Chương 27
Thời Tinh Thảo
14/06/2020
Editor: _14thfebruary
Cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người chỉ mới không gặp nhau một tuần, nhưng Bắc Bắc lại cảm thấy rất lâu rồi, như một tháng không được thấy người đàn ông trước mắt.
Cô há miệng thở dốc, định hỏi: "Sao mà anh...." mấy chữ "lại ở đây" chưa kịp nói, CHu Thịnh đã đi vào, thuận tay đóng cửa lại, một tay ôm lấy eo Bắc Bắc, một tay khác từ sau cửa, đặt lên gáy cô, cúi đầu hôn xuống.
"Chu..."
"Ừ." Chu Thịnh cúi đầu hôn cô, nhẹ cắn khóe môi, thừa lúc cô kêu đầu, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, cuốn lấy lưỡi cô triền miên.
Trong chốc lát, một câu Bắc Bắc cũng không nói được, chỉ có thể phát ra tiếng ngâm trầm thấp.
Một lúc sau, Chu Thịnh buông cô ra, cúi đầu hôn nhẹ, mỉm cười hỏi: "Vợ."
"A?"
"Hiện tại còn cảm thấy chồng em thích đàn ông không?"
Bắc Bắc: ".... Em không...." Còn chưa dứt lời, Chu Thịnh đã cắn cô một cái.
Cô bị đau, hừ một tiếng: "Anh làm gì vậy?"
"Trừng phạt em."
Bắc Bắc nghẹn họng, ngước mắt trừng anh, đôi mắt ngập nước nhìn anh, làm anh có chút nhịn không được.
"Bắc Bắc." Chu Thịnh cúi đầu, để trán hai người chạm vào nhau, hôn lên chóp mũi cô, khẽ hỏi: "Nhớ anh không?"
Bắc Bắc bật cười, dở khóc dở cười nhìn anh, duỗi tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, dùng hành động cho anh biết, cô có nhớ anh không.
Trong phòng, đôi vợ chồng mới cưới lâu rồi không gặp nhau, đầy ngọt ngào, tỏa ra khắp phòng.
Một lúc sau, Chu Thịnh mới ôm cô, ngồi xuống mép giường bên cạnh.
Hai người cũng không tiến đến bước kia, Chu Thịnh nghĩ, tuy rằng Bắc Bắc thích anh, nhưng cũng chưa đạt đến mức độ đó, cho dù Bắc Bắc có đồng ý, Chu Thịnh cũng không muốn ép buộc cô.
Hơi thở bình thường trở lại, Chu Thịnh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, duỗi tay vỗ nhẹ đầu Bắc Bắc, nói chuyện với cô.
"Ngạc nhiên không?"
Bắc Bắc không ngừng gật đầu, "Ngạc nhiên."
Là rất ngạc nhiên, cô nhìn Chu Thịnh, nhịn không được hỏi: "Tại sao anh lại đến đây?" Lúc trước, cũng không nghe Chu Thịnh muốn đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy anh, thật sự có chút bất ngờ.
Chu Thịnh cười khẽ, cong cong môi: "Vợ của anh đã một tuần không về, nếu anh không đến, anh lo lắng vợ mình sẽ quên mất anh."
Bắc Bắc nghẹn họng, bất đắc dĩ cười: "Không đâu."
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Bắc Bắc: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là vợ anh đang nghi ngờ anh thích đàn ông."
Bắc Bắc: "...."
Cô nhìn Chu Thịnh, có chút dở khóc dở cười.
Cô bất đắc dĩ cười, giải thích lần thứ n: "Là Manh Manh nói, không phải em."
"Nhưng em cũng nghĩ như vậy."
Bắc Bắc chớp chớp mắt, vội vàng phủ nhận: "Em không có, em thật sự không có nghĩ như vậy, em biết anh thích em mà."
Nghe cô nói, Chu Thịnh cong cong khóe môi nhìn Bắc Bắc, dáng vẻ cười như không, "Mấy ngày không gặp, sao em lại trở nên tự luyến như vậy?"
Bắc Bắc hừ một tiếng, nhướng mày nhìn Chu Thịnh: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Chu Thịnh cười, liên tục nói: "Em nói không sai."
Anh duỗi tay nhéo lỗ tai Bắc Bắc, trêu đùa nói: "Rất thích em."
Khuôn mặt Bắc Bắc đỏ bừng, chui đầu vào lồng ngực Chu Thịnh cọ cọ: "Chu Thịnh."
"Hửm?"
"Anh đã ăn chưa?"
"Anh ăn rồi."
Bắc Bắc a một tiếng, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, không biết nên kiếm lý do gì để nói chuyện với Chu Thịnh.
Chu Thịnh đem cô ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đầu Bắc Bắc, duỗi tay vỗ vỗ lưng cô, "Em mệt sao?"
"Cũng bình thường."
"Sáng mai có phải phải quay phim không?"
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Buổi sáng 8 giờ."
Đây là công việc đã lên lịch trước, bây giờ Bắc Bắc muốn thay đổi cũng không được. Hiện tại cũng đã muộn, Mã Viễn chắc là đang ngủ, chưa kể cô còn là một người mới, cô cũng không có lá gan, đi nói với Mã Viễn dời cảnh quay của mình.
Bắc Bắc có chút bối rối nhìn Chu Thịnh: "Anh ở đây mấy ngày."
"Ngày mai trở về."
Bắc Bắc tiếc nuối nói: "Xin lỗi, em phải đóng phim, không có thời gian ở với anh."
Chu Thịnh bật cười, xoa xoa tóc cô, cười nhẹ nói: "Ừ, không sao."
Anh dừng một chút, nói tiếp: "Đêm nay ở với anh là được."
Bắc Bắc: "...."
*
Chu Thịnh đi vào phòng tắm tắm rửa, mà Bắc Bắc đang nằm ở trên giường, có chút khẩn trương cầm điện thoại, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Vừa nãy, Chu Thịnh mang cái túi để ngoài cửa vào phòng, Bắc Bắc nhìn thấy, bên trong có đầy đủ quần áo tắm rửa, có thể nói rất đầy đủ nha.
Chu Thịnh cười như không cười nhìn Bắc Bắc, từ trong túi lấy đồ ra, hỏi ý kiến của cô, liền xoay người vào phòng tắm.
Lúc này Bắc Bắc có chút hối hận, lúc nãy Chu Thịnh nói tối nay sẽ ngủ ở đây, tại sao cô lại đồng ý, vì sao không từ chối!!! A a a a!! Bắc Bắc xoa xoa mái tóc lộn xộn, cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
Tuy cô và Chu Thịnh đã kết hôn, ở chung với nhau cũng rất lâu, nhưng thật ra vẫn luôn chia phòng ngủ, ngay cả sau cuộc nói chuyện đó, thói quen đó vẫn không thay đổi, Bắc Bắc vẫn như cũ về phòng khách, còn Chu Thịnh, anh cũng không nhắc đến chuyện ngủ chung.
Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ chung với nhau.
Bắc Bắc có chút lo lắng, hít sâu nhiều lần, phát hiện bản thân không có cách nào bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ có thể đi kiếm người nói chuyện phiếm, cô muốn tìm Manh Manh làm điểm tựa, cũng coi như phân tán sự chú ý của bản thân.
Bắc Bắc suy nghĩ một lúc, cảm thấy tìm Manh Manh bày cách, không bằng hỏi Baidu cho nhanh, cho nên cô trực tiếp bỏ qua chuyện này.
Triệu Manh Manh rất thích hóng chuyện, cái này Bắc Bắc rất khâm phục, hai người lôi lôi kéo kéo, nói chuyện từ đông sang tây, từ nam qua bắc, trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng Bắc Bắc mới tạm thời quên mất chuyện tối nay Chu Thịnh và mình ngủ chung.
Chẳng qua, cô vừa mới quên, cửa phòng tắm liền mở ra.
Bắc Bắc sửng sốt, nghe thấy tiếng động theo bản năng nhìn qua.
Lọt vào tầm mắt là thân hình săn chắc, ánh mắt Bắc Bắc từ dưới nhìn lên trên, hai chân của Chu Thịnh, không thể không nói rất dài nha, đôi mắt cô nhìn thẳng, lại hướng lên trên, Bắc Bắc hét lớn: "Chu Thịnh, tại sao anh không mặc quầ áo?!!!"
Chu Thịnh không để ý trả lời: "Anh có thói quen ngủ khỏa thân."
Bắc Bắc: "....Nhưng tối nay.... Không phải anh ngủ một mình nha."
Nếu là ngủ riêng, Bắc Bắc sẽ mặc kệ thói quen của anh, chuyện đó đối với Bắc Bắc mà nói, đều không có gì.
Cô kinh ngạc nhìn vẻ mặt cười như không kia của Chu Thịnh, có chút ngượng ngùng:" Anh cười cái gì?"
Chu Thịnh cong môi, cười nhẹ ra tiếng: "Cười vợ anh sao lại có thể đáng yêu như vậy?"
Bắc Bắc nghẹn họng, trừng anh: "Anh mặc quần áo nhanh lên, rồi sấy tóc cho khô."
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Tóc sấy liền đây, còn quần áo không mặc."
Bắc Bắc: ".... Không được." Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhìn Chu Thịnh nói: "Nếu anh không mặc quần áo, đừng hòng lên giường của em."
Chu Thịnh nhướng mày, mỉm cười nhìn Bắc Bắc: "Em đang uy hiếp anh sao?"
Bắc Bắc nghẹn một tiếng, không ngừng gật đầu: "Đúng vậy."
Nếu không, cô thật sự lo lắng Chu Thịnh cứ như vậy mà lên đây nằm, tối nay của cô mà nói, thật sự khó ngủ.
Nghe cô nói vậy, Chu Thịnh cong cong môi, ngoan ngoãn đáp lời: "Được rồi, nghe lời của vợ."
Bắc Bắc: "....."
Liếc Chu Thịnh một cái, cô cuộn chăn, lên giường nằm, tiếp tục cùng Manh Manh nói chuyện, chúc nhau ngủ ngon.
- -
Một lúc sau, Chu Thịnh sấy tóc xong, cũng mặc luôn quần áo.
Chu Thịnh thấy ánh mắt Bắc Bắc nhìn qua, cong môi cười hỏi: "Thế nào, như vậy đã được chưa?"
Bắc Bắc gật gật đầu: "A... Được rồi được rồi." Cô lắp bắp nói, lúc nãy nói chuyện không thấy lo lắng, nhưng hiện tại.... Nói thật không lo lắng không được.
Tuy rằng cô biết sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Bắc Bắc như cũ vẫn thấy khẩn trương.
Cô duỗi tay xoa xoa ấn đường, cuộn chăn dịch vào vị trí bên trong, chừa cho Chu Thịnh một khoảng trống: "Anh ngủ ở đây đi."
Chu Thịnh nhìn, trong mắt hiện lên ý cười: "Cảm ơn vợ đã thu lưu anh."
Bắc Bắc bị Chu Thịnh nói như vậy có chút bị sặc, dở khóc dở cười liếc anh một cái: "Anh toàn nói gì đâu không?"
Cho dù cô không cho Chu Thịnh ngủ ở đây, anh cũng sẽ đi thuê một phòng khác, không phải sao.
Chu Thịnh cười, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Bắc Bắc, nghiêng người nhìn cô: "Thật tốt."
"A?" Bắc Bắc chớp mắt nhìn anh: "Cái gì thật tốt?"
Chu Thịnh câu môi cười, không trả lời câu hỏi của Bắc Bắc.
Anh vỗ đầu cô, nhịn không được nói: "Mau ngủ đi, ngủ ngon."
Bắc Bắc: "....... Ngủ ngon."
Hai người quy quy củ củ mà nằm, chẳng qua cả hai đều không ngủ được.
Một lúc sau, Chu Thịnh vươn tay về phía Bắc Bắc, đem Bắc Bắc ôm vào trong ngực mình, để tay lên eo cô, thấp giọng nói: "Ngủ như vậy mới thoải mái."
Bắc Bắc bật cười, mí mắt cong lên ừ một tiếng: "Ừ."
Tuy rằng có chút không thích ứng, nhưng cảm giác có người ôm, thật sự rất tốt.
Bóng đêm dần buông xuống, âm thanh ồn ào bên ngoài đường phố cũng dần dần thưa thớt.
Bắc Bắc nằm trong ngực Chu Thịnh, từ không ngủ được cho đến khi ngủ rất ngon, sự thay đổi này, chỉ cần là người có trái tim đều có thể cảm nhận được.
Có thể ngủ trong vòng tay của một người đàn ông có ý nghĩa như thế nào. Thực tế, Bắc Bắc đang chậm rãi tiếp nhận Chu Thịnh, cho phép anh hòa nhập vào cuộc sống của mình, cũng như khiến bản thân thích nghi với các hoạt động, lời nói của anh.
Giữa hai người bọn họ, mọi thứ đều khác người bình thường, những người khác đều yêu trước cưới sau, trong khi cô và Chu Thịnh lại ngược lại, đính hôn rồi kết hôn, cho đến bây giờ.... mới xem như là bắt đầu yêu.
Bắc Bắc ngủ thiếp đi, khóe môi khẽ nhếch lên một vòng cung.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, Chu Thịnh rũ mắt nhìn, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, khẽ nói "ngủ ngon".
Tối nay, quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Hết chương 27.
Cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người chỉ mới không gặp nhau một tuần, nhưng Bắc Bắc lại cảm thấy rất lâu rồi, như một tháng không được thấy người đàn ông trước mắt.
Cô há miệng thở dốc, định hỏi: "Sao mà anh...." mấy chữ "lại ở đây" chưa kịp nói, CHu Thịnh đã đi vào, thuận tay đóng cửa lại, một tay ôm lấy eo Bắc Bắc, một tay khác từ sau cửa, đặt lên gáy cô, cúi đầu hôn xuống.
"Chu..."
"Ừ." Chu Thịnh cúi đầu hôn cô, nhẹ cắn khóe môi, thừa lúc cô kêu đầu, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, cuốn lấy lưỡi cô triền miên.
Trong chốc lát, một câu Bắc Bắc cũng không nói được, chỉ có thể phát ra tiếng ngâm trầm thấp.
Một lúc sau, Chu Thịnh buông cô ra, cúi đầu hôn nhẹ, mỉm cười hỏi: "Vợ."
"A?"
"Hiện tại còn cảm thấy chồng em thích đàn ông không?"
Bắc Bắc: ".... Em không...." Còn chưa dứt lời, Chu Thịnh đã cắn cô một cái.
Cô bị đau, hừ một tiếng: "Anh làm gì vậy?"
"Trừng phạt em."
Bắc Bắc nghẹn họng, ngước mắt trừng anh, đôi mắt ngập nước nhìn anh, làm anh có chút nhịn không được.
"Bắc Bắc." Chu Thịnh cúi đầu, để trán hai người chạm vào nhau, hôn lên chóp mũi cô, khẽ hỏi: "Nhớ anh không?"
Bắc Bắc bật cười, dở khóc dở cười nhìn anh, duỗi tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, dùng hành động cho anh biết, cô có nhớ anh không.
Trong phòng, đôi vợ chồng mới cưới lâu rồi không gặp nhau, đầy ngọt ngào, tỏa ra khắp phòng.
Một lúc sau, Chu Thịnh mới ôm cô, ngồi xuống mép giường bên cạnh.
Hai người cũng không tiến đến bước kia, Chu Thịnh nghĩ, tuy rằng Bắc Bắc thích anh, nhưng cũng chưa đạt đến mức độ đó, cho dù Bắc Bắc có đồng ý, Chu Thịnh cũng không muốn ép buộc cô.
Hơi thở bình thường trở lại, Chu Thịnh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, duỗi tay vỗ nhẹ đầu Bắc Bắc, nói chuyện với cô.
"Ngạc nhiên không?"
Bắc Bắc không ngừng gật đầu, "Ngạc nhiên."
Là rất ngạc nhiên, cô nhìn Chu Thịnh, nhịn không được hỏi: "Tại sao anh lại đến đây?" Lúc trước, cũng không nghe Chu Thịnh muốn đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy anh, thật sự có chút bất ngờ.
Chu Thịnh cười khẽ, cong cong môi: "Vợ của anh đã một tuần không về, nếu anh không đến, anh lo lắng vợ mình sẽ quên mất anh."
Bắc Bắc nghẹn họng, bất đắc dĩ cười: "Không đâu."
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Bắc Bắc: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là vợ anh đang nghi ngờ anh thích đàn ông."
Bắc Bắc: "...."
Cô nhìn Chu Thịnh, có chút dở khóc dở cười.
Cô bất đắc dĩ cười, giải thích lần thứ n: "Là Manh Manh nói, không phải em."
"Nhưng em cũng nghĩ như vậy."
Bắc Bắc chớp chớp mắt, vội vàng phủ nhận: "Em không có, em thật sự không có nghĩ như vậy, em biết anh thích em mà."
Nghe cô nói, Chu Thịnh cong cong khóe môi nhìn Bắc Bắc, dáng vẻ cười như không, "Mấy ngày không gặp, sao em lại trở nên tự luyến như vậy?"
Bắc Bắc hừ một tiếng, nhướng mày nhìn Chu Thịnh: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Chu Thịnh cười, liên tục nói: "Em nói không sai."
Anh duỗi tay nhéo lỗ tai Bắc Bắc, trêu đùa nói: "Rất thích em."
Khuôn mặt Bắc Bắc đỏ bừng, chui đầu vào lồng ngực Chu Thịnh cọ cọ: "Chu Thịnh."
"Hửm?"
"Anh đã ăn chưa?"
"Anh ăn rồi."
Bắc Bắc a một tiếng, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, không biết nên kiếm lý do gì để nói chuyện với Chu Thịnh.
Chu Thịnh đem cô ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đầu Bắc Bắc, duỗi tay vỗ vỗ lưng cô, "Em mệt sao?"
"Cũng bình thường."
"Sáng mai có phải phải quay phim không?"
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Buổi sáng 8 giờ."
Đây là công việc đã lên lịch trước, bây giờ Bắc Bắc muốn thay đổi cũng không được. Hiện tại cũng đã muộn, Mã Viễn chắc là đang ngủ, chưa kể cô còn là một người mới, cô cũng không có lá gan, đi nói với Mã Viễn dời cảnh quay của mình.
Bắc Bắc có chút bối rối nhìn Chu Thịnh: "Anh ở đây mấy ngày."
"Ngày mai trở về."
Bắc Bắc tiếc nuối nói: "Xin lỗi, em phải đóng phim, không có thời gian ở với anh."
Chu Thịnh bật cười, xoa xoa tóc cô, cười nhẹ nói: "Ừ, không sao."
Anh dừng một chút, nói tiếp: "Đêm nay ở với anh là được."
Bắc Bắc: "...."
*
Chu Thịnh đi vào phòng tắm tắm rửa, mà Bắc Bắc đang nằm ở trên giường, có chút khẩn trương cầm điện thoại, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Vừa nãy, Chu Thịnh mang cái túi để ngoài cửa vào phòng, Bắc Bắc nhìn thấy, bên trong có đầy đủ quần áo tắm rửa, có thể nói rất đầy đủ nha.
Chu Thịnh cười như không cười nhìn Bắc Bắc, từ trong túi lấy đồ ra, hỏi ý kiến của cô, liền xoay người vào phòng tắm.
Lúc này Bắc Bắc có chút hối hận, lúc nãy Chu Thịnh nói tối nay sẽ ngủ ở đây, tại sao cô lại đồng ý, vì sao không từ chối!!! A a a a!! Bắc Bắc xoa xoa mái tóc lộn xộn, cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
Tuy cô và Chu Thịnh đã kết hôn, ở chung với nhau cũng rất lâu, nhưng thật ra vẫn luôn chia phòng ngủ, ngay cả sau cuộc nói chuyện đó, thói quen đó vẫn không thay đổi, Bắc Bắc vẫn như cũ về phòng khách, còn Chu Thịnh, anh cũng không nhắc đến chuyện ngủ chung.
Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ chung với nhau.
Bắc Bắc có chút lo lắng, hít sâu nhiều lần, phát hiện bản thân không có cách nào bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ có thể đi kiếm người nói chuyện phiếm, cô muốn tìm Manh Manh làm điểm tựa, cũng coi như phân tán sự chú ý của bản thân.
Bắc Bắc suy nghĩ một lúc, cảm thấy tìm Manh Manh bày cách, không bằng hỏi Baidu cho nhanh, cho nên cô trực tiếp bỏ qua chuyện này.
Triệu Manh Manh rất thích hóng chuyện, cái này Bắc Bắc rất khâm phục, hai người lôi lôi kéo kéo, nói chuyện từ đông sang tây, từ nam qua bắc, trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng Bắc Bắc mới tạm thời quên mất chuyện tối nay Chu Thịnh và mình ngủ chung.
Chẳng qua, cô vừa mới quên, cửa phòng tắm liền mở ra.
Bắc Bắc sửng sốt, nghe thấy tiếng động theo bản năng nhìn qua.
Lọt vào tầm mắt là thân hình săn chắc, ánh mắt Bắc Bắc từ dưới nhìn lên trên, hai chân của Chu Thịnh, không thể không nói rất dài nha, đôi mắt cô nhìn thẳng, lại hướng lên trên, Bắc Bắc hét lớn: "Chu Thịnh, tại sao anh không mặc quầ áo?!!!"
Chu Thịnh không để ý trả lời: "Anh có thói quen ngủ khỏa thân."
Bắc Bắc: "....Nhưng tối nay.... Không phải anh ngủ một mình nha."
Nếu là ngủ riêng, Bắc Bắc sẽ mặc kệ thói quen của anh, chuyện đó đối với Bắc Bắc mà nói, đều không có gì.
Cô kinh ngạc nhìn vẻ mặt cười như không kia của Chu Thịnh, có chút ngượng ngùng:" Anh cười cái gì?"
Chu Thịnh cong môi, cười nhẹ ra tiếng: "Cười vợ anh sao lại có thể đáng yêu như vậy?"
Bắc Bắc nghẹn họng, trừng anh: "Anh mặc quần áo nhanh lên, rồi sấy tóc cho khô."
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Tóc sấy liền đây, còn quần áo không mặc."
Bắc Bắc: ".... Không được." Khuôn mặt cô đỏ bừng, nhìn Chu Thịnh nói: "Nếu anh không mặc quần áo, đừng hòng lên giường của em."
Chu Thịnh nhướng mày, mỉm cười nhìn Bắc Bắc: "Em đang uy hiếp anh sao?"
Bắc Bắc nghẹn một tiếng, không ngừng gật đầu: "Đúng vậy."
Nếu không, cô thật sự lo lắng Chu Thịnh cứ như vậy mà lên đây nằm, tối nay của cô mà nói, thật sự khó ngủ.
Nghe cô nói vậy, Chu Thịnh cong cong môi, ngoan ngoãn đáp lời: "Được rồi, nghe lời của vợ."
Bắc Bắc: "....."
Liếc Chu Thịnh một cái, cô cuộn chăn, lên giường nằm, tiếp tục cùng Manh Manh nói chuyện, chúc nhau ngủ ngon.
- -
Một lúc sau, Chu Thịnh sấy tóc xong, cũng mặc luôn quần áo.
Chu Thịnh thấy ánh mắt Bắc Bắc nhìn qua, cong môi cười hỏi: "Thế nào, như vậy đã được chưa?"
Bắc Bắc gật gật đầu: "A... Được rồi được rồi." Cô lắp bắp nói, lúc nãy nói chuyện không thấy lo lắng, nhưng hiện tại.... Nói thật không lo lắng không được.
Tuy rằng cô biết sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Bắc Bắc như cũ vẫn thấy khẩn trương.
Cô duỗi tay xoa xoa ấn đường, cuộn chăn dịch vào vị trí bên trong, chừa cho Chu Thịnh một khoảng trống: "Anh ngủ ở đây đi."
Chu Thịnh nhìn, trong mắt hiện lên ý cười: "Cảm ơn vợ đã thu lưu anh."
Bắc Bắc bị Chu Thịnh nói như vậy có chút bị sặc, dở khóc dở cười liếc anh một cái: "Anh toàn nói gì đâu không?"
Cho dù cô không cho Chu Thịnh ngủ ở đây, anh cũng sẽ đi thuê một phòng khác, không phải sao.
Chu Thịnh cười, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Bắc Bắc, nghiêng người nhìn cô: "Thật tốt."
"A?" Bắc Bắc chớp mắt nhìn anh: "Cái gì thật tốt?"
Chu Thịnh câu môi cười, không trả lời câu hỏi của Bắc Bắc.
Anh vỗ đầu cô, nhịn không được nói: "Mau ngủ đi, ngủ ngon."
Bắc Bắc: "....... Ngủ ngon."
Hai người quy quy củ củ mà nằm, chẳng qua cả hai đều không ngủ được.
Một lúc sau, Chu Thịnh vươn tay về phía Bắc Bắc, đem Bắc Bắc ôm vào trong ngực mình, để tay lên eo cô, thấp giọng nói: "Ngủ như vậy mới thoải mái."
Bắc Bắc bật cười, mí mắt cong lên ừ một tiếng: "Ừ."
Tuy rằng có chút không thích ứng, nhưng cảm giác có người ôm, thật sự rất tốt.
Bóng đêm dần buông xuống, âm thanh ồn ào bên ngoài đường phố cũng dần dần thưa thớt.
Bắc Bắc nằm trong ngực Chu Thịnh, từ không ngủ được cho đến khi ngủ rất ngon, sự thay đổi này, chỉ cần là người có trái tim đều có thể cảm nhận được.
Có thể ngủ trong vòng tay của một người đàn ông có ý nghĩa như thế nào. Thực tế, Bắc Bắc đang chậm rãi tiếp nhận Chu Thịnh, cho phép anh hòa nhập vào cuộc sống của mình, cũng như khiến bản thân thích nghi với các hoạt động, lời nói của anh.
Giữa hai người bọn họ, mọi thứ đều khác người bình thường, những người khác đều yêu trước cưới sau, trong khi cô và Chu Thịnh lại ngược lại, đính hôn rồi kết hôn, cho đến bây giờ.... mới xem như là bắt đầu yêu.
Bắc Bắc ngủ thiếp đi, khóe môi khẽ nhếch lên một vòng cung.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, Chu Thịnh rũ mắt nhìn, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, khẽ nói "ngủ ngon".
Tối nay, quan hệ của bọn họ đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.