Chương 156: Ai đó sắp nổi giận (5)
Thẩm Du
12/03/2017
“Cha nuôi ~~~ Ai da, cha đừng vội mà~~~ Những gì con nói người nhất định
phải nghe, vị đại sư kia đã xem qua bát tự, Nguyên Nguyện là mang số quý nhân của Tiểu Khải, chỉ cần cô ta lấy tiểu Khải, bệnh của nó chắc chắn
sẽ khỏi.
“Tiểu Khải là ai?” Giọng nói của ai đó đột nhiên cất lên.
Người đàn ông trung niên đang cười dâm đãng, vội vàng sờ soạng Lâm Hân, nghe vậy thuận miệng đáp: “Là đứa con trai ngốc của tôi....Ai vậy?”
Cuối cùng lão cũng cảm thấy không đúng, lập tức ngẩng đầu.
Lâm Hân Hân cũng nhanh chóng nhìn về hướng phát ra âm thanh, sợ đến hét chói tai: “Ai đó?”
Hai người đều hoảng hốt nhìn người đàn ông đang ngồi trên cửa sổ, trong phòng không bật đèn, ánh trăng mập mờ , không nhìn thấy rõ mặt hắn.
“Cậu, cậu vào bằng cách nào!”
Biệt thự được bảo vệ nghiêm mật như thế, làm sao lại có người không bị bắt gặp bởi cảnh vệ nào mà đi vào đây!
Chẳng lẽ là... Quỷ?
Ông ta vừa mới nghĩ vậy, liền thấy bàn tay vốn để trên môi của người kia giống như đang ăn gì đó, đột nhiên để xuống.
Trong tay hắn đang cầm một cái gì đó, màu sậm, chỉ ngắn được một đoạn, hình như rất mềm dẻo có thể co dãn được, tay hắn di chuyển một chút, vật kia lền khẽ đung đưa.
Đó là cái gì vậy...
Lâm Hân và lão già sợ đến mức cổ họng không phát ra tiếng, chẳng lẽ là thức ăn của quỷ? Vì sao nhìn như...con mắt...
Thực ra đây chẳng qua chỉ là hải sâm...
Bởi vì có thể tăng hệ miễn dịch nên Nguyên Nguyện mỗi ngày đều làm cho hắn ăn...
Nhanh chóng ăn xong hải sâm, Quan Hành Duệ nhẹ nhàng bước xuống.
Hắn vừa cử động liền thấy có cái bóng.
Xác định hắn là người, lão già liền thả lỏng, cảm thấy mình rất thông minh khi nhấn còi cảnh báo, ngoài mặt thì muốn nói chuyện với Quan Hành Duệ để kéo dài thời gian.
“ Rốt cuộc cậu vào đây bằng cách nào? Còi báo động không thể nào không nhạy, mặt thủy tinh có thể chống đạn...”
“Thế sao?”
Quan Hành Duệ cắt ngang lời lão, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không chê vào đâu được, sải bước đến trước mặt bọn họ, thong thả ung dung đeo găng tay trắng vào.
“Cậu, cậu không được làm loạn! Vệ sĩ của tôi còn ở dưới lầu! Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cậu.”
Quan Hành Duệ không trả lời, mang xong bao tay, tác phong cao quý lại hoàn mỹ, nắm lấy tóc Lâm Hân , kéo lên rồi hung hăng ném về phía cửa sổ
“A---!” Lâm Hân hét to vừa đau đớn vừa kinh hãi, cho đến khi ngã sóng soài trên mặt đất, đau đến kêu không thành tiếng.
Quan Hành Duệ lạnh nhạt đánh giá tấm thủy tinh trên cửa sổ, ung dung nói: “Quả thực chống đạn.”
Lão già bị đánh giá “dí dỏm” này của Quan Hành Duệ dọa cho sắp tè ra quần, đã lâu như vậy vẫn không thấy vệ sĩ, cửa sổ bị dùng sức đánh vào cũng không thấy còi báo động vang lên, lão già đã hiểu mình gặp phải cao thủ.
Hơn nữa, đối phương cũng chỉ ra tay với Lâm Hân chứ không phải lão, lão ta mặc kệ Lâm Hân sống hay chết, vội vã cầu xin tha thứ: “Đại ca, tôi với tiện nhân này chũng chỉ lên giường vui đùa một chút, cô ta làm cái gì đều không liên quan đến tôi, ngài muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đáp ứng ngay, chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng,”
Mà Lâm Hân đang ngã trên mặt đất kia, lại lặng lẽ đưa tay sờ điện thoại, muốn báo cảnh sát.
Cô ta trước đây chính là nữ diễn viên đóng vai nữ thứ, muốn mượn danh nghĩa ngoài ý muốn bị thương để làm quen với Nguyên Nguyện, để có thể có cơ hội tốt quen biết Quan Hành Duệ...
Lần trước, cô ta mặc dù bị chiếc xe Cherry QQ có gắn đôi lông mi của Quan Hành Duệchọc giận gần chết, nhưng cũng không chết tâm... Phần bánh bích quy có trộn tăm sắt tặng cho Hanh Hanh đó là do cô ta tặng.
“Tiểu Khải là ai?” Giọng nói của ai đó đột nhiên cất lên.
Người đàn ông trung niên đang cười dâm đãng, vội vàng sờ soạng Lâm Hân, nghe vậy thuận miệng đáp: “Là đứa con trai ngốc của tôi....Ai vậy?”
Cuối cùng lão cũng cảm thấy không đúng, lập tức ngẩng đầu.
Lâm Hân Hân cũng nhanh chóng nhìn về hướng phát ra âm thanh, sợ đến hét chói tai: “Ai đó?”
Hai người đều hoảng hốt nhìn người đàn ông đang ngồi trên cửa sổ, trong phòng không bật đèn, ánh trăng mập mờ , không nhìn thấy rõ mặt hắn.
“Cậu, cậu vào bằng cách nào!”
Biệt thự được bảo vệ nghiêm mật như thế, làm sao lại có người không bị bắt gặp bởi cảnh vệ nào mà đi vào đây!
Chẳng lẽ là... Quỷ?
Ông ta vừa mới nghĩ vậy, liền thấy bàn tay vốn để trên môi của người kia giống như đang ăn gì đó, đột nhiên để xuống.
Trong tay hắn đang cầm một cái gì đó, màu sậm, chỉ ngắn được một đoạn, hình như rất mềm dẻo có thể co dãn được, tay hắn di chuyển một chút, vật kia lền khẽ đung đưa.
Đó là cái gì vậy...
Lâm Hân và lão già sợ đến mức cổ họng không phát ra tiếng, chẳng lẽ là thức ăn của quỷ? Vì sao nhìn như...con mắt...
Thực ra đây chẳng qua chỉ là hải sâm...
Bởi vì có thể tăng hệ miễn dịch nên Nguyên Nguyện mỗi ngày đều làm cho hắn ăn...
Nhanh chóng ăn xong hải sâm, Quan Hành Duệ nhẹ nhàng bước xuống.
Hắn vừa cử động liền thấy có cái bóng.
Xác định hắn là người, lão già liền thả lỏng, cảm thấy mình rất thông minh khi nhấn còi cảnh báo, ngoài mặt thì muốn nói chuyện với Quan Hành Duệ để kéo dài thời gian.
“ Rốt cuộc cậu vào đây bằng cách nào? Còi báo động không thể nào không nhạy, mặt thủy tinh có thể chống đạn...”
“Thế sao?”
Quan Hành Duệ cắt ngang lời lão, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không chê vào đâu được, sải bước đến trước mặt bọn họ, thong thả ung dung đeo găng tay trắng vào.
“Cậu, cậu không được làm loạn! Vệ sĩ của tôi còn ở dưới lầu! Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cậu.”
Quan Hành Duệ không trả lời, mang xong bao tay, tác phong cao quý lại hoàn mỹ, nắm lấy tóc Lâm Hân , kéo lên rồi hung hăng ném về phía cửa sổ
“A---!” Lâm Hân hét to vừa đau đớn vừa kinh hãi, cho đến khi ngã sóng soài trên mặt đất, đau đến kêu không thành tiếng.
Quan Hành Duệ lạnh nhạt đánh giá tấm thủy tinh trên cửa sổ, ung dung nói: “Quả thực chống đạn.”
Lão già bị đánh giá “dí dỏm” này của Quan Hành Duệ dọa cho sắp tè ra quần, đã lâu như vậy vẫn không thấy vệ sĩ, cửa sổ bị dùng sức đánh vào cũng không thấy còi báo động vang lên, lão già đã hiểu mình gặp phải cao thủ.
Hơn nữa, đối phương cũng chỉ ra tay với Lâm Hân chứ không phải lão, lão ta mặc kệ Lâm Hân sống hay chết, vội vã cầu xin tha thứ: “Đại ca, tôi với tiện nhân này chũng chỉ lên giường vui đùa một chút, cô ta làm cái gì đều không liên quan đến tôi, ngài muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đáp ứng ngay, chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng,”
Mà Lâm Hân đang ngã trên mặt đất kia, lại lặng lẽ đưa tay sờ điện thoại, muốn báo cảnh sát.
Cô ta trước đây chính là nữ diễn viên đóng vai nữ thứ, muốn mượn danh nghĩa ngoài ý muốn bị thương để làm quen với Nguyên Nguyện, để có thể có cơ hội tốt quen biết Quan Hành Duệ...
Lần trước, cô ta mặc dù bị chiếc xe Cherry QQ có gắn đôi lông mi của Quan Hành Duệchọc giận gần chết, nhưng cũng không chết tâm... Phần bánh bích quy có trộn tăm sắt tặng cho Hanh Hanh đó là do cô ta tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.