Chương 3
Băng Trấn Đại Tây Qua
28/01/2024
Nhắc tới mới nhớ, tôi thực sự rất ngây thơ khi ở bên Lục Bắc Huyền.
Chỉ vì thích hắn và không suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì khác, tôi đã kết hôn với Lục Bắc Huyền.
Nhưng mâu thuẫn nảy sinh sau khi kết hôn.
Lục Bắc Huyền quá bận rộn, hắn ta luôn lạnh lùng với tôi.
Còn tôi, tôi là một cô gái bình thường, tưởng tượng về cảnh hôn nhân rất lãng mạn và cần sự quan tâm của chồng, tuy nhiên, Lục Bắc Huyền ngày nào cũng bị ám ảnh bởi công việc, khiến thứ tôi tưởng tượng và cảnh thực tế có một khoảng cách rất lớn.
ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)
Mặc dù vậy, tôi đã đủ hiểu hắn rồi.
Lục Bắc Huyền là bác sĩ, bận rộn công việc là chuyện bình thường.
Nhưng tôi cũng cảm thấy đây có thể không phải là lý do để chúng tôi quên đi kỷ niệm ngày cưới.
Hay lúc đó hắn bận và sau đó có sẵn lòng giải thích cho tôi hay mua cho tôi một bó hoa trên đường về.
Tôi sẽ không cảm thấy bất mãn.
Nhưng hắn ta đã không làm thế.
Mối quan hệ của chúng tôi dường như có một khởi đầu buồn tẻ và một kết thúc nhạt nhẽo, ngay từ đầu.
Nó nhạt nhẽo đến mức tôi thậm chí còn nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi chỉ là mơ tưởng của riêng mình.
Lục Bắc Huyền thậm chí còn không ghen.
Tôi nhớ rằng ngay khi cậu nhóc Hạ Dương gia nhập công ty, cậu ta đã nhờ tôi đưa đi làm.
Hạ Dương cũng rất năng động, cậu ấy đi theo tôi và hỏi tôi hầu như bất kỳ câu hỏi nào mà cậu có.
Vì thế trong thời gian đó, tôi và Hạ Dương rất thân thiết và tiếp xúc với nhau rất nhiều.
Một lần sau khi tan sở, Lục Bắc Huyền đến đón tôi và bị cậu ấy tông vào.
Khi đó Hạ Dương tình cờ kể cho tôi nghe một câu chuyện cười khiến tôi bật cười, hai người vừa nói vừa cười, rất vui vẻ.
Đột nhiên tôi nhìn thấy Lục Bắc Huyền đang đứng ở cửa, tôi hoảng hốt định giải thích với hắn nhưng hắn dường như không quan tâm.
Thậm chí cảm xúc còn chẳng có chút thay đổi nào.
Dù chỉ là một chút...
Hắn thật sự không giống chồng tôi chút nào.
Nhưng đêm đó, tôi thực sự không mong đợi điều đó.
Đàn ông không ghen tuông nhưng họ cũng có thể có tính chiếm hữu.
Trong phòng ngủ, hắn ta hành hạ tôi rất nhiều.
Thể lực của Lục Bắc Huyền rất tốt, bây giờ cộng với suy nghĩ cố tình của hắn, tôi lập tức trở nên rất tức giận.
Trong cơn tức giận, tôi đã đệ đơn ly hôn hắn.
Lục Bắc Huyền hỏi tôi, tôi đã suy nghĩ rõ ràng chưa. Có phải vì cậu nhóc đó không?
Để ly hôn với hắn ta, tôi tức giận nói rằng hắn chỉ là một thằng khốn, tôi không cần hắn, Lục Bắc Huyền!
Thủ tục ly hôn được hoàn tất rất nhanh chóng.
Nhưng tôi biết chuyện này không liên quan gì đến Hạ Dương.
Hạ Dương thường xuyên quan tâm đến tôi rất nhiều, tôi biết điều này.
Nhưng ngoài việc liên lạc với cậu ấy ở nơi làm việc, tôi hiếm khi liên lạc riêng với cậu ta.
Hạ Dương cũng biết tôi đã kết hôn, cậu ta cũng không có hành động đi quá giới hạn nào, cậu rất có ý thức cân đối giữa công và tư.
Ngoại trừ hôm nay.
Có vẻ như tin tôi ly hôn đã lan rộng.
Tôi nhìn Hạ Dương, người đang có vẻ mặt mong đợi trước mặt, thở dài nhẹ nhàng rồi vứt nó đi.
"Hạ Dương, tôi..."
"Chị Ninh Ninh, tôi đã xem tờ giấy khám thai của chị, sao tôi không phải là cha của con chị!" Xe của cậu chậm rãi dừng lại trước đèn đỏ.
Tôi: "?"
"Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"
Tôi cười lớn: "Hạ Dương, cậu dừng lại đi, ngoài đứa con nhỏ trong bụng ra, tôi không muốn nuôi thêm đứa con nào nữa."
Tôi không muốn nuôi hai đứa trẻ bằng sữa của mình.
Chỉ vì thích hắn và không suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì khác, tôi đã kết hôn với Lục Bắc Huyền.
Nhưng mâu thuẫn nảy sinh sau khi kết hôn.
Lục Bắc Huyền quá bận rộn, hắn ta luôn lạnh lùng với tôi.
Còn tôi, tôi là một cô gái bình thường, tưởng tượng về cảnh hôn nhân rất lãng mạn và cần sự quan tâm của chồng, tuy nhiên, Lục Bắc Huyền ngày nào cũng bị ám ảnh bởi công việc, khiến thứ tôi tưởng tượng và cảnh thực tế có một khoảng cách rất lớn.
ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)
Mặc dù vậy, tôi đã đủ hiểu hắn rồi.
Lục Bắc Huyền là bác sĩ, bận rộn công việc là chuyện bình thường.
Nhưng tôi cũng cảm thấy đây có thể không phải là lý do để chúng tôi quên đi kỷ niệm ngày cưới.
Hay lúc đó hắn bận và sau đó có sẵn lòng giải thích cho tôi hay mua cho tôi một bó hoa trên đường về.
Tôi sẽ không cảm thấy bất mãn.
Nhưng hắn ta đã không làm thế.
Mối quan hệ của chúng tôi dường như có một khởi đầu buồn tẻ và một kết thúc nhạt nhẽo, ngay từ đầu.
Nó nhạt nhẽo đến mức tôi thậm chí còn nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi chỉ là mơ tưởng của riêng mình.
Lục Bắc Huyền thậm chí còn không ghen.
Tôi nhớ rằng ngay khi cậu nhóc Hạ Dương gia nhập công ty, cậu ta đã nhờ tôi đưa đi làm.
Hạ Dương cũng rất năng động, cậu ấy đi theo tôi và hỏi tôi hầu như bất kỳ câu hỏi nào mà cậu có.
Vì thế trong thời gian đó, tôi và Hạ Dương rất thân thiết và tiếp xúc với nhau rất nhiều.
Một lần sau khi tan sở, Lục Bắc Huyền đến đón tôi và bị cậu ấy tông vào.
Khi đó Hạ Dương tình cờ kể cho tôi nghe một câu chuyện cười khiến tôi bật cười, hai người vừa nói vừa cười, rất vui vẻ.
Đột nhiên tôi nhìn thấy Lục Bắc Huyền đang đứng ở cửa, tôi hoảng hốt định giải thích với hắn nhưng hắn dường như không quan tâm.
Thậm chí cảm xúc còn chẳng có chút thay đổi nào.
Dù chỉ là một chút...
Hắn thật sự không giống chồng tôi chút nào.
Nhưng đêm đó, tôi thực sự không mong đợi điều đó.
Đàn ông không ghen tuông nhưng họ cũng có thể có tính chiếm hữu.
Trong phòng ngủ, hắn ta hành hạ tôi rất nhiều.
Thể lực của Lục Bắc Huyền rất tốt, bây giờ cộng với suy nghĩ cố tình của hắn, tôi lập tức trở nên rất tức giận.
Trong cơn tức giận, tôi đã đệ đơn ly hôn hắn.
Lục Bắc Huyền hỏi tôi, tôi đã suy nghĩ rõ ràng chưa. Có phải vì cậu nhóc đó không?
Để ly hôn với hắn ta, tôi tức giận nói rằng hắn chỉ là một thằng khốn, tôi không cần hắn, Lục Bắc Huyền!
Thủ tục ly hôn được hoàn tất rất nhanh chóng.
Nhưng tôi biết chuyện này không liên quan gì đến Hạ Dương.
Hạ Dương thường xuyên quan tâm đến tôi rất nhiều, tôi biết điều này.
Nhưng ngoài việc liên lạc với cậu ấy ở nơi làm việc, tôi hiếm khi liên lạc riêng với cậu ta.
Hạ Dương cũng biết tôi đã kết hôn, cậu ta cũng không có hành động đi quá giới hạn nào, cậu rất có ý thức cân đối giữa công và tư.
Ngoại trừ hôm nay.
Có vẻ như tin tôi ly hôn đã lan rộng.
Tôi nhìn Hạ Dương, người đang có vẻ mặt mong đợi trước mặt, thở dài nhẹ nhàng rồi vứt nó đi.
"Hạ Dương, tôi..."
"Chị Ninh Ninh, tôi đã xem tờ giấy khám thai của chị, sao tôi không phải là cha của con chị!" Xe của cậu chậm rãi dừng lại trước đèn đỏ.
Tôi: "?"
"Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"
Tôi cười lớn: "Hạ Dương, cậu dừng lại đi, ngoài đứa con nhỏ trong bụng ra, tôi không muốn nuôi thêm đứa con nào nữa."
Tôi không muốn nuôi hai đứa trẻ bằng sữa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.