Chương 197: Nham hiểm và hùng mạnh (3)
Thẩm Du
16/03/2017
Edit: Thampham
Cô em gái cực kì ngu ngốc này! Chẳng những không kêu cứu, mà còn có tâm tư câu dẫn người đàn ông này!
Thật may hắn còn chưa ngủ, nhìn thấy đèn trong phòng đột nhiên sáng nên tới xem một chút, bằng không em gái không chừng đã chết!
Lục Tâm Vi bị chửi mà tỉnh ra, ánh mắt bất định, dao động nhìn anh của mình cùng Quan Hành Duệ, cuối cùng phẫn hận lại ủy khuất chất vấn Quan Hành Duệ, "Anh thật sự muốn đến đây giáo huấn em? Em đã làm gì sai, vì sao anh lại đối xử với em như vậy!"
Người không biết còn tưởng rằng cô ta là bạn gái chính thức nhưng lại không được đối xử công bằng.
Sở Nhiên vốn là đến đây xem náo nhiệt, hiện tại ngồi trên cây ở trong sân, nghe được trong bụng hàng loạt không thoải mái.
Đành chịu thôi, mặc dù tiểu Quan Quan hiếm khi chịu tự mình ra tay một lần, hắn đúng là muốn đến để xem tên này giáo huấn người khác như thế nào, nhưng hắn lại cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ làm cho người ta buồn nôn đến như vậy.
Sở Nhiên lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn hình vợ mình để rửa mắt cho bớt bẩn.
Nhìn thấy chưa, bà xã nhà hắn rất đáng yêu ~ Ngay cả cái bóng lưng thôi cũng đã đẹp đến như thế này rồi ~
... Nếu bà xã nhà hắn chịu để ý đến hắn, chịu cho hắn chụp gương mặt, thì sẽ càng đẹp biết bao. Haiz........
Trong phòng, Lục Tâm Vi vẫn còn nhất quyết làm ầm ĩ không chịu bỏ qua.
Loại câu hỏi của người bị bệnh tâm thần này, Quan Hành Duệ đương nhiên sẽ không đáp.
Hắn cũng có bất động trong một giây.
Một cây súng lục màu bạc tinh xảo, đang để ở sau đầu của hắn, mang tới hơi lạnh, xuyên thấu qua tóc ngắn, đâm thẳng da đầu.
Anh của Lục Tâm Vi cầm cây súng kia, chậm rãi đi đến trước mặt Quan Hành Duệ, họng súng cũng đi theo hắn chuyển qua nửa vòng, hiện tại nhắm thẳng vào ót của Quan Hành Duệ.
Trong mắt hắn, tràn đầy đắc ý lại khinh thường trào phúng cười lạnh, "Họ Quan kia, đã từng gặp qua súng thật chưa?"
"Mày tưởng rằng mày quen được với Đái Dũng thì có thể đóng giả thành xã hội đen được rồi, đúng không?"
Anh của Lục Tâm Vi càng nói càng hưng phấn, càng nói lại càng càn rỡ, "Họ Quan, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết, chọc phải người Lục gia chúng tao, kết quả sẽ là gì!"
A, thằng ranh con này... Em gái còn muốn hắn, hôm nay liền dạy dỗ hắn một chút, chỉ cho một phát đạn vào bả vai hắn! Bằng không ít nhất phải phế đi một chân của hắn!
Nếu có lần sau nữa, trực tiếp sẽ lấy mạng của hắn!
Trong mắt hiện lên một tia tàn ngược, anh của Lục Tâm Vi cười gằn mở chốt an toàn...
Vẫn liên tục không phản ứng chút nào, Quan Hành Duệ lại đột nhiên bắt đầu chuyển động!
Động tác mau lẹ như gió, không hề có chút hành động hoa mỹ dư thừa nào, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay anh của Lục Tâm Vi, đến thẳng hướng cửa sổ, cầm ngón tay của hắn bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng!
Liên tiếp ba tiếng súng bắn ra, họng súng có gắn ống hãm thanh, viên đạn bay ra, chỉ có tiếng vang vô cùng nhẹ, nhưng lại mang theo uy lực tuyệt đối không thể khinh thường, liên tục ba phát, không cần nhắm, hoàn toàn bắn trúng vào cùng một vị trí không lệch dù chỉ một mảy may.
Lấy vết đạn làm trung tâm, chai thủy tinh công nghiệp xuất hiện vết nứt, vết nứt xuất hiện bên trong, lan rộng ra, rồi dần dần vỡ vụn, tiếng răng rắc khe khẽ vang lên trong bóng đêm, làm trong lòng anh em nhà họ Lục kinh hoàng không thôi.
Hắn, hắn... Rốt cuộc là ai!
Anh của Lục Tâm Vi bởi vì biến cố xuất hiện đột ngột thế này làm sợ đến mức nghẹn họng, hắn hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, muốn kêu vệ sĩ đi lên, trong cổ họng lại không phát ra được tiếng nào.
Quan Hành Duệ đối với phản ứng của hắn, khóe môi cũng chỉ khẽ cong lên cực nhẹ.
Độ cong cực nhẹ đó nhìn thoáng qua vô cùng mê người, lại vô cùng hòa nhã, nhưng khi anh em nhà họ Lục nhìn thấy, lại biến thành cọng rơm cuối cùng ép ngã lạc đà, hai chân của anh em họ mềm nhũn, ngã xuống đất.
Quan Hành Duệ lại lần bắt đầu chuyển động.
Cũng không phải tiếp tục giáo huấn anh em nhà họ Lục, mà chỉ bình thản tháo dỡ cây súng màu bạc trong tay ra.
Cô em gái cực kì ngu ngốc này! Chẳng những không kêu cứu, mà còn có tâm tư câu dẫn người đàn ông này!
Thật may hắn còn chưa ngủ, nhìn thấy đèn trong phòng đột nhiên sáng nên tới xem một chút, bằng không em gái không chừng đã chết!
Lục Tâm Vi bị chửi mà tỉnh ra, ánh mắt bất định, dao động nhìn anh của mình cùng Quan Hành Duệ, cuối cùng phẫn hận lại ủy khuất chất vấn Quan Hành Duệ, "Anh thật sự muốn đến đây giáo huấn em? Em đã làm gì sai, vì sao anh lại đối xử với em như vậy!"
Người không biết còn tưởng rằng cô ta là bạn gái chính thức nhưng lại không được đối xử công bằng.
Sở Nhiên vốn là đến đây xem náo nhiệt, hiện tại ngồi trên cây ở trong sân, nghe được trong bụng hàng loạt không thoải mái.
Đành chịu thôi, mặc dù tiểu Quan Quan hiếm khi chịu tự mình ra tay một lần, hắn đúng là muốn đến để xem tên này giáo huấn người khác như thế nào, nhưng hắn lại cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ làm cho người ta buồn nôn đến như vậy.
Sở Nhiên lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn hình vợ mình để rửa mắt cho bớt bẩn.
Nhìn thấy chưa, bà xã nhà hắn rất đáng yêu ~ Ngay cả cái bóng lưng thôi cũng đã đẹp đến như thế này rồi ~
... Nếu bà xã nhà hắn chịu để ý đến hắn, chịu cho hắn chụp gương mặt, thì sẽ càng đẹp biết bao. Haiz........
Trong phòng, Lục Tâm Vi vẫn còn nhất quyết làm ầm ĩ không chịu bỏ qua.
Loại câu hỏi của người bị bệnh tâm thần này, Quan Hành Duệ đương nhiên sẽ không đáp.
Hắn cũng có bất động trong một giây.
Một cây súng lục màu bạc tinh xảo, đang để ở sau đầu của hắn, mang tới hơi lạnh, xuyên thấu qua tóc ngắn, đâm thẳng da đầu.
Anh của Lục Tâm Vi cầm cây súng kia, chậm rãi đi đến trước mặt Quan Hành Duệ, họng súng cũng đi theo hắn chuyển qua nửa vòng, hiện tại nhắm thẳng vào ót của Quan Hành Duệ.
Trong mắt hắn, tràn đầy đắc ý lại khinh thường trào phúng cười lạnh, "Họ Quan kia, đã từng gặp qua súng thật chưa?"
"Mày tưởng rằng mày quen được với Đái Dũng thì có thể đóng giả thành xã hội đen được rồi, đúng không?"
Anh của Lục Tâm Vi càng nói càng hưng phấn, càng nói lại càng càn rỡ, "Họ Quan, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết, chọc phải người Lục gia chúng tao, kết quả sẽ là gì!"
A, thằng ranh con này... Em gái còn muốn hắn, hôm nay liền dạy dỗ hắn một chút, chỉ cho một phát đạn vào bả vai hắn! Bằng không ít nhất phải phế đi một chân của hắn!
Nếu có lần sau nữa, trực tiếp sẽ lấy mạng của hắn!
Trong mắt hiện lên một tia tàn ngược, anh của Lục Tâm Vi cười gằn mở chốt an toàn...
Vẫn liên tục không phản ứng chút nào, Quan Hành Duệ lại đột nhiên bắt đầu chuyển động!
Động tác mau lẹ như gió, không hề có chút hành động hoa mỹ dư thừa nào, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay anh của Lục Tâm Vi, đến thẳng hướng cửa sổ, cầm ngón tay của hắn bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng!
Liên tiếp ba tiếng súng bắn ra, họng súng có gắn ống hãm thanh, viên đạn bay ra, chỉ có tiếng vang vô cùng nhẹ, nhưng lại mang theo uy lực tuyệt đối không thể khinh thường, liên tục ba phát, không cần nhắm, hoàn toàn bắn trúng vào cùng một vị trí không lệch dù chỉ một mảy may.
Lấy vết đạn làm trung tâm, chai thủy tinh công nghiệp xuất hiện vết nứt, vết nứt xuất hiện bên trong, lan rộng ra, rồi dần dần vỡ vụn, tiếng răng rắc khe khẽ vang lên trong bóng đêm, làm trong lòng anh em nhà họ Lục kinh hoàng không thôi.
Hắn, hắn... Rốt cuộc là ai!
Anh của Lục Tâm Vi bởi vì biến cố xuất hiện đột ngột thế này làm sợ đến mức nghẹn họng, hắn hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, muốn kêu vệ sĩ đi lên, trong cổ họng lại không phát ra được tiếng nào.
Quan Hành Duệ đối với phản ứng của hắn, khóe môi cũng chỉ khẽ cong lên cực nhẹ.
Độ cong cực nhẹ đó nhìn thoáng qua vô cùng mê người, lại vô cùng hòa nhã, nhưng khi anh em nhà họ Lục nhìn thấy, lại biến thành cọng rơm cuối cùng ép ngã lạc đà, hai chân của anh em họ mềm nhũn, ngã xuống đất.
Quan Hành Duệ lại lần bắt đầu chuyển động.
Cũng không phải tiếp tục giáo huấn anh em nhà họ Lục, mà chỉ bình thản tháo dỡ cây súng màu bạc trong tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.