Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!
Chương 21:
Vũ Thuỳ Linh
14/11/2021
Thôi chết rồi.
Nhìn đôi mắt anh dần dần lạnh như băng, không có chút nhiệt độ, cô rùng mình không rõ lý do.
Trong cuốn tiểu thuyết cô đã đọc có viết, cô biết mỗi khi anh nhìn một người như vậy, trong lòng anh đang suy nghĩ làm thế nào xử lý người này.
Anh không phải người niệm tình cũ, anh luôn tàn nhẫn, lạnh lùng đối với những yếu tố gây bất lợi cho anh, nhất định phải diệt trừ sạch sẽ, thủ đoạn độc ác, tuyệt đối sẽ không cho người ta cơ hội phản công lần thứ hai.
Vì vậy, những gì anh nói vừa rồi, là cho cô một cơ hội nói thật, thực sự không phải đe dọa cô, mà thực sự cho cô một cơ hội nói thật sao?
Sau khi bị Kiều – người cùng làm việc bảy năm phản bội, anh nhất định là trông gà hóa quốc, có phải anh vẫn cho rằng từ trước tới nay cô luôn lừa gạt anh hay không?
Không, trong trường hợp này, cô phải thừa nhận sai lầm.
Còn phải tỏ thái độ thành khẩn, lời nói chân thành, không có chút giả dối nào, để anh tin tưởng cô đã biết sai và không dám lừa gạt anh nữa, xóa tan mọi sự hoài nghi trong lòng anh. Chỉ có như vậy chuyện này mới có thể bỏ qua.
Nếu không sự việc ngày hôm nay có thể trở thành nút thắt trong lòng anh, sau này xảy ra chuyện gì, anh lại nhớ tới nó, chẳng phải là sẽ tính sổ một thể hay sao?
Thiện im lặng nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô. Cô cũng không quá chú ý, trong lòng đang tính toán thời điểm. Trong mắt cô hiện lên sự ranh mãnh, tựa như một con hồ ly.
“Em…Em…” Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh, tay khẽ run lên, dường như sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh đã bị giọt nước mắt này làm tan chảy.
Chờ đã!
Người của khách sạn có liên lạc với anh ta?
Cô chợt nhận ra điều gì đó không đúng.
Nhưng khi cô đi du lịch ở Paris, cô đã điền số điện thoại của mình, làm thế nào người của khách sạn có thể liên lạc với anh?
Cô nhìn vào chiếc điện thoại anh vừa đặt xuống.
Anh ta lừa cô! Chắc chắn là đang lừa cô!
Nghĩ như vậy, cô tỉnh táo trở lại.
Đây không phải là lừa cô sao?
May mà cô thông minh lanh lợi, nếu không cô đã thật sự bị anh ta lừa gạt rồi.
Xấu tính quá!
Tên này quả thực thật xấu xa!
“Em không có…. Em không nói dối.”
Cô tuyệt vọng bật khóc, lập tức đổi giọng, khóc nức nở nói: “Vừa rồi thật sự em không cẩn thận làm rơi chiếc nhẫn. Về việc khách sạn mà anh nói, là khách sạn nào? Em không biết.”
Thiện ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của cô, buồn bực nhìn vào chiếc điện thoại di động của mình, đột nhiên hiểu được cô không sợ.
“Em thật sự không cẩn thận mới làm rơi nhẫn." Thanh phủ nhận với đôi mắt ngấn lệ, nhìn qua còn tưởng rằng cô bị ai đó bắt nạt: “Em không nói dối, Thiện, xin lỗi, sau này em sẽ cẩn thận, sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, về việc khách sạn mà anh đã nói… Em sẽ gọi lại cho họ và em sẽ hỏi lại họ. ”
Nào có cuộc điện thoại gì, anh chỉ muốn lừa cô thôi. Đối với chuyện cô đã tháo nhẫn ra ở Paris đến nay anh vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng nhìn cô nước mắt nước mũi nhận sai, giọng điệu cũng chân thành, ngược lại nếu anh cứ bám vào không buông vấn đề nhỏ như vậy, chẳng phải nói anh là người hẹp hòi sao.
Cô nắm lấy ống tay áo của anh, tỏ vẻ một con động vật nhỏ đang sợ hãi: “Thiện, em thật sự không cố ý, cũng không nói dối, Anh hãy tin em.”
Thôi quên nó đi.
Người phụ nữ vô tâm này hẳn là đến bây giờ vẫn chưa biết chiếc nhẫn đang ở đâu.
Dì Liên vừa đưa công nhân ra về, đã nhìn thấy cô nghẹn ngào, vội vàng hỏi: “Cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy sắc mặt anh, cũng đã hiểu được một chút, không ngừng khuyên nhủ: “Cậu chủ, cậu vừa trở về, cô ấy chỉ nhất thời kích động không cẩn thận làm mất nhẫn, cậu cần gì phải trách cô ấy như vậy? Không thể tìm thấy chiếc nhẫn, ngày mai tôi sẽ tìm thêm một vài công nhân đến, chắc chắn có thể tìm lại nhẫn cho cô ấy, ngài đừng trách cô ấy nữa.”
“……Dì Liên, đã chuẩn bị cơm xong chưa? ”
“Dạ. Xong rồi…” Dì Liên nháy mắt với Thanh: “Tôi sẽ dọn thức ăn ra. Cô chủ, cô đến xem một chút, cô cố ý dặn tôi làm món sườn xào chua ngọt mà cậu chủ thích ăn nhất phải không?”
Sợ lại lật lại chuyện này cô vội vàng đứng dậy đi theo dì Liên vào phòng bếp.
Vừa bước vào phòng bếp, cô giơ tay lau hốc mắt.
Dì Liên đau lòng cầm khăn giấy lau cho cô, nhìn hốc mắt cô đã đỏ bừng vì khóc, không khỏi oán trách anh: “Cậu chủ cũng thật là, cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà, không cần phải hành động như vậy chứ. Cô đừng khóc nữa. Hôm nay chắc tâm trạng cậu ấy không tốt, cậu ấy cũng không cố ý. Cô đừng bận tâm về nó nữa.”
Cô miễn cưỡng cười: “Ừm, dì yên tâm, con biết rồi. ”
“Được rồi, vậy tôi đi dọn thức ăn ra trước.”
Dì Liên vừa rời khỏi phòng bếp, cảm xúc buồn bã trên mặt cô đã được quét sạch không còn gì, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thiện, tên khốn kiếp này, thiếu chút nữa dọa chết cô rồi.
Nhưng cô vẫn không hiểu, làm sao anh ta biết được chuyện khách sạn Paris?
Thôi chuyện đó không quan trọng, dù sao chuyện này cuối cùng cũng qua rồi.
Cô cầm khăn giấy xoa xoa, hai mắt đau nhức, chỉ sợ đôi mắt bị sưng đỏ, nghĩ lại vẫn cảm thấy tức. Anh ta lại dám lừa cô!
Xem ra tính đa nghi của anh lại thăng cấp.
Cô bỗng nhìn về đĩa sườn xào chua ngọt nóng hổi, suy nghĩ một chút, một ngụm ác ý giấu ở trong lòng, ánh mắt đặt ở trên miếng sườn chua ngọt nóng hổi, suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn qua dì Liên, nhanh chóng lấy muối đổ vào một miếng sườn, rồi lại đem nước sốt của sườn đổ lên trên, đảm ảo muối đã tan hết, có thể không nhìn ra, lúc này mới dọn ra ngoài.
Trên bàn cơm đều là thức ăn mà anh thích ăn.
“Cậu chủ, cậu cũng gần ba tháng không ăn thức ăn tôi nấu, hôm nay có thể ăn nhiều hơn một chút.”
“Vất vả cho dì rồi.” Anh nhấc đũa lên, gắp một miếng thịt cá nhỏ, nếm thử, quả nhiên là hương vị quen thuộc.
Thanh như không có chuyện gì gắp miếng sườn ngâm đầy muối bỏ vào bát anh: “Chồng, đây là sườn xào chua ngọt mà anh thích ăn nhất. Ăn nhiều hơn một chút. ”
Anh nhìn cô một cái, ở bên cạnh cô lâu như vậy, bây giờ đúng là có chút không quen.
“Làm sao vậy chồng, đồ ăn do dì Liên nấu không phải anh rất thích sao?”
Cắn hai miếng sườn xào chua ngọt.
Anh ngay lập tức cau mày, giống như ăn phải thứ gì cực kỳ khó ăn, trừng mắt nhìn cô, phun ra hai miếng vào trong bát.
Nhưng trên đầu lưỡi còn lưu lại một ít muối mịn chưa kịp tan, từng viên từng viên dính vào miệng lưỡi, vị mặn đắng tác động vào vị giác của anh, thậm chí sau một thời gian, vẫn còn cảm thấy rất mặn.
Dì Liên ngẩn ra, không biết làm sao: “Sao vậy?”
“Mặn.”
“Mặn? Làm sao có thể chứ? Chờ đã, tôi rót cho cậu một ly nước. ”
Cô vội vàng nói: “Dì Liên, để con làm cho.”
Cô đứng dậy, từ phòng ăn chạy đến phòng khách, sau đó rót một ly nước sôi vào cốc nước cho anh ta.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào thành cốc bị nóng đến giật mình.
“A——”
Nóng quá.
Cô chỉ cầm lấy đáy cốc, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng ăn.
“Nước!”
Anh cầm lấy ly nước được đem qua, đưa đến bên miệng, không hề do dự uống một ngụm lớn.
Ngay lúc anh uống nước, cô nắm chắc thời cơ, nói lớn: “Cẩn thận nóng! ”
“Phốc——”
Ngụm nước nóng hổi bị anh phun ra, nước phun ra trên sàn đá cẩm thạch còn đang bốc hơi nóng.
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn cô.
“Thanh, em...!”
Cô vô tội nhìn anh: “Chỉ còn nước nóng thôi. ”
Vẻ mặt thật đúng là vô tội, nếu như không phải anh sớm biết bộ mặt thật của cô, hiện tại chỉ sợ cũng sẽ bị cô lừa.
Rõ ràng là cố ý!
Cạch –
Anh đặt ly nước thật mạnh xuống bàn: “Tùy em”
Cô ủy khuất nói: “Em thật sự không phải cố ý, vừa rồi em cũng đã nhắc anh cẩn thận nóng rồi…”
Dì Liên vội vàng bưng tới một ly nước đá: “Cậu chủ, đừng tức giận, cô ấy không phải cố ý, cậu cũng biết cô ấy không xuống phòng bếp quá nhiều, tất nhiên sẽ không biết nước lạnh ở đâu. Cậu uống một chút nước đi.”
Máu trong cơ thể anh dâng trào, cảm giác mình sớm muộn gì cũng sẽ bị cô chọc tức chết mất!
Anh ngẩng đầu uống một ngụm nước lạnh, nhiệt độ trong miệng lúc này mới giảm xuống.
Căn phòng im lặng.
Bàn tay Thanh để sau lưng lặng lẽ nắm chặt, vừa nãy lúc lấy nước nóng cho anh thì bị đáy cốc làm bỏng rồi.
Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Anh chú ý tới động tác nhỏ của cô, trầm giọng nói: “Đừng đứng nữa, ngồi xuống, ăn cơm đi.”
Cô tủi thân ngồi xuống.
Anh nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, những người không biết chuyện gì còn nghĩ rằng anh đã bắt nạt cô, một ngọn lửa lại bùng lên không rõ lý do.
Dì Liên đứng một bên: “Cậu chủ, vừa rồi cậu nói sườn chua ngọt này mặn phải không?”
Dì Liên gắp lên một miếng rồi nếm thử: “Không mặn mà? Cậu nếm thử xem?”
Anh gắp một miếng nếm thử, quả thật không mặn.
Nhớ tới miếng cô gắp cho mình, anh trừng mắt nhìn cô một cái.
Ngoài mặt cô tỏ ra ủy khuất, trong lòng lại tràn ngập vui vẻ.
Ai bảo anh hù dọa em! Ai bảo anh ràng buộc em! Ai bảo anh lừa gạt em!
Xem anh sau này còn dám hay không!
Xẹt –
Chiếc đũa không cẩn thận đụng phải vết bỏng trong lòng bàn tay, một vết đỏ nổi lên, hình như là nổi mụn nước. Tranh thủ lúc anh không chú ý, cô cẩn thận xoa xoa lòng bàn tay.
Có chút đau.
Đối với cô, bữa ăn này vừa vui vẻ vừa đau khổ.
Sau bữa tối, anh gọi dì Liên.
“Dì Liên, tìm cho tôi một ít thuốc trị bỏng.”
“Vừa rồi cậu bị bỏng à?”
Anh im lặng, vẻ mặt tỏ ra thừa nhận.
“Vậy cậu chờ, tôi lập tức tìm cho cậu.”
Một lát sau, dì Liên đưa một ống thuốc mỡ cho anh.
Thiện nhìn về hướng tầng ba.
Cô gái có tính cách mạnh mẽ như cô chắc chắn sẽ không tìm thuốc trị bỏng, có lẽ đều tự mình chịu đựng và đợi đến khi vết bỏng tự lành.
Lỡ như bị nhiễm trùng, không phải là gây phiền toái cho anh sao?
Anh đoán không sai, cô quả thật không dám hỏi dì Liên về thuốc trị bỏng. Sau khi tắm rửa bằng nước lạnh được một lúc, lòng bàn tay nóng rát không dứt, vết bỏng đều phồng rộp.
Quên đi, qua hai ngày nữa sẽ lành thôi.
Cô không để ý tới vết thương nhỏ này mà chạy xuống lầu.
Dì Liên đang bận rộn xếp quần áo của Thiện để gửi đến tiệm giặt khô, bỗng điện thoại trong phòng khách vang lên, sau khi nghe máy, là anh đang ở thư phòng yêu cầu dì đem cà phê lên.
Dì Liên vội vàng pha một tách cà phê, đang chuẩn bị thêm đường thì một cô bé ở tiệm giặt khô hỏi dì: “Dì Liên, cái áo này bị rách rồi, dì vào đây xem thử.”
Dì Liên đặt chiếc thìa xuống, vừa vặn thấy Úc Đóa đi xuống, cười nói: “Cô chủ, cậu chủ có nhờ dì pha cà phê đưa lên thư phòng, nhưng bên này dì đang bận….”
“Vậy để con đưa lên cho.”
“Vậy thì phiền cô quá.”
“Không sao đâu ạ.”
Cô cầm tách cà phê lên thư phòng của anh.
Phân nửa thời gian khi ở biệt thự, anh đều trong thư phòng. Đúng là anh thường rất bận rộn với công việc của công ty, sau giờ làm việc trên công ty luôn phải xử lý trong thư phòng mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ, anh vừa trở về cũng hiểu rõ tình trạng của công ty bây giờ, hiển nhiên sẽ bận hơn gấp mấy lần lúc trước.
Cô biết anh không thích người khác gây ồn ào ở trong thư phòng của anh. Cô bước vào phòng rất nhẹ nhàng, đặt tách cà phê bên cạnh anh.
Thiện đang vùi đầu vào tài liệu nhìn cô một cái, ánh mắt đặt trên tách cà phê đó.
Rõ ràng anh có chút do dự: “Em pha?”
Cô mỉm cười: “Dì Liên pha.”
Vẻ mặt anh lạnh dần, bưng cà phê qua, uống một ngụm nhỏ.
Sắc mặt đột nhiên từ trắng chuyển sang xanh, biểu cảm trên mặt quả thật như đang kiềm chế, giống như vừa ăn phải con ruồi, nuốt lại nuốt không nổi, nôn lại nôn không ra.
Cô nhìn sắc mặt anh đột nhiên từ nắng chuyển sang mưa, không rõ mình lại chọc gì tới anh.
Anh ta là một quả pháo nổ sao?
Có thể nổ tung mọi lúc mọi nơi.
Anh bưng cà phê, đưa đến trước mặt cô: “Uống thử một ngụm.”
Thanh không thích uống cà phê lắm, cô cảm thấy dù có thêm bao nhiêu đường, thêm bao nhiêu sữa thì vị đắng nguyên bản của cà phê vẫn không thể che giấu được, nhưng nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang đùa giỡn.
Thôi, quên đi, đành nhấp một ngụm.
Với sự nhẫn nhịn, cô tiến tới nhấp một ngụm nhỏ cà phê của anh, vừa mới vào miệng, mùi thơm nồng đậm của cà phê hoà cùng với vị đắng đánh thẳng vào vị giác của cô. Sắc mặt cô trong nháy mắt nhăn thành một cái bánh bao, hai tay che miệng, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nơi này không thể nôn, xoay người muốn ra ngoài.
Anh nắm lấy cổ tay cô, thuận tiện ôm chặt cô vào lòng.
“Không được nôn, nuốt xuống.”
Nuốt nó xuống?
Quá đắng! Đây không phải là giết người sao!
Cô giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được, trong miệng vị đắng ngày càng nồng đậm, cô quyết tâm nuốt ngụm cà phê này xuống.
Cà phê đen nguyên chất không đường không sữa trôi qua cổ họng, đắng đến nỗi khiến cô rùng mình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra “khổ không thể tả nổi” của cô, Thiện bỗng nhiên cảm thấy nó cũng không đắng đến như vậy.
“Còn dám quậy nữa, anh sẽ trị em bằng cách này!”
Ngay lập tức cô hiểu tại sao lúc nãy anh lại có vẻ mặt không tốt đó.
Anh cho rằng tách cà phê đắng là do cô cố ý mang lên sao?
Cái nồi này cô cõng rất oan uổng.
Nhưng trong lòng cô cũng biết rằng cô có giải thích như thế nào anh cũng sẽ không tin cô, dù sao cô cũng có một “tiền án”.
“Em đi lấy cho anh một tách khác.”
“Không cần nữa” Anh ôm cô ngồi trên đùi, mở ngăn kéo lấy ra một ống thuốc mỡ, nắm lấy cổ tay cô: “Mở tay ra.”
Lòng bàn tay cô đang nắm chặt chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay có một vết đỏ bừng như bị nổi mụn nước.
Anh liếc cô một cái, giọng điệu trách mắng nói: “Đã bị bỏng như vậy mà không tìm dì Liên lấy thuốc trị bỏng sao?”
Vừa nói, vừa mở thuốc mỡ, bóp ra một chút thuốc màu trắng ở trên đầu ngón tay, động tác nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị bỏng trong lòng bàn tay cô.
Bàn tay cô vốn mềm mại, lại bị cốc nước nóng làm cho bỏng đỏ như vậy, cảm thấy rất đau rát, xúc giác càng thêm nhạy cảm, đầu ngón tay có chút thô ráp của anh nhẹ nhàng sờ qua.
Cảm giác tê dại khiến đáy lòng cô ngứa ngáy cùng với sự mát lạnh của ống thuốc mỡ đem lại một chút đau nhức.
Trong thực tế, nó không đau lắm, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
“A…” Cô thấp giọng kêu lên một tiếng: “Đau.”
Anh chậm lại: “Yếu ớt.”
Cô âm thầm mắng anh ta một cái: “Em có thể tự làm.”
Anh nắm chặt cổ tay cô như kẹp sắt, không thể thoát ra được.
Cũng không biết có phải thuốc mỡ có tác dụng hay không, bôi lên xong cũng chỉ còn một chút cảm giác mát lạnh, không đau, rất dễ chịu.
“Được rồi, lần sau chú ý một chút, đừng để bản thân bị thương như vậy nữa.”
Cô cảm thấy trong lời nói của anh có ý gì đó, vội vàng từ trên đùi anh đi xuống: “Vậy… Vậy thì em không làm phiền anh nữa.”
“Chờ đã”. Cô vừa xoay người rời đi, anh gọi cô lại, đậy nắp ống thuốc mỡ lại, đưa cho cô: ” Nếu thấy đau thì thoa vào. Nhớ chưa?”
“Ồ.”
Cô nhận lấy, cầm ống thuốc mỡ trong lòng bàn tay, dường như nó còn lưu lại nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh, thiêu đốt đến đau lòng.
Anh vừa trở về luôn ở trong thư phòng cả ngày, lúc nào cũng bận rộn công việc, cô cũng vui vẻ nhàn rỗi.
Mười giờ tối, Thanh lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra. Trong phòng ánh đèn mờ ảo, chỉ có một ánh đèn trên bàn làm việc sáng lên.
Tài liệu trên bàn lộn xộn, anh tựa vào ghế, tay đặt lên trán, lông mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm chặt đang nghỉ ngơi.
Động tĩnh của cô đánh thức anh, anh mở mắt ra nhìn: “Sao vậy?”
“Mười giờ rồi, khi nào anh nghỉ ngơi?”
“Mười giờ…” Thiện nhíu chặt lông mày, vẻ mặt lộ ra vẻ rất mệt mỏi, giọng điệu cũng không kiêu ngạo ngang ngược như ban ngày: “Em đi ngủ trước đi. ”
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đêm khuya yên tĩnh, Thanh mệt mỏi nằm trên giường rất muốn đi ngủ, nửa mê nửa tỉnh, bỗng thấy một bóng người hình như đang đi tới trước mặt cô.
Một lát sau, lại rời khỏi giường.
Cô hoảng hốt mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ.
12:30.
Đèn trong phòng thay đồ sáng lên, chắc là anh.
Cô rời khỏi giường đến trước cửa phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ, Thiện đang cởi áo, từ từ cởi từng nút áo sơ mi.
Anh nói anh hôn mê ba tháng, nhưng theo quan điểm của cô, dáng người của người đàn ông này vẫn không có gì thay đổi, cơ bắp vẫn rất cường tráng.
“Thiệ…”
Nhìn anh đang cởi áo sơ mi ra, lời nói của cô dừng lại bên miệng.
Bởi vì cô đã nhìn thấy những vết sẹo trên lưng anh, những vết thương lớn nhỏ khác nhau chằng chịt ngang dọc từ bên hông đến bờ vai, thậm chí còn có một vết sẹo chưa lành được quấn trong một miếng băng gạc, bên ngoài miếng gạc trắng mơ hồ có vết đỏ tươi như máu.
Anh nhìn về phía gương gỡ miếng gạc ra, đó là một vết thương dài khoảng hai bàn tay, rất nhiều máu đỏ chảy ra, có thể thấy vết thương rất sâu.
Nhìn thôi cũng đã thấy đau.
Thiện quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng thay đồ, sửng sốt một lát, lập tức mặc áo sơ mi vào, xoay người cài cúc áo, như không có việc gì nói: “Sao em còn chưa ngủ? ”
Nhìn đôi mắt anh dần dần lạnh như băng, không có chút nhiệt độ, cô rùng mình không rõ lý do.
Trong cuốn tiểu thuyết cô đã đọc có viết, cô biết mỗi khi anh nhìn một người như vậy, trong lòng anh đang suy nghĩ làm thế nào xử lý người này.
Anh không phải người niệm tình cũ, anh luôn tàn nhẫn, lạnh lùng đối với những yếu tố gây bất lợi cho anh, nhất định phải diệt trừ sạch sẽ, thủ đoạn độc ác, tuyệt đối sẽ không cho người ta cơ hội phản công lần thứ hai.
Vì vậy, những gì anh nói vừa rồi, là cho cô một cơ hội nói thật, thực sự không phải đe dọa cô, mà thực sự cho cô một cơ hội nói thật sao?
Sau khi bị Kiều – người cùng làm việc bảy năm phản bội, anh nhất định là trông gà hóa quốc, có phải anh vẫn cho rằng từ trước tới nay cô luôn lừa gạt anh hay không?
Không, trong trường hợp này, cô phải thừa nhận sai lầm.
Còn phải tỏ thái độ thành khẩn, lời nói chân thành, không có chút giả dối nào, để anh tin tưởng cô đã biết sai và không dám lừa gạt anh nữa, xóa tan mọi sự hoài nghi trong lòng anh. Chỉ có như vậy chuyện này mới có thể bỏ qua.
Nếu không sự việc ngày hôm nay có thể trở thành nút thắt trong lòng anh, sau này xảy ra chuyện gì, anh lại nhớ tới nó, chẳng phải là sẽ tính sổ một thể hay sao?
Thiện im lặng nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô. Cô cũng không quá chú ý, trong lòng đang tính toán thời điểm. Trong mắt cô hiện lên sự ranh mãnh, tựa như một con hồ ly.
“Em…Em…” Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay anh, tay khẽ run lên, dường như sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh đã bị giọt nước mắt này làm tan chảy.
Chờ đã!
Người của khách sạn có liên lạc với anh ta?
Cô chợt nhận ra điều gì đó không đúng.
Nhưng khi cô đi du lịch ở Paris, cô đã điền số điện thoại của mình, làm thế nào người của khách sạn có thể liên lạc với anh?
Cô nhìn vào chiếc điện thoại anh vừa đặt xuống.
Anh ta lừa cô! Chắc chắn là đang lừa cô!
Nghĩ như vậy, cô tỉnh táo trở lại.
Đây không phải là lừa cô sao?
May mà cô thông minh lanh lợi, nếu không cô đã thật sự bị anh ta lừa gạt rồi.
Xấu tính quá!
Tên này quả thực thật xấu xa!
“Em không có…. Em không nói dối.”
Cô tuyệt vọng bật khóc, lập tức đổi giọng, khóc nức nở nói: “Vừa rồi thật sự em không cẩn thận làm rơi chiếc nhẫn. Về việc khách sạn mà anh nói, là khách sạn nào? Em không biết.”
Thiện ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của cô, buồn bực nhìn vào chiếc điện thoại di động của mình, đột nhiên hiểu được cô không sợ.
“Em thật sự không cẩn thận mới làm rơi nhẫn." Thanh phủ nhận với đôi mắt ngấn lệ, nhìn qua còn tưởng rằng cô bị ai đó bắt nạt: “Em không nói dối, Thiện, xin lỗi, sau này em sẽ cẩn thận, sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, về việc khách sạn mà anh đã nói… Em sẽ gọi lại cho họ và em sẽ hỏi lại họ. ”
Nào có cuộc điện thoại gì, anh chỉ muốn lừa cô thôi. Đối với chuyện cô đã tháo nhẫn ra ở Paris đến nay anh vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng nhìn cô nước mắt nước mũi nhận sai, giọng điệu cũng chân thành, ngược lại nếu anh cứ bám vào không buông vấn đề nhỏ như vậy, chẳng phải nói anh là người hẹp hòi sao.
Cô nắm lấy ống tay áo của anh, tỏ vẻ một con động vật nhỏ đang sợ hãi: “Thiện, em thật sự không cố ý, cũng không nói dối, Anh hãy tin em.”
Thôi quên nó đi.
Người phụ nữ vô tâm này hẳn là đến bây giờ vẫn chưa biết chiếc nhẫn đang ở đâu.
Dì Liên vừa đưa công nhân ra về, đã nhìn thấy cô nghẹn ngào, vội vàng hỏi: “Cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Vừa nhìn thấy sắc mặt anh, cũng đã hiểu được một chút, không ngừng khuyên nhủ: “Cậu chủ, cậu vừa trở về, cô ấy chỉ nhất thời kích động không cẩn thận làm mất nhẫn, cậu cần gì phải trách cô ấy như vậy? Không thể tìm thấy chiếc nhẫn, ngày mai tôi sẽ tìm thêm một vài công nhân đến, chắc chắn có thể tìm lại nhẫn cho cô ấy, ngài đừng trách cô ấy nữa.”
“……Dì Liên, đã chuẩn bị cơm xong chưa? ”
“Dạ. Xong rồi…” Dì Liên nháy mắt với Thanh: “Tôi sẽ dọn thức ăn ra. Cô chủ, cô đến xem một chút, cô cố ý dặn tôi làm món sườn xào chua ngọt mà cậu chủ thích ăn nhất phải không?”
Sợ lại lật lại chuyện này cô vội vàng đứng dậy đi theo dì Liên vào phòng bếp.
Vừa bước vào phòng bếp, cô giơ tay lau hốc mắt.
Dì Liên đau lòng cầm khăn giấy lau cho cô, nhìn hốc mắt cô đã đỏ bừng vì khóc, không khỏi oán trách anh: “Cậu chủ cũng thật là, cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà, không cần phải hành động như vậy chứ. Cô đừng khóc nữa. Hôm nay chắc tâm trạng cậu ấy không tốt, cậu ấy cũng không cố ý. Cô đừng bận tâm về nó nữa.”
Cô miễn cưỡng cười: “Ừm, dì yên tâm, con biết rồi. ”
“Được rồi, vậy tôi đi dọn thức ăn ra trước.”
Dì Liên vừa rời khỏi phòng bếp, cảm xúc buồn bã trên mặt cô đã được quét sạch không còn gì, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thiện, tên khốn kiếp này, thiếu chút nữa dọa chết cô rồi.
Nhưng cô vẫn không hiểu, làm sao anh ta biết được chuyện khách sạn Paris?
Thôi chuyện đó không quan trọng, dù sao chuyện này cuối cùng cũng qua rồi.
Cô cầm khăn giấy xoa xoa, hai mắt đau nhức, chỉ sợ đôi mắt bị sưng đỏ, nghĩ lại vẫn cảm thấy tức. Anh ta lại dám lừa cô!
Xem ra tính đa nghi của anh lại thăng cấp.
Cô bỗng nhìn về đĩa sườn xào chua ngọt nóng hổi, suy nghĩ một chút, một ngụm ác ý giấu ở trong lòng, ánh mắt đặt ở trên miếng sườn chua ngọt nóng hổi, suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn qua dì Liên, nhanh chóng lấy muối đổ vào một miếng sườn, rồi lại đem nước sốt của sườn đổ lên trên, đảm ảo muối đã tan hết, có thể không nhìn ra, lúc này mới dọn ra ngoài.
Trên bàn cơm đều là thức ăn mà anh thích ăn.
“Cậu chủ, cậu cũng gần ba tháng không ăn thức ăn tôi nấu, hôm nay có thể ăn nhiều hơn một chút.”
“Vất vả cho dì rồi.” Anh nhấc đũa lên, gắp một miếng thịt cá nhỏ, nếm thử, quả nhiên là hương vị quen thuộc.
Thanh như không có chuyện gì gắp miếng sườn ngâm đầy muối bỏ vào bát anh: “Chồng, đây là sườn xào chua ngọt mà anh thích ăn nhất. Ăn nhiều hơn một chút. ”
Anh nhìn cô một cái, ở bên cạnh cô lâu như vậy, bây giờ đúng là có chút không quen.
“Làm sao vậy chồng, đồ ăn do dì Liên nấu không phải anh rất thích sao?”
Cắn hai miếng sườn xào chua ngọt.
Anh ngay lập tức cau mày, giống như ăn phải thứ gì cực kỳ khó ăn, trừng mắt nhìn cô, phun ra hai miếng vào trong bát.
Nhưng trên đầu lưỡi còn lưu lại một ít muối mịn chưa kịp tan, từng viên từng viên dính vào miệng lưỡi, vị mặn đắng tác động vào vị giác của anh, thậm chí sau một thời gian, vẫn còn cảm thấy rất mặn.
Dì Liên ngẩn ra, không biết làm sao: “Sao vậy?”
“Mặn.”
“Mặn? Làm sao có thể chứ? Chờ đã, tôi rót cho cậu một ly nước. ”
Cô vội vàng nói: “Dì Liên, để con làm cho.”
Cô đứng dậy, từ phòng ăn chạy đến phòng khách, sau đó rót một ly nước sôi vào cốc nước cho anh ta.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào thành cốc bị nóng đến giật mình.
“A——”
Nóng quá.
Cô chỉ cầm lấy đáy cốc, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng ăn.
“Nước!”
Anh cầm lấy ly nước được đem qua, đưa đến bên miệng, không hề do dự uống một ngụm lớn.
Ngay lúc anh uống nước, cô nắm chắc thời cơ, nói lớn: “Cẩn thận nóng! ”
“Phốc——”
Ngụm nước nóng hổi bị anh phun ra, nước phun ra trên sàn đá cẩm thạch còn đang bốc hơi nóng.
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn cô.
“Thanh, em...!”
Cô vô tội nhìn anh: “Chỉ còn nước nóng thôi. ”
Vẻ mặt thật đúng là vô tội, nếu như không phải anh sớm biết bộ mặt thật của cô, hiện tại chỉ sợ cũng sẽ bị cô lừa.
Rõ ràng là cố ý!
Cạch –
Anh đặt ly nước thật mạnh xuống bàn: “Tùy em”
Cô ủy khuất nói: “Em thật sự không phải cố ý, vừa rồi em cũng đã nhắc anh cẩn thận nóng rồi…”
Dì Liên vội vàng bưng tới một ly nước đá: “Cậu chủ, đừng tức giận, cô ấy không phải cố ý, cậu cũng biết cô ấy không xuống phòng bếp quá nhiều, tất nhiên sẽ không biết nước lạnh ở đâu. Cậu uống một chút nước đi.”
Máu trong cơ thể anh dâng trào, cảm giác mình sớm muộn gì cũng sẽ bị cô chọc tức chết mất!
Anh ngẩng đầu uống một ngụm nước lạnh, nhiệt độ trong miệng lúc này mới giảm xuống.
Căn phòng im lặng.
Bàn tay Thanh để sau lưng lặng lẽ nắm chặt, vừa nãy lúc lấy nước nóng cho anh thì bị đáy cốc làm bỏng rồi.
Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Anh chú ý tới động tác nhỏ của cô, trầm giọng nói: “Đừng đứng nữa, ngồi xuống, ăn cơm đi.”
Cô tủi thân ngồi xuống.
Anh nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, những người không biết chuyện gì còn nghĩ rằng anh đã bắt nạt cô, một ngọn lửa lại bùng lên không rõ lý do.
Dì Liên đứng một bên: “Cậu chủ, vừa rồi cậu nói sườn chua ngọt này mặn phải không?”
Dì Liên gắp lên một miếng rồi nếm thử: “Không mặn mà? Cậu nếm thử xem?”
Anh gắp một miếng nếm thử, quả thật không mặn.
Nhớ tới miếng cô gắp cho mình, anh trừng mắt nhìn cô một cái.
Ngoài mặt cô tỏ ra ủy khuất, trong lòng lại tràn ngập vui vẻ.
Ai bảo anh hù dọa em! Ai bảo anh ràng buộc em! Ai bảo anh lừa gạt em!
Xem anh sau này còn dám hay không!
Xẹt –
Chiếc đũa không cẩn thận đụng phải vết bỏng trong lòng bàn tay, một vết đỏ nổi lên, hình như là nổi mụn nước. Tranh thủ lúc anh không chú ý, cô cẩn thận xoa xoa lòng bàn tay.
Có chút đau.
Đối với cô, bữa ăn này vừa vui vẻ vừa đau khổ.
Sau bữa tối, anh gọi dì Liên.
“Dì Liên, tìm cho tôi một ít thuốc trị bỏng.”
“Vừa rồi cậu bị bỏng à?”
Anh im lặng, vẻ mặt tỏ ra thừa nhận.
“Vậy cậu chờ, tôi lập tức tìm cho cậu.”
Một lát sau, dì Liên đưa một ống thuốc mỡ cho anh.
Thiện nhìn về hướng tầng ba.
Cô gái có tính cách mạnh mẽ như cô chắc chắn sẽ không tìm thuốc trị bỏng, có lẽ đều tự mình chịu đựng và đợi đến khi vết bỏng tự lành.
Lỡ như bị nhiễm trùng, không phải là gây phiền toái cho anh sao?
Anh đoán không sai, cô quả thật không dám hỏi dì Liên về thuốc trị bỏng. Sau khi tắm rửa bằng nước lạnh được một lúc, lòng bàn tay nóng rát không dứt, vết bỏng đều phồng rộp.
Quên đi, qua hai ngày nữa sẽ lành thôi.
Cô không để ý tới vết thương nhỏ này mà chạy xuống lầu.
Dì Liên đang bận rộn xếp quần áo của Thiện để gửi đến tiệm giặt khô, bỗng điện thoại trong phòng khách vang lên, sau khi nghe máy, là anh đang ở thư phòng yêu cầu dì đem cà phê lên.
Dì Liên vội vàng pha một tách cà phê, đang chuẩn bị thêm đường thì một cô bé ở tiệm giặt khô hỏi dì: “Dì Liên, cái áo này bị rách rồi, dì vào đây xem thử.”
Dì Liên đặt chiếc thìa xuống, vừa vặn thấy Úc Đóa đi xuống, cười nói: “Cô chủ, cậu chủ có nhờ dì pha cà phê đưa lên thư phòng, nhưng bên này dì đang bận….”
“Vậy để con đưa lên cho.”
“Vậy thì phiền cô quá.”
“Không sao đâu ạ.”
Cô cầm tách cà phê lên thư phòng của anh.
Phân nửa thời gian khi ở biệt thự, anh đều trong thư phòng. Đúng là anh thường rất bận rộn với công việc của công ty, sau giờ làm việc trên công ty luôn phải xử lý trong thư phòng mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ, anh vừa trở về cũng hiểu rõ tình trạng của công ty bây giờ, hiển nhiên sẽ bận hơn gấp mấy lần lúc trước.
Cô biết anh không thích người khác gây ồn ào ở trong thư phòng của anh. Cô bước vào phòng rất nhẹ nhàng, đặt tách cà phê bên cạnh anh.
Thiện đang vùi đầu vào tài liệu nhìn cô một cái, ánh mắt đặt trên tách cà phê đó.
Rõ ràng anh có chút do dự: “Em pha?”
Cô mỉm cười: “Dì Liên pha.”
Vẻ mặt anh lạnh dần, bưng cà phê qua, uống một ngụm nhỏ.
Sắc mặt đột nhiên từ trắng chuyển sang xanh, biểu cảm trên mặt quả thật như đang kiềm chế, giống như vừa ăn phải con ruồi, nuốt lại nuốt không nổi, nôn lại nôn không ra.
Cô nhìn sắc mặt anh đột nhiên từ nắng chuyển sang mưa, không rõ mình lại chọc gì tới anh.
Anh ta là một quả pháo nổ sao?
Có thể nổ tung mọi lúc mọi nơi.
Anh bưng cà phê, đưa đến trước mặt cô: “Uống thử một ngụm.”
Thanh không thích uống cà phê lắm, cô cảm thấy dù có thêm bao nhiêu đường, thêm bao nhiêu sữa thì vị đắng nguyên bản của cà phê vẫn không thể che giấu được, nhưng nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang đùa giỡn.
Thôi, quên đi, đành nhấp một ngụm.
Với sự nhẫn nhịn, cô tiến tới nhấp một ngụm nhỏ cà phê của anh, vừa mới vào miệng, mùi thơm nồng đậm của cà phê hoà cùng với vị đắng đánh thẳng vào vị giác của cô. Sắc mặt cô trong nháy mắt nhăn thành một cái bánh bao, hai tay che miệng, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nơi này không thể nôn, xoay người muốn ra ngoài.
Anh nắm lấy cổ tay cô, thuận tiện ôm chặt cô vào lòng.
“Không được nôn, nuốt xuống.”
Nuốt nó xuống?
Quá đắng! Đây không phải là giết người sao!
Cô giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được, trong miệng vị đắng ngày càng nồng đậm, cô quyết tâm nuốt ngụm cà phê này xuống.
Cà phê đen nguyên chất không đường không sữa trôi qua cổ họng, đắng đến nỗi khiến cô rùng mình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra “khổ không thể tả nổi” của cô, Thiện bỗng nhiên cảm thấy nó cũng không đắng đến như vậy.
“Còn dám quậy nữa, anh sẽ trị em bằng cách này!”
Ngay lập tức cô hiểu tại sao lúc nãy anh lại có vẻ mặt không tốt đó.
Anh cho rằng tách cà phê đắng là do cô cố ý mang lên sao?
Cái nồi này cô cõng rất oan uổng.
Nhưng trong lòng cô cũng biết rằng cô có giải thích như thế nào anh cũng sẽ không tin cô, dù sao cô cũng có một “tiền án”.
“Em đi lấy cho anh một tách khác.”
“Không cần nữa” Anh ôm cô ngồi trên đùi, mở ngăn kéo lấy ra một ống thuốc mỡ, nắm lấy cổ tay cô: “Mở tay ra.”
Lòng bàn tay cô đang nắm chặt chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay có một vết đỏ bừng như bị nổi mụn nước.
Anh liếc cô một cái, giọng điệu trách mắng nói: “Đã bị bỏng như vậy mà không tìm dì Liên lấy thuốc trị bỏng sao?”
Vừa nói, vừa mở thuốc mỡ, bóp ra một chút thuốc màu trắng ở trên đầu ngón tay, động tác nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị bỏng trong lòng bàn tay cô.
Bàn tay cô vốn mềm mại, lại bị cốc nước nóng làm cho bỏng đỏ như vậy, cảm thấy rất đau rát, xúc giác càng thêm nhạy cảm, đầu ngón tay có chút thô ráp của anh nhẹ nhàng sờ qua.
Cảm giác tê dại khiến đáy lòng cô ngứa ngáy cùng với sự mát lạnh của ống thuốc mỡ đem lại một chút đau nhức.
Trong thực tế, nó không đau lắm, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
“A…” Cô thấp giọng kêu lên một tiếng: “Đau.”
Anh chậm lại: “Yếu ớt.”
Cô âm thầm mắng anh ta một cái: “Em có thể tự làm.”
Anh nắm chặt cổ tay cô như kẹp sắt, không thể thoát ra được.
Cũng không biết có phải thuốc mỡ có tác dụng hay không, bôi lên xong cũng chỉ còn một chút cảm giác mát lạnh, không đau, rất dễ chịu.
“Được rồi, lần sau chú ý một chút, đừng để bản thân bị thương như vậy nữa.”
Cô cảm thấy trong lời nói của anh có ý gì đó, vội vàng từ trên đùi anh đi xuống: “Vậy… Vậy thì em không làm phiền anh nữa.”
“Chờ đã”. Cô vừa xoay người rời đi, anh gọi cô lại, đậy nắp ống thuốc mỡ lại, đưa cho cô: ” Nếu thấy đau thì thoa vào. Nhớ chưa?”
“Ồ.”
Cô nhận lấy, cầm ống thuốc mỡ trong lòng bàn tay, dường như nó còn lưu lại nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh, thiêu đốt đến đau lòng.
Anh vừa trở về luôn ở trong thư phòng cả ngày, lúc nào cũng bận rộn công việc, cô cũng vui vẻ nhàn rỗi.
Mười giờ tối, Thanh lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra. Trong phòng ánh đèn mờ ảo, chỉ có một ánh đèn trên bàn làm việc sáng lên.
Tài liệu trên bàn lộn xộn, anh tựa vào ghế, tay đặt lên trán, lông mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm chặt đang nghỉ ngơi.
Động tĩnh của cô đánh thức anh, anh mở mắt ra nhìn: “Sao vậy?”
“Mười giờ rồi, khi nào anh nghỉ ngơi?”
“Mười giờ…” Thiện nhíu chặt lông mày, vẻ mặt lộ ra vẻ rất mệt mỏi, giọng điệu cũng không kiêu ngạo ngang ngược như ban ngày: “Em đi ngủ trước đi. ”
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đêm khuya yên tĩnh, Thanh mệt mỏi nằm trên giường rất muốn đi ngủ, nửa mê nửa tỉnh, bỗng thấy một bóng người hình như đang đi tới trước mặt cô.
Một lát sau, lại rời khỏi giường.
Cô hoảng hốt mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ.
12:30.
Đèn trong phòng thay đồ sáng lên, chắc là anh.
Cô rời khỏi giường đến trước cửa phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ, Thiện đang cởi áo, từ từ cởi từng nút áo sơ mi.
Anh nói anh hôn mê ba tháng, nhưng theo quan điểm của cô, dáng người của người đàn ông này vẫn không có gì thay đổi, cơ bắp vẫn rất cường tráng.
“Thiệ…”
Nhìn anh đang cởi áo sơ mi ra, lời nói của cô dừng lại bên miệng.
Bởi vì cô đã nhìn thấy những vết sẹo trên lưng anh, những vết thương lớn nhỏ khác nhau chằng chịt ngang dọc từ bên hông đến bờ vai, thậm chí còn có một vết sẹo chưa lành được quấn trong một miếng băng gạc, bên ngoài miếng gạc trắng mơ hồ có vết đỏ tươi như máu.
Anh nhìn về phía gương gỡ miếng gạc ra, đó là một vết thương dài khoảng hai bàn tay, rất nhiều máu đỏ chảy ra, có thể thấy vết thương rất sâu.
Nhìn thôi cũng đã thấy đau.
Thiện quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng thay đồ, sửng sốt một lát, lập tức mặc áo sơ mi vào, xoay người cài cúc áo, như không có việc gì nói: “Sao em còn chưa ngủ? ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.