Chương 89: Em ngóng trông anh tới
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
"Thần giao cách cảm?"
"Đại khái là vậy."
Đêm hôm đó, anh vẫn đi, đoạn đối thoại cuối cùng của tôi và anh là:
"Ngày mai anh có đến nghe em hát không?"
"Sẽ cố gắng tới." Anh dừng một chút, giải thích: "Chiều mai anh có một cuộc họp quan trọng."
"Không đến kịp cũng khong sao, em nhờ bạn cùng phòng quay video cho anh xem." Tôi cười nói, trong lòng thoáng thất vọng.
…
Sáng hôm sau, tôi ngủ đủ giấc mới rời giường, chuyện đầu tiên chính là đến tiệm cắt tóc.
Tôi trực tiếp mặc váy đen, bên ngoài khoác áo rất dày.
Sở dĩ mặc như vậy chính là để nói cho thợ cắt tóc biết tôi muốn cắt hợp với trang phục. Thợ cắt tóc nhìn sơ, sau khi nghe tôi nói, lập tức hỏi tôi có phải sắp biểu diễn hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, lập tức cắt tóc cho tôi.
Như ông chủ Trác nói, xoăn lớn, từ vành tai đến vai, rất tùy ý, có chút lười biếng.
"Cô rất hợp với tóc xoăn, sau khi diễn xong, cô có muốn qua đây uốn luôn không?" Thợ cắt tóc hỏi.
"Không muốn." Tôi cự tuyệt rất kiên quyết: "Bạn trai tôi thích tôi để tóc thẳng."
"Đó là do anh ấy chưa nhìn thấy cô khi tóc xoăn." Thợ cắt tóc nói: "Thế này nhé, tôi uốn giả cho cô rồi chụp hình cho cô, cô gửi cho anh ấy."
"Được." Tôi cười đáp, trong lòng nghĩ, cho dù chụp hình, e rằng cũng không tiện gửi cho anh, lỡ như bị người ta thấy sẽ không hay.
"Bạn trai cô có đi xem cô diễn không?" Trong ấn tượng của tôi, cảm giác thợ cắt tóc đều là người lắm lời.
"Có." Chí ít, tôi hy vọng anh sẽ tới.
"Nếu anh ấy đến, tôi cũng không cần chụp hình cho cô. Hôm nay cô thay đổi kiểu tóc, nhất định sẽ khiến anh ấy mê đắm!" Thợ cắt tóc nói.
Tôi cười, lại nói: "Ừ".
Tôi đương nhiên có thể quyến rũ anh, tôi có đổi kiểu tóc hay không, có trang điểm hay không, có mặc quần áo hay không cũng có thể khiến anh hóa thành cầm thú…
Nghĩ đến hóa thân cầm thú, tôi lại lại nghĩ tới phần thưởng của anh, nhịn không được cong khóe miệng lên.
"Tình cảm của cô và bạn trai khẳng định rất tốt." Thợ cắt tóc nói.
"Sao anh nhìn ra được?" Tôi hỏi.
"Cô cười rất vui vẻ." Anh thợ nói.
Tôi nhìn mình trong gương, khuôn mặt trẻ tuổi đó, nụ cười xán lạn đó.
Tôi của khi đó thực sự rất hạnh phúc! Mặc dù là tiểu tam.
Sau khi từ tiệm cắt tóc ra ngoài, tôi lại đến một chỗ chụp ảnh cưới để trang điểm.
Tuy trong lòng tôi, cuộc thi ca hát này, tôi tối đa chỉ có thể đi tới đấu vòng loại, nhưng tôi cũng không ngại toàn lực ứng phó.
Các bạn cùng phòng nói chưa thấy tôi luyện hát, chỉ là do các cô ấy không phát hiện, không nghe thấy mà thôi.
Mỗi lần trở về căn hộ nhỏ, tôi đều sẽ luyện thật lâu, cũng đi tìm studio giúp tôi thu âm rất nhiều lần, tôi nghe đi nghe lại, sửa tới sửa lui, thường ngày ở trong trường, tôi chọn một góc không có ai, tự hát tự nghe rất lâu.
…
Buổi trưa lúc đến nhà hát, còn hơn một tiếng mới bắt đầu, đối với tôi mà nói thì hơi sớm.
Các bạn cùng phòng và đồng đội nam sinh của tôi còn tới sớm hơn, nói là giành chỗ tốt, bọn họ cũng thực sự chiếm được vị trí tốt nhất trong khu vực trường chúng tôi.
Đạo cụ vẫn là đạo cụ trước kia, banner nhỏ, tấm áp-phích, chỉ có que phát sáng là mới mua.
"Khương Kha, hôm nay cậu thật xinh đẹp!" "Tóc xoăn rất hợp với cậu, quyến rũ hơn nhiều." "Bông tai của cậu thật là sáng, mua ở đâu vậy?" "Váy cũng khít với cậu!" "Sau cuộc thi hôm nay, cậu không chỉ là hoa khôi của khoa mình mà nhất định sẽ trở thành hoa khôi giảng đường!"...
Một đám người vây quanh tôi đang nói, không riêng các bạn cùng phòng, còn có cả nam sinh.
Trong ánh sáng mờ mờ, tôi thấy cô bạn hôm trước nói chúng tôi là kẻ phá hoại đã tới.
Hôm nay người đi theo sau lưng cô ta nhiều hơn hôm qua, cô ta vừa vào cửa, ánh mắt liền rơi vào người của tôi.
Tôi quay đầu nhìn về phía cô ta, chớp mắt, mỉm cười.
"Đại khái là vậy."
Đêm hôm đó, anh vẫn đi, đoạn đối thoại cuối cùng của tôi và anh là:
"Ngày mai anh có đến nghe em hát không?"
"Sẽ cố gắng tới." Anh dừng một chút, giải thích: "Chiều mai anh có một cuộc họp quan trọng."
"Không đến kịp cũng khong sao, em nhờ bạn cùng phòng quay video cho anh xem." Tôi cười nói, trong lòng thoáng thất vọng.
…
Sáng hôm sau, tôi ngủ đủ giấc mới rời giường, chuyện đầu tiên chính là đến tiệm cắt tóc.
Tôi trực tiếp mặc váy đen, bên ngoài khoác áo rất dày.
Sở dĩ mặc như vậy chính là để nói cho thợ cắt tóc biết tôi muốn cắt hợp với trang phục. Thợ cắt tóc nhìn sơ, sau khi nghe tôi nói, lập tức hỏi tôi có phải sắp biểu diễn hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, lập tức cắt tóc cho tôi.
Như ông chủ Trác nói, xoăn lớn, từ vành tai đến vai, rất tùy ý, có chút lười biếng.
"Cô rất hợp với tóc xoăn, sau khi diễn xong, cô có muốn qua đây uốn luôn không?" Thợ cắt tóc hỏi.
"Không muốn." Tôi cự tuyệt rất kiên quyết: "Bạn trai tôi thích tôi để tóc thẳng."
"Đó là do anh ấy chưa nhìn thấy cô khi tóc xoăn." Thợ cắt tóc nói: "Thế này nhé, tôi uốn giả cho cô rồi chụp hình cho cô, cô gửi cho anh ấy."
"Được." Tôi cười đáp, trong lòng nghĩ, cho dù chụp hình, e rằng cũng không tiện gửi cho anh, lỡ như bị người ta thấy sẽ không hay.
"Bạn trai cô có đi xem cô diễn không?" Trong ấn tượng của tôi, cảm giác thợ cắt tóc đều là người lắm lời.
"Có." Chí ít, tôi hy vọng anh sẽ tới.
"Nếu anh ấy đến, tôi cũng không cần chụp hình cho cô. Hôm nay cô thay đổi kiểu tóc, nhất định sẽ khiến anh ấy mê đắm!" Thợ cắt tóc nói.
Tôi cười, lại nói: "Ừ".
Tôi đương nhiên có thể quyến rũ anh, tôi có đổi kiểu tóc hay không, có trang điểm hay không, có mặc quần áo hay không cũng có thể khiến anh hóa thành cầm thú…
Nghĩ đến hóa thân cầm thú, tôi lại lại nghĩ tới phần thưởng của anh, nhịn không được cong khóe miệng lên.
"Tình cảm của cô và bạn trai khẳng định rất tốt." Thợ cắt tóc nói.
"Sao anh nhìn ra được?" Tôi hỏi.
"Cô cười rất vui vẻ." Anh thợ nói.
Tôi nhìn mình trong gương, khuôn mặt trẻ tuổi đó, nụ cười xán lạn đó.
Tôi của khi đó thực sự rất hạnh phúc! Mặc dù là tiểu tam.
Sau khi từ tiệm cắt tóc ra ngoài, tôi lại đến một chỗ chụp ảnh cưới để trang điểm.
Tuy trong lòng tôi, cuộc thi ca hát này, tôi tối đa chỉ có thể đi tới đấu vòng loại, nhưng tôi cũng không ngại toàn lực ứng phó.
Các bạn cùng phòng nói chưa thấy tôi luyện hát, chỉ là do các cô ấy không phát hiện, không nghe thấy mà thôi.
Mỗi lần trở về căn hộ nhỏ, tôi đều sẽ luyện thật lâu, cũng đi tìm studio giúp tôi thu âm rất nhiều lần, tôi nghe đi nghe lại, sửa tới sửa lui, thường ngày ở trong trường, tôi chọn một góc không có ai, tự hát tự nghe rất lâu.
…
Buổi trưa lúc đến nhà hát, còn hơn một tiếng mới bắt đầu, đối với tôi mà nói thì hơi sớm.
Các bạn cùng phòng và đồng đội nam sinh của tôi còn tới sớm hơn, nói là giành chỗ tốt, bọn họ cũng thực sự chiếm được vị trí tốt nhất trong khu vực trường chúng tôi.
Đạo cụ vẫn là đạo cụ trước kia, banner nhỏ, tấm áp-phích, chỉ có que phát sáng là mới mua.
"Khương Kha, hôm nay cậu thật xinh đẹp!" "Tóc xoăn rất hợp với cậu, quyến rũ hơn nhiều." "Bông tai của cậu thật là sáng, mua ở đâu vậy?" "Váy cũng khít với cậu!" "Sau cuộc thi hôm nay, cậu không chỉ là hoa khôi của khoa mình mà nhất định sẽ trở thành hoa khôi giảng đường!"...
Một đám người vây quanh tôi đang nói, không riêng các bạn cùng phòng, còn có cả nam sinh.
Trong ánh sáng mờ mờ, tôi thấy cô bạn hôm trước nói chúng tôi là kẻ phá hoại đã tới.
Hôm nay người đi theo sau lưng cô ta nhiều hơn hôm qua, cô ta vừa vào cửa, ánh mắt liền rơi vào người của tôi.
Tôi quay đầu nhìn về phía cô ta, chớp mắt, mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.