Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!
Chương 37:
Vũ Thuỳ Linh
18/11/2021
Cô nhìn giao diện tin nhắn giữa mình với anh, đôi mắt đau xót.
Thôi toang.
Cô nói thật với anh rồi!
Thế nào cũng không nghĩ tới giữa mình với anh, lại dùng một màn hài kịch này để thành thật với nhau.
Mặc dù cô đã lên kế hoạch nói thật với anh rồi, nhưng lúc đó là do nghĩ đứa bé không phải con anh, cũng đâu thể để anh nuôi con của người khác được chứ?
Đều tại cô làm lớn chuyện, không đợi có kết quả rõ ràng mà đã nóng đầu. . .
Bây giờ Thanh rất hối hận, cô nhìn đoạn tin nhắn kia, trong lòng hối hận đến mức ruột cũng xanh luôn.
Đoạn tin nhắn viết rất rõ ràng câu ‘Em không yêu anh’, ‘Chúng ta ly hôn đi’, đã thế còn không thể thu hồi nữa chứ!
Thế này thì cô giải thích với anh kiểu gì đây?
“Cô Thanh? Cô Thanh”
Cô hoàn hồn, hai mắt ngu ngơ nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, ông chắc chắn là tôi mang thai ba tháng sao? Vậy tại sao bản kết quả vừa nãy ông nói có vấn đề?”
Cô chỉ về phía bản kết quả bị bác sĩ chỉ ra những sai sót ban nãy, yếu ớt nói: “Bản kết quả này, cũng là của tôi.”
Nụ cười trên mặt bác sĩ dần trở nên lúng túng, đôi mắt lia về phía bản kết quả kia, tròng mắt xoay chuyển hai vòng, rồi trợn mắt nói dối: “Cái này. . . Thật ra cũng không thể vơ đũa cả nắm, đây là trường hợp đặc biệt cần phải phân tích cẩn thận, có lẽ là do sơ suất ở khâu nào đó. Viện trưởng là bạn bè của bà Tuyết, cô hẳn là cũng hiểu rõ tiêu chuẩn của bệnh viện chúng tôi. Cô nhìn xem, tất cả chỉ số đều biểu hiện cô đang mang thai ba tháng. Nếu như cảm thấy kết quả kiểm tra có vấn đề. . .”
“Không không không, không có vấn đề.” Cô thở phào một hơi, mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi bệnh viện.
Đã chẩn đoán chính xác là ba tháng, cho nên đứa bé trong bụng cô thật sự của anh.
Trong tin nhắn vẫn chưa có động tĩnh gì, không biết là do anh quá bận bịu hay là đang nghĩ nên về nhà xử lý cô thế nào, mà không thấy trả lời tin nhắn.
Lúc này nhắn cái gì mới tốt nhỉ?
Cô mở hộp thư ra.
Nhìn giao diện cuộc trò chuyện, sự xấu hổ truyền từ màn hình đập vào mặt cô, cô thật sự không muốn xem tiếp nữa.
Ơi là trời, nên giải thích thế nào đây?
―― tin nhắn vừa rồi là em đùa đó?
―― thật xin lỗi chồng, đây không phải lời thật lòng của em đâu.
―― vừa rồi có người cầm súng chĩa vào đầu em, bắt em nói thế á!
―― chồng ơi, vừa nãy điện thoại của em bị trộm mất rồi, có ai gửi tin nhắn cho chồng thì đừng tin nha. Em yêu anh nhất luôn ~
―― chồng à, đứa bé trong bụng em là của anh, do hôm bữa đi khám bị bác sĩ chẩn đoán sai nên em mới hiểu lầm, em nói không yêu anh là bởi vì...
Cô viết rồi lại xoá 7749 lần.
Lúc gửi rất tự tin phóng khoáng, bây giờ lại vắt óc suy nghĩ cách giải thích.
Cô đã nói như vậy, anh cũng không phải kẻ ngu, cứ coi như cô miệng lưỡi dẻo quẹo, chỉ sợ anh cũng sẽ không tin.
Chẳng qua trong đoạn tin nhắn kia, trừ câu đứa bé trong bụng không phải của anh, cô cũng không nói dối.
Vốn dĩ có thể soạn tin nhắn lưu loát như vậy, tự nhiên như vậy, vội vã không chờ nổi như vậy, có lẽ cũng bởi vì những lời đó bị cô giấu trong lòng quá lâu, muốn nói nhưng lại không có dũng khí.
Được rồi, cứ vậy đi.
Nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách nào tốt, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, không bằng nhân cơ hội này. . .
Đúng! Phải nhân cơ hội này, nói rõ ràng với anh ta, tốt nhất là cương quyết!
Cô cũng nuôi nổi bảo bối.
Dù sao vò mẻ không sợ nứt, cô không sợ.
Cô thản nhiên quay về nhà họ Vũ, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc chờ anh trở về.
Có lẽ hôm nay nhìn cô nghiêm túc khác hẳn ngày thường, người hầu từ trên xuống dưới không ai dám hỏi nhiều, tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Cô chỉ, làm sao thế?” Vẫn là dì Liên dám đứng ra hỏi mấy câu.
Cô mỉm cười nói: “Con không sao, dì đừng suy nghĩ nhiều, dì cứ đi làm việc của mình đi.”
Mặc dù đang cười, nhưng dì Liên có thể cảm nhận được giọng điệu uy nghiêm trong lời nói của cô. Trong lòng bà nghĩ sợ là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, cũng không hỏi thêm nữa, dù sao bà cũng chỉ là người ngoài.
“Vậy được, tôi đi hầm canh cho cô ăn tẩm bổ.”
Thẳng đến bảy giờ tối, điện thoại Thanh vẫn không có động tĩnh gì.
Chuyện gì thế?
Anh ta là có ý gì?
Dù là muốn vui vẻ nói chuyện hay là đang tức giận cũng phải trả lời chứ?
Cứ bơ cô như vậy là thế nào?
Hay là do, anh vẫn chưa thấy tin nhắn?
Vốn dĩ cô đã thề thốt sẽ bình tĩnh đối mặt với sóng gió, nhưng lại bị chiêu im lặng là vàng của anh đánh cho quân lính tan tác. Cô đang phân vân có nên gọi điện thoại cho anh không, hay là gọi cho Minh, nói bóng nói gió hỏi một chút, thì nghe thấy tiếng động từ bên ngoài biệt thự truyền vào.
Còn tưởng là anh trở về, cô đứng dậy nhìn ra. Khi thấy người tới là ai, lông mày cô nhíu chặt, hóa ra là người chú tranh giành quyền thừa kế với cô trước đây.
Chuyện giả mạo di chúc, không chỉ liên lụy đến một mình Kiều. Trên di chúc có chia 30% di sản cho ông chú, nên ông ta cũng bị đưa đến cục cảnh sát điều tra một phen, nhưng bởi vì đã lớn tuổi, lại luôn khẳng định mình mắt mờ không hiểu rõ việc này, đẩy hết tất cả lỗi lầm lên đầu Kiều, lúc này ông ta mới thoát khỏi cảnh ngục tù.
Nhưng việc này vẫn chưa xong.
Thiện đã trở về, ông chú liền do dự, vốn muốn đến nhà họ Vũ để trò chuyện với anh, nói đến bao giờ hoà giải khúc mắc trong lòng anh thì mới thôi.
Rốt cuộc sau một trận bão táp mưa sa, ông ta cũng nhịn không được mà tới nhà họ Vũ, ý đồ muốn dùng chiêu bài tình thân để giải hoà đây mà.
“Chú? Sao chú lại tới đây?” Cô ngoài mặt cười nhưng trong không cười nhìn ông chú.
Ông chú khách sáo ngồi xuống ghế, còn đâu vẻ mặt đắc ý lúc anh mất tích nữa: “Chú tới tìm thằng Thiện.”
Cô đã từng thấy qua vẻ mặt cưỡng ép tranh giành di sản của ông ta, cũng từng bị ông ta làm khó, bây giờ cô nhất thời cũng không thể bày ra sắc mặt tốt được: “Vậy chú đến không đúng lúc rồi, anh ấy vẫn chưa về.”
Ông chú tới để hoà giải, nào dám bày sắc mặt với cô, ông ta hòa ái cười nói: “Vẫn chưa về? Không sao, chú chờ nó về cũng được.”
Nói xong, ông ta lại thở dài: “Thanh à, chú xem nó như con ruột của mình, chuyện lúc trước cháu không cần để ở trong lòng. Chú cũng bị cái cô Kiều kia qua mặt, cháu đừng hiểu lầm chú.”
Cô nghe xong thì phì cười, yên lặng liếc mắt: “Chú à, chú nói đùa cái gì vậy?”
“Nếu không trách chú thì chú cũng yên tâm. À đúng rồi, gần đây Thiện không sao chứ? Mất tích ba tháng, ở bên ngoài chắc chắn chịu không ít khổ. Aizz đứa nhỏ này, chờ chút nữa nó trở về, chú phải nhìn thật kỹ mới được.”
Cô nhìn ông chú bày ra vẻ giả dối trước mặt, không khỏi nhớ tới anh.
Người xung quanh anh ai cũng mang trong mình mục đích riêng cả, không người nào trân thành đối đãi với anh, thật sự quá đáng thương.
... Đáng thương?
Cô đúng là một người phụ nữ không ra gì, vậy mà lại cảm thấy người có giá trị triệu tỷ như anh đáng thương ư?
Vẫn nên tự đáng thương mình đi.
Cô nói qua loa với ông chú vài câu, sau đó bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng xe.
Anh đi vào, sắc mặt vẫn không chút biểu cảm như bình thường, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Cô vụt một tiếng từ trên ghế sofa đứng dậy, hai tay cô nắm chặt để ở sau lưng, sau đó im lặng nhìn anh, trong lòng bất an trăm mối.
Thiện đứng trong phòng khách nhìn cô, áo khoác âu phục đã được cởi vắt trên cánh tay, áo sơ mi, quần tây, giày da đều phẳng phiu tỉ mỉ, không chút tì vết.
“Anh. . . Anh về rồi?” Cô vốn nghĩ mình sẽ hất mặt hùng hồn hỏi, nhưng thế nào cũng không thể nói ra được, lời đến khóe miệng lại chột dạ nuốt vào trong.
Lương tâm cắn rứt muốn chết.
“Chú nói có việc tìm anh.”
Ánh mắt anh dừng trên người cô, cuối cùng dời xuống dưới bụng, lại dịu dàng không ít.
Bên kia ông chú cũng đứng lên, run rẩy chống gậy, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, tràn ngập yêu thương nói: “Thiện, cháu về rồi sao?”
Lúc này anh mới đưa mắt nhìn sang ông chú, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi tới trước sofa, vắt áo khoác âu phục lên thành ghế, ngồi ở phía đối diện ông chú.
“Hôm nay chú tới có chuyện gì không?”
Lúc nói chuyện biểu cảm vẫn như trước đây, cô ngồi bên cạnh cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.
Ông chú rưng rưng vui mừng nói: “Hôm nay chú tới, chủ yếu là muốn nhìn cháu một chút, mất tích mấy tháng, ở bên ngoài chắc là chịu không ít khổ rồi?” Ông ta cẩn thận chu đáo cầm lấy tay anh, thở dài: “Gầy đi không ít, thời gian tới phải chăm sóc tốt cơ thể đấy.”
Vẻ mặt ông chú từ ái, người không biết chuyện còn tưởng tình cảm chú cháu phải sâu đậm lắm.
Anh lại không thèm nể mặt, vẻ mặt vẫn như người ta nợ mình mấy triệu đô vậy, lạnh lùng vô cùng.
“Tôi đã biết, chú còn lời gì muốn nói?”
Giọng điệu lạnh lẽo, đến cô còn cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù không biết tình cảm của anh với ông chú như thế nào, nhưng anh vẫn luôn đối xử với ông ấy như người trong nhà, mỗi năm đều đưa tiền bạc rất hào phóng. Nhưng bây giờ, sự lạnh lùng trong đáy mắt anh rất rõ ràng, cũng chỉ có ông chú da mặt dày mới có thể bình thản ung dung nói chuyện dưới ánh mắt lăng trì vậy thôi.
“Vẫn là chuyện lần trước, Thiện, chú vẫn phải giải thích cho cháu biết, nếu không thì tội danh chiếm đoạt tài sản của chú cả đời này tẩy không sạch mất!” Ông chú lớn tiếng nổi giận nói: “Tất cả đều do con đàn bà Kiều kia lừa chú! Chú cũng nhờ các đồng chí cảnh sát giải thích cho mới hiểu được, toàn bộ do cô ta giở trò cả. Cô ta tới tìm chú, nói trên bản di chúc chú có 30% di sản. Lúc đầu chú đâu có tin, nhưng luật sư cô ta mang tới lại lôi ra không ít bằng chứng, nói di chúc kia là thật. . . Thiện, cháu phải tin tưởng chú, tất cả là do cô ta gây ra, không phải là chủ ý của chú!”
“Được, chuyện này tôi đã biết, nếu chú đã bị lừa không biết gì, vậy thì cứ xem là như vậy.” Anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông chú: “Nếu không còn việc gì thì chú về trước đi, tôi kêu người đưa chú về.”
Ông chú lập tức luống cuống: “Thiện, cái này cái này. . . Chú còn rất nhiều lời muốn nói với cháu. . .”
“Hôm nay quá muộn rồi, đường đêm nguy hiểm, tôi cũng không giữ chú ở lại nữa. Tôi vừa quay về, có rất nhiều việc phải làm nên không rảnh nói chuyện với chú. Nếu không phải việc gì lớn, chú cũng đừng tới nữa.”
Anh cao giọng nói: “Dì Liên, tiễn khách.”
Dì Liên từ trong phòng bếp ra, cười nói với ông chú: “Tôi đưa ông ra nhé?”
Ông chú nắm chặt cây gậy trong tay, vốn dĩ cũng biết lần này mình đến cậu ta sẽ không nể mặt, nhưng không nghĩ tới, mới dăm ba câu đã đuổi ông ta đi. Dù có không cam lòng, nhưng cũng không thể trách được, ông ta đứng dậy, lúc đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy dì Liên nói với cô: “Cô chủ, canh đã hầm xong để ở trong phòng ăn, cô đi uống đi, canh này rất tốt với đứa bé.”
“Đứa bé?” Ông chú đột nhiên quay đầu, nghi ngờ hỏi: “Đứa bé gì?”
Dì Liên biết mình lỡ miệng, xấu hổ đứng một bên không nói lời nào.
“Cháu mang thai?” Ông chú nhìn bụng dưới phẳng lì của cô, lông mày nhíu lại, cây gậy trong tay gõ xuống đất hai cái, vô cùng đau lòng nói: “Thanh à, không phải khi đó cháu nói thằng Thiện bị vô sinh sao? Đứa nhỏ này...”
Tay ông chú run rẩy chỉ vào bụng cô: “Thiện, theo kinh nghiệm của chú, bụng của cô ta không giống bụng bầu đâu. Cháu phải đi kiểm tra xem đứa bé này mấy tháng rồi! Không chừng là mang thai trong ba tháng cháu mất tích đó!”
Nếu như là lúc trước, cô có lẽ sẽ ấp úng hai tiếng, nhưng mà bây giờ trong tay cô là kết quả kiểm tra ba tháng, cô tự tin nói: “Chú à, cháu mang thai ba tháng!”
“Ba tháng. . .”
Anh cười khẽ, gật đầu khẳng định: “Không sai, là ba tháng.”
Ông chú chất vấn: “Ba tháng? Không phải khi đó cháu nói nó vô sinh, bản thân không thể mang thai được sao?”
Anh quay đầu nhìn coi một cái
Ánh mắt Thanh né tránh.
“Chữa khỏi rồi.” Anh nói.
――――
Tiễn ông chú về, coi lấy hết dũng khí đi theo anh lên lầu.
Sắc mặt anh không thay đổi, cũng không vì ông chú đến mà cảm thấy bực bội, cũng không vì coi vu khống mình vô sinh mà tức giận. Trong mắt cô, chỉ đơn giản là sự bình tĩnh đến đáng sợ.
“À thì. . . Em muốn xin lỗi anh, trước kia ông chú có dẫn theo một cô gái tới cửa, nói đứa con trong bụng là của anh. Em nhất thời xúc động, liền bịa đặt anh... vô sinh.” Nói đến hai chữ vô sinh, đến cô cũng suýt chút nữa không nghe rõ.
“Lúc trước ông ta nói cô ấy mang thai con của anh, em tin không?”
“. . . A? Cái gì?” Cô nhất thời sửng sốt, lâu sau mới trả lời: “Không. . . Không tin.”
“Anh rất vui vì em nguyện tin tưởng anh.”
Anh treo áo khoác lên móc áo, tay mở nút trên ống tay áo rồi lại im lặng một chút. Sau đó anh quay người, nặng nề nhìn cô, từng bước một đi về phía cô.
“Nếu như anh nói, mặc kệ đứa bé trong bụng em là của ai, cũng không để ý trái tim em có ở cạnh anh hay không. Từ hôm nay trở đi, em không cần phải giả vờ thành người mình ghét nhất nữa, anh sẵn lòng tìm hiểu mọi khía cạnh của em, tôn trọng em, tin tưởng em, em có thể làm tất cả mọi chuyện mình thích làm, như vậy, em có muốn ly hôn với anh nữa không?”
Màn hình điện thoại của anh sáng lên, chiếu về phía cô.
Trên màn hình chính là đoạn tin nhắn cô yêu cầu ly hôn.
————–
Thôi toang.
Cô nói thật với anh rồi!
Thế nào cũng không nghĩ tới giữa mình với anh, lại dùng một màn hài kịch này để thành thật với nhau.
Mặc dù cô đã lên kế hoạch nói thật với anh rồi, nhưng lúc đó là do nghĩ đứa bé không phải con anh, cũng đâu thể để anh nuôi con của người khác được chứ?
Đều tại cô làm lớn chuyện, không đợi có kết quả rõ ràng mà đã nóng đầu. . .
Bây giờ Thanh rất hối hận, cô nhìn đoạn tin nhắn kia, trong lòng hối hận đến mức ruột cũng xanh luôn.
Đoạn tin nhắn viết rất rõ ràng câu ‘Em không yêu anh’, ‘Chúng ta ly hôn đi’, đã thế còn không thể thu hồi nữa chứ!
Thế này thì cô giải thích với anh kiểu gì đây?
“Cô Thanh? Cô Thanh”
Cô hoàn hồn, hai mắt ngu ngơ nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, ông chắc chắn là tôi mang thai ba tháng sao? Vậy tại sao bản kết quả vừa nãy ông nói có vấn đề?”
Cô chỉ về phía bản kết quả bị bác sĩ chỉ ra những sai sót ban nãy, yếu ớt nói: “Bản kết quả này, cũng là của tôi.”
Nụ cười trên mặt bác sĩ dần trở nên lúng túng, đôi mắt lia về phía bản kết quả kia, tròng mắt xoay chuyển hai vòng, rồi trợn mắt nói dối: “Cái này. . . Thật ra cũng không thể vơ đũa cả nắm, đây là trường hợp đặc biệt cần phải phân tích cẩn thận, có lẽ là do sơ suất ở khâu nào đó. Viện trưởng là bạn bè của bà Tuyết, cô hẳn là cũng hiểu rõ tiêu chuẩn của bệnh viện chúng tôi. Cô nhìn xem, tất cả chỉ số đều biểu hiện cô đang mang thai ba tháng. Nếu như cảm thấy kết quả kiểm tra có vấn đề. . .”
“Không không không, không có vấn đề.” Cô thở phào một hơi, mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi bệnh viện.
Đã chẩn đoán chính xác là ba tháng, cho nên đứa bé trong bụng cô thật sự của anh.
Trong tin nhắn vẫn chưa có động tĩnh gì, không biết là do anh quá bận bịu hay là đang nghĩ nên về nhà xử lý cô thế nào, mà không thấy trả lời tin nhắn.
Lúc này nhắn cái gì mới tốt nhỉ?
Cô mở hộp thư ra.
Nhìn giao diện cuộc trò chuyện, sự xấu hổ truyền từ màn hình đập vào mặt cô, cô thật sự không muốn xem tiếp nữa.
Ơi là trời, nên giải thích thế nào đây?
―― tin nhắn vừa rồi là em đùa đó?
―― thật xin lỗi chồng, đây không phải lời thật lòng của em đâu.
―― vừa rồi có người cầm súng chĩa vào đầu em, bắt em nói thế á!
―― chồng ơi, vừa nãy điện thoại của em bị trộm mất rồi, có ai gửi tin nhắn cho chồng thì đừng tin nha. Em yêu anh nhất luôn ~
―― chồng à, đứa bé trong bụng em là của anh, do hôm bữa đi khám bị bác sĩ chẩn đoán sai nên em mới hiểu lầm, em nói không yêu anh là bởi vì...
Cô viết rồi lại xoá 7749 lần.
Lúc gửi rất tự tin phóng khoáng, bây giờ lại vắt óc suy nghĩ cách giải thích.
Cô đã nói như vậy, anh cũng không phải kẻ ngu, cứ coi như cô miệng lưỡi dẻo quẹo, chỉ sợ anh cũng sẽ không tin.
Chẳng qua trong đoạn tin nhắn kia, trừ câu đứa bé trong bụng không phải của anh, cô cũng không nói dối.
Vốn dĩ có thể soạn tin nhắn lưu loát như vậy, tự nhiên như vậy, vội vã không chờ nổi như vậy, có lẽ cũng bởi vì những lời đó bị cô giấu trong lòng quá lâu, muốn nói nhưng lại không có dũng khí.
Được rồi, cứ vậy đi.
Nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách nào tốt, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, không bằng nhân cơ hội này. . .
Đúng! Phải nhân cơ hội này, nói rõ ràng với anh ta, tốt nhất là cương quyết!
Cô cũng nuôi nổi bảo bối.
Dù sao vò mẻ không sợ nứt, cô không sợ.
Cô thản nhiên quay về nhà họ Vũ, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc chờ anh trở về.
Có lẽ hôm nay nhìn cô nghiêm túc khác hẳn ngày thường, người hầu từ trên xuống dưới không ai dám hỏi nhiều, tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Cô chỉ, làm sao thế?” Vẫn là dì Liên dám đứng ra hỏi mấy câu.
Cô mỉm cười nói: “Con không sao, dì đừng suy nghĩ nhiều, dì cứ đi làm việc của mình đi.”
Mặc dù đang cười, nhưng dì Liên có thể cảm nhận được giọng điệu uy nghiêm trong lời nói của cô. Trong lòng bà nghĩ sợ là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, cũng không hỏi thêm nữa, dù sao bà cũng chỉ là người ngoài.
“Vậy được, tôi đi hầm canh cho cô ăn tẩm bổ.”
Thẳng đến bảy giờ tối, điện thoại Thanh vẫn không có động tĩnh gì.
Chuyện gì thế?
Anh ta là có ý gì?
Dù là muốn vui vẻ nói chuyện hay là đang tức giận cũng phải trả lời chứ?
Cứ bơ cô như vậy là thế nào?
Hay là do, anh vẫn chưa thấy tin nhắn?
Vốn dĩ cô đã thề thốt sẽ bình tĩnh đối mặt với sóng gió, nhưng lại bị chiêu im lặng là vàng của anh đánh cho quân lính tan tác. Cô đang phân vân có nên gọi điện thoại cho anh không, hay là gọi cho Minh, nói bóng nói gió hỏi một chút, thì nghe thấy tiếng động từ bên ngoài biệt thự truyền vào.
Còn tưởng là anh trở về, cô đứng dậy nhìn ra. Khi thấy người tới là ai, lông mày cô nhíu chặt, hóa ra là người chú tranh giành quyền thừa kế với cô trước đây.
Chuyện giả mạo di chúc, không chỉ liên lụy đến một mình Kiều. Trên di chúc có chia 30% di sản cho ông chú, nên ông ta cũng bị đưa đến cục cảnh sát điều tra một phen, nhưng bởi vì đã lớn tuổi, lại luôn khẳng định mình mắt mờ không hiểu rõ việc này, đẩy hết tất cả lỗi lầm lên đầu Kiều, lúc này ông ta mới thoát khỏi cảnh ngục tù.
Nhưng việc này vẫn chưa xong.
Thiện đã trở về, ông chú liền do dự, vốn muốn đến nhà họ Vũ để trò chuyện với anh, nói đến bao giờ hoà giải khúc mắc trong lòng anh thì mới thôi.
Rốt cuộc sau một trận bão táp mưa sa, ông ta cũng nhịn không được mà tới nhà họ Vũ, ý đồ muốn dùng chiêu bài tình thân để giải hoà đây mà.
“Chú? Sao chú lại tới đây?” Cô ngoài mặt cười nhưng trong không cười nhìn ông chú.
Ông chú khách sáo ngồi xuống ghế, còn đâu vẻ mặt đắc ý lúc anh mất tích nữa: “Chú tới tìm thằng Thiện.”
Cô đã từng thấy qua vẻ mặt cưỡng ép tranh giành di sản của ông ta, cũng từng bị ông ta làm khó, bây giờ cô nhất thời cũng không thể bày ra sắc mặt tốt được: “Vậy chú đến không đúng lúc rồi, anh ấy vẫn chưa về.”
Ông chú tới để hoà giải, nào dám bày sắc mặt với cô, ông ta hòa ái cười nói: “Vẫn chưa về? Không sao, chú chờ nó về cũng được.”
Nói xong, ông ta lại thở dài: “Thanh à, chú xem nó như con ruột của mình, chuyện lúc trước cháu không cần để ở trong lòng. Chú cũng bị cái cô Kiều kia qua mặt, cháu đừng hiểu lầm chú.”
Cô nghe xong thì phì cười, yên lặng liếc mắt: “Chú à, chú nói đùa cái gì vậy?”
“Nếu không trách chú thì chú cũng yên tâm. À đúng rồi, gần đây Thiện không sao chứ? Mất tích ba tháng, ở bên ngoài chắc chắn chịu không ít khổ. Aizz đứa nhỏ này, chờ chút nữa nó trở về, chú phải nhìn thật kỹ mới được.”
Cô nhìn ông chú bày ra vẻ giả dối trước mặt, không khỏi nhớ tới anh.
Người xung quanh anh ai cũng mang trong mình mục đích riêng cả, không người nào trân thành đối đãi với anh, thật sự quá đáng thương.
... Đáng thương?
Cô đúng là một người phụ nữ không ra gì, vậy mà lại cảm thấy người có giá trị triệu tỷ như anh đáng thương ư?
Vẫn nên tự đáng thương mình đi.
Cô nói qua loa với ông chú vài câu, sau đó bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng xe.
Anh đi vào, sắc mặt vẫn không chút biểu cảm như bình thường, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Cô vụt một tiếng từ trên ghế sofa đứng dậy, hai tay cô nắm chặt để ở sau lưng, sau đó im lặng nhìn anh, trong lòng bất an trăm mối.
Thiện đứng trong phòng khách nhìn cô, áo khoác âu phục đã được cởi vắt trên cánh tay, áo sơ mi, quần tây, giày da đều phẳng phiu tỉ mỉ, không chút tì vết.
“Anh. . . Anh về rồi?” Cô vốn nghĩ mình sẽ hất mặt hùng hồn hỏi, nhưng thế nào cũng không thể nói ra được, lời đến khóe miệng lại chột dạ nuốt vào trong.
Lương tâm cắn rứt muốn chết.
“Chú nói có việc tìm anh.”
Ánh mắt anh dừng trên người cô, cuối cùng dời xuống dưới bụng, lại dịu dàng không ít.
Bên kia ông chú cũng đứng lên, run rẩy chống gậy, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, tràn ngập yêu thương nói: “Thiện, cháu về rồi sao?”
Lúc này anh mới đưa mắt nhìn sang ông chú, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn đi tới trước sofa, vắt áo khoác âu phục lên thành ghế, ngồi ở phía đối diện ông chú.
“Hôm nay chú tới có chuyện gì không?”
Lúc nói chuyện biểu cảm vẫn như trước đây, cô ngồi bên cạnh cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.
Ông chú rưng rưng vui mừng nói: “Hôm nay chú tới, chủ yếu là muốn nhìn cháu một chút, mất tích mấy tháng, ở bên ngoài chắc là chịu không ít khổ rồi?” Ông ta cẩn thận chu đáo cầm lấy tay anh, thở dài: “Gầy đi không ít, thời gian tới phải chăm sóc tốt cơ thể đấy.”
Vẻ mặt ông chú từ ái, người không biết chuyện còn tưởng tình cảm chú cháu phải sâu đậm lắm.
Anh lại không thèm nể mặt, vẻ mặt vẫn như người ta nợ mình mấy triệu đô vậy, lạnh lùng vô cùng.
“Tôi đã biết, chú còn lời gì muốn nói?”
Giọng điệu lạnh lẽo, đến cô còn cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù không biết tình cảm của anh với ông chú như thế nào, nhưng anh vẫn luôn đối xử với ông ấy như người trong nhà, mỗi năm đều đưa tiền bạc rất hào phóng. Nhưng bây giờ, sự lạnh lùng trong đáy mắt anh rất rõ ràng, cũng chỉ có ông chú da mặt dày mới có thể bình thản ung dung nói chuyện dưới ánh mắt lăng trì vậy thôi.
“Vẫn là chuyện lần trước, Thiện, chú vẫn phải giải thích cho cháu biết, nếu không thì tội danh chiếm đoạt tài sản của chú cả đời này tẩy không sạch mất!” Ông chú lớn tiếng nổi giận nói: “Tất cả đều do con đàn bà Kiều kia lừa chú! Chú cũng nhờ các đồng chí cảnh sát giải thích cho mới hiểu được, toàn bộ do cô ta giở trò cả. Cô ta tới tìm chú, nói trên bản di chúc chú có 30% di sản. Lúc đầu chú đâu có tin, nhưng luật sư cô ta mang tới lại lôi ra không ít bằng chứng, nói di chúc kia là thật. . . Thiện, cháu phải tin tưởng chú, tất cả là do cô ta gây ra, không phải là chủ ý của chú!”
“Được, chuyện này tôi đã biết, nếu chú đã bị lừa không biết gì, vậy thì cứ xem là như vậy.” Anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông chú: “Nếu không còn việc gì thì chú về trước đi, tôi kêu người đưa chú về.”
Ông chú lập tức luống cuống: “Thiện, cái này cái này. . . Chú còn rất nhiều lời muốn nói với cháu. . .”
“Hôm nay quá muộn rồi, đường đêm nguy hiểm, tôi cũng không giữ chú ở lại nữa. Tôi vừa quay về, có rất nhiều việc phải làm nên không rảnh nói chuyện với chú. Nếu không phải việc gì lớn, chú cũng đừng tới nữa.”
Anh cao giọng nói: “Dì Liên, tiễn khách.”
Dì Liên từ trong phòng bếp ra, cười nói với ông chú: “Tôi đưa ông ra nhé?”
Ông chú nắm chặt cây gậy trong tay, vốn dĩ cũng biết lần này mình đến cậu ta sẽ không nể mặt, nhưng không nghĩ tới, mới dăm ba câu đã đuổi ông ta đi. Dù có không cam lòng, nhưng cũng không thể trách được, ông ta đứng dậy, lúc đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy dì Liên nói với cô: “Cô chủ, canh đã hầm xong để ở trong phòng ăn, cô đi uống đi, canh này rất tốt với đứa bé.”
“Đứa bé?” Ông chú đột nhiên quay đầu, nghi ngờ hỏi: “Đứa bé gì?”
Dì Liên biết mình lỡ miệng, xấu hổ đứng một bên không nói lời nào.
“Cháu mang thai?” Ông chú nhìn bụng dưới phẳng lì của cô, lông mày nhíu lại, cây gậy trong tay gõ xuống đất hai cái, vô cùng đau lòng nói: “Thanh à, không phải khi đó cháu nói thằng Thiện bị vô sinh sao? Đứa nhỏ này...”
Tay ông chú run rẩy chỉ vào bụng cô: “Thiện, theo kinh nghiệm của chú, bụng của cô ta không giống bụng bầu đâu. Cháu phải đi kiểm tra xem đứa bé này mấy tháng rồi! Không chừng là mang thai trong ba tháng cháu mất tích đó!”
Nếu như là lúc trước, cô có lẽ sẽ ấp úng hai tiếng, nhưng mà bây giờ trong tay cô là kết quả kiểm tra ba tháng, cô tự tin nói: “Chú à, cháu mang thai ba tháng!”
“Ba tháng. . .”
Anh cười khẽ, gật đầu khẳng định: “Không sai, là ba tháng.”
Ông chú chất vấn: “Ba tháng? Không phải khi đó cháu nói nó vô sinh, bản thân không thể mang thai được sao?”
Anh quay đầu nhìn coi một cái
Ánh mắt Thanh né tránh.
“Chữa khỏi rồi.” Anh nói.
――――
Tiễn ông chú về, coi lấy hết dũng khí đi theo anh lên lầu.
Sắc mặt anh không thay đổi, cũng không vì ông chú đến mà cảm thấy bực bội, cũng không vì coi vu khống mình vô sinh mà tức giận. Trong mắt cô, chỉ đơn giản là sự bình tĩnh đến đáng sợ.
“À thì. . . Em muốn xin lỗi anh, trước kia ông chú có dẫn theo một cô gái tới cửa, nói đứa con trong bụng là của anh. Em nhất thời xúc động, liền bịa đặt anh... vô sinh.” Nói đến hai chữ vô sinh, đến cô cũng suýt chút nữa không nghe rõ.
“Lúc trước ông ta nói cô ấy mang thai con của anh, em tin không?”
“. . . A? Cái gì?” Cô nhất thời sửng sốt, lâu sau mới trả lời: “Không. . . Không tin.”
“Anh rất vui vì em nguyện tin tưởng anh.”
Anh treo áo khoác lên móc áo, tay mở nút trên ống tay áo rồi lại im lặng một chút. Sau đó anh quay người, nặng nề nhìn cô, từng bước một đi về phía cô.
“Nếu như anh nói, mặc kệ đứa bé trong bụng em là của ai, cũng không để ý trái tim em có ở cạnh anh hay không. Từ hôm nay trở đi, em không cần phải giả vờ thành người mình ghét nhất nữa, anh sẵn lòng tìm hiểu mọi khía cạnh của em, tôn trọng em, tin tưởng em, em có thể làm tất cả mọi chuyện mình thích làm, như vậy, em có muốn ly hôn với anh nữa không?”
Màn hình điện thoại của anh sáng lên, chiếu về phía cô.
Trên màn hình chính là đoạn tin nhắn cô yêu cầu ly hôn.
————–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.