Chương 172: Nghiêm đại thiếu gia thật đáng sợ (1)
Thẩm Du
12/03/2017
Người bình thường mất điện thoại sẽ báo cảnh sát, nhưng đối với minh tinh, nếu chuyện riêng tư bị tiết lộ sẽ la đại họa.
Người kia không muốn đem chuyện làm to lên, vốn cũng không định trộm di động hoàn toàn.
Trộm cái điện thoại có ích gì chứ, quan trọng là những thông tin cùng hình ảnh trong chiếc điện thoại đó.
Với việc tình cảm Nguyên Nguyện và Quan Hành Duệ có vấn đề, không chừng trong điện thoại di động này còn có loại ảnh gì đây!
Chỉ cần có thể tìm được ảnh của Nguyên Nguyện cùng một người tai to mặt lớn tung ra trên mạng, kèm theo dòng tin: “Điện thoại của một vị đại gia bị mất, thực hư ảnh chụp của nữ minh tinh nào đó bị lộ ra.”
Nguyên Nguyện đánh mất địa vị, danh tiếng là chuyện nhỏ, nhưng liệu Quan Hành Duệ có chịu được việc vợ sắp cưới của mình bị bàn tán chỉ trỏ? Sớm muộn cũng chia tay với Nguyên Nguyện.
Người kia cười lạnh lùng, nhét di động vào túi
Còn với việc mật mã di động của Nguyên Nguyện, người nọ cũng đã chuẩn bị sẵn trong túi thiết bị chuyên đánh cắp mật khẩu.
Thứ kia tuy nhỏ nhưng la thiết bị cao cấp nhất của đặc vụ chuyên nghiệp, lại bị lấy ra để giải mật khẩu của một chiếc di động bình thường, đúng là đại tài tiểu dụng, chỉ cần năm phút là có thể hoàn thành.
Người nọ vừa nhét di động vào túi xong, chuẩn bị đếm ngược thời gian,..
Đột nhiên từ trong túi phát ra âm thanh cực to, mạnh, truyền rõ ràng khắp cả tổ phim - -
“MẬT MÃ KHÔNG CHÍNH XÁC, ĐIỆN THOẠI SẼ TỰ PHÁT NỔI SAU NĂM, BỐN…”
Mọi người trong tổ phim da đầu tê dại, đều quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh - Lục Tâm Vi.
Giọng nói kia chẳng lẽ là…Nghiêm đại thiếu !
Đại danh đỉnh đỉnh Ngiêm đại thiếu gia Nghiêm Thiếu Huân, giọng nói bình tĩnh không hề có chút vội vàng, âm thanh có thể khiến người ta nghe xong thiếu chút mất mạng, chỉ có thể là Nghiêm đại thiếu.
Bởi vì sợ hãi Nghiêm Thiếu Huân, mọi người ngay cả nội dung của lời nói là gì cũng đều bỏ quên…
Cho đến khi giọng nói kia đếm đến “MỘT”, mới có người tỉnh lại hét chói tai “Sắp nổ rồi!”
Một giây sau, sóng yên biển lặng, tổ phim hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả, căn bản cũng không có việc nổ tung.
Mọi người chỉ ngây ngốc nhin lẫn nhau, đều cảm thấy giống như may mắn sống sót sau ngày tận thế…Quả thực muốn ôm đầu khóc một trận.
Từ trong túi Lục Tâm Vi phát ra giọng nói bình tĩnh, vô sự của Nghiêm đại thiếu: “Lừa mọi người thôi.”
“…” Cứu mạng a.
Hiên tại bọn họ thực sự muốn khóc…
Lừa gạt, lừa gạt bọn họ...May mắn NgHiêm đại thiếu không có nói muốn nói đùa với bọn họ, nếu không bọn họ thực sự sẽ chết.
Đúng là Nghiêm đại thiếu…Lão nhân gia ngài dù có muốn đánh chúng tôi cũng không cần gạt chúng tôi, ngài ban cho loại “Ân đức” này…Chúng tôi không chịu nổi…(┬_┬ )
Mọi người đều bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho hoảng sợ, bối rối, nhìn cả tổ phim thì chỉ có Nguyên Nguyện là bình tĩnh.
Cô nhíu mày, đưa tay ra ,nhìn về phía Lục Tâm Vi: “Cô cầm điện thoại di động của tôi đúng không?”
Tim Lục Tâm Vi suýt ngừng đập…
Việc giọng nói của Nghiêm đại thiếu phát ra từ trong túi áo của mình…Người bình thường thật sự không chịu nổi.
Nhưng nghe thấy Nguyên Nguyện hỏi vậy, cô ta lập tức cười lạnh: “Tôi lấy điện thoại của cô làm cái gì? Đừng có ngậm máu phun người.”
Nguyên Nguyện cũng không tiếp tục nói nhảm với cô ta, xoay lại tìm người.
Bọn vệ sĩ đã đi đến, thấy cô quay người lại liền đưa cho cô một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại của bọn họ đều được cài phần mềm hỗ trợ tìm kiếm lẫn nhau (như GPS),chỉ cần một điện thoại thì liền tìm được.
Nguyên Nguyện bấm một loạt kí tự rồi đi ra n goài, liền nghe được - -
“ĐƯA TAO RA NGAY.”
Người kia không muốn đem chuyện làm to lên, vốn cũng không định trộm di động hoàn toàn.
Trộm cái điện thoại có ích gì chứ, quan trọng là những thông tin cùng hình ảnh trong chiếc điện thoại đó.
Với việc tình cảm Nguyên Nguyện và Quan Hành Duệ có vấn đề, không chừng trong điện thoại di động này còn có loại ảnh gì đây!
Chỉ cần có thể tìm được ảnh của Nguyên Nguyện cùng một người tai to mặt lớn tung ra trên mạng, kèm theo dòng tin: “Điện thoại của một vị đại gia bị mất, thực hư ảnh chụp của nữ minh tinh nào đó bị lộ ra.”
Nguyên Nguyện đánh mất địa vị, danh tiếng là chuyện nhỏ, nhưng liệu Quan Hành Duệ có chịu được việc vợ sắp cưới của mình bị bàn tán chỉ trỏ? Sớm muộn cũng chia tay với Nguyên Nguyện.
Người kia cười lạnh lùng, nhét di động vào túi
Còn với việc mật mã di động của Nguyên Nguyện, người nọ cũng đã chuẩn bị sẵn trong túi thiết bị chuyên đánh cắp mật khẩu.
Thứ kia tuy nhỏ nhưng la thiết bị cao cấp nhất của đặc vụ chuyên nghiệp, lại bị lấy ra để giải mật khẩu của một chiếc di động bình thường, đúng là đại tài tiểu dụng, chỉ cần năm phút là có thể hoàn thành.
Người nọ vừa nhét di động vào túi xong, chuẩn bị đếm ngược thời gian,..
Đột nhiên từ trong túi phát ra âm thanh cực to, mạnh, truyền rõ ràng khắp cả tổ phim - -
“MẬT MÃ KHÔNG CHÍNH XÁC, ĐIỆN THOẠI SẼ TỰ PHÁT NỔI SAU NĂM, BỐN…”
Mọi người trong tổ phim da đầu tê dại, đều quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh - Lục Tâm Vi.
Giọng nói kia chẳng lẽ là…Nghiêm đại thiếu !
Đại danh đỉnh đỉnh Ngiêm đại thiếu gia Nghiêm Thiếu Huân, giọng nói bình tĩnh không hề có chút vội vàng, âm thanh có thể khiến người ta nghe xong thiếu chút mất mạng, chỉ có thể là Nghiêm đại thiếu.
Bởi vì sợ hãi Nghiêm Thiếu Huân, mọi người ngay cả nội dung của lời nói là gì cũng đều bỏ quên…
Cho đến khi giọng nói kia đếm đến “MỘT”, mới có người tỉnh lại hét chói tai “Sắp nổ rồi!”
Một giây sau, sóng yên biển lặng, tổ phim hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả, căn bản cũng không có việc nổ tung.
Mọi người chỉ ngây ngốc nhin lẫn nhau, đều cảm thấy giống như may mắn sống sót sau ngày tận thế…Quả thực muốn ôm đầu khóc một trận.
Từ trong túi Lục Tâm Vi phát ra giọng nói bình tĩnh, vô sự của Nghiêm đại thiếu: “Lừa mọi người thôi.”
“…” Cứu mạng a.
Hiên tại bọn họ thực sự muốn khóc…
Lừa gạt, lừa gạt bọn họ...May mắn NgHiêm đại thiếu không có nói muốn nói đùa với bọn họ, nếu không bọn họ thực sự sẽ chết.
Đúng là Nghiêm đại thiếu…Lão nhân gia ngài dù có muốn đánh chúng tôi cũng không cần gạt chúng tôi, ngài ban cho loại “Ân đức” này…Chúng tôi không chịu nổi…(┬_┬ )
Mọi người đều bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho hoảng sợ, bối rối, nhìn cả tổ phim thì chỉ có Nguyên Nguyện là bình tĩnh.
Cô nhíu mày, đưa tay ra ,nhìn về phía Lục Tâm Vi: “Cô cầm điện thoại di động của tôi đúng không?”
Tim Lục Tâm Vi suýt ngừng đập…
Việc giọng nói của Nghiêm đại thiếu phát ra từ trong túi áo của mình…Người bình thường thật sự không chịu nổi.
Nhưng nghe thấy Nguyên Nguyện hỏi vậy, cô ta lập tức cười lạnh: “Tôi lấy điện thoại của cô làm cái gì? Đừng có ngậm máu phun người.”
Nguyên Nguyện cũng không tiếp tục nói nhảm với cô ta, xoay lại tìm người.
Bọn vệ sĩ đã đi đến, thấy cô quay người lại liền đưa cho cô một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại của bọn họ đều được cài phần mềm hỗ trợ tìm kiếm lẫn nhau (như GPS),chỉ cần một điện thoại thì liền tìm được.
Nguyên Nguyện bấm một loạt kí tự rồi đi ra n goài, liền nghe được - -
“ĐƯA TAO RA NGAY.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.