Chương 92: Bất ngờ gặp mặt
Huyền Tran99
13/06/2023
Tư Nhĩ bây giờ nói là ngốc thì không phải là ngốc, cô vẫn rất sắc sảo nhưng có lẽ vì cô đã quên đi một khoảng thời gian vô cùng quan trọng
trong cuộc đời mình nên thành ra cô dễ tin người hơn bao giờ hết. Giống
như việc cô hỏi Văn Quảng về nhà hàng của anh vậy. Rõ ràng là cô có cảm
thấy thái độ của anh khi cô nhắc đến nhà hàng là có sự khác lạ nhưng rồi cô vẫn tin tưởng toàn bộ lời anh nói là sự thật và cho rằng việc cô
thấy anh lạ chẳng qua là do cô đang suy nghĩ nhiều quá mà thôi.
- Ra là thế sao? Anh nói thế thì chắc là đúng rồi. Anh hiểu tôi thích và ghét món gì như vậy kia cơ mà. - Tư Nhĩ vừa ăn vừa nói chuyện, thái độ khi nói chuyện với anh vô cùng thoải mái và không chút gò bó nào cả.
- Em biết vậy là tốt. Mọi chuyện của em anh đều biết hết cả. - Văn Quảng phải tạm thời quên đi những lo lắng ở trong lòng về việc của Trần Trung để nói chuyện vui vẻ với cô.
Trong lúc đang vui vẻ với cô được như thế này thì anh nghĩ mình nên tranh thủ nói chuyện với cô nhiều hơn để cả hai hiểu nhau hơn thay vì cứ lo lắng mấy chuyện không đâu như vậy. Hiện tại anh vẫn có đủ khả năng để ngăn cho Tư Nhĩ không gặp được Trần Trung, thế nên anh chẳng việc gì phải lo lắng quá mức như thế cả. Văn Quảng tự trấn an chính mình.
- Anh đừng chỉ có ngồi nói như thế chứ? Sẽ bỏ lỡ nhiều món ngon lắm đó, anh mau ăn thử món này đi. Tôi ăn thấy ngon tuyệt luôn á trời. - Tư Nhĩ vội vàng gắp cho Văn Quảng một miếng thức ăn.
Văn Quảng nhìn miếng thức ăn cô gắp ở bát cho mình, tuy chỉ là một hành động rất rất nhỏ của cô thôi nhưng nó lại có một ý nghĩa vô cùng lớn đối với anh. Nó cho thấy là cô đã bắt đầu chú ý và biết để tâm đến anh hơn rất. Với cả nếu như là lúc trước, anh có mơ cũng không dám mơ tới việc được cô gắp cho ăn như vậy nữa.
- Em ăn thêm cả món này đi, món tôm hùm này ăn ngon lắm đó. Lần trước anh qua đây ăn thử thấy không tồi chút nào.
- À, món tôm hùm làm đút lò nửa con kiểu Pháp thế này tôi không thích lắm đâu nhưng vì là anh đã đặc biệt gọi và giới thiệu lên tôi sẽ nếm thử xem sao nhé?
- Thật là vinh hạnh quá nhỉ? Em mau nếm thử xem, xem có ngon không? - Văn Quảng ra cái vẻ như đang hồi hộp ngồi chờ Tư Nhĩ ăn và đưa ra nhận xét về món tôm hùm kia, lo lắng cứ như thể anh chính là đầu bếp còn cô là một vị khác khó tính đang thưởng thức các món ăn do chính tay anh làm ra vậy.
- Ngon lắm. Tôi nói thật đấy, bình thường tôi không thích ăn món này đâu nhưng hôm nay thì khác nha! Ở đây làm rất ngon. Anh đúng là hiểu tôi thật mà. Ngay cả quán tôi thích cũng biết rõ như thế. Ăn sương sương qua mấy món là tôi đề thấy thích lắm rồi đó.
- Em thích là được rồi.
- Tôi thích là việc của tôi thích chứ anh cũng mau ăn đi. Đừng ngắm tôi ăn như thế. Người ta sẽ nghĩ tôi tham lam ăn hết phần của anh thì hại danh tiếng của tôi lắm.
- Không hại. Nếu có anh sẽ lên tiếng giúp em tẩy trắng. Với cả nhìn em ăn ngon như vậy là anh thấy vui rồi. Tự nhiên chẳng cần ăn gì cũng được nữa.
- Tôi không dễ tin mấy lời đường mật đâu nhe, đừng có mà lấy mấy lời này ra để nịnh nọt tôi, tôi không tin và anh cũng không thể nào lo bụng được thật đâu. - Tư Nhĩ vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát cho anh. Hệt như một người vợ yêu chồng đang gắp thức ăn cho chồng mình vậy.
Đó là một mình Văn Quảng nhìn ra hình ảnh như vậy thôi còn Tư Nhĩ cô lại không nhìn ra hình ảnh lãng mạn như thế. Nghĩ thế nào cô cũng chỉ thấy rằng bản thân cô giống hệt như một bà mẹ trẻ đang gắp thức ăn cho đứa con to xác của mình. Nghĩ vậy đúng thực là có hơi kì cục nhưng thực sự là Tư Nhĩ cô đã nghĩ như thế đó.
- Vậy anh không ăn cho em xem nhé! Chứng minh lời anh nói là thật ấy! Anh không hề đói. Em muốn thử không? - Văn Quảng nhỏ giọng nói với Tư Nhĩ, gần như đang muốn thắc thức cô dám để cho anh nhịn đói.
Tư Nhĩ đương nhiên không lỡ lòng nào để cho anh nhịn đói được rồi. Nói thế nào thì nói anh cũng phải làm rất nhiều việc, và bận rộn cả ngày nay rồi. Tối mà còn không ăn cơm nữa thì sức người nào chịu cho nổi. Thế nên mặc kệ anh trẻ con thách thức mình, Tư Nhĩ không hề bị lay động hùa theo.
- Anh làm vậy chả chứng minh được gì cả đâu vì anh có đói hay không thì chỉ cần anh không nói là tôi sẽ không biết rồi còn gì! Thế nên là anh ăn mau đi, đừng có kiểu trẻ con thế nữa đi. Tự nhiên ở đây tôi thấy hơi ngại khi có người nhìn vào mình. - Tư Nhĩ liếc nhìn xung quanh quán một lượt sau đó dừng điểm nhìn của mình tại chỗ của Văn Quảng.
Từ nãy tới giờ anh có thể mải nói chuyện nên không để ý chứ Tư Nhĩ thì rất để ý đến xung quanh đó nha! Nãy giờ cô đã để ý thấy không ít lần có người đi qua và nhìn vào hai người rồi. Ánh mắt họ không rõ ràng biểu lộ cảm xúc nhưng nhìn thoáng qua cô có thể đoán được là bọn họ đang thấy cô anh ra rất kì lạ khi ăn cơm ở đây mà lại nói chuyện vô tư như thế. Dù sao thì khi tới mấy nơi thế này vẫn là dùng bữa một cách lịch sự hợp hơn.
- Em thấy ngại sao? Thế lần sau chúng ta sẽ đặt phòng riêng nhé! Như thế sẽ tự nhiên hơn đúng không? - Văn Quảng ngay lập tức đưa ra cách giải quyết vấn đề.
Ngồi phòng riêng ăn đương nhiên là sẽ thoải mái hơn rồi. Chưa kể dịch vụ còn chua đáo và đa dạng hơn nữa. Tuy nhiên đi theo đó sẽ là một mức phí dịch vụ cao ngất ngưởng nhưng tiền trước giờ chưa từng là vấn đề của cả hai. Với cả nhắc đến tiền lại làm Tư Nhĩ nhớ tới một vấn đề nữa đó là…
- Hay là bữa này anh cứ để tôi mời cho. Tôi mới phát hiện ra trong tài khoản của mình đang có rất nhiều tiền, hơn năm trăm ngàn đô thì phải. Một số tiền phải nói là không hề nhỏ một chút nào. - Tư Nhĩ kể. - Trong hai năm không biết là tôi đã làm gì mà lại có được số tiền lớn như vậy nhỉ? Có thể là không lớn đối với anh đâu nhưng với tôi con số đó khá là lớn đấy! Anh biết tôi đã kiếm kiểu gì mà có không? - Tư Nhĩ lại hỏi.
Lại là một câu hỏi liên quan tới quá khứ mà Văn Quảng không bao giờ muốn phải trả lời. Số tiền đó cô có được là sau khi cô và anh kết thúc hợp đồng hôn nhân. Anh sao có thể nói rằng cô có nhiều tiền như vậy là vì đã kí hợp đồng với anh? Nhưng cũng may là ngoài hai người cùng với Nam Nhật ra thì chẳng ai biết tới vụ hợp đồng hôn nhân này nữa.
- Em trước giờ chưa từng chia sẻ với anh về tài chính cá nhân của em. Như em đã biết đấy! Anh vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi em mà nên về chuyện tài sản vẫn khá sòng phẳng, chỉ có tài sản bố mẹ cho lúc đám cưới là tài sản chung thôi. - Văn Quảng bình tĩnh nói đại một lí do để lừa gạt Tư Nhĩ.
- Vậy sao? Thế chắc là tôi lại bán đồ linh tinh rồi. Thỉnh thoảng tôi vẫn thường hay bán lại đống đồ hiệu không dùng cho người khác với cái giá khá cao đấy! - Tư Nhĩ dễ dàng tin tưởng những điều Văn Quảng nói là thật.
- Em có sở thích bán đồ hiệu sao? Anh nhớ là em có sở thích giữ lại đồ cũ mà.
- Đó là túi nên tôi mới muốn giữ lại thôi chứ còn mấy thứ khác chỉ cần được giá là là tôi sang tên luôn ấy mà. Giữ cũng không dùng đến, nhiều khi để linh tinh còn bị mất nữa đó. Nói chung con trai bọn anh ít xài đồ hiệu nên không biết được đâu.
- Ra thế. Anh lại nhớ thêm về một sở thích mới của em nữa rồi.
- Cảm ơn.
Tư Nhĩ vui vẻ nói lời cảm ơn với Văn Quảng cho có lệ sau đó lại tiếp tục tập trung vào việc ăn uống. Nhìn cô có vẻ mảnh khảnh vậy thôi chứ cô ăn rất tốt, sức ăn khoẻ lại ít hấp thụ nên thân hình lúc nào cũng ở mức cân đối hết.
- Nếu em thích đồ ăn ở đây như thế lần sau chúng ta lại tới đây ăn tiếp nhé!
- Được thôi. Nhưng bữa nay anh phải để cho tôi mời đấy vì tôi là người mời anh mà.
- Anh sẽ không từ chối đâu, em cứ yên tâm.
Thực ra đây cũng chỉ là một bữa ăn thôi, vui vẻ là chính còn việc ai trả tiền mà chẳng như nhau. Người ta cứ thường hay câu lệ quá mấy việc trả tiền bữa ăn thế này chứ còn với Văn Quảng anh quan niệm rất khác. Nếu là khách hàng hay đối tác quan trọng thì không nói làm gì, nhưng riêng đối với người anh xem là người anh xem là thân thiết thì chỉ cần họ và anh cảm thấy thoải mái thế là được rồi.
- Gì vậy này? - Tư Nhĩ đang ăn thì chợt thấy áo mình hình như bị dính vết bẩn nhỏ nào đó, hình như không phải là thức ăn mà là cái gì đó khác thì phải.
- Sao thế? - Văn Quảng rời khỏi chỗ ngồi đi ra xem cô bị sao.
Thấy anh lại đang lo lắng cho mình quá mức Tư Nhĩ vội vàng giải thích với anh ngay tức thì, tránh cho anh khỏi phải lo lắng mấy việc không đâu.
- Chỉ là áo bị dính gì đó rồi. Chắc là do khi nãy đi bị quẹt vào đâu đó thì phải. Tôi vào nhà vệ sinh xem sao. Anh cứ ăn tiếp đi. Lát tôi ra.
- Hay chúng ta về nhà rồi làm sạch? Chứ anh nghĩ khó mà làm sạch ở đây được lắm.
- Không cần phải phức tạp thế đâu. Anh còn chưa kịp ăn gì nữa mà. Tôi vào đó lấy khăn ướt lau thử xem sao, nếu thực sự không sạch thì thôi vậy, một vết bẩn nhỏ thôi ấy mà, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. - Tư Nhĩ nói rồi liền vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề nhỏ này.
Ở trong nhà vệ sinh.
Tư Nhĩ bước vào đây, vẻ mặt mới nãy còn tỏ ra không sao bây giờ đã lập tức nhăn nhó, lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt. Cô là người ưa sạch sẽ nên rất ghét đồ hay người mình bị dính bất kì một vết bẩn nào dù chỉ là nhỏ nhất. Nếu không thấy thì không sao chứ một khi đã thấy đời nào cô có thể để yên như thế cho được? Ban nãy bày ra bộ mặt như không có gì kia là để cho Văn Quảng có thể yên tâm mà ăn thêm mấy miếng thôi.
- Rốt cuộc là bị dính phải cái gì vậy chứ? Mình nhớ là đâu có đi vào chỗ nào bẩn đâu? Lại còn khó lau như vậy… đúng là tức chết mình rồi… - Tư Nhĩ vừa lau vừa lẩm bẩm chửi cái vết bẩn chết tiệt đang bám trên váy cô lúc này.
- Xin lỗi đã làm phiền… - một cô gái với giọng nói cực kì dễ nghe, điềm đạm bước ra từ một phòng vệ sinh, là Cẩm Vân.
Tư Nhĩ lạ lẫm nhìn cô gái trước mặt. Cẩm Vân vẫn còn không biết chuyện Tư Nhĩ bị mất trí nhớ liền cảm thấy vô cùng khó hiểu khi cô nhìn cô ta với cái ánh mắt đó.
- Tôi ở trong nghe chị nói hết rồi… sợ là làm phiền chị nên mới muốn đi ra xin lỗi. Không sao chứ? - Cẩm Vân lịch sự nói, thái độ thăm dò lí do cho hành động kì cục của Tư Nhĩ.
- À không sao. Phải là tôi làm phiền cô rồi. - Tư Nhĩ vội vàng cúi người xin lỗi Cẩm Vân, thái độ cô khác khí lịch sự, hoàn toàn không giống như đang diễn tẹo nào. Thấy thế, Cẩm Vân càng dám chắc hơn rằng Tư Nhĩ đang không được bình thường.
Là do đầu óc bị gì rồi chăng? Cẩm Vân suy đoán. Bởi lẽ không thể nào có việc Tư Nhĩ không biết cô ta là con gái nuôi của John được, và cả sau bao nhiêu chuyện như thế, dù rằng Cẩm Vân không liên quan đến bất cứ việc gì nhưng thái độ này của Tư Nhĩ là không thể nào…
- Không sao đâu. Tôi cũng không thấy phiền gì cả đâu. Nhưng váy cô hình như là bị dính phải vết bẩn khó lau sạch à?
- À đúng là vậy đó. Vết bẩn nhỏ ấy mà… - Tư Nhĩ cười trừ cho phải phép sau đó đang tính rời đi thì Cẩm Vân lại đi tới giữ cô lại.
- Hay là để tôi thử xem sao nhé! Tôi nghĩ là mình có thể giúp được cho cô đó.
- Ra là thế sao? Anh nói thế thì chắc là đúng rồi. Anh hiểu tôi thích và ghét món gì như vậy kia cơ mà. - Tư Nhĩ vừa ăn vừa nói chuyện, thái độ khi nói chuyện với anh vô cùng thoải mái và không chút gò bó nào cả.
- Em biết vậy là tốt. Mọi chuyện của em anh đều biết hết cả. - Văn Quảng phải tạm thời quên đi những lo lắng ở trong lòng về việc của Trần Trung để nói chuyện vui vẻ với cô.
Trong lúc đang vui vẻ với cô được như thế này thì anh nghĩ mình nên tranh thủ nói chuyện với cô nhiều hơn để cả hai hiểu nhau hơn thay vì cứ lo lắng mấy chuyện không đâu như vậy. Hiện tại anh vẫn có đủ khả năng để ngăn cho Tư Nhĩ không gặp được Trần Trung, thế nên anh chẳng việc gì phải lo lắng quá mức như thế cả. Văn Quảng tự trấn an chính mình.
- Anh đừng chỉ có ngồi nói như thế chứ? Sẽ bỏ lỡ nhiều món ngon lắm đó, anh mau ăn thử món này đi. Tôi ăn thấy ngon tuyệt luôn á trời. - Tư Nhĩ vội vàng gắp cho Văn Quảng một miếng thức ăn.
Văn Quảng nhìn miếng thức ăn cô gắp ở bát cho mình, tuy chỉ là một hành động rất rất nhỏ của cô thôi nhưng nó lại có một ý nghĩa vô cùng lớn đối với anh. Nó cho thấy là cô đã bắt đầu chú ý và biết để tâm đến anh hơn rất. Với cả nếu như là lúc trước, anh có mơ cũng không dám mơ tới việc được cô gắp cho ăn như vậy nữa.
- Em ăn thêm cả món này đi, món tôm hùm này ăn ngon lắm đó. Lần trước anh qua đây ăn thử thấy không tồi chút nào.
- À, món tôm hùm làm đút lò nửa con kiểu Pháp thế này tôi không thích lắm đâu nhưng vì là anh đã đặc biệt gọi và giới thiệu lên tôi sẽ nếm thử xem sao nhé?
- Thật là vinh hạnh quá nhỉ? Em mau nếm thử xem, xem có ngon không? - Văn Quảng ra cái vẻ như đang hồi hộp ngồi chờ Tư Nhĩ ăn và đưa ra nhận xét về món tôm hùm kia, lo lắng cứ như thể anh chính là đầu bếp còn cô là một vị khác khó tính đang thưởng thức các món ăn do chính tay anh làm ra vậy.
- Ngon lắm. Tôi nói thật đấy, bình thường tôi không thích ăn món này đâu nhưng hôm nay thì khác nha! Ở đây làm rất ngon. Anh đúng là hiểu tôi thật mà. Ngay cả quán tôi thích cũng biết rõ như thế. Ăn sương sương qua mấy món là tôi đề thấy thích lắm rồi đó.
- Em thích là được rồi.
- Tôi thích là việc của tôi thích chứ anh cũng mau ăn đi. Đừng ngắm tôi ăn như thế. Người ta sẽ nghĩ tôi tham lam ăn hết phần của anh thì hại danh tiếng của tôi lắm.
- Không hại. Nếu có anh sẽ lên tiếng giúp em tẩy trắng. Với cả nhìn em ăn ngon như vậy là anh thấy vui rồi. Tự nhiên chẳng cần ăn gì cũng được nữa.
- Tôi không dễ tin mấy lời đường mật đâu nhe, đừng có mà lấy mấy lời này ra để nịnh nọt tôi, tôi không tin và anh cũng không thể nào lo bụng được thật đâu. - Tư Nhĩ vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát cho anh. Hệt như một người vợ yêu chồng đang gắp thức ăn cho chồng mình vậy.
Đó là một mình Văn Quảng nhìn ra hình ảnh như vậy thôi còn Tư Nhĩ cô lại không nhìn ra hình ảnh lãng mạn như thế. Nghĩ thế nào cô cũng chỉ thấy rằng bản thân cô giống hệt như một bà mẹ trẻ đang gắp thức ăn cho đứa con to xác của mình. Nghĩ vậy đúng thực là có hơi kì cục nhưng thực sự là Tư Nhĩ cô đã nghĩ như thế đó.
- Vậy anh không ăn cho em xem nhé! Chứng minh lời anh nói là thật ấy! Anh không hề đói. Em muốn thử không? - Văn Quảng nhỏ giọng nói với Tư Nhĩ, gần như đang muốn thắc thức cô dám để cho anh nhịn đói.
Tư Nhĩ đương nhiên không lỡ lòng nào để cho anh nhịn đói được rồi. Nói thế nào thì nói anh cũng phải làm rất nhiều việc, và bận rộn cả ngày nay rồi. Tối mà còn không ăn cơm nữa thì sức người nào chịu cho nổi. Thế nên mặc kệ anh trẻ con thách thức mình, Tư Nhĩ không hề bị lay động hùa theo.
- Anh làm vậy chả chứng minh được gì cả đâu vì anh có đói hay không thì chỉ cần anh không nói là tôi sẽ không biết rồi còn gì! Thế nên là anh ăn mau đi, đừng có kiểu trẻ con thế nữa đi. Tự nhiên ở đây tôi thấy hơi ngại khi có người nhìn vào mình. - Tư Nhĩ liếc nhìn xung quanh quán một lượt sau đó dừng điểm nhìn của mình tại chỗ của Văn Quảng.
Từ nãy tới giờ anh có thể mải nói chuyện nên không để ý chứ Tư Nhĩ thì rất để ý đến xung quanh đó nha! Nãy giờ cô đã để ý thấy không ít lần có người đi qua và nhìn vào hai người rồi. Ánh mắt họ không rõ ràng biểu lộ cảm xúc nhưng nhìn thoáng qua cô có thể đoán được là bọn họ đang thấy cô anh ra rất kì lạ khi ăn cơm ở đây mà lại nói chuyện vô tư như thế. Dù sao thì khi tới mấy nơi thế này vẫn là dùng bữa một cách lịch sự hợp hơn.
- Em thấy ngại sao? Thế lần sau chúng ta sẽ đặt phòng riêng nhé! Như thế sẽ tự nhiên hơn đúng không? - Văn Quảng ngay lập tức đưa ra cách giải quyết vấn đề.
Ngồi phòng riêng ăn đương nhiên là sẽ thoải mái hơn rồi. Chưa kể dịch vụ còn chua đáo và đa dạng hơn nữa. Tuy nhiên đi theo đó sẽ là một mức phí dịch vụ cao ngất ngưởng nhưng tiền trước giờ chưa từng là vấn đề của cả hai. Với cả nhắc đến tiền lại làm Tư Nhĩ nhớ tới một vấn đề nữa đó là…
- Hay là bữa này anh cứ để tôi mời cho. Tôi mới phát hiện ra trong tài khoản của mình đang có rất nhiều tiền, hơn năm trăm ngàn đô thì phải. Một số tiền phải nói là không hề nhỏ một chút nào. - Tư Nhĩ kể. - Trong hai năm không biết là tôi đã làm gì mà lại có được số tiền lớn như vậy nhỉ? Có thể là không lớn đối với anh đâu nhưng với tôi con số đó khá là lớn đấy! Anh biết tôi đã kiếm kiểu gì mà có không? - Tư Nhĩ lại hỏi.
Lại là một câu hỏi liên quan tới quá khứ mà Văn Quảng không bao giờ muốn phải trả lời. Số tiền đó cô có được là sau khi cô và anh kết thúc hợp đồng hôn nhân. Anh sao có thể nói rằng cô có nhiều tiền như vậy là vì đã kí hợp đồng với anh? Nhưng cũng may là ngoài hai người cùng với Nam Nhật ra thì chẳng ai biết tới vụ hợp đồng hôn nhân này nữa.
- Em trước giờ chưa từng chia sẻ với anh về tài chính cá nhân của em. Như em đã biết đấy! Anh vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi em mà nên về chuyện tài sản vẫn khá sòng phẳng, chỉ có tài sản bố mẹ cho lúc đám cưới là tài sản chung thôi. - Văn Quảng bình tĩnh nói đại một lí do để lừa gạt Tư Nhĩ.
- Vậy sao? Thế chắc là tôi lại bán đồ linh tinh rồi. Thỉnh thoảng tôi vẫn thường hay bán lại đống đồ hiệu không dùng cho người khác với cái giá khá cao đấy! - Tư Nhĩ dễ dàng tin tưởng những điều Văn Quảng nói là thật.
- Em có sở thích bán đồ hiệu sao? Anh nhớ là em có sở thích giữ lại đồ cũ mà.
- Đó là túi nên tôi mới muốn giữ lại thôi chứ còn mấy thứ khác chỉ cần được giá là là tôi sang tên luôn ấy mà. Giữ cũng không dùng đến, nhiều khi để linh tinh còn bị mất nữa đó. Nói chung con trai bọn anh ít xài đồ hiệu nên không biết được đâu.
- Ra thế. Anh lại nhớ thêm về một sở thích mới của em nữa rồi.
- Cảm ơn.
Tư Nhĩ vui vẻ nói lời cảm ơn với Văn Quảng cho có lệ sau đó lại tiếp tục tập trung vào việc ăn uống. Nhìn cô có vẻ mảnh khảnh vậy thôi chứ cô ăn rất tốt, sức ăn khoẻ lại ít hấp thụ nên thân hình lúc nào cũng ở mức cân đối hết.
- Nếu em thích đồ ăn ở đây như thế lần sau chúng ta lại tới đây ăn tiếp nhé!
- Được thôi. Nhưng bữa nay anh phải để cho tôi mời đấy vì tôi là người mời anh mà.
- Anh sẽ không từ chối đâu, em cứ yên tâm.
Thực ra đây cũng chỉ là một bữa ăn thôi, vui vẻ là chính còn việc ai trả tiền mà chẳng như nhau. Người ta cứ thường hay câu lệ quá mấy việc trả tiền bữa ăn thế này chứ còn với Văn Quảng anh quan niệm rất khác. Nếu là khách hàng hay đối tác quan trọng thì không nói làm gì, nhưng riêng đối với người anh xem là người anh xem là thân thiết thì chỉ cần họ và anh cảm thấy thoải mái thế là được rồi.
- Gì vậy này? - Tư Nhĩ đang ăn thì chợt thấy áo mình hình như bị dính vết bẩn nhỏ nào đó, hình như không phải là thức ăn mà là cái gì đó khác thì phải.
- Sao thế? - Văn Quảng rời khỏi chỗ ngồi đi ra xem cô bị sao.
Thấy anh lại đang lo lắng cho mình quá mức Tư Nhĩ vội vàng giải thích với anh ngay tức thì, tránh cho anh khỏi phải lo lắng mấy việc không đâu.
- Chỉ là áo bị dính gì đó rồi. Chắc là do khi nãy đi bị quẹt vào đâu đó thì phải. Tôi vào nhà vệ sinh xem sao. Anh cứ ăn tiếp đi. Lát tôi ra.
- Hay chúng ta về nhà rồi làm sạch? Chứ anh nghĩ khó mà làm sạch ở đây được lắm.
- Không cần phải phức tạp thế đâu. Anh còn chưa kịp ăn gì nữa mà. Tôi vào đó lấy khăn ướt lau thử xem sao, nếu thực sự không sạch thì thôi vậy, một vết bẩn nhỏ thôi ấy mà, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. - Tư Nhĩ nói rồi liền vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề nhỏ này.
Ở trong nhà vệ sinh.
Tư Nhĩ bước vào đây, vẻ mặt mới nãy còn tỏ ra không sao bây giờ đã lập tức nhăn nhó, lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt. Cô là người ưa sạch sẽ nên rất ghét đồ hay người mình bị dính bất kì một vết bẩn nào dù chỉ là nhỏ nhất. Nếu không thấy thì không sao chứ một khi đã thấy đời nào cô có thể để yên như thế cho được? Ban nãy bày ra bộ mặt như không có gì kia là để cho Văn Quảng có thể yên tâm mà ăn thêm mấy miếng thôi.
- Rốt cuộc là bị dính phải cái gì vậy chứ? Mình nhớ là đâu có đi vào chỗ nào bẩn đâu? Lại còn khó lau như vậy… đúng là tức chết mình rồi… - Tư Nhĩ vừa lau vừa lẩm bẩm chửi cái vết bẩn chết tiệt đang bám trên váy cô lúc này.
- Xin lỗi đã làm phiền… - một cô gái với giọng nói cực kì dễ nghe, điềm đạm bước ra từ một phòng vệ sinh, là Cẩm Vân.
Tư Nhĩ lạ lẫm nhìn cô gái trước mặt. Cẩm Vân vẫn còn không biết chuyện Tư Nhĩ bị mất trí nhớ liền cảm thấy vô cùng khó hiểu khi cô nhìn cô ta với cái ánh mắt đó.
- Tôi ở trong nghe chị nói hết rồi… sợ là làm phiền chị nên mới muốn đi ra xin lỗi. Không sao chứ? - Cẩm Vân lịch sự nói, thái độ thăm dò lí do cho hành động kì cục của Tư Nhĩ.
- À không sao. Phải là tôi làm phiền cô rồi. - Tư Nhĩ vội vàng cúi người xin lỗi Cẩm Vân, thái độ cô khác khí lịch sự, hoàn toàn không giống như đang diễn tẹo nào. Thấy thế, Cẩm Vân càng dám chắc hơn rằng Tư Nhĩ đang không được bình thường.
Là do đầu óc bị gì rồi chăng? Cẩm Vân suy đoán. Bởi lẽ không thể nào có việc Tư Nhĩ không biết cô ta là con gái nuôi của John được, và cả sau bao nhiêu chuyện như thế, dù rằng Cẩm Vân không liên quan đến bất cứ việc gì nhưng thái độ này của Tư Nhĩ là không thể nào…
- Không sao đâu. Tôi cũng không thấy phiền gì cả đâu. Nhưng váy cô hình như là bị dính phải vết bẩn khó lau sạch à?
- À đúng là vậy đó. Vết bẩn nhỏ ấy mà… - Tư Nhĩ cười trừ cho phải phép sau đó đang tính rời đi thì Cẩm Vân lại đi tới giữ cô lại.
- Hay là để tôi thử xem sao nhé! Tôi nghĩ là mình có thể giúp được cho cô đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.