Chương 128: Không muốn đi làm nữa hả
Phong Qua Vô Hằng
03/07/2019
Hôm đó, trong nhóm cũng không náo nhiệt quá lâu, không đến nửa tiếng, liền yên tĩnh trở lại.
“Ơ, hiệu ứng của mỹ nữ này không giữ được lâu rồi!” Tôi gõ tin nhắn gửi cho Trác tiên sinh.
“Em còn muốn giữ lâu thế nào? Không muốn đi làm nữa hả?” Trác tiên sinh nói.
Tôi làm biểu cảm mím môi.
“Tôi gọi các bộ phận chuẩn bị họp, chiều nay báo cáo tình hình công việc.” Trác tiên sinh nói.
“Không thấy anh nói ở trong nhóm mà?” Tôi nói.
“Thư kí gọi điện thông báo.”
“Anh đây là lấy việc công làm việc tư, hay là anh hùng cứu mỹ nhân?”
Anh ấy gửi cho tôi cái biểu cảm “đắc ý”.
Tôi lập tức mỉm cười, cảm thấy cái quyết định vào công ty của anh ấy thực sự là vô cùng thông minh sáng suốt! Đúng là thoải mái gấp vạn lần so với việc trước đây cứ thấp thỏm do dự rất lâu mới dám gửi tin nhắn cho anh ấy.
Buổi họp chiều nay, tôi cũng tham gia.
Trác tiên sinh ngồi ở vị trí cao thượng nhất, còn tôi, là một thực tập sinh, ngồi ở nơi xó xỉnh nhất.
Trước khi họp, trưởng phòng chỉ về phía tôi: “Trác tổng, đây là thực tập sinh mới đến chỗ chúng tôi, tên là Khương Kha.”
Tôi vội vàng đứng lên, hướng về phía Trác tiên sinh cúi gập người xuống: “Chào Trác tổng.”
Không biết có phải là do động tác của tôi quá buồn cười hay không, Trác tiên sinh có chút phồng mặt lên, bất chợt thả lỏng ra, anh ấy “xì” bật cười ra thành tiếng.
Là tổng tài, anh ấy không cần thiết phải giải thích bất cứ điều gì, chỉ nói: “Ngồi xuống đi, đây không phải là trường học.”
Tôi gật đầu lia lịa, ngồi xuống.
Tôi thấy nữ thư kí ngồi phía bên tay trái của Trác tiên sinh nhìn tôi mấy lần, cô thư kí đó khoảng 30 tuổi, mặc đồ công sở, trang điểm tinh tế, đầu tóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Tiếp sau đó, liền là trưởng phòng báo cáo công việc mà bộ phận đang thực hiện.
Bộ phận chúng tôi chủ yếu làm về ban hành, quảng cáo, tin thời sự hoặc là các hoạt động.
Trưởng phòng từ sớm đã kết nối máy tính xách tay với máy chiếu, lúc này mở PPT ra, bắt đầu thuyết trình, đầu tư cho quảng cáo, tin thời sự giai đoạn trước, thu về bao nhiêu, đầu tư bao nhiêu, doanh thu của công ty là bao nhiêu.
Bây giờ đang làm gì, kế hoạch làm trong giai đoạn tiếp theo là gì.
Tôi đây mới chỉ được xem là biết khái quát nội dung công việc của bộ phận chúng tôi, tôi bận rộn ghi chép lại, cảm thấy công ty và trường học khác biệt rất lớn.
Cả buổi họp, Trác tiên sinh ngoài câu nói nói với tôi lúc bắt đầu đó ra, liền không nói với tôi câu nào nữa, thỉnh thoảng có liếc mắt qua, cũng chỉ là thuận mắt thì nhìn thôi.
Mặt của anh ấy không có nét cười, lúc nghe trưởng phòng báo cáo công việc vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Tôi thì lại tự nhiên thoải mái nhìn anh ấy, đương nhiên cũng không phải là cứ mãi nhìn chằm chằm anh ấy, chỉ những lúc trưởng phòng nhìn ông, tôi sẽ theo đó mà nhìn qua.
Ừ, tương đối đẹp trai!
So với lúc bình thường nhìn thấy anh ấy đúng là hai kiểu phong cách, hai phong cách này của anh ấy đều khiến tôi say mê….
Sau khi buổi họp kết thúc, tất cả mọi người ở bộ phận của chúng tôi đều đứng lên, đi ra ngoài.
Trác tiên sinh vẫn ngồi ở vị trí đó, ánh mắt của anh ấy dừng lại ở chỗ những trang ngân sách mà trưởng phòng chúng tôi nói lúc trước, thư kí ngồi ở bên cạnh anh ấy, vốn không có ý định rời đi.
“Chị Giai, cuộc họp không phải đã kết thúc rồi sao? Trác tổng tại sao vẫn còn ở phòng họp?”
“Đang tính tiền đó!” Chung Giai quay đầu, cằm hất về phía màn hình phản quang từ máy chiếu, “Bộ phận chúng ta chính là bộ phận tiêu tiền, hơn nữa mãi mãi cũng không biết số tiền được dùng đó rốt cuộc là có tác dụng hay không, không giống như bộ phận quy hoạch, dùng bao nhiêu tiền mua đất, bao nhiêu tiền sửa phòng, bán đi bao nhiêu tiền, lợi nhuận được bao nhiêu đều có thể liếc qua là thấy ngay.”
Tôi “ờ” một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Trác tiên sinh.
Anh ấy ngồi cạnh bàn, một tay vòng trước ngực, một tay chống cắm, vẻ mặt của anh ấy vô cùng chăm chú, sống lưng thẳng tắp.
Trong nháy mắt, anh ấy bất ngờ nghiêng đầu, ánh mắt đặt lên trên người tôi.
Tim tôi đập mạnh một cái, lập tức nhìn thấy anh ấy hời hợt dời ánh mắt đi chỗ khác, liền giống như từ trước đến nay không hề quen biết tôi.
“Ơ, hiệu ứng của mỹ nữ này không giữ được lâu rồi!” Tôi gõ tin nhắn gửi cho Trác tiên sinh.
“Em còn muốn giữ lâu thế nào? Không muốn đi làm nữa hả?” Trác tiên sinh nói.
Tôi làm biểu cảm mím môi.
“Tôi gọi các bộ phận chuẩn bị họp, chiều nay báo cáo tình hình công việc.” Trác tiên sinh nói.
“Không thấy anh nói ở trong nhóm mà?” Tôi nói.
“Thư kí gọi điện thông báo.”
“Anh đây là lấy việc công làm việc tư, hay là anh hùng cứu mỹ nhân?”
Anh ấy gửi cho tôi cái biểu cảm “đắc ý”.
Tôi lập tức mỉm cười, cảm thấy cái quyết định vào công ty của anh ấy thực sự là vô cùng thông minh sáng suốt! Đúng là thoải mái gấp vạn lần so với việc trước đây cứ thấp thỏm do dự rất lâu mới dám gửi tin nhắn cho anh ấy.
Buổi họp chiều nay, tôi cũng tham gia.
Trác tiên sinh ngồi ở vị trí cao thượng nhất, còn tôi, là một thực tập sinh, ngồi ở nơi xó xỉnh nhất.
Trước khi họp, trưởng phòng chỉ về phía tôi: “Trác tổng, đây là thực tập sinh mới đến chỗ chúng tôi, tên là Khương Kha.”
Tôi vội vàng đứng lên, hướng về phía Trác tiên sinh cúi gập người xuống: “Chào Trác tổng.”
Không biết có phải là do động tác của tôi quá buồn cười hay không, Trác tiên sinh có chút phồng mặt lên, bất chợt thả lỏng ra, anh ấy “xì” bật cười ra thành tiếng.
Là tổng tài, anh ấy không cần thiết phải giải thích bất cứ điều gì, chỉ nói: “Ngồi xuống đi, đây không phải là trường học.”
Tôi gật đầu lia lịa, ngồi xuống.
Tôi thấy nữ thư kí ngồi phía bên tay trái của Trác tiên sinh nhìn tôi mấy lần, cô thư kí đó khoảng 30 tuổi, mặc đồ công sở, trang điểm tinh tế, đầu tóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Tiếp sau đó, liền là trưởng phòng báo cáo công việc mà bộ phận đang thực hiện.
Bộ phận chúng tôi chủ yếu làm về ban hành, quảng cáo, tin thời sự hoặc là các hoạt động.
Trưởng phòng từ sớm đã kết nối máy tính xách tay với máy chiếu, lúc này mở PPT ra, bắt đầu thuyết trình, đầu tư cho quảng cáo, tin thời sự giai đoạn trước, thu về bao nhiêu, đầu tư bao nhiêu, doanh thu của công ty là bao nhiêu.
Bây giờ đang làm gì, kế hoạch làm trong giai đoạn tiếp theo là gì.
Tôi đây mới chỉ được xem là biết khái quát nội dung công việc của bộ phận chúng tôi, tôi bận rộn ghi chép lại, cảm thấy công ty và trường học khác biệt rất lớn.
Cả buổi họp, Trác tiên sinh ngoài câu nói nói với tôi lúc bắt đầu đó ra, liền không nói với tôi câu nào nữa, thỉnh thoảng có liếc mắt qua, cũng chỉ là thuận mắt thì nhìn thôi.
Mặt của anh ấy không có nét cười, lúc nghe trưởng phòng báo cáo công việc vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Tôi thì lại tự nhiên thoải mái nhìn anh ấy, đương nhiên cũng không phải là cứ mãi nhìn chằm chằm anh ấy, chỉ những lúc trưởng phòng nhìn ông, tôi sẽ theo đó mà nhìn qua.
Ừ, tương đối đẹp trai!
So với lúc bình thường nhìn thấy anh ấy đúng là hai kiểu phong cách, hai phong cách này của anh ấy đều khiến tôi say mê….
Sau khi buổi họp kết thúc, tất cả mọi người ở bộ phận của chúng tôi đều đứng lên, đi ra ngoài.
Trác tiên sinh vẫn ngồi ở vị trí đó, ánh mắt của anh ấy dừng lại ở chỗ những trang ngân sách mà trưởng phòng chúng tôi nói lúc trước, thư kí ngồi ở bên cạnh anh ấy, vốn không có ý định rời đi.
“Chị Giai, cuộc họp không phải đã kết thúc rồi sao? Trác tổng tại sao vẫn còn ở phòng họp?”
“Đang tính tiền đó!” Chung Giai quay đầu, cằm hất về phía màn hình phản quang từ máy chiếu, “Bộ phận chúng ta chính là bộ phận tiêu tiền, hơn nữa mãi mãi cũng không biết số tiền được dùng đó rốt cuộc là có tác dụng hay không, không giống như bộ phận quy hoạch, dùng bao nhiêu tiền mua đất, bao nhiêu tiền sửa phòng, bán đi bao nhiêu tiền, lợi nhuận được bao nhiêu đều có thể liếc qua là thấy ngay.”
Tôi “ờ” một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Trác tiên sinh.
Anh ấy ngồi cạnh bàn, một tay vòng trước ngực, một tay chống cắm, vẻ mặt của anh ấy vô cùng chăm chú, sống lưng thẳng tắp.
Trong nháy mắt, anh ấy bất ngờ nghiêng đầu, ánh mắt đặt lên trên người tôi.
Tim tôi đập mạnh một cái, lập tức nhìn thấy anh ấy hời hợt dời ánh mắt đi chỗ khác, liền giống như từ trước đến nay không hề quen biết tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.