Chương 5
Băng Trấn Đại Tây Qua
28/01/2024
Tôi khá ngạc nhiên.
Hắn ta ở đây để làm gì?
Tôi xuống xe, tuy không muốn gặp Lục Bắc Huyền nhưng tôi phải về nhà.
Lục Bắc Huyền liếc nhìn tôi, đang định đi tới thì nhìn thấy Hạ Dương xuống xe ngay phía sau tôi, trong chốc lát, trong con ngươi đen láy hiện lên một tia lạnh lùng.
"Anh đến đây làm gì?" Tôi nhìn Lục Bắc Huyền hỏi.
Trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bắc Huyền, cả trái tim tôi đã không còn chỗ chứa được ai nữa.
Năm tôi mười tám tuổi, tôi và Lục Bắc Huyền chính thức yêu nhau, tôi theo đuổi hắn ta.
Năm hai mươi hai tuổi, Lục Bắc Huyền và tôi kết hôn.
ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)
Bây giờ tôi hai mươi lăm tuổi, tôi và Lục Bắc Huyền đã ly hôn.
Yêu đương bốn năm, kết hôn ba năm, bảy năm thời gian, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn chưa sưởi ấm được hắn
Vì thế tôi mệt mỏi.
Đề nghị ly hôn là một sự bốc đồng đột ngột nhưng cũng xen lẫn sự mệt mỏi tích tụ từ sự thất vọng lâu dài.
Tình yêu và hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của một người, bảy năm qua hắn quá bận rộn.
Chúng tôi bận rộn đến mức ngày càng cảm thấy không còn giống một cặp đôi nữa.
"Tôi đến đây để gặp em."
Ánh mắt của Lục Bắc Huyền nhẹ nhàng quét qua người Hạ Dương, hắn ta tiến lại gần tôi vài bước, trong mắt có chút lo lắng.
“Em vẫn cảm thấy không khỏe à?”
Tôi: "?"
Hắn ta có thật sự là quan tâm đến tôi không?
"Anh không cần lo lắng nhiều như vậy, em sẽ chăm sóc cho chị Ninh Ninh."
Trong mắt Hạ Dương bỗng nhiên lóe lên tia lửa, cậu đi tới giơ tay quàng qua vai tôi.
Trong tiềm thức tôi muốn trốn đi nhưng khi nghĩ rằng người đối diện là chồng cũ của mình, tôi liền không cử động nữa.
Lục Bắc Huyền nhẹ nhàng ngước mắt, cười lạnh, ngay lúc Hạ Dương vừa định chạm tay vào vai tôi thì đột nhiên hắn đưa tay ra kéo tôi vào lòng.
Hạ Dương: "???"
Tôi:"???"
Tại sao Lục Bắc Huyền nhanh như vậy, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng.
Lục Bắc Huyền cười lạnh nói: “Cậu còn chưa lớn, làm sao có thể chăm sóc cô ấy?”
Tôi: "…"
Câu nói này thật sự là gi.ết người đến đau lòng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Hạ Dương đỏ bừng, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại ngơ ngác mà nhìn tôi.
Hắn ta ở đây để làm gì?
Tôi xuống xe, tuy không muốn gặp Lục Bắc Huyền nhưng tôi phải về nhà.
Lục Bắc Huyền liếc nhìn tôi, đang định đi tới thì nhìn thấy Hạ Dương xuống xe ngay phía sau tôi, trong chốc lát, trong con ngươi đen láy hiện lên một tia lạnh lùng.
"Anh đến đây làm gì?" Tôi nhìn Lục Bắc Huyền hỏi.
Trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bắc Huyền, cả trái tim tôi đã không còn chỗ chứa được ai nữa.
Năm tôi mười tám tuổi, tôi và Lục Bắc Huyền chính thức yêu nhau, tôi theo đuổi hắn ta.
Năm hai mươi hai tuổi, Lục Bắc Huyền và tôi kết hôn.
ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)
Bây giờ tôi hai mươi lăm tuổi, tôi và Lục Bắc Huyền đã ly hôn.
Yêu đương bốn năm, kết hôn ba năm, bảy năm thời gian, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn chưa sưởi ấm được hắn
Vì thế tôi mệt mỏi.
Đề nghị ly hôn là một sự bốc đồng đột ngột nhưng cũng xen lẫn sự mệt mỏi tích tụ từ sự thất vọng lâu dài.
Tình yêu và hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của một người, bảy năm qua hắn quá bận rộn.
Chúng tôi bận rộn đến mức ngày càng cảm thấy không còn giống một cặp đôi nữa.
"Tôi đến đây để gặp em."
Ánh mắt của Lục Bắc Huyền nhẹ nhàng quét qua người Hạ Dương, hắn ta tiến lại gần tôi vài bước, trong mắt có chút lo lắng.
“Em vẫn cảm thấy không khỏe à?”
Tôi: "?"
Hắn ta có thật sự là quan tâm đến tôi không?
"Anh không cần lo lắng nhiều như vậy, em sẽ chăm sóc cho chị Ninh Ninh."
Trong mắt Hạ Dương bỗng nhiên lóe lên tia lửa, cậu đi tới giơ tay quàng qua vai tôi.
Trong tiềm thức tôi muốn trốn đi nhưng khi nghĩ rằng người đối diện là chồng cũ của mình, tôi liền không cử động nữa.
Lục Bắc Huyền nhẹ nhàng ngước mắt, cười lạnh, ngay lúc Hạ Dương vừa định chạm tay vào vai tôi thì đột nhiên hắn đưa tay ra kéo tôi vào lòng.
Hạ Dương: "???"
Tôi:"???"
Tại sao Lục Bắc Huyền nhanh như vậy, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng.
Lục Bắc Huyền cười lạnh nói: “Cậu còn chưa lớn, làm sao có thể chăm sóc cô ấy?”
Tôi: "…"
Câu nói này thật sự là gi.ết người đến đau lòng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Hạ Dương đỏ bừng, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại ngơ ngác mà nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.