Chương 27: Thế thì đúng thật là bất hạnh
Tâm Nghi
30/10/2022
Chu Lãng im lặng: “ Không cần.”
Bây giờ anh không phải là rất muốn gặp cô.
Từ khi bị đón về nhà họ Chu với danh nghĩa là con trai riêng, Chu Lãng đã chán ghét cái gọi là tình thân máu mủ, kế thừa huyết mạch này rồi.
Nhất là khi anh bước vào cổng nhà họ Chu, nhìn thấy Chu Tuyến Niên liệt nửa người ngồi trên xe lăn, gạch vàng ngói ngọc cũng không che đậy được sự bẩn thỉu và thấp kém ấy, dường như đã khiến anh ngừng thở.
Thế nên chuyện Nguyễn Du Hà lợi dụng chuyện con cái để kiếm tiền, quả thực là đã đụng vào giới hạn của anh.
Chu Lãng một lần nữa mở điện thoại ra, vì lúc trước anh xóa kết bạn, block cô, khung trò chuyện của anh và Nguyễn Du Hà không còn sự quan tâm cẩn thận của cô, cũng không còn sự chờ đợi yên lặng ngoan ngoãn của cô, chỉ còn lại một khoảng trống.
Ngón tay thon dài của anh chạm vào khung nhập tin nhắn, đánh mấy chữ rồi lại xóa đi.
Một tiếng sau, khi Nguyễn Du Hà chuẩn bị đi ngủ, điện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên rung lên.
Cô nheo mắt, chỉ nhìn thấy mấy chữ lạnh lẽo của tên đàn ông chó má kia gửi đến: [Còn 25 ngày.]
Nguyễn Du Hà: “…..”
Có cần phải thế không, nửa đêm nửa hôm gửi cho cô đếm ngược thời gian chết chóc.
Nguyễn Du Hà nghĩ, đến chữ cũng lười gõ, trả lời một tư thế tay OK.
Nghiêm túc lại chính thức.
Tượng trưng cho quyết tâm cô nhất định sẽ trả tiền đúng hạn.
Nhưng mà cô không hài lòng lắm với cách làm đánh thức giấc ngủ người khác của Chu Lãng, nửa đêm đổi biệt danh “ Cẩu nam nhân” thành “Chu mắc dịch”
Mới buông điện thoại, hài lòng mà đi ngủ.
Mà bên Thư Tư Vi nghe thấy tin đồn từ trang sức Thịnh Quang truyền đến, nghi ngờ một lúc rồi lại khẳng định một sự thật.
Đó chính là tuy tổng giám đốc Chu ngoài mặt thì lạnh lùng với cô ta, nhưng thật ra trong lòng vẫn có cô ta.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, mỗi khi anh khiển trách cô ta, đều là vì bên Nguyễn Du Hà kiếm chuyện, cô ta làm trò muốn lấy được thiện cảm từ anh.
Nhưng sau khi qua đi, anh vẫn không làm gì cô ta, thậm chí còn vì cho cô ta tài nguyên của Trang sức Thịnh Quang, đã làm đến mức này rồi.
Xem ra vì Nguyễn Du Hà, có thể nói Chu Lãng căm ghét cùng cực loại chuyện bày trò mánh khóe này.
Nhưng nếu là như vậy, thì cô ta hoàn toàn chẳng phải giở trò gì cả, sau này cứ ngoan ngoãn, tự khắc có thể tránh xa loại người như Nguyễn Du Hà, Chu Lãng cũng sẽ thích cô ta hơn.
Ôm ấp suy nghĩ đó, khi ở hậu trường của show diễn Thư Tư Vi không có mỉa mai như trước nữa, chỉ nhỏ nhen hừ nhẹ một tiếng, liền nhẹ nhàng lướt đi.
Bùi Sam Sam với sắc mặt một lời khó nói mà chẹp một tiếng: “Hôm nay cô ta không nhào lên như chó điên nữa à?”
Nguyễn Du Hà chỉnh trang lại trang sức phía trước: “Có thể là tiêm dại rồi.”
Cho dù Bùi Sam Sam không nói cho Nguyễn Du Hà biết Thư Tư Vi sẽ trở thành tiêu điểm trong show diễn lần này, nhưng mấy hôm trước lúc cô đến Thịnh Quang tìm Lâm Tư, thì đã nghe được không ít người đang thảo luận Chu Lãng bỏ ra một đống tiền cho Thư Tư Vi rồi.
Không chỉ là nhân viên của trang sức Thịnh Quang, đến người mẫu của show diễn và các nhà thiết kế khác cũng rất hâm mộ.
Là người mẫu cái lợi của việc có thể tùy ý lựa chọn tài nguyên cao cấp thì khỏi phải nói rồi, nhưng nếu nhà thiết kế có được cơ hội lần này, thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cơ hội để có được nền tảng phát triển tài năng tốt hơn, không chỉ có vậy, thậm chí còn có thể hợp tác và chỉ điểm của nhà thiết kế nước ngoài nổi tiếng.
Có nổi tiếng được không, chỉ trông chờ vào lần này.
Loại hy vọng xa tận chân trời gần ngay trước mắt này, không thể không khiến người ta cảm thán sự đáng ghét của nhà tư bản.
Ngược lại, Nguyễn Du Hà không hề để ý chút nào, nếu là 3 năm trước, có thể cô sẽ chống đối vận mệnh đến cùng, nhưng sự tàn khốc của hiện thực cũng khiến cô tỉnh táo rằng cô không có cái tư cách đó.
Huống hồ gì, 3 năm trước cô đã bị nói là một người không có ước mơ.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh trả tiền cho Chu Lãng, rồi nuôi đứa trẻ trong bụng này một cách bình an và khỏe mạnh.
Còn về Chu Lãng và Thư Tư Vi đang chơi trò gì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Chỉ là khi nhìn vòng cổ mình thức đêm thức hôm làm ra được đeo trên cổ của Thư Tư Vi, Nguyễn Du Hà vẫn không nhịn được mà có ý định phạm tội.
Thư Tư Vi ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay tùy ý nghịch chiếc vòng trên cổ, chậm rãi nói: “Nếu không phải nể tình Thịnh Quang, thứ đồ thiết kế của nhà thiết kế vô danh có xin tôi đeo tôi cũng không đeo.”
Vốn dĩ Bùi Sam Sam đang chụp hậu trường quá trình chuẩn bị của người mẫu, để kỳ tạp chí tiếp theo đăng lên, nghe thấy thì cũng chầm chậm mà đáp lại: “Đúng đấy, cô đúng là kênh kiệu. Cũng không biết là ai không lâu trước đây quay được cái quảng cáo, cuối cùng chưa được phát thì đã bị nhà quảng cáo hủy hợp đồng rồi.”
Nghe xong, mặt Thư Tư Vi biến sắc, vừa định đứng dậy phản bác lại, còn phải vì tiện nhân Nguyễn Du Hà kia, lại nghĩ ở đây nhiều người như vậy, muốn giữ hình tượng của mình, lại nhấc mông lên rồi rời đi.
Cô ta hứ một tiếng: “Thế thì cũng tốt hơn loại bị chồng mình ghét bỏ, chán ghét.”
Bùi Sam Sam vừa định đánh nhau với cô ta, đã bị Nguyễn Du Hà kéo lại: “Biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng mình ra ngoài đi.”
Bây giờ Thư Tư Vi đang được lòng Chu Lãng, xảy ra xích mích với cô ta, không có lợi gì cho bọn cô cả.
……
Show diễn thời thượng lần này được tổ chức ở Nam Thành, Trang sức Thịnh Quang lại là bên tổ chức, vì vậy người từ các giới đến không ít, ngôi sao có tiếng trong giới giải trí đều đến.
Hứa Loan là tiểu hoa đán đang nổi, đương nhiên nằm trong danh sách tham dự.
Mà cô ta còn là nghệ sĩ dưới trướng của Chu thị, vị trí ngồi được sắp xếp ngay cạnh Chu Lãng.
Show diễn bắt đầu, đèn ở chỗ ngồi của khán giả tối đi.
Hứa Loan thấy có chút nhạt nhẽo, ngáp một cái rồi tìm chủ đề: “Nghe nói tổng giám đốc Chu vì có được nụ cười mà đến cả đoàn đội PR kim bài của Chu thị cũng lấy ra.”
Chu Lãng liếc mắt, ngũ quan ẩn nấp nửa sáng nửa tối, giọng nói lạnh đến lạ thường: “Cô đang nói vớ vẩn gì đấy.”
“Không có chuyện này sao? Gần đây tôi đều nhận được rất nhiều tin nhắn đau lòng cho tôi, an ủi tôi, đồn thổi rõ ràng như thế, cũng chả giống như là tự dưng mà có.”
“An ủi cô làm gì.”
Thần sắc Chu Lãng không đổi, “Tiếc là niềm vui mới không phải cô à.”
Hứa Loan: “……”
Cô nhếch khóe miệng cười: “Tổng giám đốc Chu thật biết nói đùa.”
Người đàn ông chó má này vì Thư Tư Vi mà phái cả đoàn đội PR ra, cô là đối tượng đực cộng đồng mạng an ủi hỏi tý không được à, cuối cùng còn bị anh mỉa mai ngược lại…
Chính vào lúc Hứa Loan tưởng rằng tất cả chủ đề hôm nay sẽ kết thúc, Chu Lãng lại chủ động mở miệng ngọc ngà nói: “Không phải niềm vui mới. Tình cũ không chẳng phải.”
“……”
Anh ta đang nói cái quái gì thế?
Cho dù trong lòng Hứa Loan điên cuồng phỉ nhổ anh, nhưng dù gì Chu Lãng cũng là ông chủ của mình, cười qua loa hai tiếng: “Haha, thế à, thế thì đúng là bất hạnh quá rồi.”
Bây giờ anh không phải là rất muốn gặp cô.
Từ khi bị đón về nhà họ Chu với danh nghĩa là con trai riêng, Chu Lãng đã chán ghét cái gọi là tình thân máu mủ, kế thừa huyết mạch này rồi.
Nhất là khi anh bước vào cổng nhà họ Chu, nhìn thấy Chu Tuyến Niên liệt nửa người ngồi trên xe lăn, gạch vàng ngói ngọc cũng không che đậy được sự bẩn thỉu và thấp kém ấy, dường như đã khiến anh ngừng thở.
Thế nên chuyện Nguyễn Du Hà lợi dụng chuyện con cái để kiếm tiền, quả thực là đã đụng vào giới hạn của anh.
Chu Lãng một lần nữa mở điện thoại ra, vì lúc trước anh xóa kết bạn, block cô, khung trò chuyện của anh và Nguyễn Du Hà không còn sự quan tâm cẩn thận của cô, cũng không còn sự chờ đợi yên lặng ngoan ngoãn của cô, chỉ còn lại một khoảng trống.
Ngón tay thon dài của anh chạm vào khung nhập tin nhắn, đánh mấy chữ rồi lại xóa đi.
Một tiếng sau, khi Nguyễn Du Hà chuẩn bị đi ngủ, điện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên rung lên.
Cô nheo mắt, chỉ nhìn thấy mấy chữ lạnh lẽo của tên đàn ông chó má kia gửi đến: [Còn 25 ngày.]
Nguyễn Du Hà: “…..”
Có cần phải thế không, nửa đêm nửa hôm gửi cho cô đếm ngược thời gian chết chóc.
Nguyễn Du Hà nghĩ, đến chữ cũng lười gõ, trả lời một tư thế tay OK.
Nghiêm túc lại chính thức.
Tượng trưng cho quyết tâm cô nhất định sẽ trả tiền đúng hạn.
Nhưng mà cô không hài lòng lắm với cách làm đánh thức giấc ngủ người khác của Chu Lãng, nửa đêm đổi biệt danh “ Cẩu nam nhân” thành “Chu mắc dịch”
Mới buông điện thoại, hài lòng mà đi ngủ.
Mà bên Thư Tư Vi nghe thấy tin đồn từ trang sức Thịnh Quang truyền đến, nghi ngờ một lúc rồi lại khẳng định một sự thật.
Đó chính là tuy tổng giám đốc Chu ngoài mặt thì lạnh lùng với cô ta, nhưng thật ra trong lòng vẫn có cô ta.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, mỗi khi anh khiển trách cô ta, đều là vì bên Nguyễn Du Hà kiếm chuyện, cô ta làm trò muốn lấy được thiện cảm từ anh.
Nhưng sau khi qua đi, anh vẫn không làm gì cô ta, thậm chí còn vì cho cô ta tài nguyên của Trang sức Thịnh Quang, đã làm đến mức này rồi.
Xem ra vì Nguyễn Du Hà, có thể nói Chu Lãng căm ghét cùng cực loại chuyện bày trò mánh khóe này.
Nhưng nếu là như vậy, thì cô ta hoàn toàn chẳng phải giở trò gì cả, sau này cứ ngoan ngoãn, tự khắc có thể tránh xa loại người như Nguyễn Du Hà, Chu Lãng cũng sẽ thích cô ta hơn.
Ôm ấp suy nghĩ đó, khi ở hậu trường của show diễn Thư Tư Vi không có mỉa mai như trước nữa, chỉ nhỏ nhen hừ nhẹ một tiếng, liền nhẹ nhàng lướt đi.
Bùi Sam Sam với sắc mặt một lời khó nói mà chẹp một tiếng: “Hôm nay cô ta không nhào lên như chó điên nữa à?”
Nguyễn Du Hà chỉnh trang lại trang sức phía trước: “Có thể là tiêm dại rồi.”
Cho dù Bùi Sam Sam không nói cho Nguyễn Du Hà biết Thư Tư Vi sẽ trở thành tiêu điểm trong show diễn lần này, nhưng mấy hôm trước lúc cô đến Thịnh Quang tìm Lâm Tư, thì đã nghe được không ít người đang thảo luận Chu Lãng bỏ ra một đống tiền cho Thư Tư Vi rồi.
Không chỉ là nhân viên của trang sức Thịnh Quang, đến người mẫu của show diễn và các nhà thiết kế khác cũng rất hâm mộ.
Là người mẫu cái lợi của việc có thể tùy ý lựa chọn tài nguyên cao cấp thì khỏi phải nói rồi, nhưng nếu nhà thiết kế có được cơ hội lần này, thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cơ hội để có được nền tảng phát triển tài năng tốt hơn, không chỉ có vậy, thậm chí còn có thể hợp tác và chỉ điểm của nhà thiết kế nước ngoài nổi tiếng.
Có nổi tiếng được không, chỉ trông chờ vào lần này.
Loại hy vọng xa tận chân trời gần ngay trước mắt này, không thể không khiến người ta cảm thán sự đáng ghét của nhà tư bản.
Ngược lại, Nguyễn Du Hà không hề để ý chút nào, nếu là 3 năm trước, có thể cô sẽ chống đối vận mệnh đến cùng, nhưng sự tàn khốc của hiện thực cũng khiến cô tỉnh táo rằng cô không có cái tư cách đó.
Huống hồ gì, 3 năm trước cô đã bị nói là một người không có ước mơ.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh trả tiền cho Chu Lãng, rồi nuôi đứa trẻ trong bụng này một cách bình an và khỏe mạnh.
Còn về Chu Lãng và Thư Tư Vi đang chơi trò gì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Chỉ là khi nhìn vòng cổ mình thức đêm thức hôm làm ra được đeo trên cổ của Thư Tư Vi, Nguyễn Du Hà vẫn không nhịn được mà có ý định phạm tội.
Thư Tư Vi ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay tùy ý nghịch chiếc vòng trên cổ, chậm rãi nói: “Nếu không phải nể tình Thịnh Quang, thứ đồ thiết kế của nhà thiết kế vô danh có xin tôi đeo tôi cũng không đeo.”
Vốn dĩ Bùi Sam Sam đang chụp hậu trường quá trình chuẩn bị của người mẫu, để kỳ tạp chí tiếp theo đăng lên, nghe thấy thì cũng chầm chậm mà đáp lại: “Đúng đấy, cô đúng là kênh kiệu. Cũng không biết là ai không lâu trước đây quay được cái quảng cáo, cuối cùng chưa được phát thì đã bị nhà quảng cáo hủy hợp đồng rồi.”
Nghe xong, mặt Thư Tư Vi biến sắc, vừa định đứng dậy phản bác lại, còn phải vì tiện nhân Nguyễn Du Hà kia, lại nghĩ ở đây nhiều người như vậy, muốn giữ hình tượng của mình, lại nhấc mông lên rồi rời đi.
Cô ta hứ một tiếng: “Thế thì cũng tốt hơn loại bị chồng mình ghét bỏ, chán ghét.”
Bùi Sam Sam vừa định đánh nhau với cô ta, đã bị Nguyễn Du Hà kéo lại: “Biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng mình ra ngoài đi.”
Bây giờ Thư Tư Vi đang được lòng Chu Lãng, xảy ra xích mích với cô ta, không có lợi gì cho bọn cô cả.
……
Show diễn thời thượng lần này được tổ chức ở Nam Thành, Trang sức Thịnh Quang lại là bên tổ chức, vì vậy người từ các giới đến không ít, ngôi sao có tiếng trong giới giải trí đều đến.
Hứa Loan là tiểu hoa đán đang nổi, đương nhiên nằm trong danh sách tham dự.
Mà cô ta còn là nghệ sĩ dưới trướng của Chu thị, vị trí ngồi được sắp xếp ngay cạnh Chu Lãng.
Show diễn bắt đầu, đèn ở chỗ ngồi của khán giả tối đi.
Hứa Loan thấy có chút nhạt nhẽo, ngáp một cái rồi tìm chủ đề: “Nghe nói tổng giám đốc Chu vì có được nụ cười mà đến cả đoàn đội PR kim bài của Chu thị cũng lấy ra.”
Chu Lãng liếc mắt, ngũ quan ẩn nấp nửa sáng nửa tối, giọng nói lạnh đến lạ thường: “Cô đang nói vớ vẩn gì đấy.”
“Không có chuyện này sao? Gần đây tôi đều nhận được rất nhiều tin nhắn đau lòng cho tôi, an ủi tôi, đồn thổi rõ ràng như thế, cũng chả giống như là tự dưng mà có.”
“An ủi cô làm gì.”
Thần sắc Chu Lãng không đổi, “Tiếc là niềm vui mới không phải cô à.”
Hứa Loan: “……”
Cô nhếch khóe miệng cười: “Tổng giám đốc Chu thật biết nói đùa.”
Người đàn ông chó má này vì Thư Tư Vi mà phái cả đoàn đội PR ra, cô là đối tượng đực cộng đồng mạng an ủi hỏi tý không được à, cuối cùng còn bị anh mỉa mai ngược lại…
Chính vào lúc Hứa Loan tưởng rằng tất cả chủ đề hôm nay sẽ kết thúc, Chu Lãng lại chủ động mở miệng ngọc ngà nói: “Không phải niềm vui mới. Tình cũ không chẳng phải.”
“……”
Anh ta đang nói cái quái gì thế?
Cho dù trong lòng Hứa Loan điên cuồng phỉ nhổ anh, nhưng dù gì Chu Lãng cũng là ông chủ của mình, cười qua loa hai tiếng: “Haha, thế à, thế thì đúng là bất hạnh quá rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.