Chương 125: Liếc mắt đưa tình
Thẩm Du
03/10/2019
Im lặng nửa phút, cô không biết là có nên đứng dậy đập bàn nói: "Anh
chuyển cho em nhiều tiền như vậy làm gì! Hơn nữa còn không nói cho em
biết trước một tiếng!"
Cái người thê nô bị mắng, cũng không để ý, giống như cô vợ nhỏ nhìn lại cô, "Về nhà tiếp tục nói được không?"
"... Được."
Đối với bộ dáng này của hắn cô thực sự không tức giận nổi, nhất là bình thường hắn rất chú ý hình tượng, hôm nay lại mặc đồ bệnh nhân chạy tới đây, có thể thấy được hắn rất lo lắng cho cô, cô cũng không có cách nào tức giận được.
Sở Mộ Phong nhìn thấu suy nghĩ của bà xã hắn, cũng không nhân cơ hội này, để bà xã cảm động hơn trái lại còn nói: "Dù cho anh có thời gian thay quần áo, cũng sẽ không đổi ."
Kỷ An Trần sửng sốt, "Vì sao?"
Mỗ mỹ nam lại không trực tiếp trả lời, thế nhưng bộ dáng hoa đào trong mắt cười đến "Ngượng ngùng", rõ ràng đang viết đáp án —.—
Hắn sợ làm trễ thời gian sử dụng. ←_←
Ừm, sử dụng.
Bác sĩ nói, mấy ngày nay hắn chỉ có thể mặc đồ bệnh nhân, nếu như cùng vật liệu may mặc ma sát thương thế sẽ nặng thêm, đến lúc đó chỉ có thể làm phẫu thuật.
Thời kỳ dưỡng bệnh sau khi phẫu thuật dài đến nửa năm.
Hắn lại rất tự kỷ chú ý hình tượng, có ăn được bà xã hay không cũng được, nhưng trong vòng nửa năm, tình cảm của hắn và bà xã tuyệt đối sẽ tăng nhanh, hắn nhất định có thể biến thành một mỹ nam hàng thật giá thật!
... Nhất định có thể thoát khỏi 2 chữ trung gian kia! ←_←
Thật ra thế giới quan của Kỷ An Trần rất thuần khiết, còn chưa có nghĩ được đến đó...
Cô sửng sốt nửa ngày cũng không phản ứng kịp, thấy vậy Sở Mộ Phong cầm di động của cô lên, mở QQ, đem màn hình giơ lên trước mặt cô...
Nhìn thấy tên QQ có thể hủy cả tam quan người khác "Mỹ nam còn trinh đã có người nhận" này, Kỷ An Trần mấy giây đã hiểu.
... Lưu _ manh!
Trên mặt cô nóng lên, trong nháy mắt biến thành bánh bao nhỏ mới ra lò, vù vù bốc hơi nóng.
Bà xã của hắn thật đáng yêu.
Sở Mộ Phong nhìn thích vô cùng, vẫn nắm tay cô, cười đến đáy mắt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Nữ cảnh sát đối diện ho nhẹ một tiếng, cắt ngang hai người liếc mắt đưa tình.
Thật ra nhìn thấy Sở Mộ Phong đối với Kỷ An Trần ôn nhu thâm tình, cô còn có chút chần chừ, hoài nghi là mình nhận lầm người.
Bây giờ nhìn thấy bản báo án lần này, tiền là Sở Mộ Phong chuyển, cô rốt cuộc đã xác định được thân phận của Sở Mộ Phong.
Kẻ có tiền cho tới bây giờ đều là tiền đẻ ra tiền, tiền đều đem đi làm các loại đầu tư .
Đối với bọn họ mà nói, đem tiền gửi ngân hàng lấy lãi chính là lãng phí, cho nên bọn họ bình thường chỉ để lại một chút tiền mặt dùng khẩn cấp khi xoay vòng.
Mà nam nhân này chỉ trong một ngày có thể chuyển khoản tiền mặt nhiều như vậy... Gia đình hắn nhất định rất có điều kiện.
Nhìn vào tuổi của hắn, gia đình có điều kiện cỡ nào chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa khuôn mặt yêu nghiệt như thế này căn bản khó có thể nhận lầm...
"Ba mươi ba." Nữ cảnh sát lần này dùng giọng nói khẳng định, lặp lại lần nữa mấy cái chữ này.
Cô đi giúp Kỷ An Trần hủy án, ngồi lại vị trí cũ, hình như là muốn cùng Sở Mộ Phong nói chuyện.
Nhìn ra Sở Mộ Phong đã hoàn toàn đem mấy cái chữ này quên mất, nữ cảnh sát dựa vào lưng ghế phía sau, không tình nguyện nói, "Tôi là năm mươi hai."
Tôi "Là" năm mươi hai, lời nói này rõ ràng không phải là nói đến tuổi tác, ngược lại giống như là số thứ tự.
Lời nói kỳ quái như vậy, rốt cuộc cũng khiến cho Sở Mộ Phong chú ý.
Chỉ là... Ba mươi ba?
Cái người thê nô bị mắng, cũng không để ý, giống như cô vợ nhỏ nhìn lại cô, "Về nhà tiếp tục nói được không?"
"... Được."
Đối với bộ dáng này của hắn cô thực sự không tức giận nổi, nhất là bình thường hắn rất chú ý hình tượng, hôm nay lại mặc đồ bệnh nhân chạy tới đây, có thể thấy được hắn rất lo lắng cho cô, cô cũng không có cách nào tức giận được.
Sở Mộ Phong nhìn thấu suy nghĩ của bà xã hắn, cũng không nhân cơ hội này, để bà xã cảm động hơn trái lại còn nói: "Dù cho anh có thời gian thay quần áo, cũng sẽ không đổi ."
Kỷ An Trần sửng sốt, "Vì sao?"
Mỗ mỹ nam lại không trực tiếp trả lời, thế nhưng bộ dáng hoa đào trong mắt cười đến "Ngượng ngùng", rõ ràng đang viết đáp án —.—
Hắn sợ làm trễ thời gian sử dụng. ←_←
Ừm, sử dụng.
Bác sĩ nói, mấy ngày nay hắn chỉ có thể mặc đồ bệnh nhân, nếu như cùng vật liệu may mặc ma sát thương thế sẽ nặng thêm, đến lúc đó chỉ có thể làm phẫu thuật.
Thời kỳ dưỡng bệnh sau khi phẫu thuật dài đến nửa năm.
Hắn lại rất tự kỷ chú ý hình tượng, có ăn được bà xã hay không cũng được, nhưng trong vòng nửa năm, tình cảm của hắn và bà xã tuyệt đối sẽ tăng nhanh, hắn nhất định có thể biến thành một mỹ nam hàng thật giá thật!
... Nhất định có thể thoát khỏi 2 chữ trung gian kia! ←_←
Thật ra thế giới quan của Kỷ An Trần rất thuần khiết, còn chưa có nghĩ được đến đó...
Cô sửng sốt nửa ngày cũng không phản ứng kịp, thấy vậy Sở Mộ Phong cầm di động của cô lên, mở QQ, đem màn hình giơ lên trước mặt cô...
Nhìn thấy tên QQ có thể hủy cả tam quan người khác "Mỹ nam còn trinh đã có người nhận" này, Kỷ An Trần mấy giây đã hiểu.
... Lưu _ manh!
Trên mặt cô nóng lên, trong nháy mắt biến thành bánh bao nhỏ mới ra lò, vù vù bốc hơi nóng.
Bà xã của hắn thật đáng yêu.
Sở Mộ Phong nhìn thích vô cùng, vẫn nắm tay cô, cười đến đáy mắt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Nữ cảnh sát đối diện ho nhẹ một tiếng, cắt ngang hai người liếc mắt đưa tình.
Thật ra nhìn thấy Sở Mộ Phong đối với Kỷ An Trần ôn nhu thâm tình, cô còn có chút chần chừ, hoài nghi là mình nhận lầm người.
Bây giờ nhìn thấy bản báo án lần này, tiền là Sở Mộ Phong chuyển, cô rốt cuộc đã xác định được thân phận của Sở Mộ Phong.
Kẻ có tiền cho tới bây giờ đều là tiền đẻ ra tiền, tiền đều đem đi làm các loại đầu tư .
Đối với bọn họ mà nói, đem tiền gửi ngân hàng lấy lãi chính là lãng phí, cho nên bọn họ bình thường chỉ để lại một chút tiền mặt dùng khẩn cấp khi xoay vòng.
Mà nam nhân này chỉ trong một ngày có thể chuyển khoản tiền mặt nhiều như vậy... Gia đình hắn nhất định rất có điều kiện.
Nhìn vào tuổi của hắn, gia đình có điều kiện cỡ nào chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa khuôn mặt yêu nghiệt như thế này căn bản khó có thể nhận lầm...
"Ba mươi ba." Nữ cảnh sát lần này dùng giọng nói khẳng định, lặp lại lần nữa mấy cái chữ này.
Cô đi giúp Kỷ An Trần hủy án, ngồi lại vị trí cũ, hình như là muốn cùng Sở Mộ Phong nói chuyện.
Nhìn ra Sở Mộ Phong đã hoàn toàn đem mấy cái chữ này quên mất, nữ cảnh sát dựa vào lưng ghế phía sau, không tình nguyện nói, "Tôi là năm mươi hai."
Tôi "Là" năm mươi hai, lời nói này rõ ràng không phải là nói đến tuổi tác, ngược lại giống như là số thứ tự.
Lời nói kỳ quái như vậy, rốt cuộc cũng khiến cho Sở Mộ Phong chú ý.
Chỉ là... Ba mươi ba?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.