Chương 60: Ở trọ nhà anh.
Thẩm Du
15/06/2017
Chẳng hạn như nơi này không khí trong lành lại yên tĩnh an toàn, trong tiểu
khu rợp bóng cây, cách vài bước chân lại có băng ghế, lúc nào đi mệt thì có thể ngồi xuống nghỉ ngơi. Đặc biệt, trong tiểu khu còn có vài cụ
già, mỗi ngày đều ra ngoài phơi nắng tản bộ, Thái bà bà có thể nói
chuyện phiếm cùng bọn họ.
Kỷ An Trần nghe được cũng động lòng, cô còn phải đi học, không thể chăm sóc Thái bà bà cả ngày, để bà bà ở một mình trong khách sạn cô cũng không cách nào yên tâm, nhà của Sở Mộ Phong quả thật là sự lựa chọn tốt.
Nhưng…
“Như thế rất phiền anh.”
Thật ra hai người chỉ mới quen biết một vài ngày, sao cô có thể không biết xấu hổ để anh giúp chuyện lớn như vậy. Đôi mắt hoa đào quyến rũ kia khẽ chớp một cái “ Bé ngốc, dù Thái bà bà không phải là người thân của em, anh gặp phải tình huống này cũng sẽ cho bà bà ở lại nhà.”
Kỷ An Trần nhìn khuôn mặt yêu nghiệt không giấu được vẻ phong lưu của anh, cảm thấy nhìn trái nhìn phải cũng không soi ra được anh có phẩm chất tốt đẹp kính già yêu trẻ truyền thống..
Sở Mộ Phong dường như đoán được cô đang suy nghĩ gì, cũng không ngại cô vô tâm, đột nhiên nhích tới gần, lẳng lặng nhìn vào mắt Kỷ An Trần, dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng mê hoặc lòng người hỏi cô: “ Có muốn cùng sống chung với anh một khoảng thời gian xem rốt cuộc anh là loại người gì không?”
“…” Ai muốn sống chung với anh chứ.
“Tôi đi gọi điện thoại cho ba mẹ, nếu như Thái bà bà muốn ở thành phố A một thời gian thì hai người hẳn là sẽ đến ở cùng bà bà”. Kỷ An Trần nhanh như chớp phóng qua người anh.
Ba cô mở một nhà hàng, quy mô không lớn cũng không nằm ở khu sầm uất nhưng luôn sạch sẽ vệ sinh lại có uy tín, mấy năm qua cũng có rất nhiều khách quen, công việc làm ăn ổn định. Ba đi mấy ngày cũng không thành vấn đề gì.
Mỗ mỹ nam nhếch môi cười, xoay người lên lầu hai, vô cùng bình tĩnh bắt đầu chuẩn bị cho vợ mình ngủ lại. Anh khẳng định trăm phần trăm ba mẹ vợ sẽ không đến thành phố A. Bé ngốc này chẳng lẽ không phát hiện ra chú Kỷ đưa bà xã đi du lịch rất nhiều nơi nhưng lại chưa từng tới thành phố A, thậm chí lúc Trần Trần nhận tin đỗ đại học A, chú Kỷ và cô Từ cũng không đưa cô đi.
Quê vợ anh ở thành phố B, rất gần thành phố A, ngồi tàu hỏa hơn hai giờ là đến. Hơn nữa, lúc xuống xe còn có họ hàng đến đón đúng là không đưa cũng không sao. Nhưng thái độ này trái ngược với cách quan tâm con gái thường ngày của chú Kỷ và dì Từ nên có thể nhìn thấy ra vấn đề ngay.
Quả nhiên không bao lâu Kỷ An Trần lê bước chân chầm chậm, mặt ửng đỏ quay lại.
Sở Mộ Phong không muốn thấy cô khó xử, trực tiếp đề nghị “Hay là em và bà ngoại ở trọ nhà anh, tiền thuê nhà trả theo giá thị trường cho anh.”
Hai mắt Kỷ An Trần bừng sáng, cảm thấy biện pháp tính toán rõ ràng sòng phẳng này cô có thể chấp nhận được “ Bao nhiêu tiền?”
Sở Mộ Phong giả vờ quan sát nội thất trong phòng, giống như đang tính toán “ Một tháng năm ngàn”.
“…” Kỷ An Trần nghe được âm thanh hộc máu của của chính mình. Số tiền này chắc chắn cô kiếm không ra…Xem ra phải xin giúp đỡ từ nhà rồi.
Bất quá Thái bà bà sẽ không ở lại lâu, năm nghìn thì năm nghìn đi…Cô cắn răng gật đầu “Được”.
Trong lòng mỗ mỹ nam bỗng chốc khua chiêng giống trống vang trời, pháo hoa nổ đùng đùng…nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh: “ Anh lên lầu đánh một bản hợp đồng cho thuê.”
Có giấy tờ hợp đồng đàng hoàng như vậy Kỷ An Trần càng thích. Nếu không bọn họ mới quen biết được vài ngày, cô lại cô lại không mất một đồng nào ở nhà anh…như thế nghe sao cũng không được.
Kỷ An Trần nghe được cũng động lòng, cô còn phải đi học, không thể chăm sóc Thái bà bà cả ngày, để bà bà ở một mình trong khách sạn cô cũng không cách nào yên tâm, nhà của Sở Mộ Phong quả thật là sự lựa chọn tốt.
Nhưng…
“Như thế rất phiền anh.”
Thật ra hai người chỉ mới quen biết một vài ngày, sao cô có thể không biết xấu hổ để anh giúp chuyện lớn như vậy. Đôi mắt hoa đào quyến rũ kia khẽ chớp một cái “ Bé ngốc, dù Thái bà bà không phải là người thân của em, anh gặp phải tình huống này cũng sẽ cho bà bà ở lại nhà.”
Kỷ An Trần nhìn khuôn mặt yêu nghiệt không giấu được vẻ phong lưu của anh, cảm thấy nhìn trái nhìn phải cũng không soi ra được anh có phẩm chất tốt đẹp kính già yêu trẻ truyền thống..
Sở Mộ Phong dường như đoán được cô đang suy nghĩ gì, cũng không ngại cô vô tâm, đột nhiên nhích tới gần, lẳng lặng nhìn vào mắt Kỷ An Trần, dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng mê hoặc lòng người hỏi cô: “ Có muốn cùng sống chung với anh một khoảng thời gian xem rốt cuộc anh là loại người gì không?”
“…” Ai muốn sống chung với anh chứ.
“Tôi đi gọi điện thoại cho ba mẹ, nếu như Thái bà bà muốn ở thành phố A một thời gian thì hai người hẳn là sẽ đến ở cùng bà bà”. Kỷ An Trần nhanh như chớp phóng qua người anh.
Ba cô mở một nhà hàng, quy mô không lớn cũng không nằm ở khu sầm uất nhưng luôn sạch sẽ vệ sinh lại có uy tín, mấy năm qua cũng có rất nhiều khách quen, công việc làm ăn ổn định. Ba đi mấy ngày cũng không thành vấn đề gì.
Mỗ mỹ nam nhếch môi cười, xoay người lên lầu hai, vô cùng bình tĩnh bắt đầu chuẩn bị cho vợ mình ngủ lại. Anh khẳng định trăm phần trăm ba mẹ vợ sẽ không đến thành phố A. Bé ngốc này chẳng lẽ không phát hiện ra chú Kỷ đưa bà xã đi du lịch rất nhiều nơi nhưng lại chưa từng tới thành phố A, thậm chí lúc Trần Trần nhận tin đỗ đại học A, chú Kỷ và cô Từ cũng không đưa cô đi.
Quê vợ anh ở thành phố B, rất gần thành phố A, ngồi tàu hỏa hơn hai giờ là đến. Hơn nữa, lúc xuống xe còn có họ hàng đến đón đúng là không đưa cũng không sao. Nhưng thái độ này trái ngược với cách quan tâm con gái thường ngày của chú Kỷ và dì Từ nên có thể nhìn thấy ra vấn đề ngay.
Quả nhiên không bao lâu Kỷ An Trần lê bước chân chầm chậm, mặt ửng đỏ quay lại.
Sở Mộ Phong không muốn thấy cô khó xử, trực tiếp đề nghị “Hay là em và bà ngoại ở trọ nhà anh, tiền thuê nhà trả theo giá thị trường cho anh.”
Hai mắt Kỷ An Trần bừng sáng, cảm thấy biện pháp tính toán rõ ràng sòng phẳng này cô có thể chấp nhận được “ Bao nhiêu tiền?”
Sở Mộ Phong giả vờ quan sát nội thất trong phòng, giống như đang tính toán “ Một tháng năm ngàn”.
“…” Kỷ An Trần nghe được âm thanh hộc máu của của chính mình. Số tiền này chắc chắn cô kiếm không ra…Xem ra phải xin giúp đỡ từ nhà rồi.
Bất quá Thái bà bà sẽ không ở lại lâu, năm nghìn thì năm nghìn đi…Cô cắn răng gật đầu “Được”.
Trong lòng mỗ mỹ nam bỗng chốc khua chiêng giống trống vang trời, pháo hoa nổ đùng đùng…nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh: “ Anh lên lầu đánh một bản hợp đồng cho thuê.”
Có giấy tờ hợp đồng đàng hoàng như vậy Kỷ An Trần càng thích. Nếu không bọn họ mới quen biết được vài ngày, cô lại cô lại không mất một đồng nào ở nhà anh…như thế nghe sao cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.