Chương 237: Cháu sẽ lấy anh ấy
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
"Làm sao mà biết được chứ?" Tôi lơ đễnh, "Trước khi ở bên anh, những nhãn hiệu này, em còn chẳng biết cái nào, nói gì là bọn họ."
"Bọn em sống ở thị trấn, vậy nên toàn bộ những đồ mua ngoài cửa hàng đều là hàng không chính hãng, ngay cả một gian hàng đồ hiệu cũng không có." Tôi nói, "Cho dù em có cởi quần áo ra, đặt trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không biết đâu."
Anh gật đầu, cũng coi như yên tâm hơn.
Từ thành phố A về huyện tôi, chúng tôi nghỉ giữa đường hai lần, mua một ít hoa quả, còn mua hai túi bắp ngô nướng.
Ngô nướng cả bên ngoài, chỉ hơi cháy xém, không thêm bất kì một gia vị nào nhưng lại cực kỳ thơm.
Tôi muốn anh Trác có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, nên chạy đi nói chuyện với người bán ngô, giả vờ như rất có hứng thú với ngô nướng, còn ngồi bên cạnh giúp họ nướng ngô.
Anh Trác dựa đầu vào cửa xe, vừa gặm ngô, vừa nhìn tôi cười tủm tỉm.
"Cháu gái, người đó là ai thế? Có vẻ như cậu ấy đối xử với cháu rất tốt."
Người bán ngô nướng là một bà lão, tầm khoảng 50 tuổi, mà có lẽ cũng gần 60. Ở nông thôn, bởi vì quanh năm làm lụng, cũng không có mỹ phẩm dưỡng da, nên bất cứ là nam hay nữ, đều trông già hơn nhiều so với người ở thành phố.
Xung quanh không có vị khách nào, nên bà liền bắt chuyện với tôi.
Tôi quay đầu, nhìn anh Trác đang ngồi cách đó không xa, anh vẫn nhìn tôi, chỉ là bắp ngô trên tay đã gặm xong, đổi thành một điếu thuốc lá.
Trên điếu thuốc ánh lên những đốm lửa nhỏ, khói toả ra mù mịt, anh giơ tay hít vào một hơi, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi tôi.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đôi môi khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt của người đàn ông ấy, dường như có hàng nghìn hàng vạn ánh sao.
Tôi mỉm cười, lòng trào lên cảm giác hạnh phúc.
"Đó là bạn trai của cháu." Tôi nói, đây là lần đầu tiên tôi thừa nhận mối quan hệ của tôi và anh Trác với người ngoài, dù sao chỉ là người qua đường, cũng không biết chúng tôi.
"Nhìn là biết, cậu ta rất yêu cháu." Bà lão nói với tôi.
Trong lòng tôi càng hạnh phúc hơn, anh Trác- người tôi yêu đương nhiên cũng rất yêu tôi rồi. Tôi buột miệng: "Cháu cũng rất yêu anh ấy."
Tôi dừng lại một chút: "Cháu sẽ lấy anh ấy!"
Nói những lời này, ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy bản thân không giống kẻ thứ ba, thấy cuộc tình này vẫn có thể lấy hôn nhân là cái đích.
Bà lão cười, thay tôi nhìn bắp ngô đang nướng: "Cháu nướng bắp này nhanh lên, rồi mang qua đưa cho cậu ấy."
"Haha, cháu sẽ mua, đây là lần đầu tiên cháu nướng ngô!" Tôi nói.
"Không sao, bà đã nói là tặng cháu rồi mà, ở dưới quê, ngô không đáng tiền." Bà lão đáp.
Tôi không nói đến vấn đề mua hay không mua nữa, chỉ hỏi: "Bà ơi, bà thấy cháu và anh ấy có hợp nhau không?"
"Bản thân các cháu tự sẽ thấy mình hợp nhau hay không." Bà lão đáp.
"Cháu thấy cũng khá hợp ạ." Tôi háo hức nói, tôi và anh Trác ở bên nhau đã rất lâu rồi, trước giờ chưa từng cãi vã, chưa từng cảm thấy xấu hổ, mỗi lần ở bên nhau đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Bản thân cháu thấy hợp thì sẽ hợp thôi." Bà lão nói, rồi lại giúp tôi nướng ngô, "Được rồi, cháu gái, ngô chín rồi này."
"Cháu cảm ơn bà!" Tôi vừa cảm ơn vừa nhanh như bay lấy trong túi ra một tờ năm mươi nghìn, đặt dưới bắp ngô, vẫy tay chào bà lão rồi chạy về phía anh.
"Sao em trả tiền mà trông như lính đào ngũ vậy?" Anh Trác đưa tay xoa đầu tôi.
"Nếu em không chạy nhanh, bà lão sẽ không chịu nhận tiền." Tôi nói.
Anh cười một tiếng, quay đầu xe, ngồi vào ghế lái, tôi cũng ngồi vào ghế bên cạnh.
"Vừa nãy cứ nhìn tôi suốt, nói gì về tôi thế?" Anh thuận miệng hỏi.
"Nói anh đẹp trai!" Tôi cười, hít hà bắp ngô đang cầm trên tay.
Ngô vừa nướng trên lửa lấy xuống, đúng là nóng thật.
Anh lại cười, nhìn tôi một cái, trong phút chốc tôi hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, đành nói thật: "Bà lão nói anh rất yêu em..."
"Bà lão có mắt nhìn tinh tường đấy." Anh Trác cười, đôi môi khẽ nhếch lên.
"Bọn em sống ở thị trấn, vậy nên toàn bộ những đồ mua ngoài cửa hàng đều là hàng không chính hãng, ngay cả một gian hàng đồ hiệu cũng không có." Tôi nói, "Cho dù em có cởi quần áo ra, đặt trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không biết đâu."
Anh gật đầu, cũng coi như yên tâm hơn.
Từ thành phố A về huyện tôi, chúng tôi nghỉ giữa đường hai lần, mua một ít hoa quả, còn mua hai túi bắp ngô nướng.
Ngô nướng cả bên ngoài, chỉ hơi cháy xém, không thêm bất kì một gia vị nào nhưng lại cực kỳ thơm.
Tôi muốn anh Trác có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, nên chạy đi nói chuyện với người bán ngô, giả vờ như rất có hứng thú với ngô nướng, còn ngồi bên cạnh giúp họ nướng ngô.
Anh Trác dựa đầu vào cửa xe, vừa gặm ngô, vừa nhìn tôi cười tủm tỉm.
"Cháu gái, người đó là ai thế? Có vẻ như cậu ấy đối xử với cháu rất tốt."
Người bán ngô nướng là một bà lão, tầm khoảng 50 tuổi, mà có lẽ cũng gần 60. Ở nông thôn, bởi vì quanh năm làm lụng, cũng không có mỹ phẩm dưỡng da, nên bất cứ là nam hay nữ, đều trông già hơn nhiều so với người ở thành phố.
Xung quanh không có vị khách nào, nên bà liền bắt chuyện với tôi.
Tôi quay đầu, nhìn anh Trác đang ngồi cách đó không xa, anh vẫn nhìn tôi, chỉ là bắp ngô trên tay đã gặm xong, đổi thành một điếu thuốc lá.
Trên điếu thuốc ánh lên những đốm lửa nhỏ, khói toả ra mù mịt, anh giơ tay hít vào một hơi, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi tôi.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đôi môi khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt của người đàn ông ấy, dường như có hàng nghìn hàng vạn ánh sao.
Tôi mỉm cười, lòng trào lên cảm giác hạnh phúc.
"Đó là bạn trai của cháu." Tôi nói, đây là lần đầu tiên tôi thừa nhận mối quan hệ của tôi và anh Trác với người ngoài, dù sao chỉ là người qua đường, cũng không biết chúng tôi.
"Nhìn là biết, cậu ta rất yêu cháu." Bà lão nói với tôi.
Trong lòng tôi càng hạnh phúc hơn, anh Trác- người tôi yêu đương nhiên cũng rất yêu tôi rồi. Tôi buột miệng: "Cháu cũng rất yêu anh ấy."
Tôi dừng lại một chút: "Cháu sẽ lấy anh ấy!"
Nói những lời này, ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy bản thân không giống kẻ thứ ba, thấy cuộc tình này vẫn có thể lấy hôn nhân là cái đích.
Bà lão cười, thay tôi nhìn bắp ngô đang nướng: "Cháu nướng bắp này nhanh lên, rồi mang qua đưa cho cậu ấy."
"Haha, cháu sẽ mua, đây là lần đầu tiên cháu nướng ngô!" Tôi nói.
"Không sao, bà đã nói là tặng cháu rồi mà, ở dưới quê, ngô không đáng tiền." Bà lão đáp.
Tôi không nói đến vấn đề mua hay không mua nữa, chỉ hỏi: "Bà ơi, bà thấy cháu và anh ấy có hợp nhau không?"
"Bản thân các cháu tự sẽ thấy mình hợp nhau hay không." Bà lão đáp.
"Cháu thấy cũng khá hợp ạ." Tôi háo hức nói, tôi và anh Trác ở bên nhau đã rất lâu rồi, trước giờ chưa từng cãi vã, chưa từng cảm thấy xấu hổ, mỗi lần ở bên nhau đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Bản thân cháu thấy hợp thì sẽ hợp thôi." Bà lão nói, rồi lại giúp tôi nướng ngô, "Được rồi, cháu gái, ngô chín rồi này."
"Cháu cảm ơn bà!" Tôi vừa cảm ơn vừa nhanh như bay lấy trong túi ra một tờ năm mươi nghìn, đặt dưới bắp ngô, vẫy tay chào bà lão rồi chạy về phía anh.
"Sao em trả tiền mà trông như lính đào ngũ vậy?" Anh Trác đưa tay xoa đầu tôi.
"Nếu em không chạy nhanh, bà lão sẽ không chịu nhận tiền." Tôi nói.
Anh cười một tiếng, quay đầu xe, ngồi vào ghế lái, tôi cũng ngồi vào ghế bên cạnh.
"Vừa nãy cứ nhìn tôi suốt, nói gì về tôi thế?" Anh thuận miệng hỏi.
"Nói anh đẹp trai!" Tôi cười, hít hà bắp ngô đang cầm trên tay.
Ngô vừa nướng trên lửa lấy xuống, đúng là nóng thật.
Anh lại cười, nhìn tôi một cái, trong phút chốc tôi hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, đành nói thật: "Bà lão nói anh rất yêu em..."
"Bà lão có mắt nhìn tinh tường đấy." Anh Trác cười, đôi môi khẽ nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.