Chương 3: Canh Thịt Người
Ma nữ mary
16/01/2021
Tôi dùng một con dao chặt đôi bàn tay đó xuống. Rửa thật sạch. Tôi cắt rời từng khớp ngón tay của anh ta ra. Bật bếp lửa. Bỏ một chiếc nồi lên. Cho dầu vào. Cho cả hành vào. Đến khi dầu sôi và hành đã thơm vàng. Tôi cho tất cả những khúc ngón tay vào. Đảo liên tục. Đến khi nó chín. Cho nước vào thêm muối và bột ngọt. Lấy những thứ rau củ còn sót trong tủ lạnh ra cắt gọt cẩn thận rồi bỏ vào. Một nồi canh thật ngon và hấp dẫn.
Tôi nhớ những lần chạy trốn. Được mọi người bắt đưa về tới tận nhà anh ta. Anh ta ngoài mặt rất vui vẻ, như một người chồng tốt vị tha và hiểu chuyện. Tôi không thể thoát khỏi bàn tay đó. Tôi biết chắc mỗi lần như thế anh ta càng điên dại hơn. Tôi muốn anh ta phải điên. Phải thật điên loạn. Càng điên càng tốt.
Tôi lại tìm cách chạy trốn. Tôi không muốn sống trong cảnh tù túng nữa. Tôi phải chạy thật nhanh. Để không bị anh ta bắt lại.
Tôi chạy trốn anh ta bắt lại. Trước mặt mọi người, anh ta luôn tỏ vẻ hiền lành một người tốt bụng. Chỉ có khi bên cạnh tôi, anh ta mới lột cái mặt nạ da người ra. Anh ta là một con quái vật gớm ghiếc.
Ánh mắt anh ta hận như muốn lột da của tôi ra. Chặt đứt đôi chân của tôi để tôi không đi đâu được.
Tôi nhìn tô canh thơm ngon với những ngón tay ngắn dài.
"Thật ngon."
Tôi nhai từng khúc ngón tay như đang tận hưởng cảm giác trả thù hả hê. Tôi ngồi nói chuyện một mình với không khí:
"Được tôi ăn."
"Anh vừa lòng chưa?"
"Anh có thích không?"
Anh thật ngon. Người đàn bà ăn hết tô canh.
Nhìn núi xương nhỏ chất cao, cô rất hài lòng. Xem anh ta có cách gì sờ lên cô. Quăng tất cả vào sọc rác. Thật dơ.
Tôi đi lên trên lầu. Nằm lên trên chiếc giường ngủ một giấc thật ngon.
Hàng xóm đều cảm thấy quái lại. Một tuần rồi căn nhà đối diện không hề mở cửa. Không có người ra vào. Bình thường luôn có một người đàn ông xuất hiện buổi sáng đi làm và chiều tan ca rất đúng giờ. Thỉnh thoảng anh ta còn chào hỏi mọi người rất nhiệt tình vui vẻ.
Tuy vậy tiếng nấu ăn vẫn vang lên đều đặn mỗi ngày. Mùi thơm của thức ăn bay ra.
Một người đàn ông trung niên tốt bụng gõ cửa.
"Có ai ở nhà không?"
Căn nhà vẫn đóng im cửa. Vẫn im lặng như không có ai.
Hai tuần trôi qua, mùi hôi thối từ căn nhà này lại bốc lên thay cho mùi thức ăn thơm ngon trước đó.
Chiếc cửa vẫn yên lặng.
Mùi hôi nồng nặc khiến mọi người không thể chịu nổi. Lực lượng bảo vệ phải xử lý. Họ phá cửa.
Mở cửa ra họ thấy một phòng khách lộn xộn. Vết sẫm màu khác biệt trên chiếc ghế sô pha và cả nền nhà.
Họ di chuyển đến căn bếp sạch sẽ đến kinh ngạc. Bên cạnh đó một sọt rác toàn xương. Mùi hôi thối từ đó bốc lên.
Một người chỉ huy thu gom chúng đem về phòng xét nghiệm. Những người khác di chuyển lên trên lầu. Tất cả các cánh cửa sổ đều được khóa cẩn thận. Riêng một căn phòng lại không được khóa. Họ mở ra. Một người đàn bà nằm im lặng trên chiếc giường như đang ngủ. Da mặt tái xanh. Một người gọi xe cấp cứu. Họ khiêng cô lên xe cứu thương trong tiếng xì xào của hàng xóm.
Khi có kết quả của phòng xét nghiệm đống xương đó là xương người. Họ xin lệnh khám xét nhà.
Cảnh sát mở tủ lạnh ra. Một cái đầu người đàn ông vẫn còn tươi mới xuất hiện làm người ta đứng tim. Vài bao thịt máu lẫn lộn. Tất cả đều được đưa đến phòng pháp y.
Gia đình anh ta luôn gọi điện thoại cho anh ta. Một tuần họ vẫn không liên lạc được với anh. Tiếng chuông vang lên rồi tắt hẳn:
"Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau."
Hai tuần hơn họ nghĩ chắc con trai họ đi công tác xa. Không ngờ họ lại nhận được một cuộc điện thoại báo tử.
Cô được cấp cứu tỉnh. Cảnh sát không ngừng hỏi lấy khẩu cung đều vô ích. Cô lúc mê lúc tỉnh. Có khi cười khi la hét. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Hắn chết. Hắn đã chết. Ha.. ha."
Người nhà bị sát hại không ngừng gào thét:
"Trả con lại cho tôi."
"Cô thật độc ác."
"Tại sao có thể ra tay giết chồng mình hả?"
Tiếng chửi rủa mỗi ngày đều xuất hiện.
Gia đình cô cũng đến. Ba mẹ cô khóc hết nước mắt.
"Con tỉnh lại đi."
"Nói cho họ biết con không giết chồng con."
"Nói gì đi con?"
Họ thật phiền phức. Cô la lên:
"Tôi không muốn nghe."
Phòng pháp y xác định hung khí giết người ta một con dao cắt trái cây. Thời gian tử là hai tuần trước. Tất cả bộ phận đều được cắt ra. Một số lớn đã bị sử dụng nhiệt tức đã bị nấu qua.
Một số còn trong tủ lạnh. Mọi chứng cứ đều quay về phía về cô.
Họ mở phiên tòa tuyên án.
Tôi nhớ những lần chạy trốn. Được mọi người bắt đưa về tới tận nhà anh ta. Anh ta ngoài mặt rất vui vẻ, như một người chồng tốt vị tha và hiểu chuyện. Tôi không thể thoát khỏi bàn tay đó. Tôi biết chắc mỗi lần như thế anh ta càng điên dại hơn. Tôi muốn anh ta phải điên. Phải thật điên loạn. Càng điên càng tốt.
Tôi lại tìm cách chạy trốn. Tôi không muốn sống trong cảnh tù túng nữa. Tôi phải chạy thật nhanh. Để không bị anh ta bắt lại.
Tôi chạy trốn anh ta bắt lại. Trước mặt mọi người, anh ta luôn tỏ vẻ hiền lành một người tốt bụng. Chỉ có khi bên cạnh tôi, anh ta mới lột cái mặt nạ da người ra. Anh ta là một con quái vật gớm ghiếc.
Ánh mắt anh ta hận như muốn lột da của tôi ra. Chặt đứt đôi chân của tôi để tôi không đi đâu được.
Tôi nhìn tô canh thơm ngon với những ngón tay ngắn dài.
"Thật ngon."
Tôi nhai từng khúc ngón tay như đang tận hưởng cảm giác trả thù hả hê. Tôi ngồi nói chuyện một mình với không khí:
"Được tôi ăn."
"Anh vừa lòng chưa?"
"Anh có thích không?"
Anh thật ngon. Người đàn bà ăn hết tô canh.
Nhìn núi xương nhỏ chất cao, cô rất hài lòng. Xem anh ta có cách gì sờ lên cô. Quăng tất cả vào sọc rác. Thật dơ.
Tôi đi lên trên lầu. Nằm lên trên chiếc giường ngủ một giấc thật ngon.
Hàng xóm đều cảm thấy quái lại. Một tuần rồi căn nhà đối diện không hề mở cửa. Không có người ra vào. Bình thường luôn có một người đàn ông xuất hiện buổi sáng đi làm và chiều tan ca rất đúng giờ. Thỉnh thoảng anh ta còn chào hỏi mọi người rất nhiệt tình vui vẻ.
Tuy vậy tiếng nấu ăn vẫn vang lên đều đặn mỗi ngày. Mùi thơm của thức ăn bay ra.
Một người đàn ông trung niên tốt bụng gõ cửa.
"Có ai ở nhà không?"
Căn nhà vẫn đóng im cửa. Vẫn im lặng như không có ai.
Hai tuần trôi qua, mùi hôi thối từ căn nhà này lại bốc lên thay cho mùi thức ăn thơm ngon trước đó.
Chiếc cửa vẫn yên lặng.
Mùi hôi nồng nặc khiến mọi người không thể chịu nổi. Lực lượng bảo vệ phải xử lý. Họ phá cửa.
Mở cửa ra họ thấy một phòng khách lộn xộn. Vết sẫm màu khác biệt trên chiếc ghế sô pha và cả nền nhà.
Họ di chuyển đến căn bếp sạch sẽ đến kinh ngạc. Bên cạnh đó một sọt rác toàn xương. Mùi hôi thối từ đó bốc lên.
Một người chỉ huy thu gom chúng đem về phòng xét nghiệm. Những người khác di chuyển lên trên lầu. Tất cả các cánh cửa sổ đều được khóa cẩn thận. Riêng một căn phòng lại không được khóa. Họ mở ra. Một người đàn bà nằm im lặng trên chiếc giường như đang ngủ. Da mặt tái xanh. Một người gọi xe cấp cứu. Họ khiêng cô lên xe cứu thương trong tiếng xì xào của hàng xóm.
Khi có kết quả của phòng xét nghiệm đống xương đó là xương người. Họ xin lệnh khám xét nhà.
Cảnh sát mở tủ lạnh ra. Một cái đầu người đàn ông vẫn còn tươi mới xuất hiện làm người ta đứng tim. Vài bao thịt máu lẫn lộn. Tất cả đều được đưa đến phòng pháp y.
Gia đình anh ta luôn gọi điện thoại cho anh ta. Một tuần họ vẫn không liên lạc được với anh. Tiếng chuông vang lên rồi tắt hẳn:
"Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau."
Hai tuần hơn họ nghĩ chắc con trai họ đi công tác xa. Không ngờ họ lại nhận được một cuộc điện thoại báo tử.
Cô được cấp cứu tỉnh. Cảnh sát không ngừng hỏi lấy khẩu cung đều vô ích. Cô lúc mê lúc tỉnh. Có khi cười khi la hét. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Hắn chết. Hắn đã chết. Ha.. ha."
Người nhà bị sát hại không ngừng gào thét:
"Trả con lại cho tôi."
"Cô thật độc ác."
"Tại sao có thể ra tay giết chồng mình hả?"
Tiếng chửi rủa mỗi ngày đều xuất hiện.
Gia đình cô cũng đến. Ba mẹ cô khóc hết nước mắt.
"Con tỉnh lại đi."
"Nói cho họ biết con không giết chồng con."
"Nói gì đi con?"
Họ thật phiền phức. Cô la lên:
"Tôi không muốn nghe."
Phòng pháp y xác định hung khí giết người ta một con dao cắt trái cây. Thời gian tử là hai tuần trước. Tất cả bộ phận đều được cắt ra. Một số lớn đã bị sử dụng nhiệt tức đã bị nấu qua.
Một số còn trong tủ lạnh. Mọi chứng cứ đều quay về phía về cô.
Họ mở phiên tòa tuyên án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.