Chương 5
Thuỷ Linh ZNghi
14/04/2023
Cố gượng ngồi dậy, khắp người cô ê ẩm, truyền đến cảm giác đau đớn rất khó chịu. Vừa chống tay ngồi dậy thì có tiếng mở cửa bước vào, người đi vào là một thanh niên có nét ưa nhìn, khuôn mặt chữ điền vuông vức, hàng chân mày rậm rạp đen huyền trông có phần hung dữ. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay lộ ra hình xăm chằng chịt kín cánh tay. Thấy bé Mèo đang cố gắng ngồi dậy, hắn vội vàng đặt ly nước qua một bên chạy đến đỡ cô: “Em tỉnh rồi sao?”
Sự đụng chạm khác giới khiến bé Mèo có phần ái ngại, lúng túng mấy vài giây. Sau khi ổn định lại tinh thần cô khẽ hỏi: “Là anh đã cứu tôi sao?”
Hắn gật đầu thay cho câu trả lời.
Mèo nhỏ giọng nói câu cảm ơn: “Cảm ơn anh rất nhiều.”
Hắn cười hì hì gãi gãi đầu, đáp: “Không có gì.”
Nhìn hắn như vậy quả thật có chút đáng yêu, Mèo chợt nhớ ra gì đó vội hỏi: “Xe của tôi…?”
Câu hỏi bị bỏ lửng nhưng đủ để hắn kịp hiểu ra, ngồi xuống mép giường cạnh cô, hắn trả lời: “Yên tâm tôi để xe đạp của em ở bên ngoài không mất đâu mà em lo. Sao rồi thấy trong người thế nào? Còn đau lắm không?” - Vừa nói hắn vừa đưa li nước cho cô.
Nhận li nước lọc từ hắn, Mèo nói lời khách sáo: “Cảm ơn anh. Tôi không sao rồi.” - Nhấp một ngụm nước, đoạn cô nói tiếp: “Ơn cứu mạng hôm nay, hẹn ngày tôi sẽ báo đáp sau, bây giờ xin phép anh tôi về nếu không người nhà chắc sẽ lo lắng lắm.”
“Không cần khách sáo để tôi đưa em về.” - Hắn đề nghị.
Mèo không quen có người đưa đón liền từ chối: “Không cần đâu tôi có thể tự về được mà.”
Cốc yêu đầu cô một cái, hắn mắng: “Bướng bỉnh! Bị thương nặng thế kia còn cố chấp. Tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên, để tôi đưa em về tôi mới yên tâm được.”
Thấy hắn ta nhiệt tình như vậy, Mèo cũng không tiên từ chối, đành nói: “Vậy phiền anh nha.”
Theo sau hắn đi ra nhà khách, Mèo nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt xa lạ, trai có gái có họ đang nói cười với nhau rất vui vẻ. Thấy cô đi ra mọi ánh mắt đổ dồn về hướng cô một chút rồi quay đi. Hắn đi trước lên tiếng: “Con bé tỉnh rồi em đưa con bé về nhà trước tý sẽ quay lại sau nha anh Đen.” - Hắn hướng một người có vẻ là lớn ở đây ngỏ ý xin phép.
Anh Đen nhìn về phía hai người, thờ ơ hỏi: “Tỉnh rồi sao? Vết thương trên người nhiều thế kia sao không nghĩ ngơi thêm một chút.”
Mèo rụt rè lên tiếng, đáp: “Dạ không sao đâu ạ. Em không về người nhà sẽ lo lắng lắm.”
“Gọi một cuộc điện thoại về là được mà. Mà cô em tên gì đắt tội gì với đám kia mà chúng nó đánh thê thảm như vậy?”
Mặc dù bản thân chỉ muốn nhanh chóng về nhà, cô không thích ở nơi xa lạ này, hơn nữa trên khớp gối của Mèo cũng có vết thương đứng trả lời anh ấy làm cô có chút mất sức. Nhưng người ta dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của mình cô không thể tỏ ra mất lịch sự, nên chỉ có thể nén đau đứng ngay ngắn trả lời từng câu hỏi của người kia: “Em tên là My My. Mấy người kia làm chung công ty với em, hôm trước em và đám người đó có lời qua tiếng lại trong công ty xém đánh nhau nhưng chửi nhau một hồi rồi thôi. Ai ngờ hôm nay bọn họ chơi dơ chặn đầu đánh hội đồng em như vậy.” - Mèo bày ra bộ mặt căm phẫn, uất ức khi nói đến đây.
Anh Đen khẽ thở dài một hơi: “cô bé dường như là người vùng khác đến đây thì phải, nghe giọng em rất khác người ở đây.”
“Vâng. Quê em ở Gia Lai em mới vào đây xin việc làm được một thời gian.”
Anh Đen gật gù lại nói: “Ừ xem ra em rất giỏi đấy.” - Trên môi anh nở một nụ cười thân thiện: “Lần sau nếu có gặp chuyện tương tự thì cứ gọi anh, anh lập tức đến giúp. Ai đụng vô em cứ nói em là đàn em của anh Đen bọn chúng sẽ dè chừng.”
Mèo cúi đầu lễ phép: “Vâng ạ. Cảm ơn anh.”
“Được rồi. Nhật Minh cậu đưa cô ấy về đi.” - Anh Đen hất cằm về phía hắn nói như ra lệnh.
“Vâng.”
Sau cuộc đối thoại đó Mèo theo hắn đi ra ngoài vì chân đau không thể đạp xe nên cô chỉ có thể ngồi sau lưng chiếc xe Xì po cho hắn đèo về tận nhà. Còn chiếc xe đạp cùi bắp của cô thì cứ để tạm ở đây hôm khác khoẻ quay lại lấy sau. Trước khi tạm biệt Mèo về nhà hắn cũng kịp xin số điện thoại lấy cho tiện liên lạc.
Những ngày sau, chân Mèo đau nên hắn tình nguyện đưa đón cô đi làm. Nhận thấy đám người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy nên cô cũng không từ chối, xem hắn như vệ sĩ không công của mình cũng chẳng sao. Quan hệ giữa hai người cũng dần phát triển trên mức tình bạn, hắn liên tục tặng quà, tán tỉnh Mèo bằng những câu nói đường mật có cánh.
Vốn là người thiếu thốn tình cảm nên khi có người yêu thương Mèo lập tức đón nhận thứ tình cảm kia mà không hề suy tính thiệt hơn. Phàm trên đời, không ai cho không ai thứ gì, hắn cho cô vật chất thì cô đổi lại bằng thể xác của mình. Sau vài lần đi chơi, cà phê, trà sữa… dắt cô đến nhưng nơi nhộn nhịp như bar, vũ trường... dạy cô cách sống của những con người thượng lưu, biết ăn nhậu xã giao, thử dùng những món đồ mang lại cảm giác kích thích hưng phấn. Đến cuối cùng hắn cũng dụ dỗ được Mèo tình tình nguyện nguyện mà trao thân cho mình. Khi ấy, hắn lấy những điều này mà đắt ý lắm. Có được Mèo rồi hắn cũng chẳng còn nâng niu cô như trước nữa, thi thoảng gặp chuyện không vui lại trút hết trên đầu cô. Mang Mèo ra mà mắng xa xã, Mèo nhiều lúc cũng không hiểu nổi mình đã làm sai điều gì nữa.
Sự đụng chạm khác giới khiến bé Mèo có phần ái ngại, lúng túng mấy vài giây. Sau khi ổn định lại tinh thần cô khẽ hỏi: “Là anh đã cứu tôi sao?”
Hắn gật đầu thay cho câu trả lời.
Mèo nhỏ giọng nói câu cảm ơn: “Cảm ơn anh rất nhiều.”
Hắn cười hì hì gãi gãi đầu, đáp: “Không có gì.”
Nhìn hắn như vậy quả thật có chút đáng yêu, Mèo chợt nhớ ra gì đó vội hỏi: “Xe của tôi…?”
Câu hỏi bị bỏ lửng nhưng đủ để hắn kịp hiểu ra, ngồi xuống mép giường cạnh cô, hắn trả lời: “Yên tâm tôi để xe đạp của em ở bên ngoài không mất đâu mà em lo. Sao rồi thấy trong người thế nào? Còn đau lắm không?” - Vừa nói hắn vừa đưa li nước cho cô.
Nhận li nước lọc từ hắn, Mèo nói lời khách sáo: “Cảm ơn anh. Tôi không sao rồi.” - Nhấp một ngụm nước, đoạn cô nói tiếp: “Ơn cứu mạng hôm nay, hẹn ngày tôi sẽ báo đáp sau, bây giờ xin phép anh tôi về nếu không người nhà chắc sẽ lo lắng lắm.”
“Không cần khách sáo để tôi đưa em về.” - Hắn đề nghị.
Mèo không quen có người đưa đón liền từ chối: “Không cần đâu tôi có thể tự về được mà.”
Cốc yêu đầu cô một cái, hắn mắng: “Bướng bỉnh! Bị thương nặng thế kia còn cố chấp. Tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên, để tôi đưa em về tôi mới yên tâm được.”
Thấy hắn ta nhiệt tình như vậy, Mèo cũng không tiên từ chối, đành nói: “Vậy phiền anh nha.”
Theo sau hắn đi ra nhà khách, Mèo nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt xa lạ, trai có gái có họ đang nói cười với nhau rất vui vẻ. Thấy cô đi ra mọi ánh mắt đổ dồn về hướng cô một chút rồi quay đi. Hắn đi trước lên tiếng: “Con bé tỉnh rồi em đưa con bé về nhà trước tý sẽ quay lại sau nha anh Đen.” - Hắn hướng một người có vẻ là lớn ở đây ngỏ ý xin phép.
Anh Đen nhìn về phía hai người, thờ ơ hỏi: “Tỉnh rồi sao? Vết thương trên người nhiều thế kia sao không nghĩ ngơi thêm một chút.”
Mèo rụt rè lên tiếng, đáp: “Dạ không sao đâu ạ. Em không về người nhà sẽ lo lắng lắm.”
“Gọi một cuộc điện thoại về là được mà. Mà cô em tên gì đắt tội gì với đám kia mà chúng nó đánh thê thảm như vậy?”
Mặc dù bản thân chỉ muốn nhanh chóng về nhà, cô không thích ở nơi xa lạ này, hơn nữa trên khớp gối của Mèo cũng có vết thương đứng trả lời anh ấy làm cô có chút mất sức. Nhưng người ta dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của mình cô không thể tỏ ra mất lịch sự, nên chỉ có thể nén đau đứng ngay ngắn trả lời từng câu hỏi của người kia: “Em tên là My My. Mấy người kia làm chung công ty với em, hôm trước em và đám người đó có lời qua tiếng lại trong công ty xém đánh nhau nhưng chửi nhau một hồi rồi thôi. Ai ngờ hôm nay bọn họ chơi dơ chặn đầu đánh hội đồng em như vậy.” - Mèo bày ra bộ mặt căm phẫn, uất ức khi nói đến đây.
Anh Đen khẽ thở dài một hơi: “cô bé dường như là người vùng khác đến đây thì phải, nghe giọng em rất khác người ở đây.”
“Vâng. Quê em ở Gia Lai em mới vào đây xin việc làm được một thời gian.”
Anh Đen gật gù lại nói: “Ừ xem ra em rất giỏi đấy.” - Trên môi anh nở một nụ cười thân thiện: “Lần sau nếu có gặp chuyện tương tự thì cứ gọi anh, anh lập tức đến giúp. Ai đụng vô em cứ nói em là đàn em của anh Đen bọn chúng sẽ dè chừng.”
Mèo cúi đầu lễ phép: “Vâng ạ. Cảm ơn anh.”
“Được rồi. Nhật Minh cậu đưa cô ấy về đi.” - Anh Đen hất cằm về phía hắn nói như ra lệnh.
“Vâng.”
Sau cuộc đối thoại đó Mèo theo hắn đi ra ngoài vì chân đau không thể đạp xe nên cô chỉ có thể ngồi sau lưng chiếc xe Xì po cho hắn đèo về tận nhà. Còn chiếc xe đạp cùi bắp của cô thì cứ để tạm ở đây hôm khác khoẻ quay lại lấy sau. Trước khi tạm biệt Mèo về nhà hắn cũng kịp xin số điện thoại lấy cho tiện liên lạc.
Những ngày sau, chân Mèo đau nên hắn tình nguyện đưa đón cô đi làm. Nhận thấy đám người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy nên cô cũng không từ chối, xem hắn như vệ sĩ không công của mình cũng chẳng sao. Quan hệ giữa hai người cũng dần phát triển trên mức tình bạn, hắn liên tục tặng quà, tán tỉnh Mèo bằng những câu nói đường mật có cánh.
Vốn là người thiếu thốn tình cảm nên khi có người yêu thương Mèo lập tức đón nhận thứ tình cảm kia mà không hề suy tính thiệt hơn. Phàm trên đời, không ai cho không ai thứ gì, hắn cho cô vật chất thì cô đổi lại bằng thể xác của mình. Sau vài lần đi chơi, cà phê, trà sữa… dắt cô đến nhưng nơi nhộn nhịp như bar, vũ trường... dạy cô cách sống của những con người thượng lưu, biết ăn nhậu xã giao, thử dùng những món đồ mang lại cảm giác kích thích hưng phấn. Đến cuối cùng hắn cũng dụ dỗ được Mèo tình tình nguyện nguyện mà trao thân cho mình. Khi ấy, hắn lấy những điều này mà đắt ý lắm. Có được Mèo rồi hắn cũng chẳng còn nâng niu cô như trước nữa, thi thoảng gặp chuyện không vui lại trút hết trên đầu cô. Mang Mèo ra mà mắng xa xã, Mèo nhiều lúc cũng không hiểu nổi mình đã làm sai điều gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.