Chương 2: Em thích anh(2)
Thẩm Du
22/05/2017
Hai
bước liên tiếp chỉ phí sức giậm chân tại chỗ, hình như đằng sau có thứ
gì kéo cô. Kỷ An Trần vẫn đang khom lưng, hoài nghi xoay người lại thì
thấy mình đang bị người ta trêu. Quả cầu nhỏ trên đuôi bị một bàn tay
rõ ràng là của đàn ông tóm chặt, ngón tay thon dài như ngọc đang nghịch quả cầu nhỏ.
Khuôn mặt Kỷ An Trần ầm một cái đỏ bừng. Tuy cái đuôi này thật sự không phải bộ phận trên người cô nhưng cô vẫn có cảm giác bị lưu manh trêu đùa, vừa xấu hổ vừa căm phẫn.
Kỷ An Trần nhanh chóng thẳng lưng muốn giật cái đuôi của mình lại, nhưng mà đứng không vững, cô thậm chí còn không thấy được khuôn mặt xấu xa của chàng trai kia. Bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục đang đứng áp sát vào mình. Kỷ An Trần theo phản xạ trốn về phía sau, lui một bước thì dán lưng vào bức tường đằng sau. Anh chàng kia rốt cuộc cách cô khoảng ba cánh tay thì dừng lại, chống tay cạnh eo cô, vây người cô vào bức tường. Hơi thở mát lạnh của đàn ông phút chốc vây quanh cô. Trưng ra khuôn mặt yêu nghiệt, cúi xuống, câu hỏi cũng hết sức đứng đắn “Đến thử vai?”
Một câu hỏi liền ngăn chặn hoàn toàn nghi vấn của Kỷ An Trần. Lúc Kỷ An Trần ngẩng đầu, trong phút chốc thấy rõ gương mặt anh ta thì mới hiểu được tiếng hút không khí trong đại sảnh là do đâu.
Trước mắt hiện ra một gương mặt yêu nghiệt quỷ khóc thần sầu, tinh tế như tượng điêu khắc, khuôn mặt sắc nét, mũi cao, khác với đường nét sắc sảo kia, bờ môi của anh thoạt nhìn vô cùng mềm mại, khóe môi cong cong, dày dày đầy quyến rũ thật khiến người ta thật muốn hôn.
Đại sảnh chật chội dễ xảy ra xô đẩy, có người nhân cơ hội này giả vờ bị người khác chen lấn đứng không vững, yếu ớt kêu một tiếng ngã về phía anh ta.
Chàng trai không né tránh thậm chí cũng không mở miệng, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nhướn mắt một cái. Đôi mắt hoa đào hơi híp lại pha chút ý cười thờ ơ, vừa nhìn chỉ cảm thấy sóng mắt ướt át của anh vừa ẩn chứa chút dịu dàng lại vừa dạt dào tình cảm khiến người ta phải rung động.
Giờ nhìn thêm lần nữa chỉ cảm thấy đó là vẻ trong trẻo từng trải tuy vẫn lấp lánh ánh sáng diễm lệ nhưng đã gợn nét sắc lạnh. Đối phương bị dọa không ít, hoàn toàn không dám đến gần anh ta nữa, vội chật vật vịn vào tường, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám làm bậy mà đành gượng cười bỏ đi.
Cảnh này làm Kỷ An Trần có hơi dao động. Anh chàng này…lúc nãy lưu manh đùa giỡn mình sao? Có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không? Mỹ nữ chân dài muốn té vào người anh ta kia thật sự đẹp hơn mình nhiều…Cô không trả lời, Sở Mộ Phong- cũng chính là yêu nghiệt đang đứng trước người lại gần thêm một chút “Hử?”
Âm thanh trầm thấp, dịu dàng dễ nghe lại pha chút ý cười vang lên trong không khí. Kỷ An Trần theo bản năng đưa tay ngăn anh ta lại gần thêm chút nữa. Hai tai thỏ bị cô nắm suốt nãy giờ rốt cuộc cũng dc tự do rũ xuống che mất tầm mắt cô.
Dáng vẻ đó giống như một con thỏ nhỏ tội nghiệp bị bắt nạt. Sở Mộ Phong càng cười vui vẻ, ngón tay dài kéo hai tai thỏ ra khỏi tầm mắt cô nhưng lại không buông ra mà ngón tay cầm lấy hai tai thỏ trắng mềm mại chầm chậm vân vê, kéo kéo.
Khuôn mặt Kỷ An Trần ầm một cái đỏ bừng. Tuy cái đuôi này thật sự không phải bộ phận trên người cô nhưng cô vẫn có cảm giác bị lưu manh trêu đùa, vừa xấu hổ vừa căm phẫn.
Kỷ An Trần nhanh chóng thẳng lưng muốn giật cái đuôi của mình lại, nhưng mà đứng không vững, cô thậm chí còn không thấy được khuôn mặt xấu xa của chàng trai kia. Bỗng nhiên trước mắt cô xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục đang đứng áp sát vào mình. Kỷ An Trần theo phản xạ trốn về phía sau, lui một bước thì dán lưng vào bức tường đằng sau. Anh chàng kia rốt cuộc cách cô khoảng ba cánh tay thì dừng lại, chống tay cạnh eo cô, vây người cô vào bức tường. Hơi thở mát lạnh của đàn ông phút chốc vây quanh cô. Trưng ra khuôn mặt yêu nghiệt, cúi xuống, câu hỏi cũng hết sức đứng đắn “Đến thử vai?”
Một câu hỏi liền ngăn chặn hoàn toàn nghi vấn của Kỷ An Trần. Lúc Kỷ An Trần ngẩng đầu, trong phút chốc thấy rõ gương mặt anh ta thì mới hiểu được tiếng hút không khí trong đại sảnh là do đâu.
Trước mắt hiện ra một gương mặt yêu nghiệt quỷ khóc thần sầu, tinh tế như tượng điêu khắc, khuôn mặt sắc nét, mũi cao, khác với đường nét sắc sảo kia, bờ môi của anh thoạt nhìn vô cùng mềm mại, khóe môi cong cong, dày dày đầy quyến rũ thật khiến người ta thật muốn hôn.
Đại sảnh chật chội dễ xảy ra xô đẩy, có người nhân cơ hội này giả vờ bị người khác chen lấn đứng không vững, yếu ớt kêu một tiếng ngã về phía anh ta.
Chàng trai không né tránh thậm chí cũng không mở miệng, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nhướn mắt một cái. Đôi mắt hoa đào hơi híp lại pha chút ý cười thờ ơ, vừa nhìn chỉ cảm thấy sóng mắt ướt át của anh vừa ẩn chứa chút dịu dàng lại vừa dạt dào tình cảm khiến người ta phải rung động.
Giờ nhìn thêm lần nữa chỉ cảm thấy đó là vẻ trong trẻo từng trải tuy vẫn lấp lánh ánh sáng diễm lệ nhưng đã gợn nét sắc lạnh. Đối phương bị dọa không ít, hoàn toàn không dám đến gần anh ta nữa, vội chật vật vịn vào tường, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám làm bậy mà đành gượng cười bỏ đi.
Cảnh này làm Kỷ An Trần có hơi dao động. Anh chàng này…lúc nãy lưu manh đùa giỡn mình sao? Có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không? Mỹ nữ chân dài muốn té vào người anh ta kia thật sự đẹp hơn mình nhiều…Cô không trả lời, Sở Mộ Phong- cũng chính là yêu nghiệt đang đứng trước người lại gần thêm một chút “Hử?”
Âm thanh trầm thấp, dịu dàng dễ nghe lại pha chút ý cười vang lên trong không khí. Kỷ An Trần theo bản năng đưa tay ngăn anh ta lại gần thêm chút nữa. Hai tai thỏ bị cô nắm suốt nãy giờ rốt cuộc cũng dc tự do rũ xuống che mất tầm mắt cô.
Dáng vẻ đó giống như một con thỏ nhỏ tội nghiệp bị bắt nạt. Sở Mộ Phong càng cười vui vẻ, ngón tay dài kéo hai tai thỏ ra khỏi tầm mắt cô nhưng lại không buông ra mà ngón tay cầm lấy hai tai thỏ trắng mềm mại chầm chậm vân vê, kéo kéo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.