Chương 49: Mỗ mỹ nam có pháp bảo.
Thẩm Du
15/06/2017
Bây
giờ anh có thể nói chuyện, nhưng không cần mở miệng cũng biết giọng mình nhất định khàn khàn, vừa lên tiếng liền dọa người ta.
Thở dài một cái, anh cầm di động lên…di động thật của anh ←_← gửi một tin nhắn cho thuộc hạ của mình là Lãnh Viêm, bảo anh ta mang vài thứ sang đây. Để tiện việc đi thăm vợ, từ lúc Kỷ An Trần nhận thông báo trúng tuyển đại học A, Sở Mộ Phong đã mua một căn hộ ở gần đây.
Lãnh Viêm là thuộc hạ vạn năng giữ chức tài xế kiêm vệ sĩ kiêm cả trợ lý nên ở cùng với anh, chưa đến hai phút đã thần tốc xuất hiện còn phụng mệnh mang theo áo vest âu phục và hai bình nước đá.
Lãnh Viêm hoàn toàn bấn loạn không hiểu mệnh lệnh này là sao. Vừa muốn quần áo vừa muốn nước đá, thiếu gia rốt cuộc là lạnh hay nóng hở?!
Mặt Sở Mộ Phong đanh lại, một hơi tu hết bình nước đá, sau đó khoác chiếc áo vest lên cánh tay, thoạt nhìn hết sức tao nhã rất có phong phạm của quý công tử, bước xuống xe.
Lúc nãy có thể lấy áo sơ mi che, giờ phản ứng quá lộ liễu…hoàn toàn không che được, phải lấy áo vest khoác lên.
Mỗ mỹ nam thật trấn tĩnh.
Với tình trạng hiện giờ của anh, nếu là một người đàn ông khác, phỏng chừng là đã có dáng đứng kì quái.
Nhưng Sở Mộ Phong không phải là người đàn ông bình thường, anh là…mỹ nam. ←_←
Anh là siêu sao pose ảnh tiếng tăm lừng lẫy, một động tác tùy tiện cũng vừa đẹp vừa tinh tế, có thể chụp làm ảnh bìa tạp chí.
Vì vậy anh vẫn thoải mái tìm được tư thế vừa tự nhiên vừa anh tuấn, bình tĩnh xoay người hỏi Kỷ An Trần “Sao em không xuống xe?”
Nói xong anh hắng giọng “Uống một hơi nhiều nước đá quá nên bị khàn giọng.”
Nói xong không chút đỏ mặt.
Kỷ An Trần hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường, cô chỉ ngây ra một lát không hiểu sao Sở Mộ Phong lại thân thiện với mình như thế. Sở Mộ Phong biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười đưa tay về phía cô “Trần Trần ngoan, xuống đây, chúng ta ngồi xe Lãnh Viêm đến bệnh viện.”
Kỷ An Trần “…”
Cô không cách nào quen với việc Sở Mộ Phong dùng giọng điệu dỗ em bé nói với mình, mặt đỏ lên, quả nhiên bất chấp những nghi vấn khác, nhanh như chớp bước xuống, ngồi lên xe Lãnh Viêm.
Ngược lại, Lãnh Viêm vẫn mờ mịt “Thiếu gia, anh không lái xe hả?”
Sao vậy?
Buổi sáng anh đòi ra ngoài theo thiếu gia nhưng lại bị đuổi về…Thiếu gia bảo phải để ngài ấy và thiếu phu nhân có thế giới hai người. Nhưng sao đổi ý rồi?
Chỉ có thể nói mỗ mỹ nam che giấu quá tốt…Kể cả đàn ông như Lãnh Viêm cũng bị anh qua mắt.
Kỷ An Trần cũng đang tò mò, không khỏi nhìn Sở Mộ Phong một cái. Anh cũng đang nhìn cô, khoảnh khắc đối mắt khiến Kỷ An Trần thẹn thùng, như con mèo nhỏ rụt tầm mắt về, hai tai đều đỏ lên, len lén lùi về phía cửa tựa như hận không thể co thành một cục núp vào.
Anh ỷ mình có áo vest che, lại viện cớ uống nhiều nước lạnh khan tiếng nên Sở Mộ Phong không kiềm chế nữa.
Đương nhiên không phải nói là anh sẽ làm gì vợ mình.
Kinh nghiệm xương máu trưa hôm qua là đủ rồi, sau này nếu không được cô cho phép, trừ động tác vỗ đầu ra anh tuyệt đối sẽ không đụng chạm bừa bãi bất cứ vị trí nào trên người vợ nữa. Nhưng bây giờ không gì để lo ngại, ít ra…anh cũng dám đến gần vợ mình rồi.
“Muốn biết lý do?” Sở Mộ Phong nghiêng người, cúi đầu về phía vợ anh.
Thở dài một cái, anh cầm di động lên…di động thật của anh ←_← gửi một tin nhắn cho thuộc hạ của mình là Lãnh Viêm, bảo anh ta mang vài thứ sang đây. Để tiện việc đi thăm vợ, từ lúc Kỷ An Trần nhận thông báo trúng tuyển đại học A, Sở Mộ Phong đã mua một căn hộ ở gần đây.
Lãnh Viêm là thuộc hạ vạn năng giữ chức tài xế kiêm vệ sĩ kiêm cả trợ lý nên ở cùng với anh, chưa đến hai phút đã thần tốc xuất hiện còn phụng mệnh mang theo áo vest âu phục và hai bình nước đá.
Lãnh Viêm hoàn toàn bấn loạn không hiểu mệnh lệnh này là sao. Vừa muốn quần áo vừa muốn nước đá, thiếu gia rốt cuộc là lạnh hay nóng hở?!
Mặt Sở Mộ Phong đanh lại, một hơi tu hết bình nước đá, sau đó khoác chiếc áo vest lên cánh tay, thoạt nhìn hết sức tao nhã rất có phong phạm của quý công tử, bước xuống xe.
Lúc nãy có thể lấy áo sơ mi che, giờ phản ứng quá lộ liễu…hoàn toàn không che được, phải lấy áo vest khoác lên.
Mỗ mỹ nam thật trấn tĩnh.
Với tình trạng hiện giờ của anh, nếu là một người đàn ông khác, phỏng chừng là đã có dáng đứng kì quái.
Nhưng Sở Mộ Phong không phải là người đàn ông bình thường, anh là…mỹ nam. ←_←
Anh là siêu sao pose ảnh tiếng tăm lừng lẫy, một động tác tùy tiện cũng vừa đẹp vừa tinh tế, có thể chụp làm ảnh bìa tạp chí.
Vì vậy anh vẫn thoải mái tìm được tư thế vừa tự nhiên vừa anh tuấn, bình tĩnh xoay người hỏi Kỷ An Trần “Sao em không xuống xe?”
Nói xong anh hắng giọng “Uống một hơi nhiều nước đá quá nên bị khàn giọng.”
Nói xong không chút đỏ mặt.
Kỷ An Trần hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường, cô chỉ ngây ra một lát không hiểu sao Sở Mộ Phong lại thân thiện với mình như thế. Sở Mộ Phong biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười đưa tay về phía cô “Trần Trần ngoan, xuống đây, chúng ta ngồi xe Lãnh Viêm đến bệnh viện.”
Kỷ An Trần “…”
Cô không cách nào quen với việc Sở Mộ Phong dùng giọng điệu dỗ em bé nói với mình, mặt đỏ lên, quả nhiên bất chấp những nghi vấn khác, nhanh như chớp bước xuống, ngồi lên xe Lãnh Viêm.
Ngược lại, Lãnh Viêm vẫn mờ mịt “Thiếu gia, anh không lái xe hả?”
Sao vậy?
Buổi sáng anh đòi ra ngoài theo thiếu gia nhưng lại bị đuổi về…Thiếu gia bảo phải để ngài ấy và thiếu phu nhân có thế giới hai người. Nhưng sao đổi ý rồi?
Chỉ có thể nói mỗ mỹ nam che giấu quá tốt…Kể cả đàn ông như Lãnh Viêm cũng bị anh qua mắt.
Kỷ An Trần cũng đang tò mò, không khỏi nhìn Sở Mộ Phong một cái. Anh cũng đang nhìn cô, khoảnh khắc đối mắt khiến Kỷ An Trần thẹn thùng, như con mèo nhỏ rụt tầm mắt về, hai tai đều đỏ lên, len lén lùi về phía cửa tựa như hận không thể co thành một cục núp vào.
Anh ỷ mình có áo vest che, lại viện cớ uống nhiều nước lạnh khan tiếng nên Sở Mộ Phong không kiềm chế nữa.
Đương nhiên không phải nói là anh sẽ làm gì vợ mình.
Kinh nghiệm xương máu trưa hôm qua là đủ rồi, sau này nếu không được cô cho phép, trừ động tác vỗ đầu ra anh tuyệt đối sẽ không đụng chạm bừa bãi bất cứ vị trí nào trên người vợ nữa. Nhưng bây giờ không gì để lo ngại, ít ra…anh cũng dám đến gần vợ mình rồi.
“Muốn biết lý do?” Sở Mộ Phong nghiêng người, cúi đầu về phía vợ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.