Chương 39
Thời Tinh Thảo
29/07/2020
Editor: _14thfebruary
Chắc cũng không có người nào lần đầu tiên gặp biên kịch ở nhà hàng.
Cách trang trí của nhà hàng này rất đẹp, Bắc Bắc nhín từ bên ngoài vào, nhà hàng này trang trí rất độc đáo, được làm hoàn toàn từ gỗ từ trong ra ngoài, vừa đi đến cửa có thể nghe dược âm thanh nhẹ nhàng từ trong truyền ra.
Bắc Bắc và Trần Tĩnh đi vào.
Tầng một là khu vực công cộng, không có gì cản trở, trên tường treo không ít tranh vẽ làm người xem hơi hoa mắt.
Bắc Bắc nói với nhân viên rồi đi lên tầng hai, Dụ Viên hẹn cô ở phía bên trong phòng bao.
Gõ cửa, nghe thấy âm thanh truyền ra, Bắc Bắc mới mở cửa đi vào, lúc nhìn thấy Dụ Viên, Bắc Bắc hơi mỉm cười, nói: "Biên kịch, chào cô."
Dụ Viên cười khẽ, nhìn Bắc Bắc nói: "Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Sau khi ngồi xuống hai người đều không nói gì, Bắc Bắc giới thiệu Trần Tĩnh với Dụ Viên: "Đây là người đại diện của tôi, Trần Tĩnh."
Dụ Viên gật đầu: "Xin chào, tôi là Dụ Viên."
Trần Tĩnh hơi mỉm cười: "Nghe danh đã lâu."
Thật ra Dụ Viên cũng không để ý lắm đến hai người, trực tiếp đưa thực đơn đến, nói: "Xin lỗi, đi rồi mới gọi điện cho cô, hai người cũng chưa có ăn cơm phải không, cùng nhau ăn một bữa, vừa nói chuyện thế nào?"
Bắc Bắc gật đầu, không từ chối: "Được."
Cô ngước mắt nhìn Dụ Viên, nhẹ nhàng cười, tuổi tác Dụ Viên không lớn nhưng có thể nhìn ra là một người dày dạn kinh nghiệm, tất nhiên cái này không nói đến vẻ bề ngoài, mà đang nói đế dáng vẻ, rất là có kinh nghiệm.
Bắc Bắc suy nghĩ một chút chuyện về tác giả này, thu lại ánh mắt kinh ngạc của mình, cúi đầu nghiêm túc gọi món ăn.
Không thể không nói, nhà hàng Dụ Viên chọn quả không tồi, đồ ăn nhìn qua rất ngon, có mùi vị, lúc sau đồ ăn được mang ra, hai người cũng không nói chuyện mà bắt đầu ăn, các món lần lượt được mang lên, ba người ăn đến no say.
Ăn xong một lúc, Bắc Bắc mới hỏi: "Biên kịch Dụ Viên."
Dụ Viên cười: "Gọi tên của tôi là được rồi."
"Được, cô tìm tôi là có chuyện muốn nói sao?"
Dụ Viên giật mình, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Bắc Bắc, lớp trang điểm của cô ấy không thay đổi, bởi vì mới phỏng vấn cách đây không lâu nên ngay cả kiểu tóc vẫn đang cột đuôi ngựa, nhìn một lúc Dụ Viên liền thất thần.
Cho đến khi Bắc Bắc gọi tên của cô ta hai lần, cô ta mới hồi phục lại tinh thần, lời nói mang theo chút xin lỗi: "Xin lỗi, tôi hơi thất thần."
Bắc Bắc mỉm cười lắc đầu: "Không sao, tôi cũng thường như vậy."
Dụ Viên cười nhẹ, nhìn Bắc Bắc hỏi: "Tôi muốn hỏi cô một chút về những suy nghĩ chân thực nhất cho cảnh thử vai lúc nãy."
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dụ Viên: "Ý cô là gì?"
Dụ Viên cười nhạt, gằn từng chữ nói: "Nếu cô đã đọc nguyên tác, có thể cô đã biết được tất cả cảm xúc của nhân vật nữ chính trong kịch bản." Cô ta cười khổ: "Cho nên lúc chia tay, cô mới hiểu được cảm xúc của cô ấy là gì."
Bắc Bắc giật mình một lúc, mới cụp mắt gật đầu nói: "Tôi hiểu."
Lúc nãy ở trước mặt đọa diễn, quả thật co không nói ra toàn bộ, chỉ là Bắc Bắc không nghĩ tới, biên kịch sẽ tự mình đến gặp cô chỉ để nói về cảm giác lúc nãy.
Thẳng thắn mà nói, lúc Bắc Bắc nói chuyện với Dụ Viên, cô đã không muốn giữ nó nữa, ban đầu cô còn có ý tưởng muốn giữ lại thực lực của bản thân, bởi vì Bắc Bắc hiểu được một dạo lý, bất kể lúc nào, cô cũng không cần phải cho người khác biết được con át chủ bài cuối cùng của mình.
Cho dù là đóng phim, khi cô muốn lật hết thẻ bài của mình, cũng phải xem đối thủ của mình là ai, có đáng hay không.
Buổi thử vai hôm nay với cô mà nói, quả thật không khó, cho nên cô mới giấu đi một chút thực lực của mình, đối với Trần Lam nó cũng như vậy, đạo diễn chẳng qua biết rất rõ điều này nhưng không nói ra, chỉ cần lúc đóng phim, bạn có thể biểu hiện tốt, như vậy không có việc gì.
Nói chuyện một lúc, ánh nhìn của Dụ Viên về Bắc Bắc có hơi thay đổi.
Lúc đầu, Dụ Viên rất thích Bắc Bắc, khi cô ta nhìn thấy Bắc Bắc, luôn cảm thấy nhân vật này sinh ra là để dành cho cô.
Nghe Bắc Bắc nói xong, Dụ Viên nhẹ nhàng cười, mặt mày dịu dàng nhìn về phía Bắc Bắc: "Tôi rất thích cô."
Bắc Bắc ngẩn người, có chút vui mừng: "Cảm ơn."
Dụ Viên tiếp tục nói: "Tôi cũng rất thích cô diễn nhân vật này." Cô ta dừng lại, thấp giọng nói: "Chúc mừng cô, đã tham gia bộ phim của chúng tôi."
Bắc Bắc bất ngờ, không phản ứng lại.
Cho đến khi Trần Tĩnh đẩy cô một cái, Bắc Bắc mới hoàn toàn khôi phục lại tinh thần nhìn Dụ Viên, chớp mắt, chỉ tay vào bản thân mình hỏi: "Thật sự là tôi sao?"
Dụ Viên gật đầu: "Cô được chọn thủ vai nữ chính, trước kia tôi đã nói với đạo diễn và nhà đầu tư, diễn viên phải để tôi lựa chọn, những người khác chỉ có thể nêu ý kiến của mình."
Cho nên Dụ Viên mới chắc chắn với co như vậy, chức mừng cô tham gia vào đoàn phim của mình.
Niềm vui của Bắc Bắc đều được thể hiện ra bên ngoài.
Không thể không nói, tuy cô nghĩ mình có thể đucợ chọn, nhưng khi nghe thấy đucợ đáp án, cô vẫn không khống chế được sự kích động, cảm thấy rất vui vẻ.
"Cảm ơn cô đã cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt."
Dụ Viên cười nhạt, nắm tay Bắc Bắc nói: "Tôi tin tưởng cô."
Hai người nhìn nhau cười.
Bữa cơm này, có thể nói là đáng giá.
Trên đường trở về trường học, Trần Tĩnh vẫn còn kích động nói chuyện với Bắc Bắc: "Chị thật không nghĩ đến, biên kịch lại có quyền lợi lớn như vậy."
Bắc bắc bật cười, cong môi nói: "Không phải biên kịch có quyền lợi lớn nhất, chắc lúc bán bản quyền Dụ Viên đã nói là muốn chính mình tuyển diễn viên cho nhân vật này." Hơn nữa hiện tại cô ta còn làm biên kịch cho bộ phim truyền hình này, nên bên tổ đạo diễn sẽ đều nghe theo ý kiến của Dụ Viên.
Cô ta vừa làm tác giả, vừa là biên kịch, tất nhiên sẽ biết diễn viên như thế nào sẽ phù hợp với nhân vật của mình.
Trần Tĩnh tỏ vẻ đồng ý: "Nhưng chị vẫn còn thấy kích động, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với nhau và ký một bộ phim truyền hình."
Bắc Bắc cười, cong môi tỏ vẻ tán thành: "Đúng vậy."
Trần Tĩnh nhướng mày: "Em cứ yên tâm chuẩn bị, chị sẽ mời một giáo viên đến công ty để dạy em một khóa."
Nghe vậy, hai mẳ Bắc Bắc sáng lên, hỏi không ngừng: "Có thể sao?"
"Đương nhiên rồi."
Bắc Bắc gật đầu: "Vậy đi, em cũng muốn học."
Tuy đã chuyển ngành, trong trường học cũng có lớp diễn xuất, nhưng tóm lại cũng không bằng mời một người đến dạy riêng cho mình, hơn nữa hiện tại Bắc Bắc cũng muốn nâng cao trình độ của bản thân lên.
Cho nên có mệt một chút, Bắc Bắc cũng bằng lòng đi học.
Trần Tĩnh nghe cách cô nói, gật đầu đồng ý: "Được rồi, lát nữa về công ty chị sẽ hỏi giúp em."
"Vâng."
"Đúng rồi, bên đoàn phim chắc sẽ gọi điện thoại lại, lúc đó chị sẽ ký hợp đồng cho em."
Bắc Bắc trả lời: "Được ạ, em tin tưởng chị."
Trần Tĩnh bật cười, nhìn cô một cái: "Em đã tin tưởng chị như vậy, chị sẽ không làm em thất vọng."
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, chuyện này cô có thể hiểu, điều quan trọng nhất giữa người đại diện và nghệ sĩ là phải tin tưởng lẫn nhau, nếu không có điều này thì sẽ rất khó để hai người hòa thuận với nhau.
"Đúng rồi."
"Cái gì?" Trần Tĩnh nhìn cô: "Còn có chuyện gì nữa sao?"
Bắc Bắc suy nghĩ vài giây, nhưng vẫn không che giấu thân phận của Chu Thịnh: "Không phải lần trước chị hỏi quan hệ của em và Chu Thịnh sao?"
"Ừ, không phải em kêu tự chị đoán sao?" Trần Tĩnh nghi ngờ nhìn cô, nhướng mày hỏi: "Thế nào, hiện tại muốn nói cho chị biết hả?"
Bắc Bắc câm nín, bất lực nói: "Không phải em không nói cho chị, chỉ sợ lúc biết được sự thật chị không thể chịu đựng được điều đó."
Trần Tĩnh trầm mặc, nói: "Vậy tốt nhất là em đừng nói cho chị biết."
Bắc Bắc: "............."
Tại sao người đại diện của cô không giống như những người đại diện khác, lúc cô chuẩn bị nói ra đã bị tạt cho một chậu nước lạnh, bây giờ Bắc Bắc không biết là có nên nói hay không.
"Vậy thôi." Cô suy nghĩ: "Không nói nữa."
Trần Tĩnh: "....."
Liếc mắt nhìn Bắc Bắc, Trần Tĩnh chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì điện thoại của mình vang lên.
Chị ta nhìn điện thoại và trả lời.
"Alo, xin chào."
Không biết bên kia nói gì, Trần Tĩnh thấp giọng trả lời, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Được, tôi cần thương lượng lại với nghệ sĩ của mình."
Cúp điện thoại, Bắc Bắc chớp mắt nhìn chị ta: "Làm sao vậy, có chuyện tốt sao?"
Trần Tĩnh nhướng mày: "Đúng là có chuyện tốt."
"Là chuyện gì?"
"Mấy hôm trước chị có thấy một nhẫn hiệu muốn đổi người phát ngôn."
Bắc Bắc nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Chị liền cung cấp tài liệu của em cho người ta, kết quả vừa mới gọi điện lại nói có thể đến phỏng vấn."
Bắc Bắc sửng sốt, hỏi: "Có thể cho em biết là quảng cáo gì không?"
"Quần áo."
Bắc Bắc tiếp tục: "Em muốn hỏi là nhãn hiệu!"
Trần Tĩnh à một tiếng: "Một nhãn hiệu quần áo phụ nữ của tập đoàn Chu thị."
Bắc Bắc: "......"
Cô suy nghĩ một lát, nhìn Trần Tĩnh hỏi: "Em đây có được tính là đi cửa sau không, dù sao cũng là nhãn hiệu của công ty mình, khẳng định sẽ chọn nghệ sĩ của công ty." Hơn nữa theo như Bắc Bắc biết, các nhãn hiệu quần áo nữa của tập đoàn Chu thị rất nổi tiếng, sao có thể đột ngột nhận phỏng vấn mình chứ.
Nếu không phải Chu Thịnh cho cô đi cửa sau, Bắc Bắc thật sự không tin.
Cho đến lúc xuống xe, đứng ở trước cổng trường, Bắc Bắc vẫn cảm thấy những gì Trần Tĩnh vừa nói với mình có chút khó tin.
Không có Chu Thịnh, là giám đốc nhãn hiệu bên kia trực tiếp gọi điện đến, đây là một cơ hội tốt để có một cuộc phỏng vấn đầu tiên.
Nghĩ rồi, Bắc Bắc gọi điện cho Chu Thịnh, đối với chuyện phát ngôn này, tạm thời cô vẫn chưa có danh tiếng, vì vậy tốt hơn hết là không đi cửa sau.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh cười nhẹ, nghe giọng nói tràn đầy sức sống của cô, thấp giọng ừ một tiếng: "Bà xã, làm sao vậy, nhớ anh sao?"
Bắc Bắc nghẹn họng, vội vàng nói: "Không phải nhớ anh, em có chuyện muốn hỏi."
Chu Thịnh: "....... Thật đau lòng, em muốn hỏi cái gì?"
Bắc Bắc khẽ cười, cong môi, vừa cúi đầu đi vào trường học vừa nói chuyện cùng Chu Thịnh: "Em muốn hỏi, gần đây anh bận cái gì?"
"Làm việc, còn có nhớ em."
Bắc Bắc bật cười, hờn dỗi nói: "Đừng lộn xộn, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh."
Chu Thịnh nhướng mày: "Anh cũng nghiêm túc, ngoại trừ công việc ra, anh chỉ nhớ em."
Bắc Bắc đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ: "Rõ ràng em mới đi khỏi nhà hôm qua, từ tối qua đến bây giờ cũng chưa được 24 tiếng."
Chu Thịnh không khách khí trả lời: "Đúng vậy, không thấy em như cách ba thu, anh chính là rất nhớ em." Anh dừng lại, nói: "Vợ ơi, nếu không đêm nay về nhà đi?"
Hết chương 39.
Chắc cũng không có người nào lần đầu tiên gặp biên kịch ở nhà hàng.
Cách trang trí của nhà hàng này rất đẹp, Bắc Bắc nhín từ bên ngoài vào, nhà hàng này trang trí rất độc đáo, được làm hoàn toàn từ gỗ từ trong ra ngoài, vừa đi đến cửa có thể nghe dược âm thanh nhẹ nhàng từ trong truyền ra.
Bắc Bắc và Trần Tĩnh đi vào.
Tầng một là khu vực công cộng, không có gì cản trở, trên tường treo không ít tranh vẽ làm người xem hơi hoa mắt.
Bắc Bắc nói với nhân viên rồi đi lên tầng hai, Dụ Viên hẹn cô ở phía bên trong phòng bao.
Gõ cửa, nghe thấy âm thanh truyền ra, Bắc Bắc mới mở cửa đi vào, lúc nhìn thấy Dụ Viên, Bắc Bắc hơi mỉm cười, nói: "Biên kịch, chào cô."
Dụ Viên cười khẽ, nhìn Bắc Bắc nói: "Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Sau khi ngồi xuống hai người đều không nói gì, Bắc Bắc giới thiệu Trần Tĩnh với Dụ Viên: "Đây là người đại diện của tôi, Trần Tĩnh."
Dụ Viên gật đầu: "Xin chào, tôi là Dụ Viên."
Trần Tĩnh hơi mỉm cười: "Nghe danh đã lâu."
Thật ra Dụ Viên cũng không để ý lắm đến hai người, trực tiếp đưa thực đơn đến, nói: "Xin lỗi, đi rồi mới gọi điện cho cô, hai người cũng chưa có ăn cơm phải không, cùng nhau ăn một bữa, vừa nói chuyện thế nào?"
Bắc Bắc gật đầu, không từ chối: "Được."
Cô ngước mắt nhìn Dụ Viên, nhẹ nhàng cười, tuổi tác Dụ Viên không lớn nhưng có thể nhìn ra là một người dày dạn kinh nghiệm, tất nhiên cái này không nói đến vẻ bề ngoài, mà đang nói đế dáng vẻ, rất là có kinh nghiệm.
Bắc Bắc suy nghĩ một chút chuyện về tác giả này, thu lại ánh mắt kinh ngạc của mình, cúi đầu nghiêm túc gọi món ăn.
Không thể không nói, nhà hàng Dụ Viên chọn quả không tồi, đồ ăn nhìn qua rất ngon, có mùi vị, lúc sau đồ ăn được mang ra, hai người cũng không nói chuyện mà bắt đầu ăn, các món lần lượt được mang lên, ba người ăn đến no say.
Ăn xong một lúc, Bắc Bắc mới hỏi: "Biên kịch Dụ Viên."
Dụ Viên cười: "Gọi tên của tôi là được rồi."
"Được, cô tìm tôi là có chuyện muốn nói sao?"
Dụ Viên giật mình, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Bắc Bắc, lớp trang điểm của cô ấy không thay đổi, bởi vì mới phỏng vấn cách đây không lâu nên ngay cả kiểu tóc vẫn đang cột đuôi ngựa, nhìn một lúc Dụ Viên liền thất thần.
Cho đến khi Bắc Bắc gọi tên của cô ta hai lần, cô ta mới hồi phục lại tinh thần, lời nói mang theo chút xin lỗi: "Xin lỗi, tôi hơi thất thần."
Bắc Bắc mỉm cười lắc đầu: "Không sao, tôi cũng thường như vậy."
Dụ Viên cười nhẹ, nhìn Bắc Bắc hỏi: "Tôi muốn hỏi cô một chút về những suy nghĩ chân thực nhất cho cảnh thử vai lúc nãy."
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dụ Viên: "Ý cô là gì?"
Dụ Viên cười nhạt, gằn từng chữ nói: "Nếu cô đã đọc nguyên tác, có thể cô đã biết được tất cả cảm xúc của nhân vật nữ chính trong kịch bản." Cô ta cười khổ: "Cho nên lúc chia tay, cô mới hiểu được cảm xúc của cô ấy là gì."
Bắc Bắc giật mình một lúc, mới cụp mắt gật đầu nói: "Tôi hiểu."
Lúc nãy ở trước mặt đọa diễn, quả thật co không nói ra toàn bộ, chỉ là Bắc Bắc không nghĩ tới, biên kịch sẽ tự mình đến gặp cô chỉ để nói về cảm giác lúc nãy.
Thẳng thắn mà nói, lúc Bắc Bắc nói chuyện với Dụ Viên, cô đã không muốn giữ nó nữa, ban đầu cô còn có ý tưởng muốn giữ lại thực lực của bản thân, bởi vì Bắc Bắc hiểu được một dạo lý, bất kể lúc nào, cô cũng không cần phải cho người khác biết được con át chủ bài cuối cùng của mình.
Cho dù là đóng phim, khi cô muốn lật hết thẻ bài của mình, cũng phải xem đối thủ của mình là ai, có đáng hay không.
Buổi thử vai hôm nay với cô mà nói, quả thật không khó, cho nên cô mới giấu đi một chút thực lực của mình, đối với Trần Lam nó cũng như vậy, đạo diễn chẳng qua biết rất rõ điều này nhưng không nói ra, chỉ cần lúc đóng phim, bạn có thể biểu hiện tốt, như vậy không có việc gì.
Nói chuyện một lúc, ánh nhìn của Dụ Viên về Bắc Bắc có hơi thay đổi.
Lúc đầu, Dụ Viên rất thích Bắc Bắc, khi cô ta nhìn thấy Bắc Bắc, luôn cảm thấy nhân vật này sinh ra là để dành cho cô.
Nghe Bắc Bắc nói xong, Dụ Viên nhẹ nhàng cười, mặt mày dịu dàng nhìn về phía Bắc Bắc: "Tôi rất thích cô."
Bắc Bắc ngẩn người, có chút vui mừng: "Cảm ơn."
Dụ Viên tiếp tục nói: "Tôi cũng rất thích cô diễn nhân vật này." Cô ta dừng lại, thấp giọng nói: "Chúc mừng cô, đã tham gia bộ phim của chúng tôi."
Bắc Bắc bất ngờ, không phản ứng lại.
Cho đến khi Trần Tĩnh đẩy cô một cái, Bắc Bắc mới hoàn toàn khôi phục lại tinh thần nhìn Dụ Viên, chớp mắt, chỉ tay vào bản thân mình hỏi: "Thật sự là tôi sao?"
Dụ Viên gật đầu: "Cô được chọn thủ vai nữ chính, trước kia tôi đã nói với đạo diễn và nhà đầu tư, diễn viên phải để tôi lựa chọn, những người khác chỉ có thể nêu ý kiến của mình."
Cho nên Dụ Viên mới chắc chắn với co như vậy, chức mừng cô tham gia vào đoàn phim của mình.
Niềm vui của Bắc Bắc đều được thể hiện ra bên ngoài.
Không thể không nói, tuy cô nghĩ mình có thể đucợ chọn, nhưng khi nghe thấy đucợ đáp án, cô vẫn không khống chế được sự kích động, cảm thấy rất vui vẻ.
"Cảm ơn cô đã cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt."
Dụ Viên cười nhạt, nắm tay Bắc Bắc nói: "Tôi tin tưởng cô."
Hai người nhìn nhau cười.
Bữa cơm này, có thể nói là đáng giá.
Trên đường trở về trường học, Trần Tĩnh vẫn còn kích động nói chuyện với Bắc Bắc: "Chị thật không nghĩ đến, biên kịch lại có quyền lợi lớn như vậy."
Bắc bắc bật cười, cong môi nói: "Không phải biên kịch có quyền lợi lớn nhất, chắc lúc bán bản quyền Dụ Viên đã nói là muốn chính mình tuyển diễn viên cho nhân vật này." Hơn nữa hiện tại cô ta còn làm biên kịch cho bộ phim truyền hình này, nên bên tổ đạo diễn sẽ đều nghe theo ý kiến của Dụ Viên.
Cô ta vừa làm tác giả, vừa là biên kịch, tất nhiên sẽ biết diễn viên như thế nào sẽ phù hợp với nhân vật của mình.
Trần Tĩnh tỏ vẻ đồng ý: "Nhưng chị vẫn còn thấy kích động, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với nhau và ký một bộ phim truyền hình."
Bắc Bắc cười, cong môi tỏ vẻ tán thành: "Đúng vậy."
Trần Tĩnh nhướng mày: "Em cứ yên tâm chuẩn bị, chị sẽ mời một giáo viên đến công ty để dạy em một khóa."
Nghe vậy, hai mẳ Bắc Bắc sáng lên, hỏi không ngừng: "Có thể sao?"
"Đương nhiên rồi."
Bắc Bắc gật đầu: "Vậy đi, em cũng muốn học."
Tuy đã chuyển ngành, trong trường học cũng có lớp diễn xuất, nhưng tóm lại cũng không bằng mời một người đến dạy riêng cho mình, hơn nữa hiện tại Bắc Bắc cũng muốn nâng cao trình độ của bản thân lên.
Cho nên có mệt một chút, Bắc Bắc cũng bằng lòng đi học.
Trần Tĩnh nghe cách cô nói, gật đầu đồng ý: "Được rồi, lát nữa về công ty chị sẽ hỏi giúp em."
"Vâng."
"Đúng rồi, bên đoàn phim chắc sẽ gọi điện thoại lại, lúc đó chị sẽ ký hợp đồng cho em."
Bắc Bắc trả lời: "Được ạ, em tin tưởng chị."
Trần Tĩnh bật cười, nhìn cô một cái: "Em đã tin tưởng chị như vậy, chị sẽ không làm em thất vọng."
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, chuyện này cô có thể hiểu, điều quan trọng nhất giữa người đại diện và nghệ sĩ là phải tin tưởng lẫn nhau, nếu không có điều này thì sẽ rất khó để hai người hòa thuận với nhau.
"Đúng rồi."
"Cái gì?" Trần Tĩnh nhìn cô: "Còn có chuyện gì nữa sao?"
Bắc Bắc suy nghĩ vài giây, nhưng vẫn không che giấu thân phận của Chu Thịnh: "Không phải lần trước chị hỏi quan hệ của em và Chu Thịnh sao?"
"Ừ, không phải em kêu tự chị đoán sao?" Trần Tĩnh nghi ngờ nhìn cô, nhướng mày hỏi: "Thế nào, hiện tại muốn nói cho chị biết hả?"
Bắc Bắc câm nín, bất lực nói: "Không phải em không nói cho chị, chỉ sợ lúc biết được sự thật chị không thể chịu đựng được điều đó."
Trần Tĩnh trầm mặc, nói: "Vậy tốt nhất là em đừng nói cho chị biết."
Bắc Bắc: "............."
Tại sao người đại diện của cô không giống như những người đại diện khác, lúc cô chuẩn bị nói ra đã bị tạt cho một chậu nước lạnh, bây giờ Bắc Bắc không biết là có nên nói hay không.
"Vậy thôi." Cô suy nghĩ: "Không nói nữa."
Trần Tĩnh: "....."
Liếc mắt nhìn Bắc Bắc, Trần Tĩnh chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì điện thoại của mình vang lên.
Chị ta nhìn điện thoại và trả lời.
"Alo, xin chào."
Không biết bên kia nói gì, Trần Tĩnh thấp giọng trả lời, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Được, tôi cần thương lượng lại với nghệ sĩ của mình."
Cúp điện thoại, Bắc Bắc chớp mắt nhìn chị ta: "Làm sao vậy, có chuyện tốt sao?"
Trần Tĩnh nhướng mày: "Đúng là có chuyện tốt."
"Là chuyện gì?"
"Mấy hôm trước chị có thấy một nhẫn hiệu muốn đổi người phát ngôn."
Bắc Bắc nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Chị liền cung cấp tài liệu của em cho người ta, kết quả vừa mới gọi điện lại nói có thể đến phỏng vấn."
Bắc Bắc sửng sốt, hỏi: "Có thể cho em biết là quảng cáo gì không?"
"Quần áo."
Bắc Bắc tiếp tục: "Em muốn hỏi là nhãn hiệu!"
Trần Tĩnh à một tiếng: "Một nhãn hiệu quần áo phụ nữ của tập đoàn Chu thị."
Bắc Bắc: "......"
Cô suy nghĩ một lát, nhìn Trần Tĩnh hỏi: "Em đây có được tính là đi cửa sau không, dù sao cũng là nhãn hiệu của công ty mình, khẳng định sẽ chọn nghệ sĩ của công ty." Hơn nữa theo như Bắc Bắc biết, các nhãn hiệu quần áo nữa của tập đoàn Chu thị rất nổi tiếng, sao có thể đột ngột nhận phỏng vấn mình chứ.
Nếu không phải Chu Thịnh cho cô đi cửa sau, Bắc Bắc thật sự không tin.
Cho đến lúc xuống xe, đứng ở trước cổng trường, Bắc Bắc vẫn cảm thấy những gì Trần Tĩnh vừa nói với mình có chút khó tin.
Không có Chu Thịnh, là giám đốc nhãn hiệu bên kia trực tiếp gọi điện đến, đây là một cơ hội tốt để có một cuộc phỏng vấn đầu tiên.
Nghĩ rồi, Bắc Bắc gọi điện cho Chu Thịnh, đối với chuyện phát ngôn này, tạm thời cô vẫn chưa có danh tiếng, vì vậy tốt hơn hết là không đi cửa sau.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh cười nhẹ, nghe giọng nói tràn đầy sức sống của cô, thấp giọng ừ một tiếng: "Bà xã, làm sao vậy, nhớ anh sao?"
Bắc Bắc nghẹn họng, vội vàng nói: "Không phải nhớ anh, em có chuyện muốn hỏi."
Chu Thịnh: "....... Thật đau lòng, em muốn hỏi cái gì?"
Bắc Bắc khẽ cười, cong môi, vừa cúi đầu đi vào trường học vừa nói chuyện cùng Chu Thịnh: "Em muốn hỏi, gần đây anh bận cái gì?"
"Làm việc, còn có nhớ em."
Bắc Bắc bật cười, hờn dỗi nói: "Đừng lộn xộn, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh."
Chu Thịnh nhướng mày: "Anh cũng nghiêm túc, ngoại trừ công việc ra, anh chỉ nhớ em."
Bắc Bắc đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ: "Rõ ràng em mới đi khỏi nhà hôm qua, từ tối qua đến bây giờ cũng chưa được 24 tiếng."
Chu Thịnh không khách khí trả lời: "Đúng vậy, không thấy em như cách ba thu, anh chính là rất nhớ em." Anh dừng lại, nói: "Vợ ơi, nếu không đêm nay về nhà đi?"
Hết chương 39.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.