Chương 25: Để anh theo đuổi em nhé!
Thẩm Du
25/05/2017
Lúc đó, anh thấy dáng vẻ trừng mắt vô cùng buồn bực của vợ liền…bị kích thích.
Sớm nói rồi, từ bé đến giờ anh chưa từng biết đến thứ gọi là liêm sỉ. Anh biết vợ mình rất ngây thơ, bảo thủ nếu bây giờ lộ bộ mặt thật của mình ra chắc chắn sẽ dọa cô bỏ chạy mất dép không bao giờ để ý đến anh nữa.
Nhưng anh quá quen với việc vắng vợ rồi không cần phải kiềm chế cũng không cần liêm sỉ, trong phút chốc không khống chế được mình.
“Anh sập cửa xe không phải vì tức giận với em, anh là giận chính mình.”
“Vợ, anh chưa từng theo đuổi ai nên không biết phải theo đuổi em như thế nào.”
Sở Mộ Phong uống quá nhiều rượu, phát âm không rõ ràng cho lắm, giọng điệu ỉu xìu.
“Vợ ơi, cho anh một cơ hội theo đuổi em nhé!”
Nói không động lòng là nói dối nhưng bài học lúc trưa còn rành rành trước mắt, Kỷ An Trần không dám làm liều, cô vẫn bước không ngừng về phía cửa.
Nhưng vừa bước đến cửa phòng giặt liền nhìn thấy cô nàng phòng bên cạnh cầm một cái thau nhỏ, vừa gọi đện thoại vừa đi về phía này. Nhưng Sở Mộ Phong dường như không nghe thấy tiếng bước chân vẫn rưng rưng nhìn cô, đợi cô đáp lời.
“Có người đến, mau trốn đi!”
Kỷ An Trần vội vàng tiếp tục giặt giày, xua tay đuổi anh.
Sở Mộ Phong tuyệt đối nghe lời, vợ bảo trốn anh liền trốn, vì vậy…
Kỷ An Trần trừng to hai mắt nhìn anh vén rèm lụa mỏng, nhanh như chớp trèo ra cửa sổ, thậm chí một tay bám vào bệ cửa tay còn lại kéo rèm lại như cũ.
Chờ rèm cửa trở lại như lúc đầu, cánh tay trên cửa sổ tức thì biến mất hoàn toàn, không biết người trốn đi đâu rồi.
Kỷ An Trần nhìn mà khủng hoảng. Đây là lầu sáu đó!
Anh còn uống rượu!
Hình như cô nàng đến giặt đồ quên mang thứ gì đó, đang giặt thì vẫy tay chào Kỷ An Trần một cái, bỏ thau xuống, vừa gọi điện thoại vừa đi về phòng.
Kỷ An Trần vội thừa cơ hội này vén rèm lụa xem Sở Mộ Phong sao rồi. Kết quả, Sở Mộ Phong vẫn luôn để ý động tĩnh trong phòng, cô nàng kia vừa đi anh liền leo vào, “bịch” một tiếng đâm vào Kỷ An Trần đang thò đầu ra.
Kỷ An Trần bị đụng đau xót hết cả mũi, nước mắt ứa ra, môi hình như bị thứ gì mềm mềm mềm ấm ấm phủ lên.
Cô ngây ngẩn nhìn người gần trong gang tấc, trong phút chốc hồn xiêu phách lạc tản nạn khắp nơi.
Sở Mộ Phong nhìn chăm chú cặp mắt to vô tội mờ mịt ướt át của cô ánh mắt thẫm lại, tựa như chỉ trong nháy mắt máu trên người đều dồn về một chỗ…không nên dồn.
Hít một hơi thật sâu, anh đè nén giọng nói khàn khàn của mình “Trần Trần, đẩy anh ra.”
Anh vừa nói, Kỷ An Trần liền cảm nhận được bờ môi mềm mềm ấm ấm đang khẽ khàng ma sát lên cánh môi cô, mang theo cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua.
Đẩy ra?!
Khi tầm mắt dời xuống dừng lại chỗ đôi môi đang dán sát vào nhau của bọn họ cô mới giật mình hiểu ra anh đang nói gì.
Ầm một cái mặt nóng bừng lên, cô xấu hổ đến mức không biết nhìn đi chỗ nào, khoảng cách hai người quá gần, đến mức dù cô đảo mắt hướng nào cũng bắt gặp đôi mắt hoa đào say lòng người của anh nhìn cô sáng quắc.
Kỷ An Trần theo bản năng nhắm mắt lại, làm đà điểu trốn tránh cảnh tượng mờ ám này.
Đồ ngốc này…
Dáng vẻ nhắm mắt này của cô chỉ khiến anh càng muốn hôn hơn.
Sở Mộ Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngắm hàng mi dài vì ngượng ngùng mà hơi run run thầm hít sâu một cái, thân thể càng căng cứng.
Sớm nói rồi, từ bé đến giờ anh chưa từng biết đến thứ gọi là liêm sỉ. Anh biết vợ mình rất ngây thơ, bảo thủ nếu bây giờ lộ bộ mặt thật của mình ra chắc chắn sẽ dọa cô bỏ chạy mất dép không bao giờ để ý đến anh nữa.
Nhưng anh quá quen với việc vắng vợ rồi không cần phải kiềm chế cũng không cần liêm sỉ, trong phút chốc không khống chế được mình.
“Anh sập cửa xe không phải vì tức giận với em, anh là giận chính mình.”
“Vợ, anh chưa từng theo đuổi ai nên không biết phải theo đuổi em như thế nào.”
Sở Mộ Phong uống quá nhiều rượu, phát âm không rõ ràng cho lắm, giọng điệu ỉu xìu.
“Vợ ơi, cho anh một cơ hội theo đuổi em nhé!”
Nói không động lòng là nói dối nhưng bài học lúc trưa còn rành rành trước mắt, Kỷ An Trần không dám làm liều, cô vẫn bước không ngừng về phía cửa.
Nhưng vừa bước đến cửa phòng giặt liền nhìn thấy cô nàng phòng bên cạnh cầm một cái thau nhỏ, vừa gọi đện thoại vừa đi về phía này. Nhưng Sở Mộ Phong dường như không nghe thấy tiếng bước chân vẫn rưng rưng nhìn cô, đợi cô đáp lời.
“Có người đến, mau trốn đi!”
Kỷ An Trần vội vàng tiếp tục giặt giày, xua tay đuổi anh.
Sở Mộ Phong tuyệt đối nghe lời, vợ bảo trốn anh liền trốn, vì vậy…
Kỷ An Trần trừng to hai mắt nhìn anh vén rèm lụa mỏng, nhanh như chớp trèo ra cửa sổ, thậm chí một tay bám vào bệ cửa tay còn lại kéo rèm lại như cũ.
Chờ rèm cửa trở lại như lúc đầu, cánh tay trên cửa sổ tức thì biến mất hoàn toàn, không biết người trốn đi đâu rồi.
Kỷ An Trần nhìn mà khủng hoảng. Đây là lầu sáu đó!
Anh còn uống rượu!
Hình như cô nàng đến giặt đồ quên mang thứ gì đó, đang giặt thì vẫy tay chào Kỷ An Trần một cái, bỏ thau xuống, vừa gọi điện thoại vừa đi về phòng.
Kỷ An Trần vội thừa cơ hội này vén rèm lụa xem Sở Mộ Phong sao rồi. Kết quả, Sở Mộ Phong vẫn luôn để ý động tĩnh trong phòng, cô nàng kia vừa đi anh liền leo vào, “bịch” một tiếng đâm vào Kỷ An Trần đang thò đầu ra.
Kỷ An Trần bị đụng đau xót hết cả mũi, nước mắt ứa ra, môi hình như bị thứ gì mềm mềm mềm ấm ấm phủ lên.
Cô ngây ngẩn nhìn người gần trong gang tấc, trong phút chốc hồn xiêu phách lạc tản nạn khắp nơi.
Sở Mộ Phong nhìn chăm chú cặp mắt to vô tội mờ mịt ướt át của cô ánh mắt thẫm lại, tựa như chỉ trong nháy mắt máu trên người đều dồn về một chỗ…không nên dồn.
Hít một hơi thật sâu, anh đè nén giọng nói khàn khàn của mình “Trần Trần, đẩy anh ra.”
Anh vừa nói, Kỷ An Trần liền cảm nhận được bờ môi mềm mềm ấm ấm đang khẽ khàng ma sát lên cánh môi cô, mang theo cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua.
Đẩy ra?!
Khi tầm mắt dời xuống dừng lại chỗ đôi môi đang dán sát vào nhau của bọn họ cô mới giật mình hiểu ra anh đang nói gì.
Ầm một cái mặt nóng bừng lên, cô xấu hổ đến mức không biết nhìn đi chỗ nào, khoảng cách hai người quá gần, đến mức dù cô đảo mắt hướng nào cũng bắt gặp đôi mắt hoa đào say lòng người của anh nhìn cô sáng quắc.
Kỷ An Trần theo bản năng nhắm mắt lại, làm đà điểu trốn tránh cảnh tượng mờ ám này.
Đồ ngốc này…
Dáng vẻ nhắm mắt này của cô chỉ khiến anh càng muốn hôn hơn.
Sở Mộ Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngắm hàng mi dài vì ngượng ngùng mà hơi run run thầm hít sâu một cái, thân thể càng căng cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.