Chương 123: Tổng tài đại nhân là mỹ nhân!
Thẩm Du
03/10/2019
Amy ho nhẹ một tiếng, "Tầng 31 không đáng sợ, nhưng đã nhiều năm nay… Phòng thư ký vẫn mãi không có ai, tầng 31 kia một người cũng không có."
Kỷ An Trần cảm thấy hình như đang nghe kể chuyện ma, tóc gáy đều dựng hết lên, "Tổng tài của các chị không ở tầng 31 sao?"
"Hắn đương nhiên ở! Nhưng hắn không phải người, hắn là..."
Amy hắng giọng một cái, vừa rồi còn là giọng nói khổ luyện rất chuyên nghiệp, hiện tại lại đột nhiên lộ ra biểu tình say sưa cảm khái, nghiêm túc nói cho cô biết thuộc tính của tổng đại đại nhân ——
"Mỹ nhân."
Ân, tổng tài đại nhân hắn là —— mỹ nhân.
"..." Vì sao gần đây nhìn thấy người nào, cô cũng có một loại cảm giác bị Sở Mộ Phong trộm chỉ số 囧 cảm...
Kỷ An Trần tâm tình đặc biệt trầm trọng. (ノへ ̄, )
Phòng Kế hoạch hiện tại đang cần nhân viên, cho nên tối hôm nay mới phải đem Kỷ An Trần gọi tới.
Khi cô đang ký hợp đồng thử việc, lập tức có mấy tổ rất rõ ràng hợp lý đến cướp người, cuối cùng cô bị tổ đang phụ trách hoạt động tuyên truyền của một nam nghệ sĩ mới debut đoạt đi rồi. @____@
Năm cái kẹp tài liệu lập tức giao đến trên tay cô, đây là toàn bộ tư liệu của nam nghệ sĩ kia.
Hôm nay là thứ sáu, trước thứ hai, cô phải đem mấy thứ này toàn bộ đọc xong, đưa ra một phong cách weibo thích hợp cho nam nghệ sỹ này, lại sáng tác ra 10 phong cách weibo kiểu này để làm kiểu mẫu.
"Cho nên weibo của minh tinh đều là do người khác giúp đỡ mà viết sao..." - Thế giới quan của Kỷ An Trần lại lần nữa đã bị đả kích.
"Không phải, nhưng hắn không giống như vậy." - Tổ trưởng đại nhân lấy cái kẹp tư liệu đầu tiên, là ảnh chụp của nam nghệ sĩ kia, nghiến răng nghiến lợi sắc mặt dữ tợn nói, "Hắn, đặc, biệt, ngu xuẩn!"
Kỷ An Trần: "..."
Cô cứ như vậy mang theo rối loạn, đi làm công việc này.
Hơn nữa công việc mới của cô... Hình như khá tốt.
Về phần bệnh viện bên kia, Sở Mộ Phong một ngày đã không thấy bà xã... đang nghe điện thoại.
Ở một chỗ khác của điện thoại nữ sĩ Lâm Tĩnh Hà giống như là trộm, thanh âm đặc biệt nhỏ nói cho hắn biết, "Kỷ Mỹ Lan nói nằm mơ thì con trai của cô mới thích nha đầu Trần Trần."
Biết người cháu này của mình căn bản không biết chuyện này, Lâm Tĩnh Hà trực tiếp cùng hắn giải thích rõ.
"Ân." Sở Mộ Phong thờ ơ đáp một tiếng, biết là người nào.
"Hôm qua bà đi bệnh viện tìm nha đầu Trần Trần, vừa lúc nghe thấy cô ta ở trước mặt Trần Trần nói bóng nói gió, còn nói dựa vào gia thế và bối cảnh của con, căn bản sẽ chướng mắt bà xã như vậy, đối với cô ấy chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi, không mấy ngày liền chán."
"Trần Trần có phải hay không còn chưa nói cho con biết? Con phải cẩn thận nha, đừng để trong lòng Trần Trần lưu lại vướng mắc."
Lâm Tĩnh Hà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép buông một tiếng thở dài "Nếu như con đã cùng Trần Trần đăng ký, con có danh phận thì tốt rồi, vậy thì không cần lo lắng Trần Trần sẽ có hiểu lầm giống thế này!"
Sở Mộ Phong: "..."
Ai nói hắn không có danh phận? Hắn hiện tại là bạn trai của bà xã nhà hắn! Bạn trai đó!!!!!
Biết đây là danh phận có bao nhiêu thân mật không! Hắn đã có thể danh chính ngôn thuận nắm tay bà xã hắn! ←_←
Mỗ mỹ nam bị khinh bỉ phẫn nộ cúp điện thoại…
Hắn thực ra không sợ bà xã hắn hiểu lầm, nếu như trong lòng thật có vướng mắc, căn bản bà xã hắn cũng sẽ không đồng ý cùng một chỗ với hắn.
Thế nhưng... Sở Mộ Phong suy nghĩ một chút, đột nhiên cầm điện thoại lên, phân phó Lãnh Viêm đi làm chút chuyện.
Thế là hơn mười phút sau...di động Kỷ An Trần, nhận được tin chuyển khoản của ngân hàng.
Có người chuyển một số tiền lớn cho cô, cô còn đang khiếp sợ cái thông tin chuyển khoản này có bao nhiêu con số không, cái tin chuyển khoản khác liên tiếp không ngừng mà tới...
Không có biện pháp... chuyển khoản ngân hàng, có quy định số tiền chuyển, mỗi ngày còn có định mức nhất định, cho nên cần phân ra rất nhiều lần, rất nhiều nơi chuyển đến.
【 hôm nay đến đây thôi ~ đột nhiên chuyển cho bà xã hắn nhiều tiền như vậy, mỗ mỹ nam muốn làm gì? Khẳng định không phải bao dưỡng a... 】
Chương 120: Ngoan, không có việc gì, đừng sợ
Bởi vì đi công ty đưa tin, di động Kỷ An Trần đều ở trạng thái chấn động, lúc này bị tin nhắn tới liên tiếp không ngừng rung lên.
Luống cuống tay chân đóng cửa sổ tin nhắn lại, tay cô không sao, thế nhưng hàng loạt tin nhắn chưa đọc đồ sộ, làm cho da đầu của cô lại bắt đầu tê dại .
Chuyển khoản đều là số nguyên, nhưng cô cho tới bây giờ cũng không có nhiều tiền như vậy...
Mỗi ngân hàng lại có một tin nhắn chuyển khoản không giống nhau, nên không thể trực tiếp chặn lại, cô thử xóa thêm mấy lần, liền triệt để rối rắm.
Chỉ là trong lòng hình như hơi rõ ràng, nhưng chưa dám khẳng định.
Sau khi sợ ngây người nửa phút, Kỷ An Trần gọi điện thoại... báo cảnh sát.
Mà bên kia bệnh viện, Sở Mộ Phong đợi một hồi, không đợi được điện thoại của bà xã, liền gửi tin nhắn qua hỏi một tiếng.
Thế nhưng không ai trả lời.
Chuông báo tin nhắn của Kỷ An Trần đã tắt sớm rồi, cô căn bản không thấy được cái tin nhắn này.
Chẳng lẽ còn đang ở trong công ty chưa ra? Sở Mộ Phong liếc nhìn thời gian, lấy ra một cái điện thoại di động khác, gọi cho trợ lý của hắn ở CR.
Kết quả trợ lý nói người đã rời khỏi công ty khoảng nửa tiếng rồi.
Điện thoại của Lãnh Viêm cũng vừa lúc này gọi tới, nói hắn không đi theo Kỷ An Trần, cô ấy có lẽ vào lúc hắn trở lại đã rời khỏi công ty, hiện tại không biết đi chỗ nào .
Sở Mộ Phong ở tại chỗ liền nóng nảy, lập tức gọi điện thoại cho Kỷ An Trần, may quá, điện thoại gọi được, Kỷ An Trần cũng rất nhanh nhận điện thoại.
Thanh âm trong veo nhu hòa, nghe vào trong tai cái người thê nô, dễ nghe giống như là âm thanh trên trời... một tiếng quen thuộc "Alo" quen thuộc, làm cho hắn yên tâm.
Tất cả bắp thịt căng đau đều thả lỏng, thân thể rất thanh thản ngả về phía sau, muốn dựa vào gối sau lưng "Bà xã, em đang ở đâu?"
"Em ở đồn cảnh sát." (┬_┬)
"..." ! ! !
Sở Mộ Phong cả kinh, hoàn toàn quên mất hắn đang còn trong quá trình dựa vào gối đầu phía sau lưng, lập tức xoay người, hạ chân đi tìm bà xã của hắn.
Hai động tác dùng lực đồng thời kết quả là... Một trận đau đớn...... Hông của hắn …..
6 phút sau, Sở Mộ Phong từ trên xe taxi nhảy xuống, mặc một bộ đồ lục nhạt, có thể nói là đồ bệnh nhân, cũng có thể nhìn thành đồ ngủ, bước đi với tư thế cổ quái xuất hiện ở cục cảnh sát...
Lập tức có rất nhiều người khinh bỉ vây xem.
Bởi vì cảnh sát vừa mới quét hàng trở về, mang về một đám XX và XX...
Bọn họ cùng với bộ dáng bây giờ Sở Mộ Phong như nhau, quần áo xốc xếch ...
Trong đó còn rất khéo có mấy nam nhân bởi vì cảnh sát đột nhiên xông tới, thắt lưng cũng nhanh ...
Cho nên dù cho Sở Mộ Phong có nhìn đẹp đến đâu cũng không dùng được... nam nhân cặn bã thì cái dạng gì cũng đều là nam nhân cặn bã nam.
Lãnh Viêm cũng vừa đánh xe chạy tới, cùng thiếu gia nhà hắn chân trước chân sau vào cửa.
Thấy tình trạng đó, không khỏi thay thiếu gia nhà hắn bi phẫn một chút.
Thế nào cứ bi kịch như vậy a...
Bất quá mỗ mỹ nam căn bản không chú ý tới ánh mắt của mọi người, bởi vì bắt được không ít người, còn có một đám người bên đường ẩu đả vừa mới bị mang về, đồn cảnh sát hiện tại có chút ồn ào.
Nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái liền thấy được bà xã bảo bối của hắn, ngồi ở trong góc tương đối yên tĩnh của phòng tiếp đãi khách, đang cầm một ly nước, tội nghiệp nhìn nữ cảnh sát đối diện nói gì đó.
Sở Mộ Phong lập tức bước qua, một phen đem người bế lên, giống như đối với con nít, nhẹ tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, ở trên trán cô khẽ hôn một cái, "Ngoan, không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ."
Kỷ An Trần cảm thấy hình như đang nghe kể chuyện ma, tóc gáy đều dựng hết lên, "Tổng tài của các chị không ở tầng 31 sao?"
"Hắn đương nhiên ở! Nhưng hắn không phải người, hắn là..."
Amy hắng giọng một cái, vừa rồi còn là giọng nói khổ luyện rất chuyên nghiệp, hiện tại lại đột nhiên lộ ra biểu tình say sưa cảm khái, nghiêm túc nói cho cô biết thuộc tính của tổng đại đại nhân ——
"Mỹ nhân."
Ân, tổng tài đại nhân hắn là —— mỹ nhân.
"..." Vì sao gần đây nhìn thấy người nào, cô cũng có một loại cảm giác bị Sở Mộ Phong trộm chỉ số 囧 cảm...
Kỷ An Trần tâm tình đặc biệt trầm trọng. (ノへ ̄, )
Phòng Kế hoạch hiện tại đang cần nhân viên, cho nên tối hôm nay mới phải đem Kỷ An Trần gọi tới.
Khi cô đang ký hợp đồng thử việc, lập tức có mấy tổ rất rõ ràng hợp lý đến cướp người, cuối cùng cô bị tổ đang phụ trách hoạt động tuyên truyền của một nam nghệ sĩ mới debut đoạt đi rồi. @____@
Năm cái kẹp tài liệu lập tức giao đến trên tay cô, đây là toàn bộ tư liệu của nam nghệ sĩ kia.
Hôm nay là thứ sáu, trước thứ hai, cô phải đem mấy thứ này toàn bộ đọc xong, đưa ra một phong cách weibo thích hợp cho nam nghệ sỹ này, lại sáng tác ra 10 phong cách weibo kiểu này để làm kiểu mẫu.
"Cho nên weibo của minh tinh đều là do người khác giúp đỡ mà viết sao..." - Thế giới quan của Kỷ An Trần lại lần nữa đã bị đả kích.
"Không phải, nhưng hắn không giống như vậy." - Tổ trưởng đại nhân lấy cái kẹp tư liệu đầu tiên, là ảnh chụp của nam nghệ sĩ kia, nghiến răng nghiến lợi sắc mặt dữ tợn nói, "Hắn, đặc, biệt, ngu xuẩn!"
Kỷ An Trần: "..."
Cô cứ như vậy mang theo rối loạn, đi làm công việc này.
Hơn nữa công việc mới của cô... Hình như khá tốt.
Về phần bệnh viện bên kia, Sở Mộ Phong một ngày đã không thấy bà xã... đang nghe điện thoại.
Ở một chỗ khác của điện thoại nữ sĩ Lâm Tĩnh Hà giống như là trộm, thanh âm đặc biệt nhỏ nói cho hắn biết, "Kỷ Mỹ Lan nói nằm mơ thì con trai của cô mới thích nha đầu Trần Trần."
Biết người cháu này của mình căn bản không biết chuyện này, Lâm Tĩnh Hà trực tiếp cùng hắn giải thích rõ.
"Ân." Sở Mộ Phong thờ ơ đáp một tiếng, biết là người nào.
"Hôm qua bà đi bệnh viện tìm nha đầu Trần Trần, vừa lúc nghe thấy cô ta ở trước mặt Trần Trần nói bóng nói gió, còn nói dựa vào gia thế và bối cảnh của con, căn bản sẽ chướng mắt bà xã như vậy, đối với cô ấy chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi, không mấy ngày liền chán."
"Trần Trần có phải hay không còn chưa nói cho con biết? Con phải cẩn thận nha, đừng để trong lòng Trần Trần lưu lại vướng mắc."
Lâm Tĩnh Hà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép buông một tiếng thở dài "Nếu như con đã cùng Trần Trần đăng ký, con có danh phận thì tốt rồi, vậy thì không cần lo lắng Trần Trần sẽ có hiểu lầm giống thế này!"
Sở Mộ Phong: "..."
Ai nói hắn không có danh phận? Hắn hiện tại là bạn trai của bà xã nhà hắn! Bạn trai đó!!!!!
Biết đây là danh phận có bao nhiêu thân mật không! Hắn đã có thể danh chính ngôn thuận nắm tay bà xã hắn! ←_←
Mỗ mỹ nam bị khinh bỉ phẫn nộ cúp điện thoại…
Hắn thực ra không sợ bà xã hắn hiểu lầm, nếu như trong lòng thật có vướng mắc, căn bản bà xã hắn cũng sẽ không đồng ý cùng một chỗ với hắn.
Thế nhưng... Sở Mộ Phong suy nghĩ một chút, đột nhiên cầm điện thoại lên, phân phó Lãnh Viêm đi làm chút chuyện.
Thế là hơn mười phút sau...di động Kỷ An Trần, nhận được tin chuyển khoản của ngân hàng.
Có người chuyển một số tiền lớn cho cô, cô còn đang khiếp sợ cái thông tin chuyển khoản này có bao nhiêu con số không, cái tin chuyển khoản khác liên tiếp không ngừng mà tới...
Không có biện pháp... chuyển khoản ngân hàng, có quy định số tiền chuyển, mỗi ngày còn có định mức nhất định, cho nên cần phân ra rất nhiều lần, rất nhiều nơi chuyển đến.
【 hôm nay đến đây thôi ~ đột nhiên chuyển cho bà xã hắn nhiều tiền như vậy, mỗ mỹ nam muốn làm gì? Khẳng định không phải bao dưỡng a... 】
Chương 120: Ngoan, không có việc gì, đừng sợ
Bởi vì đi công ty đưa tin, di động Kỷ An Trần đều ở trạng thái chấn động, lúc này bị tin nhắn tới liên tiếp không ngừng rung lên.
Luống cuống tay chân đóng cửa sổ tin nhắn lại, tay cô không sao, thế nhưng hàng loạt tin nhắn chưa đọc đồ sộ, làm cho da đầu của cô lại bắt đầu tê dại .
Chuyển khoản đều là số nguyên, nhưng cô cho tới bây giờ cũng không có nhiều tiền như vậy...
Mỗi ngân hàng lại có một tin nhắn chuyển khoản không giống nhau, nên không thể trực tiếp chặn lại, cô thử xóa thêm mấy lần, liền triệt để rối rắm.
Chỉ là trong lòng hình như hơi rõ ràng, nhưng chưa dám khẳng định.
Sau khi sợ ngây người nửa phút, Kỷ An Trần gọi điện thoại... báo cảnh sát.
Mà bên kia bệnh viện, Sở Mộ Phong đợi một hồi, không đợi được điện thoại của bà xã, liền gửi tin nhắn qua hỏi một tiếng.
Thế nhưng không ai trả lời.
Chuông báo tin nhắn của Kỷ An Trần đã tắt sớm rồi, cô căn bản không thấy được cái tin nhắn này.
Chẳng lẽ còn đang ở trong công ty chưa ra? Sở Mộ Phong liếc nhìn thời gian, lấy ra một cái điện thoại di động khác, gọi cho trợ lý của hắn ở CR.
Kết quả trợ lý nói người đã rời khỏi công ty khoảng nửa tiếng rồi.
Điện thoại của Lãnh Viêm cũng vừa lúc này gọi tới, nói hắn không đi theo Kỷ An Trần, cô ấy có lẽ vào lúc hắn trở lại đã rời khỏi công ty, hiện tại không biết đi chỗ nào .
Sở Mộ Phong ở tại chỗ liền nóng nảy, lập tức gọi điện thoại cho Kỷ An Trần, may quá, điện thoại gọi được, Kỷ An Trần cũng rất nhanh nhận điện thoại.
Thanh âm trong veo nhu hòa, nghe vào trong tai cái người thê nô, dễ nghe giống như là âm thanh trên trời... một tiếng quen thuộc "Alo" quen thuộc, làm cho hắn yên tâm.
Tất cả bắp thịt căng đau đều thả lỏng, thân thể rất thanh thản ngả về phía sau, muốn dựa vào gối sau lưng "Bà xã, em đang ở đâu?"
"Em ở đồn cảnh sát." (┬_┬)
"..." ! ! !
Sở Mộ Phong cả kinh, hoàn toàn quên mất hắn đang còn trong quá trình dựa vào gối đầu phía sau lưng, lập tức xoay người, hạ chân đi tìm bà xã của hắn.
Hai động tác dùng lực đồng thời kết quả là... Một trận đau đớn...... Hông của hắn …..
6 phút sau, Sở Mộ Phong từ trên xe taxi nhảy xuống, mặc một bộ đồ lục nhạt, có thể nói là đồ bệnh nhân, cũng có thể nhìn thành đồ ngủ, bước đi với tư thế cổ quái xuất hiện ở cục cảnh sát...
Lập tức có rất nhiều người khinh bỉ vây xem.
Bởi vì cảnh sát vừa mới quét hàng trở về, mang về một đám XX và XX...
Bọn họ cùng với bộ dáng bây giờ Sở Mộ Phong như nhau, quần áo xốc xếch ...
Trong đó còn rất khéo có mấy nam nhân bởi vì cảnh sát đột nhiên xông tới, thắt lưng cũng nhanh ...
Cho nên dù cho Sở Mộ Phong có nhìn đẹp đến đâu cũng không dùng được... nam nhân cặn bã thì cái dạng gì cũng đều là nam nhân cặn bã nam.
Lãnh Viêm cũng vừa đánh xe chạy tới, cùng thiếu gia nhà hắn chân trước chân sau vào cửa.
Thấy tình trạng đó, không khỏi thay thiếu gia nhà hắn bi phẫn một chút.
Thế nào cứ bi kịch như vậy a...
Bất quá mỗ mỹ nam căn bản không chú ý tới ánh mắt của mọi người, bởi vì bắt được không ít người, còn có một đám người bên đường ẩu đả vừa mới bị mang về, đồn cảnh sát hiện tại có chút ồn ào.
Nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái liền thấy được bà xã bảo bối của hắn, ngồi ở trong góc tương đối yên tĩnh của phòng tiếp đãi khách, đang cầm một ly nước, tội nghiệp nhìn nữ cảnh sát đối diện nói gì đó.
Sở Mộ Phong lập tức bước qua, một phen đem người bế lên, giống như đối với con nít, nhẹ tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, ở trên trán cô khẽ hôn một cái, "Ngoan, không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.