Chương 6
Thời Tinh Thảo
13/06/2020
Editor: _14thfebruary
Trong xe vô cùng yên tĩnh, sắc mặt của Chu thịnh trầm xuống khi nghe Đồng Bắc Bắc nói, cứng một hồi lâu.
Anh liếc mắt nhìn Đồng Bắc Bắc, muốn thấy sắc mặt không thích hợp của cô, nhưng nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra cái gì. Hình như cô vừa nói câu này, cũng không mang vẻ mặt dư thừa nào.
Không có ghen, cũng không có bất mãn.
Cô đơn thuần chỉ là, không nghĩ sẽ cùng Chu Thịnh đi mua quần áo, không muốn bị chụp hình với anh, cũng không muốn bị lên hot search.
Nhưng như vậy, mới là điều anh khó chịu nhất.
Chu Thịnh rất khó chịu, nhưng nghĩ mỗi ngày tin tức của mình đều xuất hiện trên các trang báo, lại cảm thấy Đồng Bắc Bắc nói không sai.
Đồng Bắc Bắc liếc nhìn sắc mặt của anh, khẽ cười, "Đi thôi."
"Không sợ cùng tôi lên hot search sao?"
Đồng Bắc Bắc nghiêng đầu suy nghĩ, giải thích, "Không đến mức đó, tôi cảm thấy Chu tổng có thể ngăn chặn tin tức xuất hiện cùng tôi? Tôi nghĩ Chu gia dù sao cũng không muốn con dâu tương lai của họ, giống như những người phụ nữ khác đi theo con trai họ, cùng nhau lên hot search, trở thành tình nhân một ngày của Chu tổng."
Chu Thịnh: "....."
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Đồng Bắc Bắc, hận không thể bịt miệng cô lại.
"Cô nói đúng lắm, xuống xe."
"Ừ."
Đồng Bắc Bắc đi theo Chu Thịnh vào trong trung tâm thương mại, trong đây máy sưởi được mở đầy đủ, Đồng Bắc Bắc đi vào liền hít một hơi sâu, cảm thấy thật thoải mái. Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đút hai tay vào túi quần, nhìn một lúc, cô nheo mắt bỏ những tâm tư kia ra khỏi đầu.
Chu Thịnh đi về phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, xem cô đi có kịp hay không, đối với trung tâm thương mại này Chu Thịnh vô cùng quen thuộc, cho nên dẫn Đồng Bắc Bắc vào một cửa hàng.
Vừa đi vào, nhân viên cửa hàng tràn đầy ý cười, "Chu tổng, đã lâu không đến đây."
Chu Thịnh nhàn nhạt gật đầu, chỉ tay vào Đồng Bắc Bắc, "Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo phù hợp."
Đôi mắt nhân viên cửa hàng sáng ngời, ánh mắt dừng ở trên dáng người cao gầy của Đồng Bắc Bắc, kỳ thật Đồng Bắc Bắc lớn lên rất đẹp, chiều cao cũng không kém, nhưng bởi vì lúc Chu Thịnh đi vào, hai người không có dính vào nhau, cho nên nhân viên cửa hàng không nghĩ hai người đi cùng nhau.
Nhưng lần này, cảm thấy thật vui mừng.
Chu Thịnh đến, có nghĩa là doanh thu hôm nay sẽ rất cao.
"Vị tiểu thư này là?"
Đồng Bắc Bắc nhìn người nhân viên trước mặt, cười cười: "Tôi họ Đồng."
"Đồng tiểu thư bên này, mời."
"Được." Đồng Bắc Bắc gật đầu, đi theo nhân viên cửa hàng.
Nhân viên mang cô đi dạo một vòng cửa hàng, vừa đi vừa hỏi, "Đồng tiểu thư chắc không cần tôi chọn giúp đâu, vẫn là cô tự chọn một cái?"
Đồng Bắc Bắc suy nghĩ một lát, cô cũng có biết một số nhãn hiệu, cũng biết phong cách của cửa hàng này, nghĩ nghĩ cô nói, "Vậy để tôi tự xem."
"Vâng."
Đồng Bắc Bắc đi một vòng trong tiệm, hoàn toàn không có chút khách khí. Cô nghĩ, nếu Chu Thịnh muốn dẫn cô ra ngoài mua quần áo, cô nên yên tâm mà nhận.
Cô xác thực thiếu rất nhiều quần áo, mà nguyên chủ Đồng Bắc Bắc, cũng không có nhiều tiền.
Lúc trước, do cô không đồng ý cưới Chu Thịnh, nên tài khoản bị đóng băng. Buổi sáng, Đồng Bắc Bắc nhìn, thấy trong túi chỉ có 1000 NDT (*), thật đáng thương.
(*) 1 NDT = 3.305 VNĐ
Vậy 1000 NDT = 3.305.000 VNĐ.
Cô cúi đầu nghiêm túc chọn quần áo, đột nhiên bên kia truyền đến âm thanh nho nhỏ: "A, Chu tổng."
Đồng Bắc Bắc nghe âm thanh phát ra ngước mắt nhìn lên, thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy mùa đông, chạy như bay về phía Chu Thịnh, thuần thục ôm lấy cánh tay anh.
Nhìn một hồi, liền thu lại ánh mắt, tiếp tục cùng nhân viên bên cạnh thảo luận vấn đề quần áo, cho nên cô cũng không nhìn thấy Chu Thịnh tránh cánh tay của cô ta.
*
Vu Oanh Oanh duỗi tay muốn chạm vào Chu Thịnh, nhưng anh nâng cánh tay, linh hoạt né tránh. Cô ta dậm chận, bĩu môi không vui vẻ, "Chu tổng, Sao anh lại ở đây?" Vu Oanh Oanh duỗi cổ nhìn trong tiệm một vòng, cũng không phát hiện ra cái gì.
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn về phía cô ta, "Cô có việc gì."
Vu Oanh Oanh cười, "Chu tổng, đã lâu rồi anh không dẫn người ta đi mua sắm."
Chu Thịnh: "???" Anh khi nào thì dẫn người phụ này đi mua sắm? Vì sao anh cũng không biết.
Nghe vậy, Chu Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng, nâng mắt nhìn xung quanh một vòng, khi nhìn thấy bên kia cô đang im lặng chọn quần áo, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Chu tổng, hôm nay em cũng đi mua quần áo, hay anh chọn cho em đi?"
"Ánh mắt của tôi không tốt lắm."
Vu Oanh Oanh nhíu mày, làm nũng dường như nhìn về phía anh: "Ai nói vậy, ánh mắt Chu tổng rất tốt." Cô ta cười khanh khách nhìn Chu Thịnh, chớp chớp mắt, "Được không được không, giúp em chọn một cái đi? Em vừa nhìn thấy anh liền chạy qua."
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn người phụ nữ này trước mắt, lùi về sau.
"Cô tự chọn đi." Nói xong, Chu Thịnh cũng không nhìn vẻ mặt của cô ta có bao nhiêu khó coi, trực tiếp đi đến bên Đồng Bắc Bắc.
Đồng Bắc Bắc đang cùng nhân viên cửa hàng thảo luận về phong cách mặc quần áo phù hợp với mình, vừa nói xong, trước mắt xuất hiện một bóng hình, cô ngước mắt nhìn Chu Thịnh, rồi tiếp tục cùng nhân viên cửa hàng nói chuyện.
Chu Thịnh bị xem nhẹ, bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình, khẽ ho, "Còn chưa chọn xong sao?"
"Xong rồi, giờ tôi chuẩn bị đi thử."
Chu Thịnh gật đầu, nhìn về phía cô, "Tôi chọn cho cô vài bộ."
"Không cần, tôi tự chọn được."
Chu Thịnh bị cô từ chối, cảm thấy có chút khổ sở.
"Ánh mắt của tôi không tệ lắm."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc hất hất cằm, chỉ vào người phụ nữ đang nhìn bọn họ chằm chằm, "Không tệ lắm, anh không phát hiện mũi của người phụ nữ kia sắp biến dạng rồi sao?"
Chu Thịnh nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn cô, "Tôi không chú ý."
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, ý vị thâm trường (*) nói: "Cũng đúng, Chu tổng là người bận rộn, sao có thể nhớ mình có bao nhiêu người phụ nữ."
(*) Ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị.
Nhân viên cửa hàng đứng giữa hai người nom nớp lo sợ, cô chỉ muốn làm việc, nhưng mà.... Cô nghe được cái gì??? Người phụ nữ trước mắt, nói ánh mắt Chu tổng không tốt??? Quan trọng là, tuy sắc mặt của Chu tổng không tốt, nhưng cũng không có tức giận??
Chu Thịnh nghe cô nói vậy, lập tức đen mặt, nhưng trong chớp mắt, anh liền cong môi khẽ cười, "Đồng tiểu thư đang ghen sao?"
Đồng Bắc Bắc trợn mắt nhìn anh, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi đây chỉ là lương tâm kiến nghị, anh sau này có muốn tìm "bạn gái" cũng mở to con mắt ra chọn, chứ đừng chọn người toàn thân trên dưới đều chỉnh sửa, sờ lên chắc sẽ không thoải mái?"
Chu Thịnh: "......"
Hết chương 6.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, sắc mặt của Chu thịnh trầm xuống khi nghe Đồng Bắc Bắc nói, cứng một hồi lâu.
Anh liếc mắt nhìn Đồng Bắc Bắc, muốn thấy sắc mặt không thích hợp của cô, nhưng nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra cái gì. Hình như cô vừa nói câu này, cũng không mang vẻ mặt dư thừa nào.
Không có ghen, cũng không có bất mãn.
Cô đơn thuần chỉ là, không nghĩ sẽ cùng Chu Thịnh đi mua quần áo, không muốn bị chụp hình với anh, cũng không muốn bị lên hot search.
Nhưng như vậy, mới là điều anh khó chịu nhất.
Chu Thịnh rất khó chịu, nhưng nghĩ mỗi ngày tin tức của mình đều xuất hiện trên các trang báo, lại cảm thấy Đồng Bắc Bắc nói không sai.
Đồng Bắc Bắc liếc nhìn sắc mặt của anh, khẽ cười, "Đi thôi."
"Không sợ cùng tôi lên hot search sao?"
Đồng Bắc Bắc nghiêng đầu suy nghĩ, giải thích, "Không đến mức đó, tôi cảm thấy Chu tổng có thể ngăn chặn tin tức xuất hiện cùng tôi? Tôi nghĩ Chu gia dù sao cũng không muốn con dâu tương lai của họ, giống như những người phụ nữ khác đi theo con trai họ, cùng nhau lên hot search, trở thành tình nhân một ngày của Chu tổng."
Chu Thịnh: "....."
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Đồng Bắc Bắc, hận không thể bịt miệng cô lại.
"Cô nói đúng lắm, xuống xe."
"Ừ."
Đồng Bắc Bắc đi theo Chu Thịnh vào trong trung tâm thương mại, trong đây máy sưởi được mở đầy đủ, Đồng Bắc Bắc đi vào liền hít một hơi sâu, cảm thấy thật thoải mái. Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đút hai tay vào túi quần, nhìn một lúc, cô nheo mắt bỏ những tâm tư kia ra khỏi đầu.
Chu Thịnh đi về phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, xem cô đi có kịp hay không, đối với trung tâm thương mại này Chu Thịnh vô cùng quen thuộc, cho nên dẫn Đồng Bắc Bắc vào một cửa hàng.
Vừa đi vào, nhân viên cửa hàng tràn đầy ý cười, "Chu tổng, đã lâu không đến đây."
Chu Thịnh nhàn nhạt gật đầu, chỉ tay vào Đồng Bắc Bắc, "Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo phù hợp."
Đôi mắt nhân viên cửa hàng sáng ngời, ánh mắt dừng ở trên dáng người cao gầy của Đồng Bắc Bắc, kỳ thật Đồng Bắc Bắc lớn lên rất đẹp, chiều cao cũng không kém, nhưng bởi vì lúc Chu Thịnh đi vào, hai người không có dính vào nhau, cho nên nhân viên cửa hàng không nghĩ hai người đi cùng nhau.
Nhưng lần này, cảm thấy thật vui mừng.
Chu Thịnh đến, có nghĩa là doanh thu hôm nay sẽ rất cao.
"Vị tiểu thư này là?"
Đồng Bắc Bắc nhìn người nhân viên trước mặt, cười cười: "Tôi họ Đồng."
"Đồng tiểu thư bên này, mời."
"Được." Đồng Bắc Bắc gật đầu, đi theo nhân viên cửa hàng.
Nhân viên mang cô đi dạo một vòng cửa hàng, vừa đi vừa hỏi, "Đồng tiểu thư chắc không cần tôi chọn giúp đâu, vẫn là cô tự chọn một cái?"
Đồng Bắc Bắc suy nghĩ một lát, cô cũng có biết một số nhãn hiệu, cũng biết phong cách của cửa hàng này, nghĩ nghĩ cô nói, "Vậy để tôi tự xem."
"Vâng."
Đồng Bắc Bắc đi một vòng trong tiệm, hoàn toàn không có chút khách khí. Cô nghĩ, nếu Chu Thịnh muốn dẫn cô ra ngoài mua quần áo, cô nên yên tâm mà nhận.
Cô xác thực thiếu rất nhiều quần áo, mà nguyên chủ Đồng Bắc Bắc, cũng không có nhiều tiền.
Lúc trước, do cô không đồng ý cưới Chu Thịnh, nên tài khoản bị đóng băng. Buổi sáng, Đồng Bắc Bắc nhìn, thấy trong túi chỉ có 1000 NDT (*), thật đáng thương.
(*) 1 NDT = 3.305 VNĐ
Vậy 1000 NDT = 3.305.000 VNĐ.
Cô cúi đầu nghiêm túc chọn quần áo, đột nhiên bên kia truyền đến âm thanh nho nhỏ: "A, Chu tổng."
Đồng Bắc Bắc nghe âm thanh phát ra ngước mắt nhìn lên, thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy mùa đông, chạy như bay về phía Chu Thịnh, thuần thục ôm lấy cánh tay anh.
Nhìn một hồi, liền thu lại ánh mắt, tiếp tục cùng nhân viên bên cạnh thảo luận vấn đề quần áo, cho nên cô cũng không nhìn thấy Chu Thịnh tránh cánh tay của cô ta.
*
Vu Oanh Oanh duỗi tay muốn chạm vào Chu Thịnh, nhưng anh nâng cánh tay, linh hoạt né tránh. Cô ta dậm chận, bĩu môi không vui vẻ, "Chu tổng, Sao anh lại ở đây?" Vu Oanh Oanh duỗi cổ nhìn trong tiệm một vòng, cũng không phát hiện ra cái gì.
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn về phía cô ta, "Cô có việc gì."
Vu Oanh Oanh cười, "Chu tổng, đã lâu rồi anh không dẫn người ta đi mua sắm."
Chu Thịnh: "???" Anh khi nào thì dẫn người phụ này đi mua sắm? Vì sao anh cũng không biết.
Nghe vậy, Chu Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng, nâng mắt nhìn xung quanh một vòng, khi nhìn thấy bên kia cô đang im lặng chọn quần áo, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Chu tổng, hôm nay em cũng đi mua quần áo, hay anh chọn cho em đi?"
"Ánh mắt của tôi không tốt lắm."
Vu Oanh Oanh nhíu mày, làm nũng dường như nhìn về phía anh: "Ai nói vậy, ánh mắt Chu tổng rất tốt." Cô ta cười khanh khách nhìn Chu Thịnh, chớp chớp mắt, "Được không được không, giúp em chọn một cái đi? Em vừa nhìn thấy anh liền chạy qua."
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn người phụ nữ này trước mắt, lùi về sau.
"Cô tự chọn đi." Nói xong, Chu Thịnh cũng không nhìn vẻ mặt của cô ta có bao nhiêu khó coi, trực tiếp đi đến bên Đồng Bắc Bắc.
Đồng Bắc Bắc đang cùng nhân viên cửa hàng thảo luận về phong cách mặc quần áo phù hợp với mình, vừa nói xong, trước mắt xuất hiện một bóng hình, cô ngước mắt nhìn Chu Thịnh, rồi tiếp tục cùng nhân viên cửa hàng nói chuyện.
Chu Thịnh bị xem nhẹ, bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình, khẽ ho, "Còn chưa chọn xong sao?"
"Xong rồi, giờ tôi chuẩn bị đi thử."
Chu Thịnh gật đầu, nhìn về phía cô, "Tôi chọn cho cô vài bộ."
"Không cần, tôi tự chọn được."
Chu Thịnh bị cô từ chối, cảm thấy có chút khổ sở.
"Ánh mắt của tôi không tệ lắm."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc hất hất cằm, chỉ vào người phụ nữ đang nhìn bọn họ chằm chằm, "Không tệ lắm, anh không phát hiện mũi của người phụ nữ kia sắp biến dạng rồi sao?"
Chu Thịnh nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn cô, "Tôi không chú ý."
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, ý vị thâm trường (*) nói: "Cũng đúng, Chu tổng là người bận rộn, sao có thể nhớ mình có bao nhiêu người phụ nữ."
(*) Ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị.
Nhân viên cửa hàng đứng giữa hai người nom nớp lo sợ, cô chỉ muốn làm việc, nhưng mà.... Cô nghe được cái gì??? Người phụ nữ trước mắt, nói ánh mắt Chu tổng không tốt??? Quan trọng là, tuy sắc mặt của Chu tổng không tốt, nhưng cũng không có tức giận??
Chu Thịnh nghe cô nói vậy, lập tức đen mặt, nhưng trong chớp mắt, anh liền cong môi khẽ cười, "Đồng tiểu thư đang ghen sao?"
Đồng Bắc Bắc trợn mắt nhìn anh, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi đây chỉ là lương tâm kiến nghị, anh sau này có muốn tìm "bạn gái" cũng mở to con mắt ra chọn, chứ đừng chọn người toàn thân trên dưới đều chỉnh sửa, sờ lên chắc sẽ không thoải mái?"
Chu Thịnh: "......"
Hết chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.