Chương 7: Cố Chấn Viễn
Đô Thị Na Khỏa Bình Quả Đích Thác
26/05/2024
Một giấc này cô cũng không biết chính mình đã ngủ bao lâu, thẳng đến khi cô bị vỗ tỉnh, sau khi cô mở mắt mới phát hiện trời tối, con gái cũng không ở bên cạnh mình.
Cô thấy một người đàn ông ngoài 30 tuổi, bề ngoài thoạt nhìn đĩnh đạc tinh anh ngồi bên mép giường. Đây là người chồng tiện nghi của cô, Cố Chấn Viễn.
"Viện Viện anh biết em rất mệt, nhưng em vẫn lên ăn một chút gì đó, rồi ngủ tiếp." Vẻ mặt Cố Chấn Viễn ôn nhu nói với cô vợ nhỏ của mình.
Sau khi Thư Viện ngáp một cái, nhìn Cố Chấn Viễn hỏi: "Sở Sở đâu?"
"Anh đưa con cho Vương tẩu chăm sóc." Cố Chấn Viễn kéo Thư Viện từ trên giường lên.
Tuy rằng còn rất muốn ngủ, nhưng Thư Viện vẫn nghe lời từ trên giường bò dậy, vào phòng tắm xử lý bản thân đơn giản một chút, khi cô bước ra đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Cô thay một bộ sườn xám màu lam nhạt,
lớp vải bó sát để lộ thân hình xinh đẹp của cô.
Không có gì ngạc nhiên khi cô nhìn thấy đôi mắt của Cố Chấn Viễn sáng lên.
Đi theo người chồng tiện nghi đi xuống lầu, tất cả thức ăn trên bàn cơm thoạt nhìn đều dễ tiêu hóa.
Thư Viện vốn tưởng rằng mình không có cảm giác thèm ăn, cũng bắt đầu có cảm giác thèm ăn.
Trong lúc ăn, Cố Chấn Viễn hỏi thăm về cuộc hành trình của hai mẹ con, Thư Viện cũng kể lại một số chuyện về con gái mà trước đó trong thư cô không viết.
Đối với một đôi vợ chồng đã một năm không gặp, con cái chắc chắn là chủ đề nói chuyện tốt nhất.
Hai người nói nói, đột nhiên Cố Chấn Viễn nhắc tới tới chuyện Phó Minh Lan.
"Nghe quản gia nói em không cần Phó Minh Lan, vì sao vậy?" Đối với việc cô vợ nhỏ của mình dùng người nào, kỳ thật Cố Chấn Viễn cũng không để ý, chỉ là cha của Phó Minh Lan quan hệ với anh khá tốt, gọi điện thoại tới hỏi anh mà thôi.
Sắc mặt Thư Viện không có bất luận biến hóa gì, cô mỉm cười nhìn Cố Chấn Viễn nói: “ Vừa rồi không phải em nhắc tới chuyện bảo mẫu của Sở Sở ở xe lửa không quen thời tiết ngã bệnh sao, em nghĩ Sở Sở hiện tại đã một tuổi, cũng không cần bảo mẫu chăm sóc nữa, bình thường có em còn có Vương tẩu bọn họ, Sở Sở cũng không thiếu người chăm sóc, nhưng rốt cuộc em không có kinh nghiệm nuôi trẻ, mấy người Vương tẩu tuổi tác cũng lớn, cho nên em yêu cầu trợ lý là một người phụ nữ đã sinh và nuôi trẻ, như vậy về sau Sở Sở có vấn đề gì, bên cạnh em cũng có người giúp đỡ, cho em kinh nghiệm."
Cố Chấn Viễn nghe vợ nhỏ nói như thế, cũng cảm thấy cô nói có lý, Phó Minh Lan cô ta tuy rằng ưu tú, nhưng cô ta chưa lập gia đình cũng chưa bao giờ nuôi trẻ, đúng là không phù hợp với yêu cầu của vợ mình.
Mà chuyện này cũng cho qua như thế, nhưng Thư Viện lại ghi nhớ Phó Minh Lan người này trong lòng.
Cô thấy một người đàn ông ngoài 30 tuổi, bề ngoài thoạt nhìn đĩnh đạc tinh anh ngồi bên mép giường. Đây là người chồng tiện nghi của cô, Cố Chấn Viễn.
"Viện Viện anh biết em rất mệt, nhưng em vẫn lên ăn một chút gì đó, rồi ngủ tiếp." Vẻ mặt Cố Chấn Viễn ôn nhu nói với cô vợ nhỏ của mình.
Sau khi Thư Viện ngáp một cái, nhìn Cố Chấn Viễn hỏi: "Sở Sở đâu?"
"Anh đưa con cho Vương tẩu chăm sóc." Cố Chấn Viễn kéo Thư Viện từ trên giường lên.
Tuy rằng còn rất muốn ngủ, nhưng Thư Viện vẫn nghe lời từ trên giường bò dậy, vào phòng tắm xử lý bản thân đơn giản một chút, khi cô bước ra đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Cô thay một bộ sườn xám màu lam nhạt,
lớp vải bó sát để lộ thân hình xinh đẹp của cô.
Không có gì ngạc nhiên khi cô nhìn thấy đôi mắt của Cố Chấn Viễn sáng lên.
Đi theo người chồng tiện nghi đi xuống lầu, tất cả thức ăn trên bàn cơm thoạt nhìn đều dễ tiêu hóa.
Thư Viện vốn tưởng rằng mình không có cảm giác thèm ăn, cũng bắt đầu có cảm giác thèm ăn.
Trong lúc ăn, Cố Chấn Viễn hỏi thăm về cuộc hành trình của hai mẹ con, Thư Viện cũng kể lại một số chuyện về con gái mà trước đó trong thư cô không viết.
Đối với một đôi vợ chồng đã một năm không gặp, con cái chắc chắn là chủ đề nói chuyện tốt nhất.
Hai người nói nói, đột nhiên Cố Chấn Viễn nhắc tới tới chuyện Phó Minh Lan.
"Nghe quản gia nói em không cần Phó Minh Lan, vì sao vậy?" Đối với việc cô vợ nhỏ của mình dùng người nào, kỳ thật Cố Chấn Viễn cũng không để ý, chỉ là cha của Phó Minh Lan quan hệ với anh khá tốt, gọi điện thoại tới hỏi anh mà thôi.
Sắc mặt Thư Viện không có bất luận biến hóa gì, cô mỉm cười nhìn Cố Chấn Viễn nói: “ Vừa rồi không phải em nhắc tới chuyện bảo mẫu của Sở Sở ở xe lửa không quen thời tiết ngã bệnh sao, em nghĩ Sở Sở hiện tại đã một tuổi, cũng không cần bảo mẫu chăm sóc nữa, bình thường có em còn có Vương tẩu bọn họ, Sở Sở cũng không thiếu người chăm sóc, nhưng rốt cuộc em không có kinh nghiệm nuôi trẻ, mấy người Vương tẩu tuổi tác cũng lớn, cho nên em yêu cầu trợ lý là một người phụ nữ đã sinh và nuôi trẻ, như vậy về sau Sở Sở có vấn đề gì, bên cạnh em cũng có người giúp đỡ, cho em kinh nghiệm."
Cố Chấn Viễn nghe vợ nhỏ nói như thế, cũng cảm thấy cô nói có lý, Phó Minh Lan cô ta tuy rằng ưu tú, nhưng cô ta chưa lập gia đình cũng chưa bao giờ nuôi trẻ, đúng là không phù hợp với yêu cầu của vợ mình.
Mà chuyện này cũng cho qua như thế, nhưng Thư Viện lại ghi nhớ Phó Minh Lan người này trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.