Chương 30: Giấy chứng nhận kết hôn
Thẩm Du
25/05/2017
Edit : Lazyangel
Beta: AnnaHai người giằng co mãi, cuối cùng Kỷ An Trần bất lực, thật muốn đập đầu vào cửa kính "Bây giờ thật sự không có người để công chứng! ! ! Chẳng lẽ anh bắt tôi phải vẽ giấy chứng nhận cho anh sao?!"
Kết quả, người dưới lầu đồng ý ngay lập tức "Được."
Kỷ An Trần "..."
Cô câm nín, muốn đập đầu vào cửa kính nhưng người đàn ông mới lúc nãy nói gì cũng không chịu nghe đã nhanh nhẹn trèo lên nhanh tay lẹ mắt ngăn giữa đầu cô và cửa kính còn thuận thế xoa xoa cái trán, không cho cô đập vào.
Anh say rượu thật ư?
Kỷ An Trần nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, trong lòng nghi ngờ.
Hơn mười phút sau, cô nhìn Sở Mộ Phong trưng ra tờ giấy chứng nhận kết hôn đã vẽ xong, mặt mày hớn hở như nhặt được bảo bối gì đó liền hoàn toàn loại bỏ nghi vấn này.
Xem ra là say thật... không thì sao lại dở hơi như vậy.
Cô chỉ biết vẽ bằng photoshop không biết vẽ tranh bằng tay...
Khi cô cầm giấy bút đi ra khỏi phòng ngủ, Sở Mộ Phong đã bắt tay vẽ vẽ "Giấy chứng nhận kết hôn".
Kỷ An Trần bất ngờ phát hiện, khác với phong cách dở hơi lúc bình thường, kỹ thuật vẽ tranh của anh vô cùng tốt, chữ viết cũng rất đẹp, khiến người ta cảm giác anh là một quý công tử rất gia giáo.
Không bao lâu đã bày ra một bức tranh vẽ tỉ mỉ giống y hệt “giấy chứng nhận kết hôn" .
Ngay cả chữ "Song Hỉ" in trên giấy chứng nhận kết hôn cũng vẽ rất tinh tế đặc biệt, chỗ dán ảnh chụp chung của hai người trên "Giấy chứng nhận kết hôn", anh chỉ vẽ đơn giản những đường cong theo phong cách chibi.
Hai cái mặt bánh bao mắt to tựa đầu vào nhau nhìn rất chi là thân mật.
Kỷ An Trần bất giác hỏi anh "Sao không vẽ ảnh người thật?"
"Anh rất thích vợ anh, cảm thấy vẽ không ra được vẻ đáng yêu của cô ấy."
"..." Kỷ An Trần im lặng phủ nhận, nhắc nhở bản thân đây là lời nói nhảm của con sâu rượu, lại hỏi anh "Còn anh đâu, sao anh không vẽ mình?"
Sở Mộ Phong đối với vấn đề của vợ hỏi gì đáp nấy, tuyệt đối không trả lời qua loa. Anh tạm thời buông bút, đôi mắt hoa đào nhìn cô thật sâu "Vì anh rất đẹp, cơ bản là đẹp không bút nào tả xiết.”
"..." Thật muốn ném anh ra ngoài...Nhìn cửa sổ mở rộng, Kỷ An Trần cũng không muốn ném anh ra ngoài thật.
Một lát sau, tờ “giấy chứng nhận kết hôn” khác đã vẽ xong, Sở Mộ Phong không nhiều lời kiên quyết đưa cho Kỷ An Trần một bản, muốn vợ anh cất kỹ.
Kỷ An Trần đành không ngừng nhắc nhở bản thân, không cần tức giận với con sâu rượu... Vô cùng rối rắm cầm lấy.
"Giấy chứng nhận kết hôn" cũng cầm rồi, rốt cuộc anh có thể ngoan ngoãn nghe lời chưa?
Đêm nay, Kỷ An Trần hoàn toàn mất ngủ, không buồn ngủ chút nào nhưng cũng không muốn đã trễ thế này mà lại ở cùng một chỗ với người đàn ông quen biết chưa bao lâu.
Hơn nữa... còn mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Nhớ tới nụ hôn lúc nãy, mặt Kỷ An Trần lại nóng lên, vội vàng bảo anh xuống lầu với mình, dẫn anh xuống phòng giặt lầu hai để mau rời đi.
Nhưng Sở Mộ Phong lấy ra một hộp nhung tinh tế, mở hộp lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, không thèm nhiều lời đeo lên ngón áp út của cô. Ngay sau đó, anh lui về vài bước cách Kỷ An Trần một khoảng an toàn, hình như là sợ dọa đến cô.
Kiểu dáng chiếc nhẫn không cầu kì, sáu mấu vòng hai bên, còn viền nửa vòng kim cương nhìn vô cùng tinh tế, ở giữa nạm một viên kim cương không nhỏ.
Kỷ An Trần nào có thể nhận lễ vật như vậy, dù là ý nghĩa của nhẫn hay là kim cương đắt tiền cô cũng không thể nhận.
Beta: AnnaHai người giằng co mãi, cuối cùng Kỷ An Trần bất lực, thật muốn đập đầu vào cửa kính "Bây giờ thật sự không có người để công chứng! ! ! Chẳng lẽ anh bắt tôi phải vẽ giấy chứng nhận cho anh sao?!"
Kết quả, người dưới lầu đồng ý ngay lập tức "Được."
Kỷ An Trần "..."
Cô câm nín, muốn đập đầu vào cửa kính nhưng người đàn ông mới lúc nãy nói gì cũng không chịu nghe đã nhanh nhẹn trèo lên nhanh tay lẹ mắt ngăn giữa đầu cô và cửa kính còn thuận thế xoa xoa cái trán, không cho cô đập vào.
Anh say rượu thật ư?
Kỷ An Trần nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, trong lòng nghi ngờ.
Hơn mười phút sau, cô nhìn Sở Mộ Phong trưng ra tờ giấy chứng nhận kết hôn đã vẽ xong, mặt mày hớn hở như nhặt được bảo bối gì đó liền hoàn toàn loại bỏ nghi vấn này.
Xem ra là say thật... không thì sao lại dở hơi như vậy.
Cô chỉ biết vẽ bằng photoshop không biết vẽ tranh bằng tay...
Khi cô cầm giấy bút đi ra khỏi phòng ngủ, Sở Mộ Phong đã bắt tay vẽ vẽ "Giấy chứng nhận kết hôn".
Kỷ An Trần bất ngờ phát hiện, khác với phong cách dở hơi lúc bình thường, kỹ thuật vẽ tranh của anh vô cùng tốt, chữ viết cũng rất đẹp, khiến người ta cảm giác anh là một quý công tử rất gia giáo.
Không bao lâu đã bày ra một bức tranh vẽ tỉ mỉ giống y hệt “giấy chứng nhận kết hôn" .
Ngay cả chữ "Song Hỉ" in trên giấy chứng nhận kết hôn cũng vẽ rất tinh tế đặc biệt, chỗ dán ảnh chụp chung của hai người trên "Giấy chứng nhận kết hôn", anh chỉ vẽ đơn giản những đường cong theo phong cách chibi.
Hai cái mặt bánh bao mắt to tựa đầu vào nhau nhìn rất chi là thân mật.
Kỷ An Trần bất giác hỏi anh "Sao không vẽ ảnh người thật?"
"Anh rất thích vợ anh, cảm thấy vẽ không ra được vẻ đáng yêu của cô ấy."
"..." Kỷ An Trần im lặng phủ nhận, nhắc nhở bản thân đây là lời nói nhảm của con sâu rượu, lại hỏi anh "Còn anh đâu, sao anh không vẽ mình?"
Sở Mộ Phong đối với vấn đề của vợ hỏi gì đáp nấy, tuyệt đối không trả lời qua loa. Anh tạm thời buông bút, đôi mắt hoa đào nhìn cô thật sâu "Vì anh rất đẹp, cơ bản là đẹp không bút nào tả xiết.”
"..." Thật muốn ném anh ra ngoài...Nhìn cửa sổ mở rộng, Kỷ An Trần cũng không muốn ném anh ra ngoài thật.
Một lát sau, tờ “giấy chứng nhận kết hôn” khác đã vẽ xong, Sở Mộ Phong không nhiều lời kiên quyết đưa cho Kỷ An Trần một bản, muốn vợ anh cất kỹ.
Kỷ An Trần đành không ngừng nhắc nhở bản thân, không cần tức giận với con sâu rượu... Vô cùng rối rắm cầm lấy.
"Giấy chứng nhận kết hôn" cũng cầm rồi, rốt cuộc anh có thể ngoan ngoãn nghe lời chưa?
Đêm nay, Kỷ An Trần hoàn toàn mất ngủ, không buồn ngủ chút nào nhưng cũng không muốn đã trễ thế này mà lại ở cùng một chỗ với người đàn ông quen biết chưa bao lâu.
Hơn nữa... còn mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Nhớ tới nụ hôn lúc nãy, mặt Kỷ An Trần lại nóng lên, vội vàng bảo anh xuống lầu với mình, dẫn anh xuống phòng giặt lầu hai để mau rời đi.
Nhưng Sở Mộ Phong lấy ra một hộp nhung tinh tế, mở hộp lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, không thèm nhiều lời đeo lên ngón áp út của cô. Ngay sau đó, anh lui về vài bước cách Kỷ An Trần một khoảng an toàn, hình như là sợ dọa đến cô.
Kiểu dáng chiếc nhẫn không cầu kì, sáu mấu vòng hai bên, còn viền nửa vòng kim cương nhìn vô cùng tinh tế, ở giữa nạm một viên kim cương không nhỏ.
Kỷ An Trần nào có thể nhận lễ vật như vậy, dù là ý nghĩa của nhẫn hay là kim cương đắt tiền cô cũng không thể nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.