Chương 111:
Thời Tinh Thảo
08/03/2023
Chương 111: Một trăm mười một đồng tiền
Vậy không bằng hỏi chú đi.
Câu nói này vẫn văng vẳng bên tai Bắc Bắc. Sau khi giật mình, cô nhìn người đàn ông trước mặt. Tần Tuấn rất cao lớn, nói chuyện rất trầm ổn nhưng bộ dạng có thể nhìn ra là thanh tú tuấn mỹ, vẻ ngoài khi còn trẻ chắc cũng không kém.
Bắc Bắc nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt, người đàn ông rất giống mình. Nhất thời chưa thể hồi phục tinh thần, vẫn là Lê Mẫn ho một tiếng, nhìn Bắc Bắc hỏi: "Chị đi trước nhé. Hai người nói chuyện đi."
Tần Tuấn gật đầu: "Chị qua bên kia đi."
"Ừm."
Sau khi Lê Mẫn đi, Bắc Bắc bỗng nhiên hỏi: "Tôi hỏi, chú sẽ nói chứ?"
Khuôn mặt Tần Tuấn lạnh nhạt nhìn cô, khẽ ừm một tiếng: "Có. Hỏi đi, muốn biết chuyện gì?"
Bắc Bắc suy nghĩ giây lát, hỏi một vấn đề khiến Tần Tuấn không ngờ đến: "Tại sao chú lại đến đây?"
Tần Tuấn sửng sốt, hơi ngạc nhiên khi cô hỏi vấn đề này: "Chú xuất hiện ở đây lạ lắm sao?"
"Đúng thế." Bắc Bắc không ngốc. Trước đây quay phim ở thành phố, người này không đến, bây giờ quay ở vùng núi hẻo lánh này thì lại xuất hiện. Dùng đầu ngón chân nghĩ sơ qua, cô cũng có thể cảm thấy xuất hiện một điều không bình thường.
Thần sắc của Tần Tuấn vẫn thản nhiên, nhìn Bắc Bắc bằng đôi mắt sâu xa không thấy đáy, khiến người ta nhìn không ra bên trong rốt cuộc cất giấu những gì. Thật ra Bắc Bắc rất sợ đối diện với những người như vậy, cứ cảm thấy tâm tư gì của bản thân cũng đều bị người ta liếc mắt nhìn thấu được. Nhưng mà, cô dường như lại không sợ Tần Tuấn như vậy. Cô không thể nói ra rốt cuộc bản thân cảm giác thế nào, nói tóm lại, thì cảm thấy . . . . . . . . . . . . kỳ lạ không nói ra được.
"Hơi lạ."
Bắc Bắc yên lặng, nghe Tần Tuấn nói tiếp.
Tần Tuấn nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ chốc lát rồi nòi: "Vừa rồi muốn hỏi Lê Mẫn chuyện gì?"
Nghe vậy, Bắc Bắc hỏi ngược lại một câu: "Không phải chú đã nghe hết rồi sao?"
Tần Tuấn nhướn mi, nhìn Bắc Bắc nói: "Tính cách giống thật."
Bắc Bắc ngây ra, câu nói bên miệng giống ai không hỏi được, chỉ tiếp tục im lặng. Cô vội vã muốn từ miệng Tần Tuấn nói ra câu trả lời, cô biết bản thân muốn biết câu trả lời kia.
"Em gái của Lê Mẫn - Lê Miên, con từng nghe cái tên này rồi chứ?" Khi Tần Tuấn nói hai chữ Lê Miên, giọng điệu thay đổi rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bắc Bắc lẳng lặng lắng nghe.
Tần Tuấn cười: "Những việc Chu Thịnh điều tra, hoàn toàn là sự thật. Chẳng qua là có một điểm Chu Thịnh không biết."
"Là gì vậy?"
"Cô ấy ở đâu."
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, nhìn người đàn ông trước mặt: "Ở đâu?"
Tần Tuấn bỗng nhiên cúi đầu nhìn Bắc Bắc: "Không muốn biết những chuyện khác sao?"
"Muốn." Làm sao cô lại không muốn chứ. Thời gian gần đây, Bắc Bắc ngay cả nằm mơ cũng muốn biết chuyện xảy ra năm đó, người nhà họ Đồng có thật sự ghê tởm, quá đáng như vậy hay không.
Thời gian năm năm, cô thật sự không dám nghĩ Lê Miên rốt cuộc gặp phải những chuyện gì.
Tần Tuấn bắt đầu kể chuyện cũ, thật sự rất giống với Chu Thịnh nói. Điều duy nhất không giống chính là người nhà họ Đồng thật ra không cố ý bắt cóc Lê Miên. Lê Miên quả thật đã trải qua hai lần bắt cóc nhưng đó đều là những kẻ lưu manh, mà cha Đồng tình cờ nhìn thấy, cứu Lê Miên. Nguyên nhân chính là vì lúc đó nhà họ Lê ốc không mang nổi mình ốc, nhà họ Lê vừa mới bị phía trên điều tra ra vài vấn đề, mọi người hằng ngày đều lo sợ, hoàn toàn không có ai chú ý đến việc không thấy Lê Miên. Thậm chí là không có ai chú ý việc Lê Miên bị bắt cóc. Ngay ban đầu lúc Lê Miên đi chỉ nói đến nhà bạn ở hai ngày, dù sao khi đó nhà họ Lê lúc nào cũng có người đến nhà thăm hỏi, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lê Miên cho nên nhà họ Lê đồng ý cho cô ra ngoài.
Mãi đến ba ngày sau, Lê Miên vẫn không liên lạc với gia đình, người nhà họ Lê mới hốt hoảng.
Chỉ là khi đó, Lê Miên đã bị người có lòng dạ đen tối chú ý đến, nhốt lại. Ông Đồng là người thông minh, đã tránh được tất cả những tra hỏi của mọi người còn đánh lừa phương hướng nhà họ Lê và nhà họ Tần, khiến tất cả mọi người cho rằng Lê Miên lần này bị bắt đem đi bán lên vùng núi cao xa xôi. Vì vậy, ngay khi bắt đầu, phương hướng tìm kiếm của nhà họ Lê và nhà họ Tần lại bỏ qua những nơi như nhà tàu cảng biển, không chú ý khu vực thành thị, hơn nữa không ngờ đến người thương nhân đã từng gặp mặt này.
Lê Miên biệt tăm biệt tích bị nhốt năm năm trời. Nơi giam cầm Lê Miên trong thời gian đó là một biệt thự, mà phía dưới đó có một tầng hầm. Lê Miên cứ như vậy bị nhốt trong căn phòng đó, trong phòng có đồ ăn đồ uống. Ban đầu, Lê Miên chỉ sống có một mình, người kia nửa tháng đến một lần, mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn đủ cho cô dùng trong nửa tháng.
Ngay từ đầu, Lê Miên từng muốn tự sát nhưng ông Đồng không cho cô cơ hội đó. Sau này lúc có cơ hội rồi, Lê Miên lại phát hiện ra mình có thai. Khi đó, vì đứa con, Lê Miên càng không thể tự sát. Bởi vì trước kia từng bị bắt cóc, cơ thể Lê Miên vốn đã rất yếu, khi đó Lê Miên và Tần Tuấn đều cho rằng đời này cô sẽ không có con được nữa, mà Tần Tuấn cũng thật sự không quá coi trọng chuyện con cái, chỉ cần Lê Miên khỏe thì Tần Tuấn thế nào cũng được.
Vì vậy, bình thường càng không chú ý đến việc tránh thai.
Mà ông Đồng sở dĩ động lòng muốn giữ Bắc Bắc lại, là vì ông ta bị người nhà ép sinh con trai. Ông ta đối với Lê Miên là một kiểu bệnh si mê, cố chấp.
Ông Đồng nhận lời Lê Miên, chỉ cần cô bằng lòng theo mình thì sẽ đồng ý giữ đứa bé lại và nuôi dưỡng.
Lê Miên không còn cách nào khác. Tình hình khi đó, vì để bảo vệ đứa con không dễ dàng có được của mình thì chỉ có thể đồng ý. Nhưng cô không ngờ, đứa trẻ vừa sinh ra, Lê Miên chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Ông Đồng nói với cô là vì cô khó sinh, hai người chỉ có thể giữ một. Con chết rồi, cô được sống tiếp. Khi đó Lê Miên không tin, nhưng những người cô từng tiếp xúc đều nói như vậy.
Cho dù Lê Miên tự sát, ông Đồng cũng vẫn khăng khăng như cũ nói Bắc Bắc đã chết rồi.
Lê Miên sống vật vờ. Mỗi ngày đều ở trong tình trạng không muốn tiếp tục cuộc sống nữa. Nhưng cô lại một lần nữa bị giam giữ, hằng ngày đều có người trông chừng, tay thì bị trói, bất kể cô muốn làm gì cũng không làm được. Chỉ trừ lúc ăn và lúc đi vệ sinh, Lê Miên mới được cởi trói ra, cô cũng không có chút thời gian nào để có thể chạy trốn, có thể làm việc khác, ví dụ . . . . . . . . . . . tự sát.
Mãi đến khi cô bị bà Đồng phát hiện, Lê Miên mới xem như nhìn thấy hy vọng.
Cô và bà Đồng gặp mặt, lần nào cũng chọc tức bà ta nhưng mà vẫn không thể chạy trốn. Cho đến một buổi tối nọ, ông Đồng đến căn biệt thự, cố thử lại đối với Lê Miên không biết phải trái. Trước đây, mỗi lần ông Đồng đến, Lê Miên đều tự sát một lần, đập đầu vào tường, lần nào cũng máu chảy đầm đìa. Đủ các phương pháp, cô đều thử qua. Mà ông Đồng cũng không biết có phải là mình thích cô hay không hoặc là ông quá tự tin về bản thân, ông cứ kiên định rồi một ngày Lê Miên sẽ thích mình. Đối với việc này, mặc dù đã mấy lần cứng rắn cưỡng ép nhưng cuối cùng bị sự cứng cỏi của Lê Miên dọa chạy mất.
Còn Lê Miên mặc dù biết bản thân không có hy vọng trốn thoát được nhưng cô vẫn giữ gìn thân thể mình như cũ, cho dù là chết, cô cũng không bằng lòng cho người đàn ông kinh tởm, đáng sợ này.
Hai người cứ dây dưa như thế cho đến khi bà Đồng xuất hiện, và đã cho Lê Miên hy vọng mới. Lúc đó Lê Miên thật sự không biết con gái mình vẫn còn sống, ngay cả bà Đồng căm hận người đàn bà Lê Miên này nhưng vẫn cứ nói, con gái cô đã chết rồi, đừng ôm hy vọng gì nữa. Thậm chí đến cả ảnh lúc chết cũng cho Lê Miên xem.
Lê Miên đã tin và không nghi ngờ điều này, cả người suy sụp hoàn toàn. Bị nhốt năm năm, tinh thần đã không bình thường từ lâu. Những việc cực đoan Lê Miên đều có thể làm ra mà cũng bởi vì tinh thần của cô không bình thường, ông Đồng canh phòng cô cũng ít đi. Thân phận những người sắp xếp ở bên Lê Miên là y bác sĩ càng nhiều.
Đêm đó trốn thoát là ông Đồng đến tìm Lê Miên trước. Ông Đồng vừa đi, bà Đồng liền dẫn hai người đàn ông khác tới.
Lê Miên làm sao bằng lòng để chịu sỉ nhục như vậy. Ngay lập tức cô liền nghĩ thà chết còn hơn. Cô và người kia cứ giằng co. Một người chỉ cần bị bệnh đến mức độ nào đó thì chuyện gì cũng không sợ.
Sau đó, Lê Miên cũng không biết bản thân làm sao chạy thoát được, cô đi về hướng quen thuộc nhất. Ông Đồng nhốt cô ở căn biệt thự đó, trên lưng chừng núi, cách nhà họ Lê vài chục km. Lê Miên dùng chút ý thức cuối cùng của mình cứ đi về phía trước
Cho đến khi, về đến nhà họ Lê.
Khi đến trước cửa nhà họ Lê, cả người cô đã kiệt quệ. Cho dù là người nhà họ Lê, ngay khi nhìn thấy Lê Miên ngã trước cửa cũng không thể nhận ra ngay.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bắc Bắc nghe xong vẫn không nói gì.
Gió đêm đang thổi. Rõ ràng là cơn gió mùa hè mang cảm giác ấm áp nhưng lại khiến lòng bàn chân Bắc Bắc cảm thấy lạnh, lạnh thấu tâm can, dường như làm thế nào cũng không che được cái lạnh.
Cô không biết nên làm sao hình dùng những gì bản thân nghe được. Bắc Bắc chỉ biết bản thân hỏi điểm mấu chốt cuối cùng là: "Bà ấy còn sống không?"
Tần Tuấn nhìn cô, gật đầu: "Con muốn gặp cô ấy không?"
"Không biết." Cô không biết bản thân có mặt mũi gặp Lê Miên hay không. Cô đã gọi kẻ thù của mình là cha mẹ hai mươi năm. Cô không biết Lê Miên có tha thứ cho mình hay không, cho dù bà tha thứ nhưng bản thân Bắc Bắc cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Vốn dĩ cô cho rằng, loại chuyện này chỉ có thể nhìn thấy trên phim truyền hình. Nhưng cô cũng không biết, thân phận của bản thân còn máu chó hơn phim truyền hình, càng khiến người ta khó mà chấp nhận được mọi chuyện đã xảy ra.
Bắc Bắc khó có thể tưởng tượng, tinh thần của Lê Miên rốt cuộc phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể kiên trì lâu như thế.
Chớp mắt, cô cố gắng che đi giọt nước mắt sắp tràn ra: "Bà ấy có phải . . . . . . . . . . . . . không bình thường?"
Tần Tuấn gật đầu: "Sau này đừng nói lời này nữa."
Nếu không, Tần Tuấn đã tính sổ với người nhà họ Đồng rồi.
Khi Lê Miên chạy thoát về nhà, không ai biết cô làm thế nào về được, càng không có một ai chứng kiến. Việc mỗi ngày làm nhiều nhất là phát bệnh. Tất cả mọi người đều bỏ hết công việc để ở bên cô, không ai dám hỏi cô đã gặp phải chuyện gì. Tinh thần của cô vẫn không bình thường, Tần Tuấn cũng không rời một bước, cứ ở bên cạnh cô. Ở bên đằng đẵng một năm trời, rồi sau này đi điều tra những chuyện đó thì không tìm ra được chút manh mối nào.
Càng đừng nói đến sự tồn tại của Bắc Bắc. Bởi vì vấn đề tinh thần, trong tiềm thức của Lê Miên đã hoàn toàn xóa hết về đứa con gái đã chết của mình. Vì vậy, người nhà họ Tần hoàn toàn không biết có Bắc Bắc tồn tại. Dù sao khi đó, việc Lê Miên rất khó có con cũng là sự thật rành rành, cho nên tất cả mọi người đều không nghĩ đến vấn đề này.
Mãi cho đến khi Bắc Bắc xuất hiện trên màn hình lớn. Ngay ban đầu, Tần Tuấn không quan tâm đến chuyện này lắm, nhưng trong một buổi hội họp, có người nhắc một câu là sao mà cảm thấy người đó nhìn rất giống Tần Tuấn, còn có người hỏi đùa là có phải con của Tần Tuấn hay không.
Khi đó, Tần Tuấn không tò mò cũng không quan tâm. Cho đến một ngày ở nhà, tivi đang mở, Lê Miên từ trong phòng chạy ra, trong miệng cứ liên tục gọi con ơi. Khi Tần Tuấn từ trong bếp đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của Bắc Bắc, đó là tin tức cô đang tham gia phỏng vấn một chương trình. Tần Tuấn kéo tay Lê Miên, xem hết toàn bộ bài phỏng vấn, thì mới giật mình cảm thấy không bình thường. Mà trong miệng Lê Miên vẫn cứ gọi con ơi.
Tần Tuấn hốt hoảng, một loại trực giác xuất hiện khiến ông cảm thấy mình và người kia nhất định có quan hệ. Vì vậy mới bắt tay vào điều tra, vừa điều tra . . . . . . . . . . . . . liền điều tra ra hết tất cả mọi chuyện.
Từ chứng minh Bắc Bắc không phải con gái nhà họ Đồng đến biết những việc nhà họ Đồng đã làm, rồi đến khi chắc chắn chín mươi phần trăm Bắc Bắc là đứa trẻ do Lê Miên sinh ra.
Từ sau khi chắc chắn, Tần Tuấn liền thu thập chứng cứ, chứng cứ đủ để phán tội chết cho người nhà họ Đồng kia. Mà phía Bắc Bắc sẽ để Lê Mẫn ra mặt. Trước tiên là tiếp xúc, muốn biết sơ sơ về cảm nghĩ của cô, thậm chí còn để cô biết về thân thế của mình.
Ngay từ đầu Lê Mẫn tiếp xúc cũng dè dặt, cẩn thận.
Đến khi Tần Tuấn phát hiện, Chu Thịnh cũng đang điều tra chuyện này, ông mới dám khẳng định Bắc Bắc biết rõ về thân thế của mình. Cô biết mình không phải là người nhà họ Đồng, cô muốn điều tra thân thế thật sự của mình. Tần Tuấn sau khi chắc chắn mọi việc mới không kiềm chế được mà xuất hiện ở đây.
Sau khi hai người nói chuyện xong, vẫn duy trì sự im lặng khá lâu.
Cho đến khi Tần Tuấn hơi sốt ruột, lần đầu tiên ngoại trừ trước mặt Lê Miên, ông thể hiện sự căng thẳng của mình. Khi chưa nhìn thấy người thật, Tần Tuấn không phản ứng gì nhiều nhưng bây giờ nhìn thấy Bắc Bắc, ông không nhịn được mà muốn tiến lại gần hơn một chút.
Đây là con gái của ông đó, đứa con gái không biết hơn hai mươi năm.
"Bắc Bắc."
Bắc Bắc ngẩn ra, nhìn vẻ xúc động của người đàn ông bên cạnh.
Cô gật đầu, khẽ nói: "Đợi quay xong phim. Chúng ta hãy đi làm xét nghiệm."
Tần Tuấn gật đầu, giọng nói khàn khàn vang lên: "Được."
Bắc Bắc vâng một tiếng, vừa định nói mình đi trước thì sau lưng liền vang lên giọng nói quen thuộc: "Bắc Bắc."
Hai mắt cô sáng lên, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, là Chu Thịnh. Chu Thịnh không yên tâm về vợ mình, dù đang bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn dành thời gian đến đây.
Thời khắc nhìn thấy Chu Thịnh, trong nháy mắt Bắc Bắc đã an lòng.
Cô bây giờ, chỉ khi Chu Thịnh ở bên, mới đủ cảm giác an toàn.
Vậy không bằng hỏi chú đi.
Câu nói này vẫn văng vẳng bên tai Bắc Bắc. Sau khi giật mình, cô nhìn người đàn ông trước mặt. Tần Tuấn rất cao lớn, nói chuyện rất trầm ổn nhưng bộ dạng có thể nhìn ra là thanh tú tuấn mỹ, vẻ ngoài khi còn trẻ chắc cũng không kém.
Bắc Bắc nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt, người đàn ông rất giống mình. Nhất thời chưa thể hồi phục tinh thần, vẫn là Lê Mẫn ho một tiếng, nhìn Bắc Bắc hỏi: "Chị đi trước nhé. Hai người nói chuyện đi."
Tần Tuấn gật đầu: "Chị qua bên kia đi."
"Ừm."
Sau khi Lê Mẫn đi, Bắc Bắc bỗng nhiên hỏi: "Tôi hỏi, chú sẽ nói chứ?"
Khuôn mặt Tần Tuấn lạnh nhạt nhìn cô, khẽ ừm một tiếng: "Có. Hỏi đi, muốn biết chuyện gì?"
Bắc Bắc suy nghĩ giây lát, hỏi một vấn đề khiến Tần Tuấn không ngờ đến: "Tại sao chú lại đến đây?"
Tần Tuấn sửng sốt, hơi ngạc nhiên khi cô hỏi vấn đề này: "Chú xuất hiện ở đây lạ lắm sao?"
"Đúng thế." Bắc Bắc không ngốc. Trước đây quay phim ở thành phố, người này không đến, bây giờ quay ở vùng núi hẻo lánh này thì lại xuất hiện. Dùng đầu ngón chân nghĩ sơ qua, cô cũng có thể cảm thấy xuất hiện một điều không bình thường.
Thần sắc của Tần Tuấn vẫn thản nhiên, nhìn Bắc Bắc bằng đôi mắt sâu xa không thấy đáy, khiến người ta nhìn không ra bên trong rốt cuộc cất giấu những gì. Thật ra Bắc Bắc rất sợ đối diện với những người như vậy, cứ cảm thấy tâm tư gì của bản thân cũng đều bị người ta liếc mắt nhìn thấu được. Nhưng mà, cô dường như lại không sợ Tần Tuấn như vậy. Cô không thể nói ra rốt cuộc bản thân cảm giác thế nào, nói tóm lại, thì cảm thấy . . . . . . . . . . . . kỳ lạ không nói ra được.
"Hơi lạ."
Bắc Bắc yên lặng, nghe Tần Tuấn nói tiếp.
Tần Tuấn nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ chốc lát rồi nòi: "Vừa rồi muốn hỏi Lê Mẫn chuyện gì?"
Nghe vậy, Bắc Bắc hỏi ngược lại một câu: "Không phải chú đã nghe hết rồi sao?"
Tần Tuấn nhướn mi, nhìn Bắc Bắc nói: "Tính cách giống thật."
Bắc Bắc ngây ra, câu nói bên miệng giống ai không hỏi được, chỉ tiếp tục im lặng. Cô vội vã muốn từ miệng Tần Tuấn nói ra câu trả lời, cô biết bản thân muốn biết câu trả lời kia.
"Em gái của Lê Mẫn - Lê Miên, con từng nghe cái tên này rồi chứ?" Khi Tần Tuấn nói hai chữ Lê Miên, giọng điệu thay đổi rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bắc Bắc lẳng lặng lắng nghe.
Tần Tuấn cười: "Những việc Chu Thịnh điều tra, hoàn toàn là sự thật. Chẳng qua là có một điểm Chu Thịnh không biết."
"Là gì vậy?"
"Cô ấy ở đâu."
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, nhìn người đàn ông trước mặt: "Ở đâu?"
Tần Tuấn bỗng nhiên cúi đầu nhìn Bắc Bắc: "Không muốn biết những chuyện khác sao?"
"Muốn." Làm sao cô lại không muốn chứ. Thời gian gần đây, Bắc Bắc ngay cả nằm mơ cũng muốn biết chuyện xảy ra năm đó, người nhà họ Đồng có thật sự ghê tởm, quá đáng như vậy hay không.
Thời gian năm năm, cô thật sự không dám nghĩ Lê Miên rốt cuộc gặp phải những chuyện gì.
Tần Tuấn bắt đầu kể chuyện cũ, thật sự rất giống với Chu Thịnh nói. Điều duy nhất không giống chính là người nhà họ Đồng thật ra không cố ý bắt cóc Lê Miên. Lê Miên quả thật đã trải qua hai lần bắt cóc nhưng đó đều là những kẻ lưu manh, mà cha Đồng tình cờ nhìn thấy, cứu Lê Miên. Nguyên nhân chính là vì lúc đó nhà họ Lê ốc không mang nổi mình ốc, nhà họ Lê vừa mới bị phía trên điều tra ra vài vấn đề, mọi người hằng ngày đều lo sợ, hoàn toàn không có ai chú ý đến việc không thấy Lê Miên. Thậm chí là không có ai chú ý việc Lê Miên bị bắt cóc. Ngay ban đầu lúc Lê Miên đi chỉ nói đến nhà bạn ở hai ngày, dù sao khi đó nhà họ Lê lúc nào cũng có người đến nhà thăm hỏi, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lê Miên cho nên nhà họ Lê đồng ý cho cô ra ngoài.
Mãi đến ba ngày sau, Lê Miên vẫn không liên lạc với gia đình, người nhà họ Lê mới hốt hoảng.
Chỉ là khi đó, Lê Miên đã bị người có lòng dạ đen tối chú ý đến, nhốt lại. Ông Đồng là người thông minh, đã tránh được tất cả những tra hỏi của mọi người còn đánh lừa phương hướng nhà họ Lê và nhà họ Tần, khiến tất cả mọi người cho rằng Lê Miên lần này bị bắt đem đi bán lên vùng núi cao xa xôi. Vì vậy, ngay khi bắt đầu, phương hướng tìm kiếm của nhà họ Lê và nhà họ Tần lại bỏ qua những nơi như nhà tàu cảng biển, không chú ý khu vực thành thị, hơn nữa không ngờ đến người thương nhân đã từng gặp mặt này.
Lê Miên biệt tăm biệt tích bị nhốt năm năm trời. Nơi giam cầm Lê Miên trong thời gian đó là một biệt thự, mà phía dưới đó có một tầng hầm. Lê Miên cứ như vậy bị nhốt trong căn phòng đó, trong phòng có đồ ăn đồ uống. Ban đầu, Lê Miên chỉ sống có một mình, người kia nửa tháng đến một lần, mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn đủ cho cô dùng trong nửa tháng.
Ngay từ đầu, Lê Miên từng muốn tự sát nhưng ông Đồng không cho cô cơ hội đó. Sau này lúc có cơ hội rồi, Lê Miên lại phát hiện ra mình có thai. Khi đó, vì đứa con, Lê Miên càng không thể tự sát. Bởi vì trước kia từng bị bắt cóc, cơ thể Lê Miên vốn đã rất yếu, khi đó Lê Miên và Tần Tuấn đều cho rằng đời này cô sẽ không có con được nữa, mà Tần Tuấn cũng thật sự không quá coi trọng chuyện con cái, chỉ cần Lê Miên khỏe thì Tần Tuấn thế nào cũng được.
Vì vậy, bình thường càng không chú ý đến việc tránh thai.
Mà ông Đồng sở dĩ động lòng muốn giữ Bắc Bắc lại, là vì ông ta bị người nhà ép sinh con trai. Ông ta đối với Lê Miên là một kiểu bệnh si mê, cố chấp.
Ông Đồng nhận lời Lê Miên, chỉ cần cô bằng lòng theo mình thì sẽ đồng ý giữ đứa bé lại và nuôi dưỡng.
Lê Miên không còn cách nào khác. Tình hình khi đó, vì để bảo vệ đứa con không dễ dàng có được của mình thì chỉ có thể đồng ý. Nhưng cô không ngờ, đứa trẻ vừa sinh ra, Lê Miên chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Ông Đồng nói với cô là vì cô khó sinh, hai người chỉ có thể giữ một. Con chết rồi, cô được sống tiếp. Khi đó Lê Miên không tin, nhưng những người cô từng tiếp xúc đều nói như vậy.
Cho dù Lê Miên tự sát, ông Đồng cũng vẫn khăng khăng như cũ nói Bắc Bắc đã chết rồi.
Lê Miên sống vật vờ. Mỗi ngày đều ở trong tình trạng không muốn tiếp tục cuộc sống nữa. Nhưng cô lại một lần nữa bị giam giữ, hằng ngày đều có người trông chừng, tay thì bị trói, bất kể cô muốn làm gì cũng không làm được. Chỉ trừ lúc ăn và lúc đi vệ sinh, Lê Miên mới được cởi trói ra, cô cũng không có chút thời gian nào để có thể chạy trốn, có thể làm việc khác, ví dụ . . . . . . . . . . . tự sát.
Mãi đến khi cô bị bà Đồng phát hiện, Lê Miên mới xem như nhìn thấy hy vọng.
Cô và bà Đồng gặp mặt, lần nào cũng chọc tức bà ta nhưng mà vẫn không thể chạy trốn. Cho đến một buổi tối nọ, ông Đồng đến căn biệt thự, cố thử lại đối với Lê Miên không biết phải trái. Trước đây, mỗi lần ông Đồng đến, Lê Miên đều tự sát một lần, đập đầu vào tường, lần nào cũng máu chảy đầm đìa. Đủ các phương pháp, cô đều thử qua. Mà ông Đồng cũng không biết có phải là mình thích cô hay không hoặc là ông quá tự tin về bản thân, ông cứ kiên định rồi một ngày Lê Miên sẽ thích mình. Đối với việc này, mặc dù đã mấy lần cứng rắn cưỡng ép nhưng cuối cùng bị sự cứng cỏi của Lê Miên dọa chạy mất.
Còn Lê Miên mặc dù biết bản thân không có hy vọng trốn thoát được nhưng cô vẫn giữ gìn thân thể mình như cũ, cho dù là chết, cô cũng không bằng lòng cho người đàn ông kinh tởm, đáng sợ này.
Hai người cứ dây dưa như thế cho đến khi bà Đồng xuất hiện, và đã cho Lê Miên hy vọng mới. Lúc đó Lê Miên thật sự không biết con gái mình vẫn còn sống, ngay cả bà Đồng căm hận người đàn bà Lê Miên này nhưng vẫn cứ nói, con gái cô đã chết rồi, đừng ôm hy vọng gì nữa. Thậm chí đến cả ảnh lúc chết cũng cho Lê Miên xem.
Lê Miên đã tin và không nghi ngờ điều này, cả người suy sụp hoàn toàn. Bị nhốt năm năm, tinh thần đã không bình thường từ lâu. Những việc cực đoan Lê Miên đều có thể làm ra mà cũng bởi vì tinh thần của cô không bình thường, ông Đồng canh phòng cô cũng ít đi. Thân phận những người sắp xếp ở bên Lê Miên là y bác sĩ càng nhiều.
Đêm đó trốn thoát là ông Đồng đến tìm Lê Miên trước. Ông Đồng vừa đi, bà Đồng liền dẫn hai người đàn ông khác tới.
Lê Miên làm sao bằng lòng để chịu sỉ nhục như vậy. Ngay lập tức cô liền nghĩ thà chết còn hơn. Cô và người kia cứ giằng co. Một người chỉ cần bị bệnh đến mức độ nào đó thì chuyện gì cũng không sợ.
Sau đó, Lê Miên cũng không biết bản thân làm sao chạy thoát được, cô đi về hướng quen thuộc nhất. Ông Đồng nhốt cô ở căn biệt thự đó, trên lưng chừng núi, cách nhà họ Lê vài chục km. Lê Miên dùng chút ý thức cuối cùng của mình cứ đi về phía trước
Cho đến khi, về đến nhà họ Lê.
Khi đến trước cửa nhà họ Lê, cả người cô đã kiệt quệ. Cho dù là người nhà họ Lê, ngay khi nhìn thấy Lê Miên ngã trước cửa cũng không thể nhận ra ngay.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bắc Bắc nghe xong vẫn không nói gì.
Gió đêm đang thổi. Rõ ràng là cơn gió mùa hè mang cảm giác ấm áp nhưng lại khiến lòng bàn chân Bắc Bắc cảm thấy lạnh, lạnh thấu tâm can, dường như làm thế nào cũng không che được cái lạnh.
Cô không biết nên làm sao hình dùng những gì bản thân nghe được. Bắc Bắc chỉ biết bản thân hỏi điểm mấu chốt cuối cùng là: "Bà ấy còn sống không?"
Tần Tuấn nhìn cô, gật đầu: "Con muốn gặp cô ấy không?"
"Không biết." Cô không biết bản thân có mặt mũi gặp Lê Miên hay không. Cô đã gọi kẻ thù của mình là cha mẹ hai mươi năm. Cô không biết Lê Miên có tha thứ cho mình hay không, cho dù bà tha thứ nhưng bản thân Bắc Bắc cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Vốn dĩ cô cho rằng, loại chuyện này chỉ có thể nhìn thấy trên phim truyền hình. Nhưng cô cũng không biết, thân phận của bản thân còn máu chó hơn phim truyền hình, càng khiến người ta khó mà chấp nhận được mọi chuyện đã xảy ra.
Bắc Bắc khó có thể tưởng tượng, tinh thần của Lê Miên rốt cuộc phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể kiên trì lâu như thế.
Chớp mắt, cô cố gắng che đi giọt nước mắt sắp tràn ra: "Bà ấy có phải . . . . . . . . . . . . . không bình thường?"
Tần Tuấn gật đầu: "Sau này đừng nói lời này nữa."
Nếu không, Tần Tuấn đã tính sổ với người nhà họ Đồng rồi.
Khi Lê Miên chạy thoát về nhà, không ai biết cô làm thế nào về được, càng không có một ai chứng kiến. Việc mỗi ngày làm nhiều nhất là phát bệnh. Tất cả mọi người đều bỏ hết công việc để ở bên cô, không ai dám hỏi cô đã gặp phải chuyện gì. Tinh thần của cô vẫn không bình thường, Tần Tuấn cũng không rời một bước, cứ ở bên cạnh cô. Ở bên đằng đẵng một năm trời, rồi sau này đi điều tra những chuyện đó thì không tìm ra được chút manh mối nào.
Càng đừng nói đến sự tồn tại của Bắc Bắc. Bởi vì vấn đề tinh thần, trong tiềm thức của Lê Miên đã hoàn toàn xóa hết về đứa con gái đã chết của mình. Vì vậy, người nhà họ Tần hoàn toàn không biết có Bắc Bắc tồn tại. Dù sao khi đó, việc Lê Miên rất khó có con cũng là sự thật rành rành, cho nên tất cả mọi người đều không nghĩ đến vấn đề này.
Mãi cho đến khi Bắc Bắc xuất hiện trên màn hình lớn. Ngay ban đầu, Tần Tuấn không quan tâm đến chuyện này lắm, nhưng trong một buổi hội họp, có người nhắc một câu là sao mà cảm thấy người đó nhìn rất giống Tần Tuấn, còn có người hỏi đùa là có phải con của Tần Tuấn hay không.
Khi đó, Tần Tuấn không tò mò cũng không quan tâm. Cho đến một ngày ở nhà, tivi đang mở, Lê Miên từ trong phòng chạy ra, trong miệng cứ liên tục gọi con ơi. Khi Tần Tuấn từ trong bếp đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của Bắc Bắc, đó là tin tức cô đang tham gia phỏng vấn một chương trình. Tần Tuấn kéo tay Lê Miên, xem hết toàn bộ bài phỏng vấn, thì mới giật mình cảm thấy không bình thường. Mà trong miệng Lê Miên vẫn cứ gọi con ơi.
Tần Tuấn hốt hoảng, một loại trực giác xuất hiện khiến ông cảm thấy mình và người kia nhất định có quan hệ. Vì vậy mới bắt tay vào điều tra, vừa điều tra . . . . . . . . . . . . . liền điều tra ra hết tất cả mọi chuyện.
Từ chứng minh Bắc Bắc không phải con gái nhà họ Đồng đến biết những việc nhà họ Đồng đã làm, rồi đến khi chắc chắn chín mươi phần trăm Bắc Bắc là đứa trẻ do Lê Miên sinh ra.
Từ sau khi chắc chắn, Tần Tuấn liền thu thập chứng cứ, chứng cứ đủ để phán tội chết cho người nhà họ Đồng kia. Mà phía Bắc Bắc sẽ để Lê Mẫn ra mặt. Trước tiên là tiếp xúc, muốn biết sơ sơ về cảm nghĩ của cô, thậm chí còn để cô biết về thân thế của mình.
Ngay từ đầu Lê Mẫn tiếp xúc cũng dè dặt, cẩn thận.
Đến khi Tần Tuấn phát hiện, Chu Thịnh cũng đang điều tra chuyện này, ông mới dám khẳng định Bắc Bắc biết rõ về thân thế của mình. Cô biết mình không phải là người nhà họ Đồng, cô muốn điều tra thân thế thật sự của mình. Tần Tuấn sau khi chắc chắn mọi việc mới không kiềm chế được mà xuất hiện ở đây.
Sau khi hai người nói chuyện xong, vẫn duy trì sự im lặng khá lâu.
Cho đến khi Tần Tuấn hơi sốt ruột, lần đầu tiên ngoại trừ trước mặt Lê Miên, ông thể hiện sự căng thẳng của mình. Khi chưa nhìn thấy người thật, Tần Tuấn không phản ứng gì nhiều nhưng bây giờ nhìn thấy Bắc Bắc, ông không nhịn được mà muốn tiến lại gần hơn một chút.
Đây là con gái của ông đó, đứa con gái không biết hơn hai mươi năm.
"Bắc Bắc."
Bắc Bắc ngẩn ra, nhìn vẻ xúc động của người đàn ông bên cạnh.
Cô gật đầu, khẽ nói: "Đợi quay xong phim. Chúng ta hãy đi làm xét nghiệm."
Tần Tuấn gật đầu, giọng nói khàn khàn vang lên: "Được."
Bắc Bắc vâng một tiếng, vừa định nói mình đi trước thì sau lưng liền vang lên giọng nói quen thuộc: "Bắc Bắc."
Hai mắt cô sáng lên, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, là Chu Thịnh. Chu Thịnh không yên tâm về vợ mình, dù đang bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn dành thời gian đến đây.
Thời khắc nhìn thấy Chu Thịnh, trong nháy mắt Bắc Bắc đã an lòng.
Cô bây giờ, chỉ khi Chu Thịnh ở bên, mới đủ cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.