Chương 193: Người hâm mộ quấy rối (5)
Thẩm Du
16/03/2017
Edit: Thampham
"Lúc quay chính thức, diễn cảnh hôn với Nguyên Nguyện phải tìm người đóng thế, nhưng khi diễn thử ... Anh Lôi cần gì phải giữ quy củ, đến màn diễn hôn thì lại ngừng?"
"Tôi muốn rất đơn giản, lần sau khi diễn thử, anh cho tôi biết trước, sau đó... Tôi không phải muốn anh cưỡng hôn cô ta, là lợi dụng vị trí của ống kính, chụp được một cảnh hôn của hai người, anh nên biết phải làm như thế nào chứ ?"
Lôi Ngự cười lạnh, "Sau đó cô cầm bức ảnh đi cho Quan tiên sinh xem, nói với anh ta là Nguyên Nguyện đã phản bội anh ta?"
Lục Tâm Vi bị giọng nói giễu cợt của hắn thẹn quá thành giận, "Vậy thì sao?"
"Không có gì, chỉ buồn cười mà thôi."
"Anh..." Lục Tâm Vi hung hăng vung tay một cái, "Đừng hòng báo mật cho Nguyên Nguyện, cũng đừng nghĩ rằng chỉ một Đái Dũng, là có thể chạm được đến Lục gia, anh Lôi, anh phải biết rằng, người trong giới giải trí sẽ bị ép chết bởi dư luận, muốn làm cho một người hoàn toàn không thể trở mình được, kỳ thật cũng rất dễ dàng!"
"Với danh tiếng hiện giờ của anh, cần gì phải mạo hiểm vì một người phụ nữ không quen biết chứ."
"Tôi cũng không cần phải mạo hiểm." Lôi Ngự cười đến lạnh hơn, "Bởi vì loại kỹ xảo, căn bản sẽ không có tác dụng gì, cô cho dù có đưa ra một vạn bức ảnh, cũng không có khả năng phá hư quan hệ của bọn họ!"
"Tiểu thư, có người sắp lên đây." Một người vệ sĩ thông báo cho cô ta.
Lục Tâm Vi không thời gian mắng người nữa, hung ác trợn mắt liếc nhìn Lôi Ngự một cái, theo một thang máy khác vội vàng rời đi.
Chờ cô ta đi rồi, cửa thang máy cũng khép lại một lần nữa, Lôi Ngự mới dựa vào vách tường trong thang máy, gọi điện thoại cho người đại diện của mình, "Tôi đã gây họa..."
Bởi vì cạnh tranh cùng với Phó Nhiên đã tạo nên áp lực, trạng thái của Lôi Ngự gần đây không được tốt lắm, người đại diện của hắn vẫn đi theo hắn, hiện tại cũng ở tại quán rượu này.
Trong điện thoại đã nghe đại khái, người đại diện lửa giận bừng bừng, liền nhìn thấy Lôi Ngự đang ngồi ở trên bậc thềm cạnh bãi đỗ xe.
Người đại diện mấy bước qua, kéo hắn lên xe.
Động tác đột nhiên dừng một chút, hỏi hắn, "Cậu nghĩ sao vậy?"
Lôi Ngự trả lời, "Tôi hâm mộ Quan tiên sinh."
"... Cái gì?" Người đại diện nghĩ đến hắn đột nhiên đụng tới loại đại nạn này, trở nên hồ đồ.
"Vừa rồi tôi suy nghĩ, nếu tôi thẳng thắn với fan, nói tôi bị người ta hãm hại, người phụ nữ kia tự mình nhào lên, tôi hoàn toàn không muốn chạm vào cô ta... Tôi không biết có thể có mấy người tin tưởng tôi."
"Nếu như Quan tiên sinh gặp phải tình huống như vậy, Nguyên Nguyện nhất định sẽ không chút do dự đứng ở bên hắn, thậm chí Quan tiên sinh căn bản không cần giải thích, Nguyên Nguyện rồi sẽ biết hắn sẽ không làm như vậy."
"Tôi vẫn cho rằng cuộc sống của tôi rất tuyệt vời, vừa rồi tôi mới phát hiện, cái gì tôi cũng có, chỉ duy nhất thiếu là một người luôn ở bên cạnh tôi, không cần biết đã xảy ra chuyện gì đều sẽ luôn ủng hộ tôi và nói với tôi rằng: Anh còn có em của cô ấy."
Lôi Ngự có chút nản lòng thoái chí, giãy khỏi bàn tay người đại diện đnag nắm lấy tay mình, xoa nhẹ mặt hai cái, "Tôi về đây, sáng mai tôi sẽ công khai thanh minh, nếu quả thật không có người tin tưởng tôi, tôi sẽ giải nghệ không diễn nữa."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đầu óc của người đại diện vốn rất rối loạn, đột nhiên nghe hắn thao thao bất tuyệt như vậy, lại phản ứng không kịp.
Thẳng đến khi nghe được nửa câu sau, mới bỗng nhiên nhảy dựng lên, cũng không cho Lôi Ngự quay về thành phố, kéo hắn đi thẳng về về hướng khách sạn, "Cậu cứ coi mình bị chó cái động dục sủa vài cái, ném hết những ý định vừa rồi trong đầu cậu đi! Thanh minh công khai cái gì! Về ngủ, việc này để cho tôi nghĩ biện pháp.”
"Lúc quay chính thức, diễn cảnh hôn với Nguyên Nguyện phải tìm người đóng thế, nhưng khi diễn thử ... Anh Lôi cần gì phải giữ quy củ, đến màn diễn hôn thì lại ngừng?"
"Tôi muốn rất đơn giản, lần sau khi diễn thử, anh cho tôi biết trước, sau đó... Tôi không phải muốn anh cưỡng hôn cô ta, là lợi dụng vị trí của ống kính, chụp được một cảnh hôn của hai người, anh nên biết phải làm như thế nào chứ ?"
Lôi Ngự cười lạnh, "Sau đó cô cầm bức ảnh đi cho Quan tiên sinh xem, nói với anh ta là Nguyên Nguyện đã phản bội anh ta?"
Lục Tâm Vi bị giọng nói giễu cợt của hắn thẹn quá thành giận, "Vậy thì sao?"
"Không có gì, chỉ buồn cười mà thôi."
"Anh..." Lục Tâm Vi hung hăng vung tay một cái, "Đừng hòng báo mật cho Nguyên Nguyện, cũng đừng nghĩ rằng chỉ một Đái Dũng, là có thể chạm được đến Lục gia, anh Lôi, anh phải biết rằng, người trong giới giải trí sẽ bị ép chết bởi dư luận, muốn làm cho một người hoàn toàn không thể trở mình được, kỳ thật cũng rất dễ dàng!"
"Với danh tiếng hiện giờ của anh, cần gì phải mạo hiểm vì một người phụ nữ không quen biết chứ."
"Tôi cũng không cần phải mạo hiểm." Lôi Ngự cười đến lạnh hơn, "Bởi vì loại kỹ xảo, căn bản sẽ không có tác dụng gì, cô cho dù có đưa ra một vạn bức ảnh, cũng không có khả năng phá hư quan hệ của bọn họ!"
"Tiểu thư, có người sắp lên đây." Một người vệ sĩ thông báo cho cô ta.
Lục Tâm Vi không thời gian mắng người nữa, hung ác trợn mắt liếc nhìn Lôi Ngự một cái, theo một thang máy khác vội vàng rời đi.
Chờ cô ta đi rồi, cửa thang máy cũng khép lại một lần nữa, Lôi Ngự mới dựa vào vách tường trong thang máy, gọi điện thoại cho người đại diện của mình, "Tôi đã gây họa..."
Bởi vì cạnh tranh cùng với Phó Nhiên đã tạo nên áp lực, trạng thái của Lôi Ngự gần đây không được tốt lắm, người đại diện của hắn vẫn đi theo hắn, hiện tại cũng ở tại quán rượu này.
Trong điện thoại đã nghe đại khái, người đại diện lửa giận bừng bừng, liền nhìn thấy Lôi Ngự đang ngồi ở trên bậc thềm cạnh bãi đỗ xe.
Người đại diện mấy bước qua, kéo hắn lên xe.
Động tác đột nhiên dừng một chút, hỏi hắn, "Cậu nghĩ sao vậy?"
Lôi Ngự trả lời, "Tôi hâm mộ Quan tiên sinh."
"... Cái gì?" Người đại diện nghĩ đến hắn đột nhiên đụng tới loại đại nạn này, trở nên hồ đồ.
"Vừa rồi tôi suy nghĩ, nếu tôi thẳng thắn với fan, nói tôi bị người ta hãm hại, người phụ nữ kia tự mình nhào lên, tôi hoàn toàn không muốn chạm vào cô ta... Tôi không biết có thể có mấy người tin tưởng tôi."
"Nếu như Quan tiên sinh gặp phải tình huống như vậy, Nguyên Nguyện nhất định sẽ không chút do dự đứng ở bên hắn, thậm chí Quan tiên sinh căn bản không cần giải thích, Nguyên Nguyện rồi sẽ biết hắn sẽ không làm như vậy."
"Tôi vẫn cho rằng cuộc sống của tôi rất tuyệt vời, vừa rồi tôi mới phát hiện, cái gì tôi cũng có, chỉ duy nhất thiếu là một người luôn ở bên cạnh tôi, không cần biết đã xảy ra chuyện gì đều sẽ luôn ủng hộ tôi và nói với tôi rằng: Anh còn có em của cô ấy."
Lôi Ngự có chút nản lòng thoái chí, giãy khỏi bàn tay người đại diện đnag nắm lấy tay mình, xoa nhẹ mặt hai cái, "Tôi về đây, sáng mai tôi sẽ công khai thanh minh, nếu quả thật không có người tin tưởng tôi, tôi sẽ giải nghệ không diễn nữa."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đầu óc của người đại diện vốn rất rối loạn, đột nhiên nghe hắn thao thao bất tuyệt như vậy, lại phản ứng không kịp.
Thẳng đến khi nghe được nửa câu sau, mới bỗng nhiên nhảy dựng lên, cũng không cho Lôi Ngự quay về thành phố, kéo hắn đi thẳng về về hướng khách sạn, "Cậu cứ coi mình bị chó cái động dục sủa vài cái, ném hết những ý định vừa rồi trong đầu cậu đi! Thanh minh công khai cái gì! Về ngủ, việc này để cho tôi nghĩ biện pháp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.