Chương 55: Mang thai?
Thẩm Du
15/06/2017
Thái
bà bà không vội ăn trưa cũng không muốn nghỉ ngơi, kéo tay Kỷ An Trần,
cười ha hả nói “Không vội, không vội, trước tiên để Thái bà bà ngắm tiểu Trần Trần nhà chúng ta cái đã.”
Sau khi nhìn một hồi, bà vui vẻ cười “Tốt lắm, tiểu Trần Trần sau khi kết hôn ngày càng đẹp ra.”
“…Thái bà bà, người kết hôn là chị họ Nhạc Nhạc.”
Thái bà bà nghiêm mặt “Con lại khi dễ Thái bà bà trí nhớ không tốt à, người kết hôn rõ ràng con! Con xem, đã mang thai rồi còn muốn lừa Thái bà bà!”
Nói xong bà đưa tay sờ sờ bụng Kỷ An Trần “Bụng bầu này có vẻ được ba tháng tháng rồi nhỉ?”
Kỷ An Trần “…”
Cô cúi đầu nhìn mình, quả thật cái bụng nhỏ đã nhô ra…Cô không bao giờ dám ăn nhiều như vậy nữa đâu! e(┬┬﹏┬┬)3
Cô định giải thích với Thái bà bà rằng đây là vì lúc sáng quá bi phẫn, nhất thời ăn hơi nhiều…Sở Mộ Phong vẫn im lặng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nhịn cười, nghiêm mặt đưa ra một chai nước khoáng đã mở nắp “Thái bà bà, uống chút nước đi.”
…Anh cố ý chuyển để tài, không cho cô giải thích!
Kỷ An Trần tức tối trừng anh một cái, đưa tay giành chai nước trước.
Sở Mộ Phong lại nhỏ giọng nói với cô “Vừa nãy anh vào cửa hàng đổi một chai nước ấm, nhiệt độ vừa phải có thể uống được.” Nếu không dạ dày của bà bà yếu như vậy làm sao uống được nước lạnh.
Kỷ An Trần sửng sốt, không ngờ anh là người quan tâm chu đáo đến thế. Vì có Thái bà bà ở đây, Sở Mộ Phong cũng không nói mấy lời vô sỉ, chỉ cười nháy mắt mấy cái với cô. Vì nhịn cười, mặt anh hơi ửng hồng, càng tôn lên vẻ yêu nghiệt giống như đào yêu phóng ra hoa đào đầy trời, quyến rũ mê người không nói nên lời.
Dáng vẻ này khiến Thái bà bà nhìn cũng không nhịn được tán thưởng “Cô gái này thật là đẹp!”
Sở Mộ Phong “…”
“Phì…”Kỷ An Trần phì cười thành tiếng, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Sở Mộ Phong, cảm thấy đã báo được thù lớn “Ha ha ha …”
Sở Mộ Phong định cứu vãn hình tượng “Thái bà bà, con tên là Sở…”
“À, Sở Sở à?” Thái bà bà lập tức sửa miệng, thân thiết hỏi anh “Con là chị dâu của tiểu Trần Trần phải không, hình như là…”
“Con không…”
“Hình như là bóng ném!” Thái bà bà nhớ lại.
“Là ném tạ.” Sở Mộ Phong nhịn không được sửa lại cho đúng.
Anh nhớ mang máng chị dâu của Trần Trần nhà anh hình như chơi môn ném tạ. Vì đây là kỹ năng đặc biệt…nên anh nhớ kỹ.
“Đúng, là ném tạ!” Thái bà bà vui vẻ vỗ vai anh một cái “Con xem, nếu không phải chị dâu của Trần Trần thì làm sao có thể biết là ném gì? Đứa trẻ này còn không thừa nhận! Các con đều khi dễ Thái bà bà trí nhớ không tốt!”
Kỷ An Trần cười đến đứng không vững, ôm bụng ngồi xổm.
Thái bà bà bỗng chốc khẩn trương “Tiểu Trần Trần sao vậy, có phải bụng khó chịu không?”
Nói xong vỗ vai Sở Mộ Phong giục “Nhanh lên, bế tiểu Trần Trần đi bệnh viện! Có thai gần ba tháng, phải cẩn thận…”
Kỷ An Trần “…”
Giờ cô đã tin câu ăn lửng dạ sống lâu rồi…rượu chè ăn uống quá độ hại chết người mà! e(┬┬﹏┬┬)3
Ở trước mặt Thái bà bà, kháng khị và giải thích đều hoàn toàn vô hiệu…
Vậy nên cuối cùng, Sở Mộ Phong bế Kỷ An Trần thật, hơn nữa còn bế kiểu công chúa.
Sau khi nhìn một hồi, bà vui vẻ cười “Tốt lắm, tiểu Trần Trần sau khi kết hôn ngày càng đẹp ra.”
“…Thái bà bà, người kết hôn là chị họ Nhạc Nhạc.”
Thái bà bà nghiêm mặt “Con lại khi dễ Thái bà bà trí nhớ không tốt à, người kết hôn rõ ràng con! Con xem, đã mang thai rồi còn muốn lừa Thái bà bà!”
Nói xong bà đưa tay sờ sờ bụng Kỷ An Trần “Bụng bầu này có vẻ được ba tháng tháng rồi nhỉ?”
Kỷ An Trần “…”
Cô cúi đầu nhìn mình, quả thật cái bụng nhỏ đã nhô ra…Cô không bao giờ dám ăn nhiều như vậy nữa đâu! e(┬┬﹏┬┬)3
Cô định giải thích với Thái bà bà rằng đây là vì lúc sáng quá bi phẫn, nhất thời ăn hơi nhiều…Sở Mộ Phong vẫn im lặng bên cạnh đột nhiên mở miệng, nhịn cười, nghiêm mặt đưa ra một chai nước khoáng đã mở nắp “Thái bà bà, uống chút nước đi.”
…Anh cố ý chuyển để tài, không cho cô giải thích!
Kỷ An Trần tức tối trừng anh một cái, đưa tay giành chai nước trước.
Sở Mộ Phong lại nhỏ giọng nói với cô “Vừa nãy anh vào cửa hàng đổi một chai nước ấm, nhiệt độ vừa phải có thể uống được.” Nếu không dạ dày của bà bà yếu như vậy làm sao uống được nước lạnh.
Kỷ An Trần sửng sốt, không ngờ anh là người quan tâm chu đáo đến thế. Vì có Thái bà bà ở đây, Sở Mộ Phong cũng không nói mấy lời vô sỉ, chỉ cười nháy mắt mấy cái với cô. Vì nhịn cười, mặt anh hơi ửng hồng, càng tôn lên vẻ yêu nghiệt giống như đào yêu phóng ra hoa đào đầy trời, quyến rũ mê người không nói nên lời.
Dáng vẻ này khiến Thái bà bà nhìn cũng không nhịn được tán thưởng “Cô gái này thật là đẹp!”
Sở Mộ Phong “…”
“Phì…”Kỷ An Trần phì cười thành tiếng, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Sở Mộ Phong, cảm thấy đã báo được thù lớn “Ha ha ha …”
Sở Mộ Phong định cứu vãn hình tượng “Thái bà bà, con tên là Sở…”
“À, Sở Sở à?” Thái bà bà lập tức sửa miệng, thân thiết hỏi anh “Con là chị dâu của tiểu Trần Trần phải không, hình như là…”
“Con không…”
“Hình như là bóng ném!” Thái bà bà nhớ lại.
“Là ném tạ.” Sở Mộ Phong nhịn không được sửa lại cho đúng.
Anh nhớ mang máng chị dâu của Trần Trần nhà anh hình như chơi môn ném tạ. Vì đây là kỹ năng đặc biệt…nên anh nhớ kỹ.
“Đúng, là ném tạ!” Thái bà bà vui vẻ vỗ vai anh một cái “Con xem, nếu không phải chị dâu của Trần Trần thì làm sao có thể biết là ném gì? Đứa trẻ này còn không thừa nhận! Các con đều khi dễ Thái bà bà trí nhớ không tốt!”
Kỷ An Trần cười đến đứng không vững, ôm bụng ngồi xổm.
Thái bà bà bỗng chốc khẩn trương “Tiểu Trần Trần sao vậy, có phải bụng khó chịu không?”
Nói xong vỗ vai Sở Mộ Phong giục “Nhanh lên, bế tiểu Trần Trần đi bệnh viện! Có thai gần ba tháng, phải cẩn thận…”
Kỷ An Trần “…”
Giờ cô đã tin câu ăn lửng dạ sống lâu rồi…rượu chè ăn uống quá độ hại chết người mà! e(┬┬﹏┬┬)3
Ở trước mặt Thái bà bà, kháng khị và giải thích đều hoàn toàn vô hiệu…
Vậy nên cuối cùng, Sở Mộ Phong bế Kỷ An Trần thật, hơn nữa còn bế kiểu công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.