Chương 14
Thuỷ Linh ZNghi
14/04/2023
Bỏ cái điện thoại sang một bên, hắn đi đi lại lại trong phòng trong đầu là một mớ bồng bông với những câu hỏi ngờ nghệch: “Cô ấy thật sự đi phá thai sao? Đứa bé trong bụng cô ấy là của mình…”
Hắn tặc lưỡi: “sao cô ấy không nói gì với mình tiếng nào đã tự ý đi bỏ rồi. Không lẽ cô ấy hận mình đến mức không muốn nhìn mặt đấy chứ? Phiền phức rồi đây.”
Nằm dài gác tay trên trán suy tư, hắn thầm nghĩ: “Như vậy cũng tốt mình vô can trong vụ này. Dù gì mình cũng không định làm cha ai ở cái tuổi này.”
Hắn lười nhác nằm trên giường bấm điện thoại giết thời gian, trong đầu hoàn toàn không có một chút ý thức trách nhiệm gì về cái thai trong bụng của Mèo.
Bất chợt hắn nghe có tiếng bước chân dồn dập như chạy ở trước nhà, định bụng đi ra xem thử là ai? Có chuyện gì thì vừa ngồi dậy một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn, lao vào người hắn như một cơn gió. Ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.
Mất chừng khoảng năm giây hắn mới phản ứng lại đưa tay ôm lấy người con gái trong lòng, vỗ vỗ lưng cho cô, dịu dàng nói: “Ngoan nào nín đi, có anh đây rồi. Có chuyện gì nói anh nghe nào.”
Thật là một vai diễn xuất sắc!
Đến lúc này hắn còn có thể đạo mạo đóng vai một chàng trai thâm tình dịu dàng với người mình yêu. Lẽ ra, hắn nên đoán ra được Mèo vì chuyện đứa nhỏ mà khóc lóc thương tâm như vậy. Cái hắn muốn biết ngay bây giờ là cô có thật sự vứt bỏ đứa con của mình không? nếu là vậy cô cũng quá tuyệt tình đi. Nhưng đã quyết định vậy rồi, làm cũng làm rồi thì có gì phải khóc chứ?
Nhưng hắn không vội, hắn có thời gian cả ngày để nghe cô nói. Chỉ cần cô chịu quay về đây nghĩ là hắn còn có cơ hội. Cơ hội tận hưởng cảm giác được yêu thương, được chu cấp, ngồi không vẫn có ăn. Hắn nở một nụ cười dương dương tự đắc, tự tin vào vẻ quyến rũ nam tính của mình. Có điều Mèo không thấy được cái cong môi mỉm cười kia của hắn mà cho rằng hắn đang rất lo lắng khi thấy mình bất ngờ xuất hiện lại khóc như vậy.
Vài phút sau Mèo mới có thể ngừng khóc, buông hắn ra đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt, hỏi một câu không liên quan: “Anh có yêu em không?” - Nước mắt làm nhòa đi lớp makeup trông cô lúc này thật chật vật, khó coi.
Ngạc nhiên!
“Con bé này bị cái gì vậy trời? Đang yên đang lành lại hỏi mình một câu chẳng liên quan như vậy? Lẽ ra giờ này con bé phải khóc lóc xin lỗi, cầu xin ơn tha thứ vì trót dại phá bỏ đứa bé trong bụng mình mới đúng chứ. Lúc đó mình sẽ ra vẻ một nam nhân đại nhân đại lượng không chấp nhất cô ta thì chắc cô ta lại ngoan ngoãn phục tùng mình như trước mà thôi. Hay là… Con bé vốn chưa bỏ cái thai? Muốn về đây tìm cha cho con sao?” - Hắn tự hỏi mình, nhìn qua cô bắt đầu thăm dò: “Tất nhiên có rồi. Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Nhận được câu trả lời như ý Mèo không dài dòng vào thẳng vấn đề chính: “Vậy mình làm lại từ đầu đi anh. Em có thai rồi. Chúng ta, gia đình ba người của chúng ta sẽ ở bên nhau không chia rời nữa.”
Nói rồi bé Mèo lần nữa xà vào lòng hắn mà không để ý đến sắc mặt thay đổi của hắn. Hắn đẩy cô ra, mắt đối mắt với cô hỏi lại: “Em nói cái gì cơ? Em có thai rồi sao? Là… của anh sao?” - biết rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn hỏi.
Mèo gật đầu cho rằng biểu hiện của hắn thế này gọi là kinh hỷ, hắn vui mừng đến độ phát khóc đến nơi rồi. Mỉm cười hạnh phúc cô lại ngã vào lòng hắn tìm hơi ấm, thầm nghĩ: “Thật tốt khi vừa rồi mình đã hối hận kịp lúc nếu không chắc giờ này mình đã phải sống không bằng chết. Đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần rồi.”
Mèo là người vốn rất sợ đau, khi nảy nhìn thấy bác sĩ cầm một câu kim sắt lên, bơm vào đó một thứ thuốc gì đó, chuẩn bị tiêm vào cơ thể côp đã khiến cô sợ đến tái xanh mặt mày. Cố kiềm chế lại cảm xúc nằm im chờ đợi, cô lại thấy người khoác áo blouse trắng kia lấy ra một que sắt, tựa hồ như một cái ống hút. Kiểm tra, khử khuẩn, bật máy lên, tiếng kêu “è è…” nghe đến rợn người. Ngay giây phút đó cô đã hoảng hốt đến độ không thể nằm im được nữa.
Hắn không đẩy cô ra, ánh mắt nhìn về xa xa, ôm cô trong lòng, hắn hỏi: “Em muốn sinh đứa bé này ra thật sao?” - Bây giờ thì hắn có thể chắc chắn một điều Mèo không hề bỏ cái thai đi. trong đầu lại bắt đầu những suy nghĩ miên man, hắn không thể để bản thân trở thành kẻ phụ bạc được. Như vậy hắn còn mặt mũi nào đối diện với mọi người chứ?
“Không sinh thì thế nào?” - Cô ngước mắt nhìn lên hắn chờ đợi câu trả lời. Hắn sẽ không bắt cô bỏ đứa trẻ đấy chứ? Không! Nhất định hắn không phải người đàn ông vô trách nhiệm như vậy.
Hắn bày ra bộ dạng khó xử: “Nhưng giờ anh không có việc làm ổn định sao có thể lo được cho hai mẹ con đây? Hay là…”
Hắn tặc lưỡi: “sao cô ấy không nói gì với mình tiếng nào đã tự ý đi bỏ rồi. Không lẽ cô ấy hận mình đến mức không muốn nhìn mặt đấy chứ? Phiền phức rồi đây.”
Nằm dài gác tay trên trán suy tư, hắn thầm nghĩ: “Như vậy cũng tốt mình vô can trong vụ này. Dù gì mình cũng không định làm cha ai ở cái tuổi này.”
Hắn lười nhác nằm trên giường bấm điện thoại giết thời gian, trong đầu hoàn toàn không có một chút ý thức trách nhiệm gì về cái thai trong bụng của Mèo.
Bất chợt hắn nghe có tiếng bước chân dồn dập như chạy ở trước nhà, định bụng đi ra xem thử là ai? Có chuyện gì thì vừa ngồi dậy một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn, lao vào người hắn như một cơn gió. Ôm chầm lấy hắn khóc nức nở.
Mất chừng khoảng năm giây hắn mới phản ứng lại đưa tay ôm lấy người con gái trong lòng, vỗ vỗ lưng cho cô, dịu dàng nói: “Ngoan nào nín đi, có anh đây rồi. Có chuyện gì nói anh nghe nào.”
Thật là một vai diễn xuất sắc!
Đến lúc này hắn còn có thể đạo mạo đóng vai một chàng trai thâm tình dịu dàng với người mình yêu. Lẽ ra, hắn nên đoán ra được Mèo vì chuyện đứa nhỏ mà khóc lóc thương tâm như vậy. Cái hắn muốn biết ngay bây giờ là cô có thật sự vứt bỏ đứa con của mình không? nếu là vậy cô cũng quá tuyệt tình đi. Nhưng đã quyết định vậy rồi, làm cũng làm rồi thì có gì phải khóc chứ?
Nhưng hắn không vội, hắn có thời gian cả ngày để nghe cô nói. Chỉ cần cô chịu quay về đây nghĩ là hắn còn có cơ hội. Cơ hội tận hưởng cảm giác được yêu thương, được chu cấp, ngồi không vẫn có ăn. Hắn nở một nụ cười dương dương tự đắc, tự tin vào vẻ quyến rũ nam tính của mình. Có điều Mèo không thấy được cái cong môi mỉm cười kia của hắn mà cho rằng hắn đang rất lo lắng khi thấy mình bất ngờ xuất hiện lại khóc như vậy.
Vài phút sau Mèo mới có thể ngừng khóc, buông hắn ra đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt, hỏi một câu không liên quan: “Anh có yêu em không?” - Nước mắt làm nhòa đi lớp makeup trông cô lúc này thật chật vật, khó coi.
Ngạc nhiên!
“Con bé này bị cái gì vậy trời? Đang yên đang lành lại hỏi mình một câu chẳng liên quan như vậy? Lẽ ra giờ này con bé phải khóc lóc xin lỗi, cầu xin ơn tha thứ vì trót dại phá bỏ đứa bé trong bụng mình mới đúng chứ. Lúc đó mình sẽ ra vẻ một nam nhân đại nhân đại lượng không chấp nhất cô ta thì chắc cô ta lại ngoan ngoãn phục tùng mình như trước mà thôi. Hay là… Con bé vốn chưa bỏ cái thai? Muốn về đây tìm cha cho con sao?” - Hắn tự hỏi mình, nhìn qua cô bắt đầu thăm dò: “Tất nhiên có rồi. Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Nhận được câu trả lời như ý Mèo không dài dòng vào thẳng vấn đề chính: “Vậy mình làm lại từ đầu đi anh. Em có thai rồi. Chúng ta, gia đình ba người của chúng ta sẽ ở bên nhau không chia rời nữa.”
Nói rồi bé Mèo lần nữa xà vào lòng hắn mà không để ý đến sắc mặt thay đổi của hắn. Hắn đẩy cô ra, mắt đối mắt với cô hỏi lại: “Em nói cái gì cơ? Em có thai rồi sao? Là… của anh sao?” - biết rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn hỏi.
Mèo gật đầu cho rằng biểu hiện của hắn thế này gọi là kinh hỷ, hắn vui mừng đến độ phát khóc đến nơi rồi. Mỉm cười hạnh phúc cô lại ngã vào lòng hắn tìm hơi ấm, thầm nghĩ: “Thật tốt khi vừa rồi mình đã hối hận kịp lúc nếu không chắc giờ này mình đã phải sống không bằng chết. Đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần rồi.”
Mèo là người vốn rất sợ đau, khi nảy nhìn thấy bác sĩ cầm một câu kim sắt lên, bơm vào đó một thứ thuốc gì đó, chuẩn bị tiêm vào cơ thể côp đã khiến cô sợ đến tái xanh mặt mày. Cố kiềm chế lại cảm xúc nằm im chờ đợi, cô lại thấy người khoác áo blouse trắng kia lấy ra một que sắt, tựa hồ như một cái ống hút. Kiểm tra, khử khuẩn, bật máy lên, tiếng kêu “è è…” nghe đến rợn người. Ngay giây phút đó cô đã hoảng hốt đến độ không thể nằm im được nữa.
Hắn không đẩy cô ra, ánh mắt nhìn về xa xa, ôm cô trong lòng, hắn hỏi: “Em muốn sinh đứa bé này ra thật sao?” - Bây giờ thì hắn có thể chắc chắn một điều Mèo không hề bỏ cái thai đi. trong đầu lại bắt đầu những suy nghĩ miên man, hắn không thể để bản thân trở thành kẻ phụ bạc được. Như vậy hắn còn mặt mũi nào đối diện với mọi người chứ?
“Không sinh thì thế nào?” - Cô ngước mắt nhìn lên hắn chờ đợi câu trả lời. Hắn sẽ không bắt cô bỏ đứa trẻ đấy chứ? Không! Nhất định hắn không phải người đàn ông vô trách nhiệm như vậy.
Hắn bày ra bộ dạng khó xử: “Nhưng giờ anh không có việc làm ổn định sao có thể lo được cho hai mẹ con đây? Hay là…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.