Chương 46: Vợ ơi, em phạt anh đi!
Thẩm Du
08/06/2017
Lúc
thu tầm mắt về, tay Sở Mộ Phong vẫn giơ cao “Xin lỗi vợ, anh chỉ là lo
em bị trật chân nên mới nôn nóng, không phải muốn sàm sỡ em đâu.”
Xung quanh bọn họ có không ít người qua lại, anh cũng không sợ mất hình tượng, vẻ mặt hối lỗi như kiểu “Vợ ơi, em phạt anh đi”. Kỷ An Trần hoàn toàn bó tay với dáng vẻ này. Cô cũng không hiểu anh thoạt nhìn có vẻ tùy tiện làm bừa nhưng luôn phong độ ngời ngời khiến người ta căm phẫn, vậy mà dường như hoàn hoàn không chút để ý hình tượng, đừng nói là thường hay trưng ra bộ mặt oán phu, ngay cả xin lỗi trước đám đông cũng không chút do dự.
Hơn nữa lúc nãy cô đâu có giận…
Chuyện này cũng không cần phải tức giận.
Kỷ An Trần đành phải đỏ mặt ấp úng “Tôi không sao, anh đứng lên đi.”
“Vợ, em không giận anh thật sao?” Mắt Sở Mộ Phong sáng bừng lên, lại trưng ra dáng vẻ ngoe nguẩy đuôi kịch liệt. Kỷ An Trần phì cười nhưng mới cười một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xụ xuống, vẻ mặt ái ngại.
“Sao vậy?” Sở Mộ Phong lại khẩn trương nhưng cũng không tùy tiện chạm vào vợ mình nữa.
“Tôi, tôi…” Kỷ An Trần vòng vo cả buổi vẫn không tìm được cách nói tế nhị đành phải bưng mặt nói với anh “Tôi ăn hơi nhiều…”
Dạ dày căng ra thật khó chịu, chạy một chút liền xóc hông.
Sở Mộ Phong “…”
Sau một hồi lâu anh mới nhịn được xúc động muốn ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của vợ yêu, cười ha hả.
Thấy phản ứng của Sở Mộ Phong thật “bình tĩnh”, Kỷ An Trần liền nhận định anh là người tốt bụng, lặng lẽ bỏ tay che mặt xuống cúi đầu đếm bịch xốp trong tay. Cô đã hiểu vấn đề ở đâu rồi.
Bữa sáng của cô vốn là một cái trứng luộc nước trà và ba cái bánh bao. Mấy cô bạn cùng phòng đổi với cô, mỗi người lấy một phần, sau đó tất cả đều quăng bữa sáng của mình cho cô. Vì vậy cô mang theo bốn phần ăn…từ lúc bị vây xem ở kí túc xá đến khi lên xe, cô không muốn đối mặt với Sở Mộ Phong nên luôn cúi đầu cặm cụi ăn.
Suy nghĩ trong đầu rối tinh rối nùi, cô xoắn xít không cảm giác được dạ dày khó chịu tiếp tục ăn.
Vì vậy…”Tôi ăn mười hai cái bánh bao, uống ba ly sữa đậu nành còn thêm hai quả đào…”
Sở Mộ Phong nhịn cười, vẫn ngồi xổm cạnh cô, hỏi “Đi xin phép trước, sau đó anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra?”
“Tôi không muốn đến bệnh viện của trường.”
Tuần trước Chu lão tứ đau răng, cô đi lấy thuốc cùng, ở phòng bệnh bên cạnh, một bác sỹ đang hận rèn sắt không thành thép khuyên bảo hai người cô nàng nhịn đói vì giảm cân phải biết giữ gìn sức khỏe. Thử nghĩ giữa một rừng sinh viên nhịn đói sai cách, cô đến khám vì no quá mức thì quả là nhân vật tỏa sáng…
Cô không muốn…
Sở Mộ Phong nhịn cười, vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng đồng ý “Được, chúng ta không đến đó, anh đưa em đến chỗ xa hơn một chút.”
Kỷ An Trần xin phép thầy giáo nghỉ học xong đi ra, nhớ lại đoạn đối thoại này mới muộn màng phát hiện mình thế mà vì sự dịu dàng dỗ dành của Sở Mộ Phong bất giác dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện với anh.
Cái cô muốn thật ra là bỏ trốn, cổng trường và xe của Sở Mộ Phong chỉ cách hai ba chục mét, từng cử chỉ hành động của của đều lọt vào trong tầm mắt anh.
Muốn chạy cũng chạy không xa được! Chẳng mấy chốc cũng bị tóm lại.
Xung quanh bọn họ có không ít người qua lại, anh cũng không sợ mất hình tượng, vẻ mặt hối lỗi như kiểu “Vợ ơi, em phạt anh đi”. Kỷ An Trần hoàn toàn bó tay với dáng vẻ này. Cô cũng không hiểu anh thoạt nhìn có vẻ tùy tiện làm bừa nhưng luôn phong độ ngời ngời khiến người ta căm phẫn, vậy mà dường như hoàn hoàn không chút để ý hình tượng, đừng nói là thường hay trưng ra bộ mặt oán phu, ngay cả xin lỗi trước đám đông cũng không chút do dự.
Hơn nữa lúc nãy cô đâu có giận…
Chuyện này cũng không cần phải tức giận.
Kỷ An Trần đành phải đỏ mặt ấp úng “Tôi không sao, anh đứng lên đi.”
“Vợ, em không giận anh thật sao?” Mắt Sở Mộ Phong sáng bừng lên, lại trưng ra dáng vẻ ngoe nguẩy đuôi kịch liệt. Kỷ An Trần phì cười nhưng mới cười một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xụ xuống, vẻ mặt ái ngại.
“Sao vậy?” Sở Mộ Phong lại khẩn trương nhưng cũng không tùy tiện chạm vào vợ mình nữa.
“Tôi, tôi…” Kỷ An Trần vòng vo cả buổi vẫn không tìm được cách nói tế nhị đành phải bưng mặt nói với anh “Tôi ăn hơi nhiều…”
Dạ dày căng ra thật khó chịu, chạy một chút liền xóc hông.
Sở Mộ Phong “…”
Sau một hồi lâu anh mới nhịn được xúc động muốn ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của vợ yêu, cười ha hả.
Thấy phản ứng của Sở Mộ Phong thật “bình tĩnh”, Kỷ An Trần liền nhận định anh là người tốt bụng, lặng lẽ bỏ tay che mặt xuống cúi đầu đếm bịch xốp trong tay. Cô đã hiểu vấn đề ở đâu rồi.
Bữa sáng của cô vốn là một cái trứng luộc nước trà và ba cái bánh bao. Mấy cô bạn cùng phòng đổi với cô, mỗi người lấy một phần, sau đó tất cả đều quăng bữa sáng của mình cho cô. Vì vậy cô mang theo bốn phần ăn…từ lúc bị vây xem ở kí túc xá đến khi lên xe, cô không muốn đối mặt với Sở Mộ Phong nên luôn cúi đầu cặm cụi ăn.
Suy nghĩ trong đầu rối tinh rối nùi, cô xoắn xít không cảm giác được dạ dày khó chịu tiếp tục ăn.
Vì vậy…”Tôi ăn mười hai cái bánh bao, uống ba ly sữa đậu nành còn thêm hai quả đào…”
Sở Mộ Phong nhịn cười, vẫn ngồi xổm cạnh cô, hỏi “Đi xin phép trước, sau đó anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra?”
“Tôi không muốn đến bệnh viện của trường.”
Tuần trước Chu lão tứ đau răng, cô đi lấy thuốc cùng, ở phòng bệnh bên cạnh, một bác sỹ đang hận rèn sắt không thành thép khuyên bảo hai người cô nàng nhịn đói vì giảm cân phải biết giữ gìn sức khỏe. Thử nghĩ giữa một rừng sinh viên nhịn đói sai cách, cô đến khám vì no quá mức thì quả là nhân vật tỏa sáng…
Cô không muốn…
Sở Mộ Phong nhịn cười, vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng đồng ý “Được, chúng ta không đến đó, anh đưa em đến chỗ xa hơn một chút.”
Kỷ An Trần xin phép thầy giáo nghỉ học xong đi ra, nhớ lại đoạn đối thoại này mới muộn màng phát hiện mình thế mà vì sự dịu dàng dỗ dành của Sở Mộ Phong bất giác dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện với anh.
Cái cô muốn thật ra là bỏ trốn, cổng trường và xe của Sở Mộ Phong chỉ cách hai ba chục mét, từng cử chỉ hành động của của đều lọt vào trong tầm mắt anh.
Muốn chạy cũng chạy không xa được! Chẳng mấy chốc cũng bị tóm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.