Chương 9
Băng Trấn Đại Tây Qua
28/01/2024
Sau khi đi làm, tôi bắt đầu điên cuồng làm việc, làm thật nhiều để quên đi hắn ta.
Nhưng đến giữa trưa, khi tôi muốn uống chút cà phê đen để tỉnh táo, nhưng trong đầu tôi chợt nhớ đến lời Lục Bắc Huyền đã nói với tôi lúc sáng.
Sau đó...
Tôi tự pha cho mình một ly sữa.
Khi trở về chỗ ngồi, tôi vô cùng thất vọng.
Rồi tôi phải tự an ủi mình, quên đi, tất cả chỉ vì đứa con trong bụng mà thôi, cứ chịu đựng rồi sẽ qua.
Tôi nghiến răng uống sữa, trong lòng đã lập sẵn kế hoạch.
Khi sinh đứa trẻ ra mình phải đánh bé con này vài cái mới được.
11 giờ 30, Lục Bắc Huyền đã nói gọi đồ ăn cho tôi, nhưng thực ra hắn ta đã gọi đồ ăn sớm rồi.
Cô gái ở quầy lễ tân bước đến bàn của tôi với nụ cười mơ hồ.
"Ninh Ninh, chồng cô thật tốt với cô, bữa trưa anh ấy tự tay nấu cho cô."
"Mặc dù chồng cô bận rộn nhiều việc, nhưng đối với cô lại rất cưng chiều nhỉ?"
Người đồng nghiệp ngồi cạnh tôi cũng có rất hâm mộ tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy chiếc túi từ tay cô gái ở quầy lễ tân, hộp cơm bên trong chứa những món ăn rất bổ dưỡng, quả thực là do chính tay Lục Bắc Huyền làm ra.
Nhưng tôi không biết giải thích thế nào nên chỉ biết xấu hổ mà cười theo.
Chỉ có một khoảng khắc như vậy.
Tôi đã tạo dựng được hình tượng tốt cho Lục Bắc Huyền như thế nào rồi, chỉ cần nấu bữa trưa cho tôi một lần, bọn họ liền nghĩ hắn ta rất tốt.
Tôi nhếch môi cười cay đắng, quên đi, dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn rồi.
Tôi chỉ muốn sinh con ra một cách an toàn.
Không biết có phải do đang mang thai hay không mà sau một ngày làm việc tôi cảm thấy toàn thân mình kiệt sức.
Không cảm thấy toàn thân mình vô cùng khó chịu.
Tan làm, tôi cùng đồng nghiệp đi thang máy xuống tầng một, lập tức nhìn thấy xe của Lục Bắc Huyền đang đậu bên đường.
"Ninh Ninh!"
Lục Bắc Huyền đứng ở bên cạnh xe vẫy tay gọi tôi.
ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)
Trong sự ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người xung quanh, tôi chậm rãi bước về phía Lục Bắc Huyền.
"Tôi nói rồi, anh có thể đừng đến chỗ làm của tôi nữa được không?"
Tôi có chút chán nản, hạ giọng nói: "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh thấy bản thân làm điều này có gì thú vị không?"
Lục Bắc Huyền cụp mắt, nhếch môi cười: "Vậy em có thể cam đoan bản thân mình có thể tự chăm sóc tốt chính mình cùng đứa con trong bụng sao?"
Tôi cau mày rồi nói: “Tất nhiên rồi!”
"Ninh Ninh, trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên ngày nào cũng vùi đầu vào công việc."
"Anh đã xin phép sếp, anh muốn dành thời gian này cho em. Anh đã hứa sẽ chăm sóc em đến hết cuộc đời, nhưng bây giờ quả thực anh đã thất hứa nên anh muốn đền bù cho em, vậy nên đừng từ chối anh nhé, được chứ?"
Lục Bắc Huyền chậm rãi nói, nghiêm túc nhìn tôi.
Hắn ta nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Liệu một người như hắn ta có thực sự sẵn sàng gác lại sự nghiệp của mình để đồng hành cùng tôi?
Tôi thậm chí không thể thốt ra một lời từ chối nào.
Bởi vì tôi luôn mong muốn chuyện này.
Lục Bắc Huyền luôn biết điểm yếu nhất của tôi ở đâu, từ đó đánh trúng điểm một cách chuẩn xác.
"Quên đi, tùy anh, để tôi xem anh có thể kiên trì được bao lâu."
Lục Bắc Huyền khóe môi hơi nhếch lên, mở cửa xe cho tôi như một quý ông.
"Lên xe, anh đưa em đến bệnh viện khám thai."
Nhưng đến giữa trưa, khi tôi muốn uống chút cà phê đen để tỉnh táo, nhưng trong đầu tôi chợt nhớ đến lời Lục Bắc Huyền đã nói với tôi lúc sáng.
Sau đó...
Tôi tự pha cho mình một ly sữa.
Khi trở về chỗ ngồi, tôi vô cùng thất vọng.
Rồi tôi phải tự an ủi mình, quên đi, tất cả chỉ vì đứa con trong bụng mà thôi, cứ chịu đựng rồi sẽ qua.
Tôi nghiến răng uống sữa, trong lòng đã lập sẵn kế hoạch.
Khi sinh đứa trẻ ra mình phải đánh bé con này vài cái mới được.
11 giờ 30, Lục Bắc Huyền đã nói gọi đồ ăn cho tôi, nhưng thực ra hắn ta đã gọi đồ ăn sớm rồi.
Cô gái ở quầy lễ tân bước đến bàn của tôi với nụ cười mơ hồ.
"Ninh Ninh, chồng cô thật tốt với cô, bữa trưa anh ấy tự tay nấu cho cô."
"Mặc dù chồng cô bận rộn nhiều việc, nhưng đối với cô lại rất cưng chiều nhỉ?"
Người đồng nghiệp ngồi cạnh tôi cũng có rất hâm mộ tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy chiếc túi từ tay cô gái ở quầy lễ tân, hộp cơm bên trong chứa những món ăn rất bổ dưỡng, quả thực là do chính tay Lục Bắc Huyền làm ra.
Nhưng tôi không biết giải thích thế nào nên chỉ biết xấu hổ mà cười theo.
Chỉ có một khoảng khắc như vậy.
Tôi đã tạo dựng được hình tượng tốt cho Lục Bắc Huyền như thế nào rồi, chỉ cần nấu bữa trưa cho tôi một lần, bọn họ liền nghĩ hắn ta rất tốt.
Tôi nhếch môi cười cay đắng, quên đi, dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn rồi.
Tôi chỉ muốn sinh con ra một cách an toàn.
Không biết có phải do đang mang thai hay không mà sau một ngày làm việc tôi cảm thấy toàn thân mình kiệt sức.
Không cảm thấy toàn thân mình vô cùng khó chịu.
Tan làm, tôi cùng đồng nghiệp đi thang máy xuống tầng một, lập tức nhìn thấy xe của Lục Bắc Huyền đang đậu bên đường.
"Ninh Ninh!"
Lục Bắc Huyền đứng ở bên cạnh xe vẫy tay gọi tôi.
ĐỌC TRUYỆN TẠI FACEBOOK: CELINE SYNE (TÚ TRINH)
Trong sự ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người xung quanh, tôi chậm rãi bước về phía Lục Bắc Huyền.
"Tôi nói rồi, anh có thể đừng đến chỗ làm của tôi nữa được không?"
Tôi có chút chán nản, hạ giọng nói: "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh thấy bản thân làm điều này có gì thú vị không?"
Lục Bắc Huyền cụp mắt, nhếch môi cười: "Vậy em có thể cam đoan bản thân mình có thể tự chăm sóc tốt chính mình cùng đứa con trong bụng sao?"
Tôi cau mày rồi nói: “Tất nhiên rồi!”
"Ninh Ninh, trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên ngày nào cũng vùi đầu vào công việc."
"Anh đã xin phép sếp, anh muốn dành thời gian này cho em. Anh đã hứa sẽ chăm sóc em đến hết cuộc đời, nhưng bây giờ quả thực anh đã thất hứa nên anh muốn đền bù cho em, vậy nên đừng từ chối anh nhé, được chứ?"
Lục Bắc Huyền chậm rãi nói, nghiêm túc nhìn tôi.
Hắn ta nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Liệu một người như hắn ta có thực sự sẵn sàng gác lại sự nghiệp của mình để đồng hành cùng tôi?
Tôi thậm chí không thể thốt ra một lời từ chối nào.
Bởi vì tôi luôn mong muốn chuyện này.
Lục Bắc Huyền luôn biết điểm yếu nhất của tôi ở đâu, từ đó đánh trúng điểm một cách chuẩn xác.
"Quên đi, tùy anh, để tôi xem anh có thể kiên trì được bao lâu."
Lục Bắc Huyền khóe môi hơi nhếch lên, mở cửa xe cho tôi như một quý ông.
"Lên xe, anh đưa em đến bệnh viện khám thai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.