Chương 170: Tuyệt đối không nên gây chuyện với người phúc hắc (4)
Thẩm Du
12/03/2017
Tóc cô được cột kiểu cổ trang phức tạp, sợ làm rối tóc nên cô không nằm
xuống mà chỉ có thể tựa lưng trên chiếc ghế nằm, liền lập tức nhắm mắt
ngủ.
Tiếng điện thoại vang lên, là Quan Hành Duệ gọi tới để làm đồng hồ báo thức, nhắc nhở Nguyên Nguyện còn mười phút nữa sẽ phải diễn tiếp cảnh phim.
Nguyên Nguyện mơ mơ màng màng trả lời được vài câu với chồng bé, mở mắt ra liền thấy Lôi Ngự đang dùng ánh mắt kì quái ngồi bên cạnh nhìn cô.
Nguyên Nguyện vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ, theo bản năng khua tay tìm nước.
Lâm Hân ở gần đó thấy vậy lập tức chạy tới, nhét vào tay cô cốc nước ấm.
Nhìn một vòng quanh phim trường, cô ta chắc chắn là trợ lý chịu khó nhất…
Cô ta nắm trong tay bí mật của Nguyên Nguyện nhưng một chút cũng không giở trò với cô, thậm chí con coi như tiểu tổ tông mà hâu hạ, chỉ sợ người mặt nạ bạc kia lại quay lại tìm cô ta.
Lôi Ngự trước đây cũng tiếp xúc qua với Lâm Hân vài lần, biết cô ta luôn dựa vào gia cảnh giàu có của cha nuôi mà lấy làm kiêu ngạo, đối với những ngôi sao khác cũng không đói xử tốt,thế nên những biểu hiện hiện nay thật làm con người ta phải trừng hết con ngươi.
Biết Nguyên Nguyện chuẩn bị có cảnh diễn, Lôi Ngự cũng không quan tâm Lâm Hân đang đứng gần đó, hỏi Nguyên Nguyện: “Cô không lo lắng chút nào sao?”
“Tại sao phải lo lắng ?” Nguyên Nguyện lúc nãy còn mơ hồ thì bỗng nhiên bật cười.
“Chỉ là một đám sơn tặc yếu kém làm sao có thể bắt được ta.”
“…Hả?” Lôi Ngự thực sự điên rồi.
Không phải đã mở mắt to rồi, sao còn nói mớ?
Nguyên Nguyện thấy vẻ mặt thối của hắn còn thắc mắc: “Cậu không phải đang nói đến lời đối thoại trong kịch bản sao? Ngày thành thân thứ mười, cậu ra ngoài giết sơn tăc,nên tôi đang nói chuyện cùng nha hoàn.”
Lơi Ngự nghe vậy, mồ hồi lanh như tuôn như xối, dùng tay che trán để lấy bình tĩnh, không có hơi sức giải thích: “Tôi là muốn hỏi cô, Lục Tâm Vi tiến vào đoàn phim cô không lo lắng gì sao…”
Nguyên Nguyện càng mờ mịt: “Lục Tâm Vi là ai?”
“...Người nhận vai nữ thứ thay Lan Tiêu Tiêu.”
“A, Lưu Tô.”
Lưu Tô là tên nhân vật mà Lục Tâm Vi đóng.
“…” Lôi Ngự nhen nhóm hi vọng hỏi cô: “Cô có biết tên tôi là gì không?”
"Hai vai, đóng vai người hai mặt, thế tử gia, Chinh ca ca, a Chinh ~ "
Lôi Ngự: "..."
Vị vạn người mê này bị đả kích đến nửa ngày không nói ra lời, lặng yên lấy điện thoại di động ra soi gương tự sướng, trưng ra cái mặt mếu, đăng lên Microblogging với dòng status: “Cần một lời khen.”
Người hâm mộ còn tưởng rằng hắn đang đóng phim…Một đám sắc nữ hùa khen ngợi hắn hóa trang nhân vật cổ trang rất đẹp trai, không hổ danh nam thần.
Cuối cùng Lôi Ngự cũng nguôi ngoai một chút, không dám hỏi thêm vấn đề gì nữa…Lại truy hỏi cô: “Cô… Không sợ bị Lục Tâm Vi hạ bệ sao?”
Bộ phim này thực sự là một sáng tạo có một không hai trong lịch sử, được vô số người chú ý, ngay cả giới điện ảnh cũng rất quan tâm, muốn xem nam chính biểu hiện có thua nam phụ không, nữ chính chiến đấu với nữ phụ thì sẽ ra sao.
Những ngày qua hắn cảm thấy rất áp lực, buổi tối phải thường xuyên uống thuốc ngủ mới có thể chợp mắt, đâu giống như Nguyên Nguyện thần kinh thô, mỗi ngày ở studio cũng có thể ngủ ngon ngáy to?
Nguyên Nguyên không hiểu nhíu mày: “Vì sao phải sợ, tụt dốc thì tụt dốc có sao đâu.”
“Cô không sợ bị cư dân mạng chê cười.”
“Họ muốn chê cuời thì liên quan gì đâu ”
“…Cô chờ một chút.” Lôi Ngự nhìn cô ra hiệu, tự nhủ: “Tôi bị so sánh rằng không bằng Phó Nhiên đó."
... Sau đó hắn phát hiện thêm rất có đương nhiên cảm giác "đó" cái này giọng nói trợ từ, căn bản không giúp được hắn cái gì, hắn vẫn cảm thấy cái kết quả này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận...
Tiếng điện thoại vang lên, là Quan Hành Duệ gọi tới để làm đồng hồ báo thức, nhắc nhở Nguyên Nguyện còn mười phút nữa sẽ phải diễn tiếp cảnh phim.
Nguyên Nguyện mơ mơ màng màng trả lời được vài câu với chồng bé, mở mắt ra liền thấy Lôi Ngự đang dùng ánh mắt kì quái ngồi bên cạnh nhìn cô.
Nguyên Nguyện vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ, theo bản năng khua tay tìm nước.
Lâm Hân ở gần đó thấy vậy lập tức chạy tới, nhét vào tay cô cốc nước ấm.
Nhìn một vòng quanh phim trường, cô ta chắc chắn là trợ lý chịu khó nhất…
Cô ta nắm trong tay bí mật của Nguyên Nguyện nhưng một chút cũng không giở trò với cô, thậm chí con coi như tiểu tổ tông mà hâu hạ, chỉ sợ người mặt nạ bạc kia lại quay lại tìm cô ta.
Lôi Ngự trước đây cũng tiếp xúc qua với Lâm Hân vài lần, biết cô ta luôn dựa vào gia cảnh giàu có của cha nuôi mà lấy làm kiêu ngạo, đối với những ngôi sao khác cũng không đói xử tốt,thế nên những biểu hiện hiện nay thật làm con người ta phải trừng hết con ngươi.
Biết Nguyên Nguyện chuẩn bị có cảnh diễn, Lôi Ngự cũng không quan tâm Lâm Hân đang đứng gần đó, hỏi Nguyên Nguyện: “Cô không lo lắng chút nào sao?”
“Tại sao phải lo lắng ?” Nguyên Nguyện lúc nãy còn mơ hồ thì bỗng nhiên bật cười.
“Chỉ là một đám sơn tặc yếu kém làm sao có thể bắt được ta.”
“…Hả?” Lôi Ngự thực sự điên rồi.
Không phải đã mở mắt to rồi, sao còn nói mớ?
Nguyên Nguyện thấy vẻ mặt thối của hắn còn thắc mắc: “Cậu không phải đang nói đến lời đối thoại trong kịch bản sao? Ngày thành thân thứ mười, cậu ra ngoài giết sơn tăc,nên tôi đang nói chuyện cùng nha hoàn.”
Lơi Ngự nghe vậy, mồ hồi lanh như tuôn như xối, dùng tay che trán để lấy bình tĩnh, không có hơi sức giải thích: “Tôi là muốn hỏi cô, Lục Tâm Vi tiến vào đoàn phim cô không lo lắng gì sao…”
Nguyên Nguyện càng mờ mịt: “Lục Tâm Vi là ai?”
“...Người nhận vai nữ thứ thay Lan Tiêu Tiêu.”
“A, Lưu Tô.”
Lưu Tô là tên nhân vật mà Lục Tâm Vi đóng.
“…” Lôi Ngự nhen nhóm hi vọng hỏi cô: “Cô có biết tên tôi là gì không?”
"Hai vai, đóng vai người hai mặt, thế tử gia, Chinh ca ca, a Chinh ~ "
Lôi Ngự: "..."
Vị vạn người mê này bị đả kích đến nửa ngày không nói ra lời, lặng yên lấy điện thoại di động ra soi gương tự sướng, trưng ra cái mặt mếu, đăng lên Microblogging với dòng status: “Cần một lời khen.”
Người hâm mộ còn tưởng rằng hắn đang đóng phim…Một đám sắc nữ hùa khen ngợi hắn hóa trang nhân vật cổ trang rất đẹp trai, không hổ danh nam thần.
Cuối cùng Lôi Ngự cũng nguôi ngoai một chút, không dám hỏi thêm vấn đề gì nữa…Lại truy hỏi cô: “Cô… Không sợ bị Lục Tâm Vi hạ bệ sao?”
Bộ phim này thực sự là một sáng tạo có một không hai trong lịch sử, được vô số người chú ý, ngay cả giới điện ảnh cũng rất quan tâm, muốn xem nam chính biểu hiện có thua nam phụ không, nữ chính chiến đấu với nữ phụ thì sẽ ra sao.
Những ngày qua hắn cảm thấy rất áp lực, buổi tối phải thường xuyên uống thuốc ngủ mới có thể chợp mắt, đâu giống như Nguyên Nguyện thần kinh thô, mỗi ngày ở studio cũng có thể ngủ ngon ngáy to?
Nguyên Nguyên không hiểu nhíu mày: “Vì sao phải sợ, tụt dốc thì tụt dốc có sao đâu.”
“Cô không sợ bị cư dân mạng chê cười.”
“Họ muốn chê cuời thì liên quan gì đâu ”
“…Cô chờ một chút.” Lôi Ngự nhìn cô ra hiệu, tự nhủ: “Tôi bị so sánh rằng không bằng Phó Nhiên đó."
... Sau đó hắn phát hiện thêm rất có đương nhiên cảm giác "đó" cái này giọng nói trợ từ, căn bản không giúp được hắn cái gì, hắn vẫn cảm thấy cái kết quả này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.