Chương 63: Quên đi anh
Huyền Tran99
03/06/2023
Bà Lam thực sự đã bị Như Nguyệt cùng Văn Quảng thuyết phục, hơn nữa
bà cũng cảm thấy Như Nguyệt nói rất có lí, bà với ông Lam rõ ràng là đã
quyết định coi Tư Nhĩ như con đẻ vậy sao ông bà lại đi cấm đoán chuyện
hôn sự này chỉ vì con bé không phải con ruột của hai người? Rõ ràng là
có mâu thuẫn rồi.
Ông Lam không phải là không suy nghĩ đến việc này nhưng quả thực việc này đâu phải ông cứ muốn là được? ông coi Tư Nhĩ như con, coi cô là con cháu nhà họ Lam, nhưng còn nhà họ Trần? Bọn họ đâu có coi trọng Tư Nhĩ giống như ông bà? Bọn họ chỉ xem cô có quan hệ máu mủ với ông hay không? không có chính là không phải con nhà quyền quý, như thế sẽ không được chấp nhận bước vào gia đình nhà họ.
- Nhưng chuyện này tôi không khuyên được nhà họ Trần, không phải bà không biết, nhưng ngay khi chúng ta nhận lại Như Nguyệt nhà họ đã nói rõ quan điểm còn gì? Tôi không muốn con bé quay lại đó, không phải bởi tôi muốn cấm cản làm gì, tôi chỉ không muốn con bé quay lại đó sẽ không được nhà họ tôn trọng như trước... – ông Lam đau lòng nói.
Mọi người ở đó bấy giờ mới thực sự hiểu lí do cương quyết không đồng ý chuyện này như vậy. Trần Thư nghe vậy mừng thầm, vội vàng nói.
- Chỉ cần sự đồng ý của chú là được rồi, cháu sẽ về nói chuyện với bố mẹ, đảm bảo rằng mọi người ở nhà họ Trần sẽ không có ai dám không coi trọng chị Tư Nhĩ đâu ạ!
- Phải đấy bố! Người nhà họ Trần ai ai cũng quý Tư Nhĩ, kể cả người giúp việc còn muốn thấy cô ấy ở đó hơn thấy con, cô ấy quay lai đó chắc chắn là sẽ hạnh phúc, bố đồng ý chuyện này nha bố. – Như Nguyệt vội tiếp lời Trần Thư, không để cho ông Lam có thời gian suy nghĩ đến việc phản đối chuyện này nữa.
Cùng lúc đó tại Trần Gia, Văn Quảng quả thực không thể trụ nổi hai giờ đồng hồ ngoài trời mưa. Không phải vì anh bỏ cuộc mà là vì sức anh không trụ nổi. Anh đã thức trắng gần hai ngày kể từ lúc nghe tin Tư Nhĩ nhập viện tới giờ. Trong lúc đó anh không chỉ không ngủ mà ngay đến ăn anh cũng không ăn bất kì thứ gì, đồ ăn Nam Nhật với Trần Thư mua cho anh anh đều ném chúng vào thùng rác. Cơ thể khỏe mạnh vốn đẫ rất tiều tụy, bây giờ lại còn dầm mưa lâu như thế, hơn một tiếng rưỡi, thử hỏi cơ thể nào chịu cho nổi?
- Văn Quảng... – bà Trần thấy anh ngất ra đấy vội vàng cùng một người giúp việc nữa lao ra đỡ lấy anh.
Ông Trần cũng hớt hải chạy ra theo bà. Nhìn đứa con trai yếu ớt tới mức không còn chút sức lực nào mà ngất đi, bà Trần xót xa vô cùng, đã thế người khiến anh thành ra thế này lại còn là chồng của bà, bố của anh.
Đỡ anh được vào đến trong giường rồi, ông bà vội cho người thay đồ và gọi bác sĩ tới cho anh.
- Ông thấy chưa? Tất cả là tại ông đấy. nếu ngay từ đầu ông chịu chấp nhận chuyện của hai đứa thì tốt rồi. Lại còn bắt thằng bé quỳ ở ngoài mưa lâu như vậy. ông có phải bố của nó nữa không vậy? – bà Trần không kiểm soát được cơn giận lập tức buông lời măng nhiếc chồng mình không thương tiếc.
Nước mắt bà ứa ra khi nhìn Văn Quảng đang nằm ở trên giường. Giận dỗi nói tiếp.
- Ông không đồng ý chuyện này chẳng qua là vì chê xuất thân của Lam Tư Nhĩ đúng không? Bởi con không phải con nhà quyền quý thôi chứ gì? Vậy sao ông còn lấy tôi làm gì? Tôi cũng có khác gì con bé đâu? Thậm chí tôi còn chẳng có ai nhận nuôi, phải nương nhờ cửa phật để lớn lên, sao ông vẫn còn lấy tôi? – bà Trần đau lòng nói. Bà ấy xuất thân bình thường nên không chê xuất thân của con dâu, chỉ cần người con dâu đó khiến con trai bà hạnh phúc, làm vừa lòng bà thì bất kể có xuất thân thế nào với bà cũng không quan trọng.
Ông Trần bao năm qua vẫn luôn muốn vợ mình quên đi chuyện này nhưng bây giờ bà lại chủ động nhắc đến nó. Ông biết bà buồn, vì yêu bà thương con nên bấy giờ cũng không còn muốn phản đối nữa.
- Tôi đã nói là mình đừng nhắc lại chuyện này nữa rồi còn gì? Tôi đúng thực là coi trọng xuất thân của Lam Tư Nhĩ nhưng đâu chi có tôi, ông Lam cũng phản đối chuyện hai đứa bên nhau còn gì? – ông Trần vốn đã lung lay tư trước nên khi báo chí tung tin đồn rằng Lam Tư Nhĩ là vợ của Văn Quảng ông mới không bất kì động thái gì trước chuyện này nhưng khi đích thân ông Lam gọi điện cho ông tỏ ý không muốn tác thành còn nói muốn ông khuyên nhủ anh thì ông cảm thấy bản thân phải cương quyết hơn với chuyện này nên vừa ông mới nhất định một mực muốn phản đối như thế.
- Thế thì ông chỉ cần nói lại với nhà bên đó là được rồi còn gì? Ông không thử nói với bọn họ, đã một mực muốn phản đối, có mà ông khinh thường những người có xuát thân bình thường nên mới thế ấy. Nếu ông thực sự xem trọng xuất thân như thế thì chúng ta cũng ly hôn luôn đi cho rồi... – bà Trần hất tay chồng ra khỏi vai, hậm hực nói.
- Được rồi, đợi thằng bé tỉnh lại tôi gọi điện nói với bên đó là được chứ gì? Bà cũng thật là, chuyện ly hôn mà sao bà dễ dàng nói ra như vậy được chứ? – ông Trần hết cách với vợ chỉ có thể chịu chào thua.
.
Ở bệnh viện, ông Lam đang định gọi điện nói lại với ông Trần thì Như Nguyệt reo lên với giọng hết sức vui mừng.
- Mọi người, hình như Tư Nhĩ tỉnh rồi kìa... – vừa nói, Như Nguyệt vừa đẩy cửa xong vào bên trong phòng hồi sức.
Đúng như Như Nguyệt nói, Tư Nhĩ tỉnh lại thật rồi. Cô thức dậy, cả người mệt mỏi, đầu óc cũng rất đau. Trần Thư nhấn chiếc chuông ở đầu giường gọi bác sĩ đến, khám sơ qua một lượt bác sĩ vui vẻ nói.
- Tình trạng của cô ấy rất tốt, sẽ sớm hồ phục thôi.
Mọi người nghe thế đương nhiên rất vui nhưng trên mặt ai cũng để lộ rõ ra sự căng thẳng. Không biết liệu cô có nhớ ra bọn họ hay không nữa...
- Tư Nhĩ... – bà Lam dịu dàng nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tư Nhĩ mệt mỏi nhìn bà, ánh mắt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào rõ ràng.
- Con... con có nhận ra ta là ai không? – bà Lam lo lắng hỏi, bà hỏi với điệu thật chậm để cô có thể nghe rõ. Trái tim bà cùng mọi người xung quanh ai ai cũng nhộn nhịp chờ kết quả từ lời Tư Nhĩ sắp sửa nói.
- M...mẹ... – Tư Nhĩ yếu ớt nói, giọng cô khô khốc và khàn đặc, phải khó khăn lắm mới có thể thốt ra được chữ mẹ kia.
Mọi người nghe xong vui như vỡ òa, ai nấy đều vô cùng hạnh phúc.
- Vậy còn ta? – ông Lam hỏi tiếp.
- B...bố... – Tư Nhĩ mệt mỏi trả lời. Đầu cô bây giờ đang rất khó chịu, cổ họng không có giọt nước nào mà sao mọi người hỏi gì mà hỏi lắm đến vậy? cô không biết mình vì sao bản thân lại ở đây và vì sao bố mẹ lại hỏi cô những câu hỏi như thế...
Cứ tưởng là Tư Nhĩ không hề mất trí nhớ như lời bác sĩ đã dự đoán nên Như Nguyệt với Trần Thư cũng hí hửng hỏi cô câu hỏi tương tự với ông bà Lam.
- Còn bọn tôi? – Như Nguyệt hỏi, tay tự chỉ vào mình sau đó chỉ sang Trần Thư.
Nhưng bọn họ phải thất vong rồi. Tư Nhĩ lần này không trả lời luôn như hai lần trước nữa mà cô lại còn ngơ ngác nhìn hai cô gái. Cô nhìn bọn họ mất một lúc rất lâu. Bấy giờ sự vui mừng trước đó đã vơi đi một nửa trên khuôn mặt của tất cả.
- Chị không nhớ hai người bọn em sao? Chúng ta mới kết bạn hai hôm trước xong đấy! – trần Thư lo lắng hỏi.
Tư Nhĩ nghe vậy có nheo mắt nhìn bọn họ thật kĩ thêm lúc nữa, cô cố nhớ lại nhưng đầu óc cô hoàn toàn trống khi nhìn hai người bọn họ. Cô không có chút kí ức nào về hai cô gái này, càng cố gắng nhớ cô càng chỉ cảm thấy đau đầu hơn mà thôi. Cuối cùng Tư Nhĩ đành lạnh lùng lắc đầu nhẹ một cái.
Sự vui mừng không còn nữa, mọi người lại bắt đầu lo lắng, ánh mắt đổ dồn về phía vị bác sĩ vẫn đang đứng ở gần đó từ nãy tới giờ. Chẳng đợi ai trong số bọn họ lên tiếng, vị bác sĩ kia lập tức đi đến bên giường khám lại cho Tư Nhĩ.
- Cô không nhớ hai cô gái này sao? – vị bác sĩ kia hỏi.
Tư Nhĩ lắc đầu.
- Thế cô có biết mình đã xảy ra chuyện gì nên mới phải nằm đây không? – vị bác sĩ tiếp tục hỏi.
Cô lại lắc đầu chứ không hề trả lời.
- Sự việc gần đây nhất cô nhớ được là gì?
- Tôi... sắp... phải... kết... hôn... – Tư Nhĩ gắng gượng nói hết một câu.
- Thế chồng sắp cưới của cô là ai? Cô nhớ anh ấy không?
Tư Nhĩ lại lắc đầu. Cô rõ ràng chưa gặp anh ta, trong kí ức của cô hiện tại cô mới chỉ nghe bố mẹ mình nói rằng cô phải thực hiện hôn ước với một tên công tử nhà giàu nào đó.
- Theo như tôi nghĩ có lẽ cô ấy chỉ mất đi một đoạn kí ức nào đó thôi. Thế lúc cô ấy chuẩn bị kết hôn là vào khoảng thời gian nào? – vị bác sĩ hỏi mọi người trong phòng
- Hơn hai năm trước... – ông Lam trả lời.
- Vậy thì những kí ức hơn hai năm cho tới bây giờ cô ấy sẽ không nhớ được gì đâu. Mọi người có thể gợi nhớ lại cho cô ấy sau nhưng trước mắt tôi khuyên mọi người không nên vội vàng bắt cô ấy phải nhớ lại gì cả. – nói xong, vị bác sĩ lập tức rời đi trước.
Trần Thư với Như Nguyệt đau lòng nhìn nhau.
Tư Nhĩ vậy mà lại không nhớ ra hai người bọn họ. Cũng phải thôi, tại bọn họ xuất hiện từ sau cuộc hôn nhân của cô với Văn Quảng mà...
- Cô không nhớ ra tôi cũng không sao? – Như Nguyệt nắm tay Tư Nhĩ nói. – Tôi là Như Nguyệt, là... – Như Nguyệt đang tính nói bản thân là con gái mới được nhận lại về nhưng rồi cô ta nghĩ mình không thể nói như thế được. Nói thế sẽ lại thành ra là Tư Nhĩ không phải con ruột của ông bà Lam, cô sẽ lại vì thế mà cố nhớ lại mọi chuyện, bác sĩ nói rồi, trước mắt không nên ép cô nhớ lại gì hết.
- Con nghỉ ngơi trước đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện... – ông Lam nháy mắt ra hiệu.
Mọi người theo đó đi ra ngoài.
- Hiện tại chúng ta không được để con bé phải cố nhớ lại những chuyện trong hai năm trở lại đây. – ông Lam băn khoăn nói.
- Nhưng không thể giấu chuyện Như Nguyệt con gái của chúng ta được vì hiện tại con đang sống ở nhà họ Lam mà. – bà Lam lo lắng nói.
Như Nguyệt đắn đo suy nghĩ mãi. Cảm thấy chuyện này tuy hơi phức tạm nhưng cũng không phải chuyện gì quá khó nghĩ.
- Vậy bây giờ con sẽ nói con là con gái được hai người nhận nuôi gần đây, như vậy cô ấy sẽ không thắc mắc gì nữa. – Như Nguyệt nói.
- Được chúng ta quyết định vậy đi. – ông Lam kết luận.
Mọi người bàn xong cứ thế lại đi vào lần nữa. Như Nguyệt xung phong giới thiệu lại.
- Tôi là con gái mới được bố mẹ nhận nuôi, chắc tại vậy nên cô mới không nhớ ra tôi.
Tư Nhĩ lúc này gật đầu xem như đã hỏi, một tay dơ lên chỉ vào Trần Thư đang đứng ở gần đó. Vừa rồi cô thấy Trần Thư có vẻ như rất thân thiết với cô, hỏi cô gì mà mới kết bạn.
- Em là Trần Thư, là em gái của... – trần thư căng thẳng nhìn xung quanh, bọn họ vừa rồi không có dặn cô phải giới thiệu làm sao. – em gái của Văn Quảng, là chồng của chị đó. – Trần Thư căng thẳng, nhưng nhân cơ hội giới thiệu bản thân, Trần Thư đã giới thiệu luôn Văn Quảng là chồng chưa cưới của cô. Dù sao cô cũng không nhớ chuyện của mình với Văn Quảng thực hư ra sao cả mà...
Ông bà Lam không lên tiếng nói lại gì cả. dù sao thì ông bà đã chấp nhận cho hai người tái hôn rồi, bây giờ cứ xem như là chồng sắp cưới cũng được thôi.
- Văn... Quảng....- Tư Nhĩ cảm giác cái tên này rất quen nhưng cố thế nào cũng không nhớ ra được. rõ ràng là cô chưa từng nghe qua cái tên này...
Đúng lúc này Văn Quảng đột ngột lao vào. Trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc vẫn còn chưa khô hết. Anh vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu, nghe tin cô tỉnh lập tức tới đây ngay, vào đây thấy cô đã tỉnh, anh không suy nghĩ gì lập tức chạy lại, cúi người ôm lấy cô, mỉm cười mừng rỡ nói.
- Em tỉnh rồi....
- Anh... là ai? – Tư Nhĩ cất giọng khàn khàn hỏi, không biết vì sao người đàn ông lạ mặt này lại ôm cô như vậy.
Trần Thư sợ anh nói ling tinh gì đó, ghé tai trình bày anh nghe tình trạng hiện gờ của Tư Nhĩ.
- Anh ... là chồng... của em. – Văn Quảng đau lòng nói. Anh đang lừa cô, anh biết cô ghét nhất là bị ai đó lừa mình nhưng bây giờ anh bắt buộc phải lừa cô, mong là khi nhớ lại cô sẽ không vì thế mà trách anh.
Ông Lam không phải là không suy nghĩ đến việc này nhưng quả thực việc này đâu phải ông cứ muốn là được? ông coi Tư Nhĩ như con, coi cô là con cháu nhà họ Lam, nhưng còn nhà họ Trần? Bọn họ đâu có coi trọng Tư Nhĩ giống như ông bà? Bọn họ chỉ xem cô có quan hệ máu mủ với ông hay không? không có chính là không phải con nhà quyền quý, như thế sẽ không được chấp nhận bước vào gia đình nhà họ.
- Nhưng chuyện này tôi không khuyên được nhà họ Trần, không phải bà không biết, nhưng ngay khi chúng ta nhận lại Như Nguyệt nhà họ đã nói rõ quan điểm còn gì? Tôi không muốn con bé quay lại đó, không phải bởi tôi muốn cấm cản làm gì, tôi chỉ không muốn con bé quay lại đó sẽ không được nhà họ tôn trọng như trước... – ông Lam đau lòng nói.
Mọi người ở đó bấy giờ mới thực sự hiểu lí do cương quyết không đồng ý chuyện này như vậy. Trần Thư nghe vậy mừng thầm, vội vàng nói.
- Chỉ cần sự đồng ý của chú là được rồi, cháu sẽ về nói chuyện với bố mẹ, đảm bảo rằng mọi người ở nhà họ Trần sẽ không có ai dám không coi trọng chị Tư Nhĩ đâu ạ!
- Phải đấy bố! Người nhà họ Trần ai ai cũng quý Tư Nhĩ, kể cả người giúp việc còn muốn thấy cô ấy ở đó hơn thấy con, cô ấy quay lai đó chắc chắn là sẽ hạnh phúc, bố đồng ý chuyện này nha bố. – Như Nguyệt vội tiếp lời Trần Thư, không để cho ông Lam có thời gian suy nghĩ đến việc phản đối chuyện này nữa.
Cùng lúc đó tại Trần Gia, Văn Quảng quả thực không thể trụ nổi hai giờ đồng hồ ngoài trời mưa. Không phải vì anh bỏ cuộc mà là vì sức anh không trụ nổi. Anh đã thức trắng gần hai ngày kể từ lúc nghe tin Tư Nhĩ nhập viện tới giờ. Trong lúc đó anh không chỉ không ngủ mà ngay đến ăn anh cũng không ăn bất kì thứ gì, đồ ăn Nam Nhật với Trần Thư mua cho anh anh đều ném chúng vào thùng rác. Cơ thể khỏe mạnh vốn đẫ rất tiều tụy, bây giờ lại còn dầm mưa lâu như thế, hơn một tiếng rưỡi, thử hỏi cơ thể nào chịu cho nổi?
- Văn Quảng... – bà Trần thấy anh ngất ra đấy vội vàng cùng một người giúp việc nữa lao ra đỡ lấy anh.
Ông Trần cũng hớt hải chạy ra theo bà. Nhìn đứa con trai yếu ớt tới mức không còn chút sức lực nào mà ngất đi, bà Trần xót xa vô cùng, đã thế người khiến anh thành ra thế này lại còn là chồng của bà, bố của anh.
Đỡ anh được vào đến trong giường rồi, ông bà vội cho người thay đồ và gọi bác sĩ tới cho anh.
- Ông thấy chưa? Tất cả là tại ông đấy. nếu ngay từ đầu ông chịu chấp nhận chuyện của hai đứa thì tốt rồi. Lại còn bắt thằng bé quỳ ở ngoài mưa lâu như vậy. ông có phải bố của nó nữa không vậy? – bà Trần không kiểm soát được cơn giận lập tức buông lời măng nhiếc chồng mình không thương tiếc.
Nước mắt bà ứa ra khi nhìn Văn Quảng đang nằm ở trên giường. Giận dỗi nói tiếp.
- Ông không đồng ý chuyện này chẳng qua là vì chê xuất thân của Lam Tư Nhĩ đúng không? Bởi con không phải con nhà quyền quý thôi chứ gì? Vậy sao ông còn lấy tôi làm gì? Tôi cũng có khác gì con bé đâu? Thậm chí tôi còn chẳng có ai nhận nuôi, phải nương nhờ cửa phật để lớn lên, sao ông vẫn còn lấy tôi? – bà Trần đau lòng nói. Bà ấy xuất thân bình thường nên không chê xuất thân của con dâu, chỉ cần người con dâu đó khiến con trai bà hạnh phúc, làm vừa lòng bà thì bất kể có xuất thân thế nào với bà cũng không quan trọng.
Ông Trần bao năm qua vẫn luôn muốn vợ mình quên đi chuyện này nhưng bây giờ bà lại chủ động nhắc đến nó. Ông biết bà buồn, vì yêu bà thương con nên bấy giờ cũng không còn muốn phản đối nữa.
- Tôi đã nói là mình đừng nhắc lại chuyện này nữa rồi còn gì? Tôi đúng thực là coi trọng xuất thân của Lam Tư Nhĩ nhưng đâu chi có tôi, ông Lam cũng phản đối chuyện hai đứa bên nhau còn gì? – ông Trần vốn đã lung lay tư trước nên khi báo chí tung tin đồn rằng Lam Tư Nhĩ là vợ của Văn Quảng ông mới không bất kì động thái gì trước chuyện này nhưng khi đích thân ông Lam gọi điện cho ông tỏ ý không muốn tác thành còn nói muốn ông khuyên nhủ anh thì ông cảm thấy bản thân phải cương quyết hơn với chuyện này nên vừa ông mới nhất định một mực muốn phản đối như thế.
- Thế thì ông chỉ cần nói lại với nhà bên đó là được rồi còn gì? Ông không thử nói với bọn họ, đã một mực muốn phản đối, có mà ông khinh thường những người có xuát thân bình thường nên mới thế ấy. Nếu ông thực sự xem trọng xuất thân như thế thì chúng ta cũng ly hôn luôn đi cho rồi... – bà Trần hất tay chồng ra khỏi vai, hậm hực nói.
- Được rồi, đợi thằng bé tỉnh lại tôi gọi điện nói với bên đó là được chứ gì? Bà cũng thật là, chuyện ly hôn mà sao bà dễ dàng nói ra như vậy được chứ? – ông Trần hết cách với vợ chỉ có thể chịu chào thua.
.
Ở bệnh viện, ông Lam đang định gọi điện nói lại với ông Trần thì Như Nguyệt reo lên với giọng hết sức vui mừng.
- Mọi người, hình như Tư Nhĩ tỉnh rồi kìa... – vừa nói, Như Nguyệt vừa đẩy cửa xong vào bên trong phòng hồi sức.
Đúng như Như Nguyệt nói, Tư Nhĩ tỉnh lại thật rồi. Cô thức dậy, cả người mệt mỏi, đầu óc cũng rất đau. Trần Thư nhấn chiếc chuông ở đầu giường gọi bác sĩ đến, khám sơ qua một lượt bác sĩ vui vẻ nói.
- Tình trạng của cô ấy rất tốt, sẽ sớm hồ phục thôi.
Mọi người nghe thế đương nhiên rất vui nhưng trên mặt ai cũng để lộ rõ ra sự căng thẳng. Không biết liệu cô có nhớ ra bọn họ hay không nữa...
- Tư Nhĩ... – bà Lam dịu dàng nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tư Nhĩ mệt mỏi nhìn bà, ánh mắt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào rõ ràng.
- Con... con có nhận ra ta là ai không? – bà Lam lo lắng hỏi, bà hỏi với điệu thật chậm để cô có thể nghe rõ. Trái tim bà cùng mọi người xung quanh ai ai cũng nhộn nhịp chờ kết quả từ lời Tư Nhĩ sắp sửa nói.
- M...mẹ... – Tư Nhĩ yếu ớt nói, giọng cô khô khốc và khàn đặc, phải khó khăn lắm mới có thể thốt ra được chữ mẹ kia.
Mọi người nghe xong vui như vỡ òa, ai nấy đều vô cùng hạnh phúc.
- Vậy còn ta? – ông Lam hỏi tiếp.
- B...bố... – Tư Nhĩ mệt mỏi trả lời. Đầu cô bây giờ đang rất khó chịu, cổ họng không có giọt nước nào mà sao mọi người hỏi gì mà hỏi lắm đến vậy? cô không biết mình vì sao bản thân lại ở đây và vì sao bố mẹ lại hỏi cô những câu hỏi như thế...
Cứ tưởng là Tư Nhĩ không hề mất trí nhớ như lời bác sĩ đã dự đoán nên Như Nguyệt với Trần Thư cũng hí hửng hỏi cô câu hỏi tương tự với ông bà Lam.
- Còn bọn tôi? – Như Nguyệt hỏi, tay tự chỉ vào mình sau đó chỉ sang Trần Thư.
Nhưng bọn họ phải thất vong rồi. Tư Nhĩ lần này không trả lời luôn như hai lần trước nữa mà cô lại còn ngơ ngác nhìn hai cô gái. Cô nhìn bọn họ mất một lúc rất lâu. Bấy giờ sự vui mừng trước đó đã vơi đi một nửa trên khuôn mặt của tất cả.
- Chị không nhớ hai người bọn em sao? Chúng ta mới kết bạn hai hôm trước xong đấy! – trần Thư lo lắng hỏi.
Tư Nhĩ nghe vậy có nheo mắt nhìn bọn họ thật kĩ thêm lúc nữa, cô cố nhớ lại nhưng đầu óc cô hoàn toàn trống khi nhìn hai người bọn họ. Cô không có chút kí ức nào về hai cô gái này, càng cố gắng nhớ cô càng chỉ cảm thấy đau đầu hơn mà thôi. Cuối cùng Tư Nhĩ đành lạnh lùng lắc đầu nhẹ một cái.
Sự vui mừng không còn nữa, mọi người lại bắt đầu lo lắng, ánh mắt đổ dồn về phía vị bác sĩ vẫn đang đứng ở gần đó từ nãy tới giờ. Chẳng đợi ai trong số bọn họ lên tiếng, vị bác sĩ kia lập tức đi đến bên giường khám lại cho Tư Nhĩ.
- Cô không nhớ hai cô gái này sao? – vị bác sĩ kia hỏi.
Tư Nhĩ lắc đầu.
- Thế cô có biết mình đã xảy ra chuyện gì nên mới phải nằm đây không? – vị bác sĩ tiếp tục hỏi.
Cô lại lắc đầu chứ không hề trả lời.
- Sự việc gần đây nhất cô nhớ được là gì?
- Tôi... sắp... phải... kết... hôn... – Tư Nhĩ gắng gượng nói hết một câu.
- Thế chồng sắp cưới của cô là ai? Cô nhớ anh ấy không?
Tư Nhĩ lại lắc đầu. Cô rõ ràng chưa gặp anh ta, trong kí ức của cô hiện tại cô mới chỉ nghe bố mẹ mình nói rằng cô phải thực hiện hôn ước với một tên công tử nhà giàu nào đó.
- Theo như tôi nghĩ có lẽ cô ấy chỉ mất đi một đoạn kí ức nào đó thôi. Thế lúc cô ấy chuẩn bị kết hôn là vào khoảng thời gian nào? – vị bác sĩ hỏi mọi người trong phòng
- Hơn hai năm trước... – ông Lam trả lời.
- Vậy thì những kí ức hơn hai năm cho tới bây giờ cô ấy sẽ không nhớ được gì đâu. Mọi người có thể gợi nhớ lại cho cô ấy sau nhưng trước mắt tôi khuyên mọi người không nên vội vàng bắt cô ấy phải nhớ lại gì cả. – nói xong, vị bác sĩ lập tức rời đi trước.
Trần Thư với Như Nguyệt đau lòng nhìn nhau.
Tư Nhĩ vậy mà lại không nhớ ra hai người bọn họ. Cũng phải thôi, tại bọn họ xuất hiện từ sau cuộc hôn nhân của cô với Văn Quảng mà...
- Cô không nhớ ra tôi cũng không sao? – Như Nguyệt nắm tay Tư Nhĩ nói. – Tôi là Như Nguyệt, là... – Như Nguyệt đang tính nói bản thân là con gái mới được nhận lại về nhưng rồi cô ta nghĩ mình không thể nói như thế được. Nói thế sẽ lại thành ra là Tư Nhĩ không phải con ruột của ông bà Lam, cô sẽ lại vì thế mà cố nhớ lại mọi chuyện, bác sĩ nói rồi, trước mắt không nên ép cô nhớ lại gì hết.
- Con nghỉ ngơi trước đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện... – ông Lam nháy mắt ra hiệu.
Mọi người theo đó đi ra ngoài.
- Hiện tại chúng ta không được để con bé phải cố nhớ lại những chuyện trong hai năm trở lại đây. – ông Lam băn khoăn nói.
- Nhưng không thể giấu chuyện Như Nguyệt con gái của chúng ta được vì hiện tại con đang sống ở nhà họ Lam mà. – bà Lam lo lắng nói.
Như Nguyệt đắn đo suy nghĩ mãi. Cảm thấy chuyện này tuy hơi phức tạm nhưng cũng không phải chuyện gì quá khó nghĩ.
- Vậy bây giờ con sẽ nói con là con gái được hai người nhận nuôi gần đây, như vậy cô ấy sẽ không thắc mắc gì nữa. – Như Nguyệt nói.
- Được chúng ta quyết định vậy đi. – ông Lam kết luận.
Mọi người bàn xong cứ thế lại đi vào lần nữa. Như Nguyệt xung phong giới thiệu lại.
- Tôi là con gái mới được bố mẹ nhận nuôi, chắc tại vậy nên cô mới không nhớ ra tôi.
Tư Nhĩ lúc này gật đầu xem như đã hỏi, một tay dơ lên chỉ vào Trần Thư đang đứng ở gần đó. Vừa rồi cô thấy Trần Thư có vẻ như rất thân thiết với cô, hỏi cô gì mà mới kết bạn.
- Em là Trần Thư, là em gái của... – trần thư căng thẳng nhìn xung quanh, bọn họ vừa rồi không có dặn cô phải giới thiệu làm sao. – em gái của Văn Quảng, là chồng của chị đó. – Trần Thư căng thẳng, nhưng nhân cơ hội giới thiệu bản thân, Trần Thư đã giới thiệu luôn Văn Quảng là chồng chưa cưới của cô. Dù sao cô cũng không nhớ chuyện của mình với Văn Quảng thực hư ra sao cả mà...
Ông bà Lam không lên tiếng nói lại gì cả. dù sao thì ông bà đã chấp nhận cho hai người tái hôn rồi, bây giờ cứ xem như là chồng sắp cưới cũng được thôi.
- Văn... Quảng....- Tư Nhĩ cảm giác cái tên này rất quen nhưng cố thế nào cũng không nhớ ra được. rõ ràng là cô chưa từng nghe qua cái tên này...
Đúng lúc này Văn Quảng đột ngột lao vào. Trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc vẫn còn chưa khô hết. Anh vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu, nghe tin cô tỉnh lập tức tới đây ngay, vào đây thấy cô đã tỉnh, anh không suy nghĩ gì lập tức chạy lại, cúi người ôm lấy cô, mỉm cười mừng rỡ nói.
- Em tỉnh rồi....
- Anh... là ai? – Tư Nhĩ cất giọng khàn khàn hỏi, không biết vì sao người đàn ông lạ mặt này lại ôm cô như vậy.
Trần Thư sợ anh nói ling tinh gì đó, ghé tai trình bày anh nghe tình trạng hiện gờ của Tư Nhĩ.
- Anh ... là chồng... của em. – Văn Quảng đau lòng nói. Anh đang lừa cô, anh biết cô ghét nhất là bị ai đó lừa mình nhưng bây giờ anh bắt buộc phải lừa cô, mong là khi nhớ lại cô sẽ không vì thế mà trách anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.