Chương 277: Đừng chọc bố mất hứng
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
Tôi biết miếng đất đó của thành phố B rất khó lấy, cũng biết thành phố F khó chen vào đến mức nào, càng biết công ty là tâm huyết cả đời của anh Trác, bởi vậy, giây phút này, trong lòng tôi thấy thật thê lương.
Tôi dường như đã nhìn thấy tương lai của mình.
Người tôi từng từ chối, sau khi đi một vòng, lại đứng trước mặt tôi, dùng cách sỉ nhục người khác này, hỏi thẳng anh Trác muốn tôi, bởi vì “Anh ta muốn nếm thử.”
Không phải chỉ là một người phụ nữ sao? So với sự nghiệp của anh Trác, so với mấy mảnh đất đó, tôi thật sự không là gì cả…
Tôi cúi đầu uống nước, tôi nhìn thấy nước trong cốc bị thứ gì đó tóe lên, bắn lên trên mặt tôi.
Tôi từng yêu sâu đậm như vậy, tình nguyện làm “con chuột qua đường” cũng muốn ở bên cạnh anh Trác…
“Anh làm cô ấy khóc rồi.” Tôi nghe thấy anh Trác lên tiếng, nghe thấy anh nói: “Khương Kha, ngồi sang bên chỗ tôi.”
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu, nước mắt ở hốc mắt xoay chuyển.
“Còn không mau lại đây?” Anh cười thúc giục.
Tôi đứng dậy, từ chỗ cách anh Thời hơi xa vòng đến bên anh Trác.
Còn chưa ngồi xuống, anh Trác đã kéo tôi vào trong lòng anh, dùng khăn giấy lau nước mắt ở khóe mắt tôi, nhỏ giọng: “Tại sao lại khóc? Sợ tôi thật sự bán em à?”
Tôi tủi thân gật đầu.
“Trong lòng em, tôi chính là người như vậy ư?” Anh cười hỏi tôi.
Tôi không trả lời, trên đời này, làm gì có sự trung thành tuyệt đối, chẳng qua là tiền bạc có đủ lớn hay không? Với tôi, số tiền anh Thời đặt ra đã đủ khiến người ta động lòng.
Anh Trác nghiêng người hôn lên trán tôi một chút, lại buông tôi ra, kéo tôi ngồi ở bên trái anh, cách anh Thời xa một chút.
“Thể hiện tình cảm xong rồi chứ?” Anh Thời hỏi, anh ta cười lắc đầu: “Không để ý đến tâm trạng người cô đơn như tôi chút nào.”
“Anh thế này không phải là đáng đời sao?” Anh Trác cười: “Nếu đã nhìn ra cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi, còn trêu đùa làm gì? Khương Kha, em đừng để ý người này nói.”
“Tôi thật sự không nói đùa.” Một câu nói của anh Thời liền gạt bỏ lời nói của anh Trác: “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã thích mấy phần, số tiền đặt cược lúc nãy cũng không phải thuận miệng nói ra. 20% cổ phần công ty năng lượng mới, đất của thành phố B và thành phố F, tất cả đều cho cậu, tôi muốn cô ấy.”
“Không cho.” Anh Trác vẫn từ chối.
Anh Thời nhìn qua anh Trác: “Từ chối thật dứt khoát!” Anh ta dừng lại một chút, nhìn tôi: “Hai người hình như làm thật?”
Anh ta nâng ly, cụng vào ly của anh Trác, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Nhìn dáng vẻ này của Khương Kha, đoán chừng là không định nói với cậu rồi. Tôi và cô ấy sớm đã quen biết, cô ấy vì cậu mà từ chối tôi.” Anh Thời tự rót rượu cho mình.
“Nhớ lúc đó, tương lai tôi hứa cho cô ấy có thể mạnh gấp vạn lần chức thư ký của cậu bây giờ.” Anh Thời lại nói.
Tay của tôi đã bị anh Trác nắm chặt.
Sau đó, tôi chỉ ngồi ăn, anh Trác và anh Thời bàn chuyện chính.
Với tư cách là thư ký hành chính của anh Trác, tôi hiểu rất rõ mỗi câu bọn họ nói đều có lượng tin tức vô cùng lớn, nhưng tôi lại nghe không vào.
Tôi luôn suy nghĩ, anh Trác vì tôi, từ bỏ mảnh đất của thành phố B và thành phố F, và cổ phần của một công ty.
Đến khi bữa cơm kết thúc, anh Thời đứng trước mặt tôi, anh ta nhìn tôi, nhìn một lúc lâu, lúc này mới quay đầu nói với anh Trác: “Lúc rảnh rỗi thường xuyên về thăm nhà, ngoài ra, sớm đi thay đổi họ đi, đừng chọc bố mất hứng.”
Tôi dường như đã nhìn thấy tương lai của mình.
Người tôi từng từ chối, sau khi đi một vòng, lại đứng trước mặt tôi, dùng cách sỉ nhục người khác này, hỏi thẳng anh Trác muốn tôi, bởi vì “Anh ta muốn nếm thử.”
Không phải chỉ là một người phụ nữ sao? So với sự nghiệp của anh Trác, so với mấy mảnh đất đó, tôi thật sự không là gì cả…
Tôi cúi đầu uống nước, tôi nhìn thấy nước trong cốc bị thứ gì đó tóe lên, bắn lên trên mặt tôi.
Tôi từng yêu sâu đậm như vậy, tình nguyện làm “con chuột qua đường” cũng muốn ở bên cạnh anh Trác…
“Anh làm cô ấy khóc rồi.” Tôi nghe thấy anh Trác lên tiếng, nghe thấy anh nói: “Khương Kha, ngồi sang bên chỗ tôi.”
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu, nước mắt ở hốc mắt xoay chuyển.
“Còn không mau lại đây?” Anh cười thúc giục.
Tôi đứng dậy, từ chỗ cách anh Thời hơi xa vòng đến bên anh Trác.
Còn chưa ngồi xuống, anh Trác đã kéo tôi vào trong lòng anh, dùng khăn giấy lau nước mắt ở khóe mắt tôi, nhỏ giọng: “Tại sao lại khóc? Sợ tôi thật sự bán em à?”
Tôi tủi thân gật đầu.
“Trong lòng em, tôi chính là người như vậy ư?” Anh cười hỏi tôi.
Tôi không trả lời, trên đời này, làm gì có sự trung thành tuyệt đối, chẳng qua là tiền bạc có đủ lớn hay không? Với tôi, số tiền anh Thời đặt ra đã đủ khiến người ta động lòng.
Anh Trác nghiêng người hôn lên trán tôi một chút, lại buông tôi ra, kéo tôi ngồi ở bên trái anh, cách anh Thời xa một chút.
“Thể hiện tình cảm xong rồi chứ?” Anh Thời hỏi, anh ta cười lắc đầu: “Không để ý đến tâm trạng người cô đơn như tôi chút nào.”
“Anh thế này không phải là đáng đời sao?” Anh Trác cười: “Nếu đã nhìn ra cô ấy là người phụ nữ của tôi rồi, còn trêu đùa làm gì? Khương Kha, em đừng để ý người này nói.”
“Tôi thật sự không nói đùa.” Một câu nói của anh Thời liền gạt bỏ lời nói của anh Trác: “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã thích mấy phần, số tiền đặt cược lúc nãy cũng không phải thuận miệng nói ra. 20% cổ phần công ty năng lượng mới, đất của thành phố B và thành phố F, tất cả đều cho cậu, tôi muốn cô ấy.”
“Không cho.” Anh Trác vẫn từ chối.
Anh Thời nhìn qua anh Trác: “Từ chối thật dứt khoát!” Anh ta dừng lại một chút, nhìn tôi: “Hai người hình như làm thật?”
Anh ta nâng ly, cụng vào ly của anh Trác, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Nhìn dáng vẻ này của Khương Kha, đoán chừng là không định nói với cậu rồi. Tôi và cô ấy sớm đã quen biết, cô ấy vì cậu mà từ chối tôi.” Anh Thời tự rót rượu cho mình.
“Nhớ lúc đó, tương lai tôi hứa cho cô ấy có thể mạnh gấp vạn lần chức thư ký của cậu bây giờ.” Anh Thời lại nói.
Tay của tôi đã bị anh Trác nắm chặt.
Sau đó, tôi chỉ ngồi ăn, anh Trác và anh Thời bàn chuyện chính.
Với tư cách là thư ký hành chính của anh Trác, tôi hiểu rất rõ mỗi câu bọn họ nói đều có lượng tin tức vô cùng lớn, nhưng tôi lại nghe không vào.
Tôi luôn suy nghĩ, anh Trác vì tôi, từ bỏ mảnh đất của thành phố B và thành phố F, và cổ phần của một công ty.
Đến khi bữa cơm kết thúc, anh Thời đứng trước mặt tôi, anh ta nhìn tôi, nhìn một lúc lâu, lúc này mới quay đầu nói với anh Trác: “Lúc rảnh rỗi thường xuyên về thăm nhà, ngoài ra, sớm đi thay đổi họ đi, đừng chọc bố mất hứng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.