoa. Hơn nữa, năm đó con bé tuổi nhỏ nên mới phạm phải sai lầm, đã biết sửa sai, nhà họ Ninh bên kia cũng đang tính toán chấp nhận nó, như vậy không tốt hay sao? Con bé đã phải trả giá rất nhiều cho lỗi lầm của mình, vì sao không thể tha thứ cho nó được chứ?”
“Chị dâu, chị nhìn lại mình xem, kích động như thế để làm gì? Em còn chưa có nói gì đâu, có điều lúc trước ba đã đuổi Ngữ Nông ra khỏi Hoa thị rồi, còn xóa tên trong gia phả nữa, toàn bộ họ Hoa đều biết chuyện này, bây giờ cứ thế mà tha thứ cho con bé, để nó quay về làm con cháu nhà họ Hoa, chẳng phải là bảo ba tự vả miệng mình à? Để các cô các chú trong dòng họ chê trách sao?” Hoa Tĩnh Nhàn bĩu môi không cho là đúng, sau đó nói.
Lời của bà ta cực kỳ sắc bén, chọc đúng chỗ uy hiếp đến Hoa Thương Hải, bà ta hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, chuyện mà Hoa Thương Hải đã quyết định tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi.
Quả nhiên, bà ta vừa dứt lời liền nghe thấy Hoa Thương Hải tức giận nói: “Ai bảo tao sẽ tha thứ cho nó? Mày lo chuyện của mình cho tốt đã đi, việc này không mượn mày quan tâm!”
Hoa Tĩnh Nhàn thấy mục đích của mình đã đạt được, nghe thấy Hoa Thương Hải chính miệng nói ra lời, liền thỏa mãn gật đầu, mỉm cười đầy thắng lợi nhìn La Tố Dung nói: “Nếu vậy thì cứ coi như con xen vào chuyện của người khác đi.”
Nói rồi, bà ta lại ân cần thăm hỏi tình trạng sức khỏe của Hoa Thương Hải một chút, đến khi nét mặt của ông đã có phần không kiên nhẫn mới xoay người đi vào trong nhà.
Lúc này trong lòng La Tố Dung cũng đang bốc hỏa rất lớn, nhưng không tiện phát tiết trước mặt cha chồng, giờ nhìn thấy Hoa Tĩnh Nhàn đã đi vào trong phòng, bà lập tức gọi vú Dương đến chăm sóc Hoa Thương Hải, còn mình thì đi theo Hoa Tĩnh Nhàn.
Trên ghế salon trong phòng khách, Hoa Tĩnh Nhàn đang thưởng thức hồng trà từ nước Anh do người làm đem đến, nhàn nhã vắt chân, bày ra tư thế của người chiến thắng.
“Vì sao cô phải nói với ba những lời như vậy?” La Tố Dung vừa bước vào liền nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Tĩnh Nhàn, trong lòng càng tức hơn, đi thẳng đến trước mặt bà ta chất vấn.
“Em có nói lời nào không nên nói sao? Hình như không có thì phải?” Vẻ mặt Hoa Tĩnh Nhàn không cho là đúng, cố tình giả ngu hỏi ngược lại.
“Ngữ Nông dù sao cũng là cháu gái ruột của cô, sao cô có thể nhẫn tâm với nó như vậy? Khiến nó không thể trở lại nhà họ Hoa rốt cuộc có chỗ tốt nào với cô chứ?” La Tố Dung hết sức khó hiểu hỏi.
“Chậc chậc…Chị dâu à, em bảo chị này, chị không thể ngậm máu phun người như thế được, em làm gì với con bé chứ? Em có làm gì nó sao? Tất cả chuyện này chẳng phải đều là do nó tự làm tự chịu à?” Nói rồi, Hoa Tĩnh Nhàn tiếp tục thảnh thơi thưởng thức hồng trà.
La Tố Dung vô cùng tức tối với dáng vẻ này của bà ta, tính tình dịu dàng khéo léo ngày thường cũng vì lòng mẹ mà biến đổi, biểu lộ ra nét cứng rắn quyết liệt, lạnh lùng nhìn Hoa Tĩnh Nhàn nói: “Tôi cảnh cáo cô, sau này nếu còn tiếp tục nói lung tung trước mặt ba, buông lời chửi bới Ngữ Nông, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.