Chương 46: Bạn đại gia chồng bé ra oai!(4)
Thẩm Du
16/02/2017
Tề Tu Viễn lo lắng tới nỗi mặt mũi trắng bệch, thật ra, phía Nguyên Nguyện lại đang vô cùng yên tĩnh.
Ừ, ít nhất trước khi có một bạn đại gia nào đó lên sân khấu, thì mọi sự vẫn yên lành.
Tốc độ của Quan Hành Duệ rất nhanh, 5 phút sau, anh đã chạy tới phim trường.
Áo vest khoác trên cánh tay, lúc vào cửa, tiện tay ném cho một trong người trong đám vệ sĩ của Nguyên Nguyện.
Quần tây cắt may khéo léo, tôn lên đôi chân thẳng, dài, khiến người ta thèm muốn, tay áo sơ mi đen ắn lên, lộ ra cánh tay thon dài mạnh mẽ.
Có điều, vóc dáng tuy tốt nhưng cả người anh lại một màu sắc tối, nếu đứng ở nơi đông người, đúng là rất dễ bị người ta bỏ quên.
Thế nhưng có một loại người, trời sinh đã là tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Khuôn mặt tinh sảo tới nỗi không thể bắt bẻ, tuy anh mím môi nghiêm túc nhưng vẫn cám dỗ người ta muốn hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp đó, khiến người ta không thể dời mắt khỏi sự nghiêm túc của anh, anh đứng ở đó giống như một bức tranh tỏa ra ánh sáng lấp lánh đẹp tuyệt trần, mọi người chỉ biét tràn đầy kinh ngạc, thán phục.
"Hóa ra là Quan tổng"
Thân là con rắn đầu đàn, Đới Dũng tự nhận rằng...bản thân hắn nắm rõ về Boss của các công ty lớn như lòng bàn tay.
Đối với loại người này, chẳng qua chỉ là có tiền mà thôi, không hề có nền móng, không có bối cảnh, ở trong mắt Đới Dũng, anh chỉ là một tiểu nhân vật mà hắn chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát.
Cho nên, đôi chân Đới Dũng vẫn cứ bắt chéo, hút một điếu thuốc, đáy mắt lóe lên sự độc địa
"Tôi cho anh hai con đường, một..."
Sau khi Quan Hành Duệ bước vào cửa, bước chân vẫn chưa dừng lại.
Đới Dũng căn bản cũng không đề phòng anh, tự ý nói những lời đe dọa.
Nhưng, hắn ta vừa nói tới từ "Một" thì Quan Hành Duệ đã tới trước mặt hắn, nắm vào chỗ tựa lưng của chiếc ghế hắn ta đang ngồi, rồi xách lên, bước vài bước vào phòng thay đồ, nhấc đôi chân dài, đá văng cánh cửa đang khóa, thẳng tay ném cả người và ghế đập vào bên trong.
Trên mặt anh chẳng hề biểu hiện điều gì, ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có, mọi người ở đây cả kinh, hoàn toàn không phản ứng, không ai kịp tới ngăn cản anh cả.
Tiếng cơ thể hung hăng đập vào vách tường buồn bực vang lên, còn có cả tiếng chiếc ghế kim loại đụng vào tường, dội lại một tiếng "cạch", và còn có cả âm thanh của thủy tinh vỡ vụn.
Chỉ cần nghe động tĩnh bên trong phòng thay đồ cũng có thể tưởng tượng được trong đó thê thảm thế nào rồi.
"....Tao....! Chán sống rồi phải không!!!"
Đới Dũng bò dậy từ đống hỗn độn trên mặt đất, hung hăng mắng, giơ nắm đấm về phía Quan Hành Duệ.
Với địa vị Đới gia, đương nhiên bản lĩnh đánh lộn không hề yếu.
Nhất là lúc nổi giận, nói không chừng có thể đánh tới mức xảy ra án mạng.
Bên ngoài, nhân viên VK và người của đoàn làm phim đã hoàn hồn, vội vàng chạy tới can ngăn.
Nhìn Quan Hành Duệ gạt nắm đấm của Đới Dũng ra, không hề trốn tránh, không hề có suy nghĩ đánh trả, chỉ khẽ nói ra vài chữ.
Cách hơi xa nên mọi người không nghe rõ anh nói gì, nhưng có người mắt tinh, cảm thấy hai chữ anh nói dường như là
"Tôi là"
Ngay sau đó, Quan Hành Duệ khẽ nâng tay, dường như muốn cho Đới Dũng xem vật gì đó.
Vật kia chắc chắc thể tích vừa phải, có thể nằm gọn trong lòng bàn tay nên từ góc độ của bọn họ, không thể nhìn rõ là thứ gì được.
Thế nhưng chỉ là vài từ, dù nói rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải súng, giáo hay một thứ vũ khí gì khác cũng đã đủ khiến tình hình hoàn toàn nghịch chuyển.
Sắc mặt Đới Dũng biến đổi lớn, chân hắn ta mềm nhũn, quỳ thẳng xuống.
Hắn ta dường như sợ tới nỗi choáng váng, theo bản năng định nói ra gì đó nhưng kịp thời nhớ tới, thân phận này không thể nói ra, vội vàng sửa lại cách xưng hô
"Quan, Quan gia!"
Ừ, ít nhất trước khi có một bạn đại gia nào đó lên sân khấu, thì mọi sự vẫn yên lành.
Tốc độ của Quan Hành Duệ rất nhanh, 5 phút sau, anh đã chạy tới phim trường.
Áo vest khoác trên cánh tay, lúc vào cửa, tiện tay ném cho một trong người trong đám vệ sĩ của Nguyên Nguyện.
Quần tây cắt may khéo léo, tôn lên đôi chân thẳng, dài, khiến người ta thèm muốn, tay áo sơ mi đen ắn lên, lộ ra cánh tay thon dài mạnh mẽ.
Có điều, vóc dáng tuy tốt nhưng cả người anh lại một màu sắc tối, nếu đứng ở nơi đông người, đúng là rất dễ bị người ta bỏ quên.
Thế nhưng có một loại người, trời sinh đã là tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Khuôn mặt tinh sảo tới nỗi không thể bắt bẻ, tuy anh mím môi nghiêm túc nhưng vẫn cám dỗ người ta muốn hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp đó, khiến người ta không thể dời mắt khỏi sự nghiêm túc của anh, anh đứng ở đó giống như một bức tranh tỏa ra ánh sáng lấp lánh đẹp tuyệt trần, mọi người chỉ biét tràn đầy kinh ngạc, thán phục.
"Hóa ra là Quan tổng"
Thân là con rắn đầu đàn, Đới Dũng tự nhận rằng...bản thân hắn nắm rõ về Boss của các công ty lớn như lòng bàn tay.
Đối với loại người này, chẳng qua chỉ là có tiền mà thôi, không hề có nền móng, không có bối cảnh, ở trong mắt Đới Dũng, anh chỉ là một tiểu nhân vật mà hắn chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát.
Cho nên, đôi chân Đới Dũng vẫn cứ bắt chéo, hút một điếu thuốc, đáy mắt lóe lên sự độc địa
"Tôi cho anh hai con đường, một..."
Sau khi Quan Hành Duệ bước vào cửa, bước chân vẫn chưa dừng lại.
Đới Dũng căn bản cũng không đề phòng anh, tự ý nói những lời đe dọa.
Nhưng, hắn ta vừa nói tới từ "Một" thì Quan Hành Duệ đã tới trước mặt hắn, nắm vào chỗ tựa lưng của chiếc ghế hắn ta đang ngồi, rồi xách lên, bước vài bước vào phòng thay đồ, nhấc đôi chân dài, đá văng cánh cửa đang khóa, thẳng tay ném cả người và ghế đập vào bên trong.
Trên mặt anh chẳng hề biểu hiện điều gì, ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có, mọi người ở đây cả kinh, hoàn toàn không phản ứng, không ai kịp tới ngăn cản anh cả.
Tiếng cơ thể hung hăng đập vào vách tường buồn bực vang lên, còn có cả tiếng chiếc ghế kim loại đụng vào tường, dội lại một tiếng "cạch", và còn có cả âm thanh của thủy tinh vỡ vụn.
Chỉ cần nghe động tĩnh bên trong phòng thay đồ cũng có thể tưởng tượng được trong đó thê thảm thế nào rồi.
"....Tao....! Chán sống rồi phải không!!!"
Đới Dũng bò dậy từ đống hỗn độn trên mặt đất, hung hăng mắng, giơ nắm đấm về phía Quan Hành Duệ.
Với địa vị Đới gia, đương nhiên bản lĩnh đánh lộn không hề yếu.
Nhất là lúc nổi giận, nói không chừng có thể đánh tới mức xảy ra án mạng.
Bên ngoài, nhân viên VK và người của đoàn làm phim đã hoàn hồn, vội vàng chạy tới can ngăn.
Nhìn Quan Hành Duệ gạt nắm đấm của Đới Dũng ra, không hề trốn tránh, không hề có suy nghĩ đánh trả, chỉ khẽ nói ra vài chữ.
Cách hơi xa nên mọi người không nghe rõ anh nói gì, nhưng có người mắt tinh, cảm thấy hai chữ anh nói dường như là
"Tôi là"
Ngay sau đó, Quan Hành Duệ khẽ nâng tay, dường như muốn cho Đới Dũng xem vật gì đó.
Vật kia chắc chắc thể tích vừa phải, có thể nằm gọn trong lòng bàn tay nên từ góc độ của bọn họ, không thể nhìn rõ là thứ gì được.
Thế nhưng chỉ là vài từ, dù nói rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải súng, giáo hay một thứ vũ khí gì khác cũng đã đủ khiến tình hình hoàn toàn nghịch chuyển.
Sắc mặt Đới Dũng biến đổi lớn, chân hắn ta mềm nhũn, quỳ thẳng xuống.
Hắn ta dường như sợ tới nỗi choáng váng, theo bản năng định nói ra gì đó nhưng kịp thời nhớ tới, thân phận này không thể nói ra, vội vàng sửa lại cách xưng hô
"Quan, Quan gia!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.