Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
Chương 35: Giữ “vợ” bên cạnh
Yên Đan
08/07/2022
Mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi, cô cẩn trọng lau nhẹ thuốc lên môi anh, ngay vị trí bị chảy máu.
Vừa bôi thuốc cô vừa nhỏ nhẹ cất lời:
- Đau không? Nếu đau anh cứ nói, em sẽ nhẹ tay hơn.
Những tưởng chồng mình nam tính mạnh mẽ lại có sức chịu đựng bền bỉ, nào ngờ cô chỉ vừa nói dứt lời thì anh đã làm nũng:
- Anh đau.1
Nhìn vẻ mặt "gian xảo" của anh cô liền biết anh tìm chuyện nhõng nhẽo nhưng vẫn nhẹ tay hơn một chút. Gương mặt đẹp đẽ thế này lại bị sưng đỏ một bên má, cô vừa thấy thương lại thấy tội.
- Mặt anh bị thương như vậy, ngày mai đi làm thế nào người ta cũng thắc mắc.
Anh vòng tay ra sau lưng cô, ôm lấy eo vợ rồi kéo cô ngồi sát vào anh.
- Nếu có ai hỏi thì anh sẽ nói là bị vợ đánh.
Cô nghe vậy chợt đánh vào vai anh, lời nói trách yêu:
- Anh muốn người ta nghĩ em là cọp sao? Đánh chồng đến mức bầm tím mặt mày, đúng là gieo tiếng ác mà.
Sở Triệu mở nụ cười, trông vẻ mặt của cô lúc này kỳ thực rất đáng yêu. Vừa nãy cô gọi anh là chồng một cách rất tự nhiên, lòng cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
- Anh đùa thôi. À phải rồi, sắp tới em có thể trở lại Juhi làm việc không? Có nhiều việc rất cần có em.
Nghe đến đây, cô thoáng bối rối, vốn dĩ cô chẳng nhớ gì về việc mình đã ký hợp đồng làm việc với công ty anh.
- Em...không hiểu sao em cứ thấy hơi lo, như thể không đủ tự tin vậy.
Trông vẻ mặt ngây ngô này của cô, anh không nhịn được liền dịu dàng hôn lên má của vợ:
- Không sao đâu, có anh bên cạnh em mà. Việc của em ở Juhi vốn dĩ đã đâu vào đấy cả rồi. Bây giờ cứ theo thế mà làm thôi.
Nhìn vào mắt Sở Triệu, cô cảm thấy rất tin tưởng và an tâm. Dẫu sao Tố Du cũng thích đi làm, nhưng cũng thương tiểu Phi bé bỏng nên muốn dành thời gian ở nhà với con.
Mấy ngày qua sức khỏe của cô cũng đã ổn định trở lại, chắc phải suy nghĩ đến chuyện đi làm thôi.
- Em đang nghĩ về việc chăm tiểu Phi đúng không? Anh đã hỏi dì Yến rồi, trước đây khi đi làm, em đều gửi con cho dì ấy chăm sóc
Cô gật đầu, Sở Triệu từ lúc nào đã tinh tế đến mức nắm bắt được cả tâm lý của cô thế này.
- Nếu có dì Yến giữ con thì em rất yên tâm, em chỉ lo để người khác chăm sóc sẽ không biết tính ý của nhóc thôi.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, cảm thấy có vợ bên cạnh thật sự rất tuyệt vời, mỗi ngày đi làm về đều vui vẻ, ấm áp, chẳng bù với cuộc sống quạnh hiu, trầm lặng như trước đây.
——————————————
Bàn làm việc ở ngay trước mắt, nhưng cô cứ chần chừ vì cảm thấy là lạ.
- Sao em không ngồi đi?
Cô nhìn anh, ai đời lại đặt bàn làm việc của nhân viên thiết kế ngay trong phòng chủ tịch thế này, rõ ràng là Lộ Sở Triệu cố ý vì muốn được gần vợ 24/24 đây mà.
Anh nắm tay cô, ân cần kéo ghế cho cô ngồi. Thật ra, một phần vì Sở Triệu muốn ở gần vợ, nguyên do quan trọng còn lại chính là điều anh lo lắng và trăn trở nhất khi để cô làm việc ở phòng thiết kế, anh sợ các nhân viên khác sẽ lỡ lời nhắc đến chuyện đời tư của cả hai, đặc biệt là việc ly hôn. Để an toàn tuyệt đối, cách tốt nhất là giữ cô bên cạnh.
- Nếu em thấy không thoải mái cứ nói với anh.
Sở Triệu chăm lo cho cô từng chút một thế này, còn có gì để cô không hài lòng được nữa.
- Em thấy ổn rồi, anh cứ làm việc đi.
Tố Du nhanh chóng vào việc, tiếp tục vẽ thiết kế trang phục, sắp tới phải chuẩn bị cho show thời trang lớn diễn ra thường niên ở thành phố Mạch Sơn.
Trong khi cô chăm chỉ, cặm cụi làm việc thì ai kia cứ mãi ngắm vợ mà quên luôn cả chuyện đang ngồi ở công ty.
- Anh à, em nghe nói sắp tới công ty sẽ chọn người mẫu để ký hợp đồng, đại diện cho bộ sưu tập thời trang mới của Juhi.
Sở Triệu nở nụ cười, không chịu ngồi im mà phải rời vị trí bước đến cạnh vợ.
- Đúng vậy, anh đã giao việc này cho bộ phận marketing. Mà hình như họ đã chọn xong người rồi, đợi cuộc họp ngày mai sẽ công bố.
Cô nở nụ cười, tiếp tục tập trung làm việc, ai ngờ Lộ Sở Triệu mang ghế sang hẳn bàn của cô để ngồi cạnh.
- Sao anh...ngồi ở đây?
Hành động này của anh phải chăng quá dày mặt, dù có nghiện vợ thế nào cũng nên tiết chế lại, xấu hổ thật.
- Anh thấy ngồi ở kia xa em quá.
Cô chỉ biết bó tay, trước đây khi gọi điện bảo anh về ăn cơm cùng, nhiều lúc anh còn chẳng thèm nghe máy, vậy mà bây giờ hở một chút lại tìm cách sáp lại gần cô. Đúng là nghiệp quật không chừa một ai, đến ngày tự vả mặt chan chát đây mà.
- ---------------------------------
Đi làm lại có chồng bên cạnh, luôn cư xử ôn nhu, dịu dàng với cô, tình cảm của cả hai ngày càng phát triển tốt đẹp.
Tố Du mang bản vẽ mẫu đến bộ phận thiết kế để trưởng bộ phận xem qua. Trưởng bộ phận nhìn vào các mẫu thiết kế của cô thì mỉm cười hài lòng:
- Tuyệt lắm, màu chủ đạo của những mẫu trang phục này vừa hay rất hợp với sắc vóc của người mẫu Bối Trúc Kiều.
Cô sững sờ vài giây, cứ ngỡ bản thân vừa nghe lầm, cái tên ấy khiến tâm trạng cô ngay tức khắc chùng xuống:
- Chị nói, Bối Trúc Kiều sao?
Nữ trưởng phòng gật đầu, lập tức nhớ ra điều gì đó, liền giải thích rõ:
- À, có lẽ em chưa biết vì ngày mai mới công bố. Lúc nãy chị nghe nhân viên phòng marketing nói người mẫu được lựa chọn để đại diện cho bộ sưu tập sắp tới của Juhi cũng như tham gia vào show thời trang thường niên là Bối Trúc Kiều.
Vừa bôi thuốc cô vừa nhỏ nhẹ cất lời:
- Đau không? Nếu đau anh cứ nói, em sẽ nhẹ tay hơn.
Những tưởng chồng mình nam tính mạnh mẽ lại có sức chịu đựng bền bỉ, nào ngờ cô chỉ vừa nói dứt lời thì anh đã làm nũng:
- Anh đau.1
Nhìn vẻ mặt "gian xảo" của anh cô liền biết anh tìm chuyện nhõng nhẽo nhưng vẫn nhẹ tay hơn một chút. Gương mặt đẹp đẽ thế này lại bị sưng đỏ một bên má, cô vừa thấy thương lại thấy tội.
- Mặt anh bị thương như vậy, ngày mai đi làm thế nào người ta cũng thắc mắc.
Anh vòng tay ra sau lưng cô, ôm lấy eo vợ rồi kéo cô ngồi sát vào anh.
- Nếu có ai hỏi thì anh sẽ nói là bị vợ đánh.
Cô nghe vậy chợt đánh vào vai anh, lời nói trách yêu:
- Anh muốn người ta nghĩ em là cọp sao? Đánh chồng đến mức bầm tím mặt mày, đúng là gieo tiếng ác mà.
Sở Triệu mở nụ cười, trông vẻ mặt của cô lúc này kỳ thực rất đáng yêu. Vừa nãy cô gọi anh là chồng một cách rất tự nhiên, lòng cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
- Anh đùa thôi. À phải rồi, sắp tới em có thể trở lại Juhi làm việc không? Có nhiều việc rất cần có em.
Nghe đến đây, cô thoáng bối rối, vốn dĩ cô chẳng nhớ gì về việc mình đã ký hợp đồng làm việc với công ty anh.
- Em...không hiểu sao em cứ thấy hơi lo, như thể không đủ tự tin vậy.
Trông vẻ mặt ngây ngô này của cô, anh không nhịn được liền dịu dàng hôn lên má của vợ:
- Không sao đâu, có anh bên cạnh em mà. Việc của em ở Juhi vốn dĩ đã đâu vào đấy cả rồi. Bây giờ cứ theo thế mà làm thôi.
Nhìn vào mắt Sở Triệu, cô cảm thấy rất tin tưởng và an tâm. Dẫu sao Tố Du cũng thích đi làm, nhưng cũng thương tiểu Phi bé bỏng nên muốn dành thời gian ở nhà với con.
Mấy ngày qua sức khỏe của cô cũng đã ổn định trở lại, chắc phải suy nghĩ đến chuyện đi làm thôi.
- Em đang nghĩ về việc chăm tiểu Phi đúng không? Anh đã hỏi dì Yến rồi, trước đây khi đi làm, em đều gửi con cho dì ấy chăm sóc
Cô gật đầu, Sở Triệu từ lúc nào đã tinh tế đến mức nắm bắt được cả tâm lý của cô thế này.
- Nếu có dì Yến giữ con thì em rất yên tâm, em chỉ lo để người khác chăm sóc sẽ không biết tính ý của nhóc thôi.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, cảm thấy có vợ bên cạnh thật sự rất tuyệt vời, mỗi ngày đi làm về đều vui vẻ, ấm áp, chẳng bù với cuộc sống quạnh hiu, trầm lặng như trước đây.
——————————————
Bàn làm việc ở ngay trước mắt, nhưng cô cứ chần chừ vì cảm thấy là lạ.
- Sao em không ngồi đi?
Cô nhìn anh, ai đời lại đặt bàn làm việc của nhân viên thiết kế ngay trong phòng chủ tịch thế này, rõ ràng là Lộ Sở Triệu cố ý vì muốn được gần vợ 24/24 đây mà.
Anh nắm tay cô, ân cần kéo ghế cho cô ngồi. Thật ra, một phần vì Sở Triệu muốn ở gần vợ, nguyên do quan trọng còn lại chính là điều anh lo lắng và trăn trở nhất khi để cô làm việc ở phòng thiết kế, anh sợ các nhân viên khác sẽ lỡ lời nhắc đến chuyện đời tư của cả hai, đặc biệt là việc ly hôn. Để an toàn tuyệt đối, cách tốt nhất là giữ cô bên cạnh.
- Nếu em thấy không thoải mái cứ nói với anh.
Sở Triệu chăm lo cho cô từng chút một thế này, còn có gì để cô không hài lòng được nữa.
- Em thấy ổn rồi, anh cứ làm việc đi.
Tố Du nhanh chóng vào việc, tiếp tục vẽ thiết kế trang phục, sắp tới phải chuẩn bị cho show thời trang lớn diễn ra thường niên ở thành phố Mạch Sơn.
Trong khi cô chăm chỉ, cặm cụi làm việc thì ai kia cứ mãi ngắm vợ mà quên luôn cả chuyện đang ngồi ở công ty.
- Anh à, em nghe nói sắp tới công ty sẽ chọn người mẫu để ký hợp đồng, đại diện cho bộ sưu tập thời trang mới của Juhi.
Sở Triệu nở nụ cười, không chịu ngồi im mà phải rời vị trí bước đến cạnh vợ.
- Đúng vậy, anh đã giao việc này cho bộ phận marketing. Mà hình như họ đã chọn xong người rồi, đợi cuộc họp ngày mai sẽ công bố.
Cô nở nụ cười, tiếp tục tập trung làm việc, ai ngờ Lộ Sở Triệu mang ghế sang hẳn bàn của cô để ngồi cạnh.
- Sao anh...ngồi ở đây?
Hành động này của anh phải chăng quá dày mặt, dù có nghiện vợ thế nào cũng nên tiết chế lại, xấu hổ thật.
- Anh thấy ngồi ở kia xa em quá.
Cô chỉ biết bó tay, trước đây khi gọi điện bảo anh về ăn cơm cùng, nhiều lúc anh còn chẳng thèm nghe máy, vậy mà bây giờ hở một chút lại tìm cách sáp lại gần cô. Đúng là nghiệp quật không chừa một ai, đến ngày tự vả mặt chan chát đây mà.
- ---------------------------------
Đi làm lại có chồng bên cạnh, luôn cư xử ôn nhu, dịu dàng với cô, tình cảm của cả hai ngày càng phát triển tốt đẹp.
Tố Du mang bản vẽ mẫu đến bộ phận thiết kế để trưởng bộ phận xem qua. Trưởng bộ phận nhìn vào các mẫu thiết kế của cô thì mỉm cười hài lòng:
- Tuyệt lắm, màu chủ đạo của những mẫu trang phục này vừa hay rất hợp với sắc vóc của người mẫu Bối Trúc Kiều.
Cô sững sờ vài giây, cứ ngỡ bản thân vừa nghe lầm, cái tên ấy khiến tâm trạng cô ngay tức khắc chùng xuống:
- Chị nói, Bối Trúc Kiều sao?
Nữ trưởng phòng gật đầu, lập tức nhớ ra điều gì đó, liền giải thích rõ:
- À, có lẽ em chưa biết vì ngày mai mới công bố. Lúc nãy chị nghe nhân viên phòng marketing nói người mẫu được lựa chọn để đại diện cho bộ sưu tập sắp tới của Juhi cũng như tham gia vào show thời trang thường niên là Bối Trúc Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.