Chương 35
Thời Tinh Thảo
14/06/2020
Editor: _14thfebruary
Sau khi ký hợp đồng xong, tất cả công việc của Bắc Bắc được bàn giao lại cho Trần Tĩnh.
Cô ngồi nói chuyện với Trần Tĩnh nguyên một buổi chiều, nói Trần Tĩnh đưa mình về nhà, sau đó quay lại trường học tiếp tục học tập.
Học khoa diễn xuất không khó, nhưng đối với một người học lưng chừng như Bắc Bắc, lại có chút khó khăn.
Cũng may khả năng thích ứng của cô rất tốt, và có sẵn những kiến thức chuyên môn. Dần dà, nghe nói khoa diễn xuất có một bạn học nữ chuyển đến lúc đang học năm hai, là một học bá. Mới chuyển đến được một tháng, hơn nữa tháng trước còn không đi học, nhưng lúc quay lại vẫn có thể theo kịp nội dung bài giảng của giáo viên, rất lợi hại.
Lúc Tiểu Ngư nghe thấy tin đồn này, cố ý chạy về ký túc xá nói với Bắc Bắc: “Bắc Bắc, cậu được mệnh danh là học bá.”
“Hả?” Bắc Bắc đang cúi đầu đọc sách, lúc nghe được câu đó vẻ mặt ngây ngốc: “Mệnh danh gì?”
Tiểu Ngư cười giải thích cho cô: “Học bá.”
Bắc Bắc: “…. Chắc không phải trò đùa chứ?”
Tiểu Ngư còn chưa nói, Lý Mai đã nói tiếp: “Tất nhiên không phải, tớ nói cho cậu nghe, buổi sáng lúc tớ đến nhà ăn thì có người chạy lại hỏi tớ, có phải lớp mình có người chuyển ngành sang khoa diễn xuất, trở thành học bá không.”
Bắc Bắc nghẹn họng, không nói nên lời.
“Tớ không phải là học bá.”
Giai Giai nói tiếp: “Cậu cho rằng mình không phải là học bá, nhưng mà những người khác đều không cho là vậy, tớ nghe nói trước khi cậu nhập học, có phải đã biểu diễn một đoạn ngắn cho giáo viên phải không?”
Nghe cô ấy nói, Bắc Bắc giật mình ngây ra.
Chuyện này đúng là có thật, ba ngày trước giảng viên bất ngờ điểm danh, đến tên Bắc Bắc thì kêu cô trả lời một câu hỏi chuyên ngành…. Mà sở dĩ cô có thể trả lời được, là vì hôm trước cô có nhìn thấy được đáp án đó, tùy tiện nghiên cứu một chút.
Nhưng Bắc Bắc không nghĩ tới, chỉ vì chuyện này mà cô được giáo viên khen ngợi, vừa vặn hôm đấy lớp đó là lớp diễn xuất, cô bị giáo viên kêu lên bục biểu diễn, các bạn học không tính là kinh ngạc, nhưng lại làm cho giáo viên và bọn họ phải lau mắt mà nhìn bạn học mới chuyển đến.
Mặc dù còn nhiều chỗ xử lý chưa tốt, nhưng Bắc Bắc có phương pháp nhập diễn độc đáo của riêng mình, khiến người khác cũng bị thu hút theo.
Từ đó, Bắc Bắc được mọi người và giáo viên khen ngợi.
….
Phục hồi lại tinh thần, Bắc Bắc nghe cuộc nói chuyện của các bạn cùng phòng, có chút dở khóc dở cười.
“Cho nên tớ cứ như vậy mà nổi tiếng?”
“Đúng vậy, hơn nữa Bắc Bắc lớn lên rất xinh đẹp, tớ nghe nói cuộc thi hoa hậu giảng đường mỗi năm tổ chức một lần sắp bắt đầu, cậu đi đăng kí đi.”
Bắc Bắc: “……. Không được, tớ không thích mấy chuyện náo nhiệt này.”
Hoa hậu giảng đường là một chương trình rất đặc sắc của đại học H, mỗi năm đều tổ chức một lần, nó được bầu chọn bởi học sinh toàn trường. Năm ngoái Bắc Bắc được chọn đi thi, nhưng cô ấy đã từ chối, năm nay Bắc Bắc vẫn sẽ như thế.
Bởi vì đối với chuyện hoa hậu giảng đường này, Bắc Bắc không có hứng thú.
Nếu như tham gia cái đó, không bằng giành thời gian ra để đọc kịch bản còn hơn.
Đúng lúc hai ngày trước Trần Tĩnh gửi cho cô mấy kịch bản cũng không tệ lắm, nên Bắc Bắc đang xem rất chăm chỉ.
“Bắc Bắc à.”
“Hả?”
“Cậu thật sự không tham gia sao?”
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: “Đúng vậy, gần đây tớ hơi bận, khả năng muốn đi đóng phim một thời gian, cho nên sẽ không có thời gian mà tham gia.”
Ánh mắt Lý Mai sáng lên, đối với việc đóng phim vô cùng tò mò: “Bắc Bắc Bắc Bắc, nếu lúc cậu đóng phim, tụi tớ đến thăm ban có được không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Bắc Bắc trả lời: “Nếu có thời gian tớ sẽ ra chơi với các cậu.”
Tiểu Ngư phất phất tay: “Đừng, bọn tớ không cần cậu, chỉ muốn đi xem ảnh đế và ảnh hậu thôi.”
Bắc Bắc: “………”
Đau trong tim.
Cùng đám bạn cùng phòng náo loạn một lúc, Bắc Bắc tiếp tục xem kịch bản, nhân tiện nói chuyện với Trần Tĩnh, thảo luận từng bộ phim truyền hình.
Cô cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Trần Tĩnh, khẽ thở dài, kiếp trước chỉ vì một vai nữ chính, cô cố gắng cả đêm để nghiền ngẫm kịch bản, thử nó bằng mọi cách nhưng chưa bao giờ có được.
Sự bất công của thế giới thường được thể hiện ở những chỗ như vậy.
Bắc Bắc cười khổ, có chút bất lực, không thể hiểu được, dù sao đây cũng chỉ là thế giới của những kẻ mạnh.
Nói chuyện với Trần Tĩnh một lúc, Bắc Bắc tiếp tục nghiêm túc đọc kịch bản.
*
Buổi tối, Bắc Bắc nằm trong chăn đọc tiểu thuyết.
Bộ phim vườn trường được chuyển thể từ tiểu thuyết, cho nên trước khi quay bộ phim này, cô đọc trước nguyên tác của tiểu thuyết, để có thể hiểu được cốt truyện được thay đổi như thế nào, trước khi cải biên vai nam nữ chính, cùng với những nhân vật khác sẽ ra sao.
Bộ phim truyền hình dành cho giới trẻ này ăn khách hơn so với nhiều bộ phim truyền hình cẩu huyết trên TV
Ngoại trừ việc nam nữ chính tách nhau hai năm ra, thì toàn bộ câu chuyện đều rất ngọt ngào, thời cao trung còn ngọt hơn, đây là một cuốn tiểu thuyết nữ truy nam, nữ chính rất chủ động, theo đuổi nam chính suốt ba năm, cuối cùng tốt nghiệp cao trung cũng ở bên nhau.
Nam chính và nữ chính không học cùng lớp, mà học bên cạnh nhau, chỉ là lớp bên cạnh là lớp thực nghiệm, lớp của nữ chính được xem như là lớp cá biệt, cũng không biết trường học sắp xếp như thế nào, mà xếp lớp chọn với lớp cá biệt đối diện nhau.
Trong tuần đầu tiên học quân sự, nữ chính bị nhan sắc của nam chính hấp dẫn, nên mới theo đuổi.
Bắc Bắc nhìn tình yêu thời thanh xuân nảy mầm, thật sự cảm thấy ngọt ngào.
Đang đến đoạn xúc động, thì điện thoại của Chu Thịnh gọi tới.
Bắc Bắc thở dài, trong lòng không ngừng mắng Chu Thịnh hai lần, mới không cúp điện thoại của anh.
“Alo.” Giọng nói Bắc Bắc uể oải, không có bất kỳ hứng thú gì.
Chu Thịnh nhướng mày, kinh ngạc: “Vợ ơi, em làm sao vậy?”
Bắc Bắc hừ một tiếng: “Không sao, anh gọi cho em có việc gì không?”
Chu Thịnh nghẹn họng, bất đắc dĩ hỏi: “Không có việc gì không thể gọi cho em sao? Tốt xấu gì cũng là vợ chồng với nhau?”
Bắc Bắc dừng một chút, ho nhẹ nói: “Không phải, ý em không phải như vậy, chỉ là muốn hỏi tại sao lúc nào anh cũng gọi điên thoại cho em.”
Chu Thịnh: “Không phải mỗi tối anh đều gọi cho em sao?”
Bắc Bắc: “…….Ừ, em quên mất.”
Chu Thịnh: “……..Vợ, anh rất đau lòng.”
Bắc Bắc bật cười, cong cong môi, trốn trong chăn nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay anh không bận việc gì à.”
“Vẫn tốt.” Chu Thịnh có chút tủi thân: “Lúc nãy em đang làm gì, tại sao lại không muốn nhận điện thoại của anh??”
Bắc Bắc nghẹn nghẹn, nói với anh: “Em đang đọc tiểu thuyết, đúng lúc đến đoạn xúc động, thì anh gọi đến.” Nói xong, Bắc Bắc cũng cảm thấy tủi thân: “Anh có biết, nam chính muốn tỏ tình với nữ chính!!! Đang chuẩn bị hôn nhau!!!”
Chu Thịnh: “Hắn ta có hôn giỏi như anh không?”
Bắc Bắc: “……..Hả?”
Cô dở khóc dở cười tra lời: “Anh nói gì vậy, em đang đọc tiểu thuyết, làm sao biết có giỏi hơn anh hay không.” Bắc Bắc đối với đầu óc của Chu Thịnh vô cùng khâm phục.
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Vậy em muốn xem bọn họ hôn nhau, không muốn nhận điên thoại của anh?”
Bắc Bắc: “Không có không có, em không có nghĩ sẽ không tiếp điện thoại của anh.”
“Nhưng em ghét bỏ điện thoại của anh đến không đúng lúc.”
Đối với chuyện này Bắc Bắc không phản bắc, đúng là trong lòng cô có nghĩ như vậy.
Chu Thịnh nghe thấy động tĩnh bên cô, càng ngạo kiều.
“Ai, vợ của tôi đã một tuần không về nhà, tôi gọi đến cũng không muốn nhận, thật là đau lòng.”
Bắc Bắc: “……..” Cô còn chưa trả lời, Chu Thịnh tiếp tục tự biên tự diễn: “Rõ ràng đã kết hôn với nhau, nhưng so với cẩu độc thân anh còn cô đơn hơn, vợ mình không đau cũng không thương mình.”
Nghe anh nói vậy, Bắc Bắc nhịn không được cắt đứt lời của anh: “Chu tổng! Được rồi, anh đừng diễn nữa.”
Chu Thịnh ngạo kiều hừ một tiếng: “Ngày mai về nhà sao?”
“Vâng.” Bắc Bắc sảng khoái trả lời, ngày mai là thứ sáu, chắc chắn sẽ về nhà.
Cô cười trêu Chu Thịnh: “Em lo nếu em không về, chồng của em sẽ khóc mất.”
Chu Thịnh: “Em biết là tốt.”
Hai người nói chuyện một lúc, rồi chúc nhau ngủ ngon.
Bắc Bắc nhìn nhãn dán Chu Thịnh gửi đến, chôn mặt ở trong chăn, cười ra tiếng.
Ở trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh không giống một người đàn ông hai mươi tám tuổi, ngược lại giống một đứa trẻ tám tuổi hơn, sẽ muốn ăn kẹo, nếu không được ăn sẽ làm nũng.
Bắc Bắc nghĩ, Chu Thịnh như vậy cũng tốt, rất thích hợp ở chung với cô.
Cô cũng nguyện ý dung túng cho hành động đó của Chu Thịnh.
Cúp điện thoại được một lúc, Bắc Bắc tiếp tục đọc tiểu thuyết, xem nguyên một buổi tối, mới đọc xong.
—
Hôm sau đi học, Bắc Bắc buồn ngủ từ đầu đến cuối, tuy buồn ngủ nhưng cô vẫn giới thiệu cho Manh Manh cuốn tiểu thuyết này.
Hai người nói chuyện rất lâu, Manh Manh rất hài lòng với kịch bản mà Bắc Bắc chọn, những người như Bắc Bắc chưa có được sự nổi tiếng, nếu như đóng phim truyền hình sẽ gia tăng mức độ nổi tiếng, từ đó khiến mọi người biết đến nhiều hơn.
Tránh cho lúc đó rạp chiếu phim công bố ra bên ngoài, không có một ai biết cô ấy là ai.
Manh Manh đối với tuyến đường mà Bắc Bắc chọn vô cùng đồng ý, nên Bắc Bắc cũng yên tâm phần nào.
Chỉ cần không lựa chọn sai, mỗi bước cô đi trong tương lai đều rất tốt.
Buổi chiều tan học, Bắc Bắc lấy di động từ trong cặp sách ra đi đến cổng trường, đi ra liền thấy chiếc xe quen thuộc.
Bắc Bắc mỉm cười, mở cửa lên xe, rồi đóng lại.
“Chu Thịnh, anh làm gì vậy?” Bắc Bắc hoảng sợ nhìn cánh tay đang lôi kéo mình, có chút giật mình.
Cô vừa mới lên xe, Chu Thịnh liền kéo cô đến.
Bắc Bắc mấp máy môi nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
Chu Thịnh nhướng mày: “Tối hôm qua có phải đọc tiểu thuyết không.”
“Đúng vậy.” Bắc Bắc không phủ nhận.
Chu Thịnh tiếp tục cười: “Kỹ thuật hôn trong tiểu thuyết có ổn không?”
“A?”
Chu Thịnh dừng lại, cúi đầu xuống, mỉm cười nói: “Để anh cho em cảm nhận được hôn là gì?”
Bắc Bắc: “………..”
Hết chương 35.
Sau khi ký hợp đồng xong, tất cả công việc của Bắc Bắc được bàn giao lại cho Trần Tĩnh.
Cô ngồi nói chuyện với Trần Tĩnh nguyên một buổi chiều, nói Trần Tĩnh đưa mình về nhà, sau đó quay lại trường học tiếp tục học tập.
Học khoa diễn xuất không khó, nhưng đối với một người học lưng chừng như Bắc Bắc, lại có chút khó khăn.
Cũng may khả năng thích ứng của cô rất tốt, và có sẵn những kiến thức chuyên môn. Dần dà, nghe nói khoa diễn xuất có một bạn học nữ chuyển đến lúc đang học năm hai, là một học bá. Mới chuyển đến được một tháng, hơn nữa tháng trước còn không đi học, nhưng lúc quay lại vẫn có thể theo kịp nội dung bài giảng của giáo viên, rất lợi hại.
Lúc Tiểu Ngư nghe thấy tin đồn này, cố ý chạy về ký túc xá nói với Bắc Bắc: “Bắc Bắc, cậu được mệnh danh là học bá.”
“Hả?” Bắc Bắc đang cúi đầu đọc sách, lúc nghe được câu đó vẻ mặt ngây ngốc: “Mệnh danh gì?”
Tiểu Ngư cười giải thích cho cô: “Học bá.”
Bắc Bắc: “…. Chắc không phải trò đùa chứ?”
Tiểu Ngư còn chưa nói, Lý Mai đã nói tiếp: “Tất nhiên không phải, tớ nói cho cậu nghe, buổi sáng lúc tớ đến nhà ăn thì có người chạy lại hỏi tớ, có phải lớp mình có người chuyển ngành sang khoa diễn xuất, trở thành học bá không.”
Bắc Bắc nghẹn họng, không nói nên lời.
“Tớ không phải là học bá.”
Giai Giai nói tiếp: “Cậu cho rằng mình không phải là học bá, nhưng mà những người khác đều không cho là vậy, tớ nghe nói trước khi cậu nhập học, có phải đã biểu diễn một đoạn ngắn cho giáo viên phải không?”
Nghe cô ấy nói, Bắc Bắc giật mình ngây ra.
Chuyện này đúng là có thật, ba ngày trước giảng viên bất ngờ điểm danh, đến tên Bắc Bắc thì kêu cô trả lời một câu hỏi chuyên ngành…. Mà sở dĩ cô có thể trả lời được, là vì hôm trước cô có nhìn thấy được đáp án đó, tùy tiện nghiên cứu một chút.
Nhưng Bắc Bắc không nghĩ tới, chỉ vì chuyện này mà cô được giáo viên khen ngợi, vừa vặn hôm đấy lớp đó là lớp diễn xuất, cô bị giáo viên kêu lên bục biểu diễn, các bạn học không tính là kinh ngạc, nhưng lại làm cho giáo viên và bọn họ phải lau mắt mà nhìn bạn học mới chuyển đến.
Mặc dù còn nhiều chỗ xử lý chưa tốt, nhưng Bắc Bắc có phương pháp nhập diễn độc đáo của riêng mình, khiến người khác cũng bị thu hút theo.
Từ đó, Bắc Bắc được mọi người và giáo viên khen ngợi.
….
Phục hồi lại tinh thần, Bắc Bắc nghe cuộc nói chuyện của các bạn cùng phòng, có chút dở khóc dở cười.
“Cho nên tớ cứ như vậy mà nổi tiếng?”
“Đúng vậy, hơn nữa Bắc Bắc lớn lên rất xinh đẹp, tớ nghe nói cuộc thi hoa hậu giảng đường mỗi năm tổ chức một lần sắp bắt đầu, cậu đi đăng kí đi.”
Bắc Bắc: “……. Không được, tớ không thích mấy chuyện náo nhiệt này.”
Hoa hậu giảng đường là một chương trình rất đặc sắc của đại học H, mỗi năm đều tổ chức một lần, nó được bầu chọn bởi học sinh toàn trường. Năm ngoái Bắc Bắc được chọn đi thi, nhưng cô ấy đã từ chối, năm nay Bắc Bắc vẫn sẽ như thế.
Bởi vì đối với chuyện hoa hậu giảng đường này, Bắc Bắc không có hứng thú.
Nếu như tham gia cái đó, không bằng giành thời gian ra để đọc kịch bản còn hơn.
Đúng lúc hai ngày trước Trần Tĩnh gửi cho cô mấy kịch bản cũng không tệ lắm, nên Bắc Bắc đang xem rất chăm chỉ.
“Bắc Bắc à.”
“Hả?”
“Cậu thật sự không tham gia sao?”
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: “Đúng vậy, gần đây tớ hơi bận, khả năng muốn đi đóng phim một thời gian, cho nên sẽ không có thời gian mà tham gia.”
Ánh mắt Lý Mai sáng lên, đối với việc đóng phim vô cùng tò mò: “Bắc Bắc Bắc Bắc, nếu lúc cậu đóng phim, tụi tớ đến thăm ban có được không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Bắc Bắc trả lời: “Nếu có thời gian tớ sẽ ra chơi với các cậu.”
Tiểu Ngư phất phất tay: “Đừng, bọn tớ không cần cậu, chỉ muốn đi xem ảnh đế và ảnh hậu thôi.”
Bắc Bắc: “………”
Đau trong tim.
Cùng đám bạn cùng phòng náo loạn một lúc, Bắc Bắc tiếp tục xem kịch bản, nhân tiện nói chuyện với Trần Tĩnh, thảo luận từng bộ phim truyền hình.
Cô cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Trần Tĩnh, khẽ thở dài, kiếp trước chỉ vì một vai nữ chính, cô cố gắng cả đêm để nghiền ngẫm kịch bản, thử nó bằng mọi cách nhưng chưa bao giờ có được.
Sự bất công của thế giới thường được thể hiện ở những chỗ như vậy.
Bắc Bắc cười khổ, có chút bất lực, không thể hiểu được, dù sao đây cũng chỉ là thế giới của những kẻ mạnh.
Nói chuyện với Trần Tĩnh một lúc, Bắc Bắc tiếp tục nghiêm túc đọc kịch bản.
*
Buổi tối, Bắc Bắc nằm trong chăn đọc tiểu thuyết.
Bộ phim vườn trường được chuyển thể từ tiểu thuyết, cho nên trước khi quay bộ phim này, cô đọc trước nguyên tác của tiểu thuyết, để có thể hiểu được cốt truyện được thay đổi như thế nào, trước khi cải biên vai nam nữ chính, cùng với những nhân vật khác sẽ ra sao.
Bộ phim truyền hình dành cho giới trẻ này ăn khách hơn so với nhiều bộ phim truyền hình cẩu huyết trên TV
Ngoại trừ việc nam nữ chính tách nhau hai năm ra, thì toàn bộ câu chuyện đều rất ngọt ngào, thời cao trung còn ngọt hơn, đây là một cuốn tiểu thuyết nữ truy nam, nữ chính rất chủ động, theo đuổi nam chính suốt ba năm, cuối cùng tốt nghiệp cao trung cũng ở bên nhau.
Nam chính và nữ chính không học cùng lớp, mà học bên cạnh nhau, chỉ là lớp bên cạnh là lớp thực nghiệm, lớp của nữ chính được xem như là lớp cá biệt, cũng không biết trường học sắp xếp như thế nào, mà xếp lớp chọn với lớp cá biệt đối diện nhau.
Trong tuần đầu tiên học quân sự, nữ chính bị nhan sắc của nam chính hấp dẫn, nên mới theo đuổi.
Bắc Bắc nhìn tình yêu thời thanh xuân nảy mầm, thật sự cảm thấy ngọt ngào.
Đang đến đoạn xúc động, thì điện thoại của Chu Thịnh gọi tới.
Bắc Bắc thở dài, trong lòng không ngừng mắng Chu Thịnh hai lần, mới không cúp điện thoại của anh.
“Alo.” Giọng nói Bắc Bắc uể oải, không có bất kỳ hứng thú gì.
Chu Thịnh nhướng mày, kinh ngạc: “Vợ ơi, em làm sao vậy?”
Bắc Bắc hừ một tiếng: “Không sao, anh gọi cho em có việc gì không?”
Chu Thịnh nghẹn họng, bất đắc dĩ hỏi: “Không có việc gì không thể gọi cho em sao? Tốt xấu gì cũng là vợ chồng với nhau?”
Bắc Bắc dừng một chút, ho nhẹ nói: “Không phải, ý em không phải như vậy, chỉ là muốn hỏi tại sao lúc nào anh cũng gọi điên thoại cho em.”
Chu Thịnh: “Không phải mỗi tối anh đều gọi cho em sao?”
Bắc Bắc: “…….Ừ, em quên mất.”
Chu Thịnh: “……..Vợ, anh rất đau lòng.”
Bắc Bắc bật cười, cong cong môi, trốn trong chăn nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay anh không bận việc gì à.”
“Vẫn tốt.” Chu Thịnh có chút tủi thân: “Lúc nãy em đang làm gì, tại sao lại không muốn nhận điện thoại của anh??”
Bắc Bắc nghẹn nghẹn, nói với anh: “Em đang đọc tiểu thuyết, đúng lúc đến đoạn xúc động, thì anh gọi đến.” Nói xong, Bắc Bắc cũng cảm thấy tủi thân: “Anh có biết, nam chính muốn tỏ tình với nữ chính!!! Đang chuẩn bị hôn nhau!!!”
Chu Thịnh: “Hắn ta có hôn giỏi như anh không?”
Bắc Bắc: “……..Hả?”
Cô dở khóc dở cười tra lời: “Anh nói gì vậy, em đang đọc tiểu thuyết, làm sao biết có giỏi hơn anh hay không.” Bắc Bắc đối với đầu óc của Chu Thịnh vô cùng khâm phục.
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Vậy em muốn xem bọn họ hôn nhau, không muốn nhận điên thoại của anh?”
Bắc Bắc: “Không có không có, em không có nghĩ sẽ không tiếp điện thoại của anh.”
“Nhưng em ghét bỏ điện thoại của anh đến không đúng lúc.”
Đối với chuyện này Bắc Bắc không phản bắc, đúng là trong lòng cô có nghĩ như vậy.
Chu Thịnh nghe thấy động tĩnh bên cô, càng ngạo kiều.
“Ai, vợ của tôi đã một tuần không về nhà, tôi gọi đến cũng không muốn nhận, thật là đau lòng.”
Bắc Bắc: “……..” Cô còn chưa trả lời, Chu Thịnh tiếp tục tự biên tự diễn: “Rõ ràng đã kết hôn với nhau, nhưng so với cẩu độc thân anh còn cô đơn hơn, vợ mình không đau cũng không thương mình.”
Nghe anh nói vậy, Bắc Bắc nhịn không được cắt đứt lời của anh: “Chu tổng! Được rồi, anh đừng diễn nữa.”
Chu Thịnh ngạo kiều hừ một tiếng: “Ngày mai về nhà sao?”
“Vâng.” Bắc Bắc sảng khoái trả lời, ngày mai là thứ sáu, chắc chắn sẽ về nhà.
Cô cười trêu Chu Thịnh: “Em lo nếu em không về, chồng của em sẽ khóc mất.”
Chu Thịnh: “Em biết là tốt.”
Hai người nói chuyện một lúc, rồi chúc nhau ngủ ngon.
Bắc Bắc nhìn nhãn dán Chu Thịnh gửi đến, chôn mặt ở trong chăn, cười ra tiếng.
Ở trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh không giống một người đàn ông hai mươi tám tuổi, ngược lại giống một đứa trẻ tám tuổi hơn, sẽ muốn ăn kẹo, nếu không được ăn sẽ làm nũng.
Bắc Bắc nghĩ, Chu Thịnh như vậy cũng tốt, rất thích hợp ở chung với cô.
Cô cũng nguyện ý dung túng cho hành động đó của Chu Thịnh.
Cúp điện thoại được một lúc, Bắc Bắc tiếp tục đọc tiểu thuyết, xem nguyên một buổi tối, mới đọc xong.
—
Hôm sau đi học, Bắc Bắc buồn ngủ từ đầu đến cuối, tuy buồn ngủ nhưng cô vẫn giới thiệu cho Manh Manh cuốn tiểu thuyết này.
Hai người nói chuyện rất lâu, Manh Manh rất hài lòng với kịch bản mà Bắc Bắc chọn, những người như Bắc Bắc chưa có được sự nổi tiếng, nếu như đóng phim truyền hình sẽ gia tăng mức độ nổi tiếng, từ đó khiến mọi người biết đến nhiều hơn.
Tránh cho lúc đó rạp chiếu phim công bố ra bên ngoài, không có một ai biết cô ấy là ai.
Manh Manh đối với tuyến đường mà Bắc Bắc chọn vô cùng đồng ý, nên Bắc Bắc cũng yên tâm phần nào.
Chỉ cần không lựa chọn sai, mỗi bước cô đi trong tương lai đều rất tốt.
Buổi chiều tan học, Bắc Bắc lấy di động từ trong cặp sách ra đi đến cổng trường, đi ra liền thấy chiếc xe quen thuộc.
Bắc Bắc mỉm cười, mở cửa lên xe, rồi đóng lại.
“Chu Thịnh, anh làm gì vậy?” Bắc Bắc hoảng sợ nhìn cánh tay đang lôi kéo mình, có chút giật mình.
Cô vừa mới lên xe, Chu Thịnh liền kéo cô đến.
Bắc Bắc mấp máy môi nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
Chu Thịnh nhướng mày: “Tối hôm qua có phải đọc tiểu thuyết không.”
“Đúng vậy.” Bắc Bắc không phủ nhận.
Chu Thịnh tiếp tục cười: “Kỹ thuật hôn trong tiểu thuyết có ổn không?”
“A?”
Chu Thịnh dừng lại, cúi đầu xuống, mỉm cười nói: “Để anh cho em cảm nhận được hôn là gì?”
Bắc Bắc: “………..”
Hết chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.